Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 903 - Chương 760: Sự Quan Trọng Của Thuyền Bè

Chương 760: Sự quan trọng của thuyền bè Chương 760: Sự quan trọng của thuyền bèChương 760: Sự quan trọng của thuyền bè

- Ngươi xác định người kia đã chết rồi sao?

Ánh mắt sâm nhiên của Triệu Hoàn nhìn chằm chằm vào một tên thủ lĩnh thị vệ quỳ phía dưới.

Lúc này trong ánh mắt gã tràn ngập âm tàn độc ác, hoàn toàn không có vẻ thiện lương khoang dung độ lượng mà một đế vương phải có. Vảy ngược của gã chính là hoàng vị của mình, thậm chí gã có thể tạm thời tha thứ cho Lý Diên Khánh công cao chấn chủ, nhưng liên quan tới vấn đề hoàng vị của mình, trong mắt không chịu được một chút hạt cát.

Thủ lĩnh thị vệ trước mắt gọi là Vi Bình, người Kinh Triệu, đã đi theo Triệu Hoàn ròng rã mười năm, là một trong những tâm phúc mà gã tín nhiệm nhất. Sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, liền bí mật thành lập một Cung Giám Cục, do Vi Bình này phụ trách. Bởi vì nhân thủ tạm thời không đủ, nhiệm vụ chủ yếu của họ trước là bí mật giám thị chín hoàng tử bên ngoài Khai Phong.

Sau khi phụ hoàng phái Hứa thị vệ tiếp xúc với Khang Vương Triệu Cấu ngày đầu tiên, liền bị thủ hạ của Vi Bình tập trung vào, chỉ là họ không đánh rắn động cỏ, vẫn luôn âm thầm theo dõi Hứa thị vệ.

Thám tử trốn trên nóc nhà đối diện quân nha hôm nay là người phụ trách theo dõi Hứa thị vệ, chỉ là họ không nghĩ tới, mình lại bị thân vệ của Lý Diên Khánh phát hiện nhanh chóng như vậy.

Vi Bình lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói:

- Thi thể đã tìm được, ti chức tự mình xác nhận, đúng là người âm thầm tiếp xúc Vận Vương, hắn gọi là Hứa Dạng, là thị vệ bên người Thái Thượng Hoàng.

Trong lòng Triệu Hoàn hơi loạn, phụ hoàng lại tìm tới ld. Đương nhiên, tìm tới Lý Diên Khánh là chắc chắn, phụ hoàng không tìm hắn mới là chuyện lạ. Nhưng tại sao Lý Diên Khánh lại giết chết thị vệ của phụ hoàng? Cho dù hắn không muốn đáp ứng phụ hoàng, cũng không cần thiết phải đắc tội phụ hoàng, từ chối nhã nhặn là được rồi. Triệu Hoàn cảm thấy không hiểu ra sao, không nghĩ ra mấu chốt trong đó.

Đây cũng là điểm yếu của Triệu Hoàn, dù là EQ hay IQ đều rất bình thường, lại thêm gã không quả quyết, thiếu định lực và quyết đoán làm chuyện lớn, chỉ vì là trưởng tử mới được lập làm Thái tử. Mặc dù Triệu Cát ăn chơi đàng điếm, rơi vào hưởng thụ, nhưng trong chuyện lựa chọn người thừa kế lại rất tỉnh táo, y sớm phát hiện Triệu Hoàn bình thường, cho nên không hề hài lòng với gã, một lòng muốn giao xã tắc cho tam tử Triệu Giai hoặc cửu tử Triệu Cấu, chỉ là quốc gia kịch biến mới khiến Triệu Cát lâm thời thoái vị chạy trốn.

Tầm mắt và trí lực của Triệu Hoàn có hạn, gã không nghĩ ra sau khi Lý Diên Khánh giết chết người đưa tin tức, còn có thể tự mình phái người mang tin tức xuôi nam. So với việc Lý Diên Khánh tỏ thái độ, Thái Thượng Hoàng Triệu Cát tuyệt đối không để ý sự sống chết của một thị vệ.

Thế nhưng chuyện bí ẩn này Triệu Hoàn cũng không muốn để cho những đại thần khác biết. Qua nửa ngày, gã hỏi:

- Thủ hạ của Lý Diên Khánh phát hiện các ngươi rồi chứ?

- Tuyệt đối không có khả năng!

Vi Bình khẳng định nói:

- Nếu như là trinh sát Tình Báo Ti, có lẽ sẽ phát hiện, nhưng trong quân nha chỉ là tình báo bình thường, chúng ta đều giám thị phía xa, hắn không có khả năng phát hiện chúng ta, cũng không có biểu hiện sau khi phát hiện chúng ta.

Vi Bình nói thực sự, bình thường sau khi bị phát hiện giám thị, đối phương sẽ nhanh chóng tới phá hỏng, hoặc bắt người, hoặc là bức bách người rời đi, tóm lại sẽ không để cho họ tiếp tục giám thị, nhưng phía quân nha không có phản ứng gì, vậy chắc chắn không phát hiện bọn họ.

Phán đoán theo lẽ thường là hoàn toàn chính xác, chỉ là Vi Bình không nghĩ tới đối thủ của gã là nhân vật gần như yêu nghiệt.

Triệu Hoàn càng thêm hồ đồ:

- Tại sao Lý Diên Khánh lại giết chết thị vệ họ Hứa này?

Gã lầm bẩm, quả thực không nghĩ ra.

Vi Bình suy nghĩ, nhỏ giọng giải thích:

- Ti chức cảm thấy hẳn là Lý Diên Khánh không muốn hợp tác với phía Phủ Giang Ninh, nhưng lại không muốn đắc tội đối phương, dứt khoát giết người diệt khẩu, không thừa nhận đã gặp người này.

Triệu Hoàn gật đầu, gã có thể tiếp nhận cách nói này, cũng hợp tình hợp lý, hẳn là chân tướng, Lý Diên Khánh cuối cùng vẫn lựa chọn cự tuyệt Phủ giang Ninh. Giờ phút này sát cơ đối với Lý Diên Khánh vừa dâng lên trong lòng Triệu Hoàn biến mất. Cho tới giờ, Triệu Hoàn bất mãn với Lý Diên Khánh cũng chỉ là dự định tước đoạt quân quyền của hắn, cũng không nghĩ tới giết hắn. Dù sao Lý Diên Khánh cũng có công ủng lập trong chuyện mình đăng cơ, ngăn cản Đồng Quán chính biến cung đình kịp thời.

Nhưng nếu như dính tới hoàng vị, nếu như Lý Diên Khánh ủng hộ phụ hoàng cướp đoạt hoàng vị của mình, vậy tính chất hoàn toàn khác biệt, dù thế nào Triệu Hoàn cũng phải diệt trừ Lý Diên Khánh. Xúc phạm tới vảy ngược của Triệu Hoàn, coi như huynh đệ ruột gã cũng không tha thứ.

Đây chính là nguyên nhân đãi ngộ khác biệt của Vận Vương và Khang Vương. Vận Vương âm thầm tư thông phụ hoàng, đã bị Triệu Hoàn giam lỏng. Mà Khang Vương kịp thời giao ra mật chỉ của phụ hoàng, coi như thái độ rũ sạch rồi, cho nên Triệu Hoàn mới có thể thả gã đi Kinh Triệu, khiến gã hoàn toàn không đếm xỉa tới.

Trầm tư một lát, Triệu Hoàn lại nói với Vi Bình:

- Mặc dù trẫm thả khang Vương tới Kinh Triệu, nhưng cũng không phải nói có thể phớt lờ với hắn, ngươi vẫn phải phái người đi giám thị nghiêm mật, nhất là phải giám thị quan hệ của hắn và quân đội Kinh Triệu.

- Ti chức tuân lệnh!

Vi Bình thi lễ, liền lặng lẽ lui xuống.

Triệu Hoàn chắp tay đi tới trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ lầm bẩm:

- Phụ hoàng, hoàng vị chỉ có một, xin thứ cho nhi thần bất hiếu.



Lúc này mới đầu tháng hai, băng cứng Hoàng Hà rốt cuộc bắt đầu hòa tan. Băng cứng trên sống dần vỡ tan, không thể đi lại trên mặt sông. Nhưng băng nổi trên Hoàng Hà cũng quá nhiều, đi thuyền cũng không tiện, đồng thời cũng không an toàn, ít nhất phải tới cuối tháng hai mới có thể sử dụng thuyền lớn trên mặt sông.

Buổi sáng hôm đó, một đội ngũ hơn ngàn kỵ binh Nữ Chân tạo thành tới Huyện Lê Dương, người họ hộ vệ chính là Đô Nguyên Soái Nam Chinh Kim quốc Hoàn Nhan Tà Dã.

Hoàn Nhan Tà Dã vừa mới trở về từ Phủ Yến Sơn, Lang Chủ rõ ràng bất mãn đối với việc y không thể đánh hạ kinh thành Đại Tống, mặc dù cũng biểu đạt tán thành đối với việc y cố gắng công thành. Nhưng chính trị là hiện thực như vậy, nhất là vua một nước, y chỉ nhìn kết quả, nếu không đạt thành mục tiêu, coi như cố gắng nhiều hơn nữa cũng không hề có chút ý nghĩa.

Ánh mắt Hoàn Nhan Tà Dã hơi u ám, rất ít nói, từ sau khi trở về, khuôn mặt y chưa từng xuất hiện vẻ tươi cười. Các đại tướng sau lưng y đều hơi lo lắng bất an, mỗi người đều cảm nhận được chút áp lực vô hình.

Hôm nay Hoàn Nhan Tà Dã tới Lê Dương không phải thị sát kho thành, kho thành đã bị một mồi lửa lớn thiêu hủy, còn tử trận hơn tám ngàn người, nhưng kết quả này lại bị Hoàn Nhan Tà Dã giấu diếm. Y thay đổi hơn tám ngàn người bỏ mình thành hơn tám ngàn người thương vong, tính chất khác biệt.

Huyện Lê Dương ngoài thành kho, còn có một địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng, đó chính là bến đò Hoàng Hà. Nơi này là bến đò quan trọng nhất Hoàng Hà, hơn phân nửa thuyền ở Hoàng Hà đều tập trung nơi này.

Hoàn Nhan Tà Dã đứng bên bờ Hoàng Hà ngắm nhìn lớp băng đã nứt ra, lại nhìn mấy trăm con thuyền còn đang bị vây trong lớp băng ở bến tàu xa xa, y quay đầu hỏi:

- Hiện giờ bờ nam Hoàng Hà còn bao nhiêu thuyền?

Sau khi Hoàng Hà đóng băng, thuyền đều bị đông lại trong băng, có ở bờ bắc, có ở bờ nam. Mặc dù Kim binh cực kỳ coi trọng những con thuyền này, nhưng cũng không có biện pháp. Lần này Hoàn Nhan Tà Dã tới Hoàng Hà thị sát, chính là tới vì những con thuyền này.

Đại tướng trấn thủ bờ bắc Hoàng Hà là Phó Nguyên Soái Hoàn Nhan Đồ Mẫu. Lần này Kim binh xuôi nam phạt Tống, ngoài Đô Nguyên Soái Hoàn Nhan Tà Dã ra, còn có bốn Phó Nguyên Soái, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Lâu Thất và Hoàn Nhan Đồ Mẫu. Hoàn Nhan Đồ Mẫu xếp cuối cùng, địa vị trong quân cũng tương đối thấp.

Chẳng qua địa vị trong gia tộc của gã lại không thấp, gã là Thập nhất đệ của Hoàn Nhan A Cốt Đả, là thúc phụ của hai người Tông Vọng và Tông Hàn, đồng thời cũng là em trai của Hoàn Nhan Tà Dã.

Hoàn Nhan Đồ Mẫu vội vàng nói:

- Khởi bẩm Đô Nguyên Soái, thuyền ở bờ nam Hoàng Hà đã không đủ một trăm chiếc.

- Vì sao?

Hoàn Nhan Tà Dã giật nảy mình, lúc y lui binh bắc thượng còn đặc biệt phái người kiểm kê, thuyền lớn từ Trịnh Châu tới Vận Châu ít nhất có ba ngàn chiếc, tại sao hiện giờ đã không còn tới một trăm chiếc? Hoàng Hà còn chưa hoàn toàn tan băng, những chiếc thuyền này hẳn là không cách nào di chuyển mới đúng, vì sao lại giảm mạnh?

Ánh mắt sắc bén của y nhìn lại Hoàn Nhan Đồ Mẫu, để gã cho mình một lời giải thích.

Hoàn Nhan Đồ Mẫu cười khổ một tiếng:

- Nửa tháng trước, Lý Diên Khánh phái ra một tiểu đội, một mồi lửa thiêu hủy thuyền đông cứng ở bờ nam Hoàng Hà, lúc chúng ta nhận được tin tức đã muộn rồi.

- Lại là Lý Diên Khánh đáng chết kia!

Hoàn Nhan Tà Dã nện mạnh một quyền vào yên ngựa, y phải thừa nhận người trẻ tuổi này cực kỳ quả quyết tàn nhẫn, là nhân vật rất khó đối phó. Ngay cả Lang Chủ cũng cho rằng, muốn lấy được đô thành Đại Tống, nhất định phải xử lý Lý Diên Khánh, cho dù làm không xong cũng phải hoàn toàn tước đoạt quân quyền của hắn, y nhất định phải lợi dụng lần đàm phán này tạo áp lực cho triều Tống.

- Vậy bờ bắc còn bao nhiêu thuyền?

- Ti chức đặc biệt thống kê, thuyền lớn hơn ba trăm thạch có một ngàn hai trăm sáu mươi chiếc, quân đội đã trưng dụng toàn bộ.

Hoàn Nhan Tà Dã thoáng thở phào, cũng may, bờ bắc cũng có không ít thuyền, nếu không mình thực sự khó mà giải thích với Lang Chủ.

Y lập tức nói với Hoàn Nhan Đỗ Mẫu:

- Không cần chờ băng nổi hoàn toàn biến mất, chỉ cần thuyền có thể động được, thì lập tức tập trung tất cả thuyền tới Huyện Lê Dương, lại thu thập hai mươi vạn dân phu xây dựng thủy trại. Ta cho ngươi thêm năm vạn quân đội, phải đề phòng nghiêm ngặt Lý Diên Khánh phái quân đánh lén thuyền.

Bình Luận (0)
Comment