Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 882 - Chương 753: Đâm Sau Lưng

Chương 753: Đâm sau lưng Chương 753: Đâm sau lưngChương 753: Đâm sau lưng

Rốt cuộc thám báo báo tin về, đã xác định chính xác chủ lực của quân Kim đã vượt qua Hoàng Hà, trở về Phủ Đại Danh. So với việc đóng quân ở bờ bắc Hoàng Hà và trở về Phủ Đại Danh, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đóng quân ở bờ bắc Hoàng Hà, như cung đã lắp tên, phải bắn, mà quay về Phủ Đại Danh, là đao cắm vào vỏ, tên cắm vào ống, ít nhất thì tạm thời chiến tranh không xảy ra.

Đương nhiên, ở huyện Lê Dương trên bờ bắc Hoàng Hà, vẫn còn một đội quân hơn vạn người của quân Kim đồn trú, nhưng đội quân này không thay đổi được tình hình chung.

Lúc này Lý Diên Khánh hạ lệnh đổi tình trạng chiến tranh từ “thời chiến” thành “lâm chiến”, cho mở ba cửa thành Tân Tào môn, Tân Trịnh môn, Nam Huân môn, mỗi ngày chỉ mở bốn canh giờ. Mỗi cửa thành có một nghìn quân đồn trú, người ra vào thành đều phải chịu kiểm tra nghiêm ngặt.

Không những mở cửa thành, mà các loại quy định trói buộc trong thành cũng được nói lỏng, ngoại trừ việc cấm đi lại ban đêm sau giờ Hợi là không đổi, các loại cấm đoán khác đều được nới lỏng. Bầu không khí kinh thành vốn trầm lặng, cũng bắt đầu xuất hiện sức sống, rõ ràng nhất là việc tiệm trà, quán rượu mở cửa kinh doanh tăng nhiều, mọi người cũng đều rời khỏi nhà, tụ tập bạn bè nơi quán xá.

Tuy nhiên, việc mở cửa thành cũng dẫn tới tai họa ngầm, đúng như Lý Diên Khánh đã dự liệu, ở kinh thành dấy lên phong trào di cư về phía nam lần thứ ba, tiếp nối cho hai phong trào di cư về phía nam của nhà quyền quý và di cư về phía nam của đại thương nhân. Chỉ có điều, nhân vật chính của phong trào, lại ngoài dự liệu của mọi người, không phải là người thuộc giai cấp trung lưu, cũng không phải người nghèo ở kinh thành, mà là hơn mười vạn dân chạy loạn tới từ phương bắc.

Những dân chạy loạn này từ Hà Bắc chạy tới, họ muốn tìm một nơi an toàn, có thể ăn no, đương nhiên kinh thành là nơi dừng chân lý tưởng nhất, không ngờ quân Kim lại đánh tới kinh thành, bao vây kinh thành gần năm mươi ngày, khiến đào dân lo lắng hãi hùng, sống một ngày bằng một năm. Đối với kinh thành, những dân chạy loạn này vốn đã không coi là nơi chốn đi về, cũng không có sản nghiệp để mà bận tâm, họ nói đi là có thể đi. Bởi vậy, một khi quân Kim lui quân, cửa thành được mở ra, lập tức trong đám dân chạy loạn, nổi lên một làn sóng di cư về phía nam với quy mô lớn.

Cửa thành còn chưa mở ra, trong ba cửa thành đã đông nghịt người, mấy trăm chiếc xe trâu và xe lừa khiến cửa thành chật như nêm cối, các đào dân dìu già dắt trẻ, gồng gánh, lưng đeo bao quần áo, tiếng phàn nàn của người già, tiếng la khóc của trẻ con, tiếng quát mắng của đàn ông trai tráng, khiến bầu không khí trước mấy cửa thành rất căng thẳng.

Lý Cương chạy tới trước cửa Nam Huân, đứng ở cửa thành, khàn giọng hô lớn:

- Các vị hương thân, chiến tranh đã kết thúc, triều đình đang khôi phục trật tự, thành Đông Kinh sẽ nhanh chóng khôi phục sự phồn hoa trước kia, ở đây cơ hội sẽ càng nhiều, xin mọi người yên tâm lưu lại, đừng mù quáng hùa theo số đông.

Nhưng mặc cho Lý Cương hô to khản cả giọng, cũng không hiệu quả, tiếng của y chìm ngập trong tiếng huyên náo ầm ĩ bất mãn vì cửa thành chậm mở ra, chỉ có mấy gia đình bên cạnh y là nghe được, tuy nhiên mấy gia đình này đều trừng mắt nhìn Lý Cương, nói một tràng những lời vô ích, không có gì thực tế như vậy, thì ai muốn ở lại chứ?

Thật ra thì Lý Cương cũng rất bất đắc dĩ, chủ ý của y là mong muốn dân chạy nạn cố gắng hết sức chạy về phía nam, giảm thiểu áp lực quản lý cho kinh thành, nhưng triều đình chỉ lo giữ gìn danh tiếng, không muốn dân chúng chạy về phía nam, nhưng cũng không bỏ ra chút lợi ích nào, cho nên Lý Cương đành phải kiên trì khuyên giải, với một mớ lý lẽ thuyết phục vô vị, dù biết là mình đang làm cái việc không bột đố gột nên hồ.

- Các vị hương thân phụ lão, đi về phía nam đường xá xa xôi, trên đường giặp cướp hoành hành, không an toàn chút nào, còn ở lại kinh thành, nhất định triều đình sẽ sắp xếp cho mọi người một chỗ tốt.

Rốt cuộc Lý Cương đưa ra nguy cơ gặp phải những điều không an toàn trên đường, nhưng vẫn không hiệu quả. Cửa thành đã mở, tiếng quát tháo kích động hoàn toàn lấn át tiếng nói khàn khàn của Lý Cương, mà dân chúng đang hết sức kích động chen tới, khiến Lý Cương đang đứng bên cửa thành, suýt nữa bị đám người kia đẩy ngã, mấy thủ hạ vội kéo Lý Cương sang một bên.

Cửa thành lập tức nhốn nháo tiếng kêu, tiếng quát mắng hỗn loạn. Lúc này, quan binh giữ thành bất đắc dĩ xua tay:

- Không cần kiểm tra, cho mọi người qua cửa!

Binh sĩ ở cửa thành không còn kiểm tra, tránh sang một bên, dân chúng trong thành ào ào xông ra, loạng choạng chạy đi, giống như một cơn lũ có chỗ thoát, lập tức đám đông ở cửa thành giảm bớt.

Lúc này, một tên thủ hạ nói với Lý Cương:

- Lý tướng công, khuyên bảo như vậy không phải là biện pháp, có lẽ nên đi tìm Lý đô thống tới!

Lý Cương thở dài, triều đình bảo y khuyên can dân chúng đừng rời đi, nhưng lại không cấp cho y bất cứ chút gì, đây đúng là không bột đố gột nên hồ, huống chi về phương diện này, y cũng không phải là người khéo léo.

- Được rồi, đi gặp Lý đô thống!

Nhìn thấy đoàn người tràn ra ngoài thành như một cơn lũ, Lý Cương cũng không còn chút tự tin nào nữa.



Sau khi hủy bỏ tình trạng “thời chiến”, Lý Diên Khánh càng thêm bận rộn. Sau khi kết thúc một hệ thống cũ, tất nhiên phải thành lập một hệ thống mới, mà trước khi hệ thống mới được hoàn toàn thành lập, sẽ vô cùng hao tâm tổn sức. Lý Diên Khánh có muôn ngàn chuyện phải giải quyết, nào là cơ chế tuần tra trong kinh thành, nào là riển khai hoạt động của những thám tử của ty tình báo chống quân Kim, việc này vốn do Lý Cương phụ trách, hiện giờ lại giao cho hắn. Ngoài ra còn phải giám sát băng tan trên sông Hoàng Hà, thành lập đội cảnh báo khói lửa dọc đường, điều động thám báo thăm dò tin tức Hà Bắc v.v…quá nhiều việc phải lo, khiến Lý Diên Khánh hầu như không kịp thở.

Quân nha điều khiển phòng ngự của Lý Diên Khánh ở gần thành Bắc, vừa kết thúc chiến tranh, Triệu Hoàn cũng không dám sơ suất, cho nên cũng không hủy bỏ Đông Kinh phòng ngự sử lâm thời của Lý Diên Khánh. Hơn nữa, hiện giờ Triệu Hoàn đang bận củng cố quyền lực, muốn tranh quyền với thái thượng hoàng, tạm thời không thể làm mích lòng Lý Diên Khánh, cũng không có thời gian chú ý tới hắn, cho nên triều đình không nhúng tay can thiệp vào quân vụ.

Lúc này, Lý Diên Khánh đang ngồi sau bàn, xem báo cáo của Vương Quý. Vương Quý dẫn kỵ binh qua sông ở Bộc Dương, đi về phía nam, đang trên đường tới kinh thành, coi như là hoàn thành nhiệm vụ Lý Diên Khánh giao cho mà quay về.

Nhưng Lý Diên Khánh càng quan tâm hơn đến Nhạc Phi mà Vương Quý nhắc tới trong báo cáo. Phối hợp với Vương Quý đánh các huyện ở tây lộ Hà Bắc, Nhạc Phi cũng thu hoạc được kha khá, gã chiếm được năm trăm chiến mã và mấy vạn con lừa cùng với một số lượng lớn binh khí và giáp trụ, binh lực cũng từ ba trăm người mở rộng đến hai ngàn người. Hiện nay đội quân của Nhạc Phi đã lui về phủ Long Đức, lộ Hà Đông, cũng chính là khu vực huyện Đảng. Ở lộ Hà Đông, mấy vạn con lừa bán được giá, khiến Nhạc Phi có vốn để tăng cường quân bị.

Lý Diên Khánh gật đầu, trong lịch sử, Nhạc Phi là người rất tài giỏi, đã chỉnh đốn lại nghĩa quân kháng Kim ở các châu lộ Hà Bắc, gây dựng thành viên nòng cốt của Nhạc gia quân. Tuy nhiên, bởi vì có mình tham gia, lịch sử cũng có một chút biến đổi, và cũng bởi vậy mà Nhạc Phi kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên sớm hơn, nhưng rốt cuộc chuyện đó có phải là chuyện tốt hay không, bây giờ còn chưa biết.

- Mạc tiên sinh, công lao của Vương Quý đã ghi chép và báo lên trên chưa?

- Đã báo lên Xu Mật Viện rồi, là một báo cáo riêng biệt, đã đưa lên ba ngày trước, ngày mai ta sẽ lại thúc giục.

- Có lẽ để ta hỏi riêng Cao tri sự một chút, người không cần thúc giục, kẻo đám Tri Chính đường kia lại luôn miệng nói chúng ta nóng lòng tranh công.

- Bọn người đó đúng là quá vô sỉ, vậy mà lại vơ hết công lao đẩy lùi quân Kim vào người mình, không hề biết xấu hổ là gì!

Mạc Tuấn tức giận nói:

- Vấn đề mấu chốt là triều đình lại ủng hộ bọn họ, thực sự khiến người ta quá thất vọng.

- Chiến tranh kết thúc, lại đến lúc tranh giành quyền lực, triều đình dự đón được toàn bộ quan văn sẽ cố hết sức đối kháng với thái thượng hoàng, cho nên mới lại một lần nữa chiều ý Tri Chính đường, ngươi cho là trong lòng triều đình không rõ sao?

- Tuy là nói như vậy, nhưng cũng không thể hy sinh lợi ích của binh sĩ được.

Lúc này, ở cửa có thân vệ vào bẩm báo:

- Khởi bẩm đô thống, tiểu Lý tướng công cầu kiến!

- Mau mời hắn vào!

Lý Diên Khánh đứng lên, không bao lâu, Lý Cương bước nhanh vào quan phòng, chắp tay cười nói:

- Lý đô thống, mấy ngày không gặp rồi.

- Hiếm khi gặp được Lý tướng công, nào, mời ngồi!

Lý Diên Khánh niềm nở chào hỏi, mời Lý Cương ngồi, Lý Cương cũng cười, vẫy tay với Mạc Tuấn:

- Mạc tiên sinh cũng cùng ngòi đi!

Lý Cương có quan hệ tốt với Mạc Tuấn, y muốn nhờ Lý Diên Khánh hỗ trợ, còn muốn Mạc Tuấn ở bên cạnh nói giúp vài câu.

Ba người phân chủ khách ngồi xuống, hai cấp dưới dâng trà cho bọn họ. Lý Diên Khánh cười hỏi:

- Mấy ngày nay bận quá, không có thời gian đi bái phỏng Lý tướng công, việc ngăn cản dân chạy về phía nam, tiến hành tới đâu rồi?

- Ài! Một lời khó nói hết!

Lý cương cười khổ, nói với Lý Diên Khánh:

- Hai ngày nay, ngày nào ta cũng chặn trước cửa Nam Huân, cố gắng khuyên bảo dân chúng ở lại, nhưng không hiệu quả, không ai chịu nghe ta nói.

Lý Diên Khánh ngẩn ra, có phần không thể tưởng tượng được, nói:

- Lý tướng công không đùa đấy chứ? Loại chuyện này mà phải đích thân đứng trước cửa thành khuyên bảo ư? Đường đường là tướng quốc, lẽ nào không có biện pháp khác?

- Ta muốn nghe một chút, nếu như Lý đô thống giải quyết chuyện này, thì Lý đô thống sẽ làm thế nào?

- Ta sẽ bảo phủ Khai Phòng ra mặt, mời thủ lĩnh của các lưu dân phương bắc tới, hẳn là họ đều là người già đức cao vọng trọng, mời họ tới phủ Khai Phong tọa đàm, lắng nghe điều lo nghĩ hiện tại của bọn họ, xem bọn họ có khó khăn gì, sau đó cố gắng giải quyết thay bọn họ, cứ như vậy thì, phỏng chừng phân nửa lưu dân cũng không bỏ đi.

Lý Cương gật đầu:

- Đó là một biện pháp tốt. Thật ra, ta cũng dự định nhờ phủ Khai Phong hỗ trợ, tiếc rằng người của phủ Khai Phong nói bọn họ bận quá, một mực từ chối ta. Sau đó, phái triều đình cũng không cho ta bất cứ tài nguyên gì, ta thực sự bó tay rồi.

Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà, không chút hoang mang nói:

- Chuyện này có chút kỳ lạ, Lý tướng công có làm mích lòng người nào ở trong triều không?

Lý Cương lắc đầu:

- Ta tuy ngay thẳng, nhưng cũng không phải là người lỗ mãng, chúng ta không đắc tội ai cả. Nếu nhất định phải nói ta đắc tội, thì đó chính là do ta phản độ nghị hòa, khiến phái chủ hòa bất mãn.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút, rồi cười nhẹ nói:

- Có thể Lý tướng công ngăn trở con đường hoạn lộ của ai đó, chỉ là Lý tướng công không biết mà thôi!

Lý Cương ngẩn ra:

- Lý đô thống nói như vậy là có ý gì?

- Để Mạc tiên sinh nói cho ngươi nghe!

Lý Cương quay sang nhìn Mạc Tuấn, Mạc Tuấn trầm ngâm một chút, rồi nói:

- Sáng hôm nay, ta nhận được một tin tức, trước kia nhà do quan phủ bố trí cho dân chạy loạn phương bắc, chỉ lấy một nửa giá thuê, nhưng từ hôm nay trở đi, toàn bộ tiền thuê nhà sẽ khôi phục giá gốc, một căn nhà là năm trăm văn một tháng, mà ở phương nam, một căn nhà cho thêu hai trăm văn một tháng, như vậy, làm sao dân chạy loạn phương bắc có thể ở lại được!

Lý Cương sững sờ, y chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Bình Luận (0)
Comment