Chương 768: Tuổi trẻ nóng tính
Chương 768: Tuổi trẻ nóng tínhChương 768: Tuổi trẻ nóng tính
Đúng lúc này, cửa lớn mở ra két két, quản gia Bạch phủ vội vàng hấp tấp chạy tới từ cổng, giữ chặt lấy Từ Bỉnh Triết cầu khẩn nói:
- Từ Phủ Doãn phải giúp chúng ta một tay, việc này làm lớn rồi!
Từ Bỉnh Triết nhướng mày, nhẹ nhàng thoát khỏi tay gã, chỉ tấm bảng gỗ nói:
- Có phải các ngươi mua đồ không trả tiền hay không?
- Tại sao lại không trả tiền, không phải chỉ là Thiếu phu nhân nhất thời quên sao?
- Nếu là thật, vậy trả hết tiền là được, còn muốn kéo tới khi nào?
Từ Bỉnh Triết cũng hơi bất mãn, hóa ra người khác không oan uổng Bạch gia.
- Ta trả, nhưng họ không muốn, để ta làm sao bây giờ?
Đại hán bên cạnh lạnh lùng nói:
- Đừng tưởng rằng Bạch gia có chút quyền lực thì có thể tùy ý vũ nhục người khác. Nha nội nhà ta nói, hôm nay không chỉ đòi tiền, còn muốn Bạch gia giải thích.
Đôi mắt Từ Bỉnh Triết bỗng nhiên co lại, nha nội Bảo Nghiên Trai là ai, không phải chính là Lý Diên Khánh sao? Y đương nhiên biết ân oán giữa Lý Diên Khánh và Bạch Thì Trung, hóa ra gốc rễ ở đây?
Từ Bỉnh Triết đột nhiên cảm thấy hơi khó giải quyết, y đương nhiên muốn giúp ân tướng Bạch Thì Trung, nhưng thế lực của Lý Diên Khánh ở quân đội quá lớn, y cũng không thể trêu vào, như vậy thì hơi rắc rối rồi.
- Không bằng nói cho bản quan một chút, Bạch phủ sai lầm ở chỗ nào?
- Hừ! Không trả tiền thì cũng thôi đi, tổn thất năm trăm lạng bạc ròng Bảo Nghiên Trai cũng gánh được, nhưng Bạch phủ không chỉ quịt nợ, còn vũ nhục người khác, chúng ta muốn lời giải thích về điều này.
Quản gia lập tức nóng vội:
- Chúng ta vũ nhục các ngươi lúc nào, các ngươi nhiều người như vậy, người nào cũng hung thần ác sát, ai dám vũ nhục các ngươi?
- Không phải hôm nay, là xế chiều hôm trước, nữ quản sự trong tiệm chúng ta tới đòi tiền hàng, các ngươi vũ nhục nàng thế nào? Ngươi đang làm, trời đang nhìn, các ngươi cho rằng có quyền thì có thể muốn làm gì là làm sao?
Đại hán không nói rõ ràng, nữ quản sự, vũ nhục, những từ mấu chốt này đặt chung một chỗ, sẽ khiến người ta sinh ra một số liên tưởng. Quản gia cũng ngây người, xế chiều hôm trước, xế chiều hôm trước gã không ở đây, chạy đi xem néo nhiệt, chuyện tốt trong phủ là ai làm, chẳng lẽ là lão Mã?
Quản gia nghĩ tới người gác cổng, tên kia có tiếng miệng thối. Gã mơ hồ hiểu được, gã nhớ lão Mã từng nói với gã, xế chiều hôm trước có một nữ nhân chạy tới gây chuyện, bị mắng đuổi đi. Gã không để chuyện này trong lòng, đoán chừng là chuyện này.
Quản gia hận không thể cho mình một cái bạt tai, việc nhỏ lờ đi, cuối cùng sẽ ủ thành chuyện lớn. Gã lại cầu khẩn nói với Từ Bỉnh Triết:
- Bên ngoài nhiều người như vậy, đều đang nói hươu nói vượn, đã hủy thanh danh của lão gia rồi, Từ Phủ Doãn có thể giúp một chút hay không?
- Nếu không hai vị vào trong phủ ngồi đi! Chờ sau khi lão gia tử trở về sẽ bàn bạc giải quyết, bên ngoài này người đông nghìn nghịt, đều ảnh hưởng không tốt với hai vị.
Từ Bỉnh Triết ngại mặt mũi của Bạch gia, đành phải đưa ra một phương án điều hòa.
Không ngờ đại hán cười lạnh một tiếng nói:
- Cánh cửa Bạch gia quá cao, chúng ta thấy không đi được, lỡ như bên trong mai phục một đám đao phủ, loạn đao chém chết chúng ta, Bạch gia một tay che trời, chết cũng chết vô ích.
Đây thuần túy là nói hươu nói vượn. Từ Bỉnh Triết cũng hiểu rõ trong lòng, đây là Lý Diên Khánh tới báo thù Bạch Thì Trung. Mặc dù y cũng là Phủ Doãn Khai Phong, nhưng gốc rễ nhỏ bé, thần tiên trên trời đánh nhau, không phải một phàm nhân như mình có thể khuyên được.
Từ Bỉnh Triết thở dài một tiếng trong lòng, chuyện này chỉ có thể tự Bạch Thì Trung tới giải quyết.
Đúng lúc này, có người hô to một tiếng:
- Bạch Tướng công về phủ!
Người bên cạnh vội nhường ra một con đường, chỉ thấy mười mấy người hộ vệ một chiếc kiệu lớn đang bước nhanh về bên này.
Bạch Thì Trung nhận được báo cáo của gia đinh liền vội vàng chạy về. Y không nghĩ tới chuyện lài ồn ào lớn như vậy, ít nhất có hơn vạn người chắn chết của phố Đông Đại. Càng khiến Bạch Thì Trung không chịu được chính là, y nghe được trong tai, đều là những lời đồn độc ác không chịu được, thanh danh của y đã bị hủy thương tích đầy mình.
Cỗ kiệu hạ xuống, Bạch Thì Trung xanh mặt rời khỏi kiệu. Y liếc qua tấm bảng, lạnh lùng nói với Từ Bỉnh Triết:
- Từ Phủ Doãn, ngươi cứ trơ mắt nhìn thanh danh của Bạch mỗ bị người khác giày xéo như vậy à?
Từ Bỉnh Triết vội vàng tiến lên nói:
- Hạ quan cũng vừa mới chạy tới, đang hỏi thăm tình hình.
- Thật sao? Từ Phủ Doãn một ngày trăm công nghìn việc, ta cũng không nghĩ tới.
Bạch Thì trung châm chọc một câu.
Từ Bỉnh Triết không dám đắc tội Bạch Thì Trung, đành nén giận nói:
- Chuyện của Bạch Tướng công, hạ quan làm sao dám lạnh nhạt. Hạ quan nhận được báo án của quản gia liền lập tức chạy tới, đám người này vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, hạ quan tốn rất nhiều sức lực mới chui vào được, hóa ra… hóa ra chỉ là một việc nhỏ tranh chấp mua bán.
Từ Bỉnh Triết cũng hàm súc oán trách Bạch Thì Trung, nếu như quản gia của người xử lý kịp thời chuyện này, chuyện lại ồn ào lớn như vậy sao?
Bạch Thì Trung có tiếng bao che khuyết điểm, y hừ một tiếng, gọi quản gia tới nhỏ giọng hỏi tình hình. Chỉ chốc lát, y liền hiểu được, đây là Lý Diên Khánh đang mượn một chuyện nhỏ chạy tới gây sóng gió, nói xấu mình!
Trong lòng y giận tím mặt, đi tới phía trước nhìn chằm chằm đại hán nói:
- Lý Diên Khánh ở nơi nào, gọi hắn tới gặp ta!
- Ơ! Bạch Tướng công dĩ nhiên tới rồi, loại chuyện nhỏ này không cần thiếu đông chủ nhà ta ra mặt chứ! Các ngươi trả tiền lại cho ta, chúng ta sẽ rời đi, tại sao phải làm lớn chuyện?
- Ngươi…
Bạch Thì Trung tức giận trước mắt mê muội một hồi, làm tới cuối cùng, đối phương còn trả đũa.
- A Tài, trả tiền cho họ.
Bạch Thì Trung nhịn lửa giận tràn ngập, phân phó quản gia trả tiền.
Quản gia vội vàng bưng một khay bạc ra, đưa cho đại hán:
- Đây là năm trăm lạng bạc, cầm bạc thì nhanh cút đi!
Đại hán nhận khay, lại nâng lên đỉnh đầu cao giọng hô với người ở chung quanh:
- Mọi người thấy đấy, chúng ta cũng không phải cố ý tới gây chuyện, đường đường Tướng quốc, dĩ nhiên nợ tiền không trả, muốn trốn nợ. Bảo Nghiên Trai chúng ta nói đạo lý, trả tiền sẽ rời đi, không so đo với họ!
Đại hán phân phó một tiếng với thủ hạ:
- Chúng ta đi thôi!
Mười mấy tên đại hán kéo bảng hiệu chữ lớn xuống, quay người đẩy đám người rời đi.
Bạch Thì Trung tức giận lồng ngực muốn nổ tung, thân thể của y lung lay, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, lập tức ngất đi.
- Lão gia!
- Bạch Tướng công!
…
Chuyện xảy ra trước cổng chính Bạch phủ nhanh chóng truyền đi toàn thành, các phiên bản đều có. Có người nói người Bạch gia nhân phẩm ác liệt, ỷ mạnh hiếp yếu, mua đồ không trả tiền; cũng có người truyền lời nói con trai Bạch Thì Trung trắng trợn cướp đoạt dân nữ, ép chết mạng người; còn có lời đồn con trai Bạch Thì Trung khi nam phách nữ, cưỡng chiếm nhà dân… Khoảng chừng mười phiên bản, không có phiên bản nào có lời hữu ích, thanh danh của Bạch Thì Trung coi như hoàn toàn bị hủy ở kinh thành.
Nhưng bách quan triều đình lại nhìn thấu triệt, đây là Lý Diên Khánh đang trả thù Bạch Thì Trung. Đám quan triều đình ồn ào nghị luận Lý Diên Khánh vẫn quá trẻ tuổi nóng tính, làm việc xúc động, một chút lòng dạ cũng không có.
Mọi người đều biết, Lý Diên Khánh bị bãi quan nhàn rỗi chính là Bạch Thì Trung sắp xếp, mọi người có thể hiểu được Lý Diên Khánh phẫn nộ với Bạch Thì Trung. Chỉ là trả thù này tới quá nhanh, quá thẳng rồi, một chút kỹ xảo đều không có, đủ thấy thực chất khí chất mãng phu của Lý Diên Khánh quá nặng, không thành được chuyện lớn.
Trong Ngự thư phòng, Triệu Hoàn nghe xong Từ Bỉnh Triết báo cáo, trong lòng lại có một loại thoải mái không diễn tả được. Gã hiểu rất rõ Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh là loại người ân oán phân minh, có ân báo ân, có cừu báo cừu. Hôm trước Bạch Thì Trung ngáng chân Lý Diên Khánh, chỉ cho quan không cho việc, khiến hắn hoàn toàn nhàn rỗi trong nhà. Loại chuyện cắt tiền đồ người khác này, nếu Lý Diên Khánh nhịn được, Triệu Hoàn mới thực sự lo lắng, nói rõ trong lòng Lý Diên Khánh còn có mưu đồ lớn hơn.
Hôm nay Lý Diên Khánh xoay tay đánh về một gậy, hoàn toàn phá hủy thanh danh của Bạch Thì Trung. Mặc dù hắn làm quá mức, nhưng điều này nói rõ Lý Diên Khánh tạm thời còn không có mưu đồ. Điều này khiến tim Triệu Hoàn buông xuống, bằng không gã quả thực không yên lòng Lý Diên Khánh. Tiểu tử này khó giải quyết, mài hắn mấy năm cũng không tệ. Triệu Hoàn rốt cuộc quyết định, trong vòng năm năm tuyệt đối không dùng Lý Diên Khánh, phải mài nhẵn góc cạnh của hắn.
- Chuyện này ngươi xử lý không tệ!
Triệu Hoàn chậm rãi nói với Từ Bỉnh Triết:
- Mặc dù vẫn xuất hiện tụ tập số lượng lớn, nhưng ngươi có thể chuyện lớn hóa nhỏ, lần này trẫm sẽ không truy cứu khuyết điểm của ngươi.
Từ Bỉnh Triết mừng rỡ trong lòng, vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Thực ra trong lòng y vẫn hơi nghi hoặc, chuyện này cũng không có chuyện lớn hóa nhỏ, trái lại, Bạch Thì trung còn thổ huyết mà ngất đi, quan gia lại không truy cứu mình, mình thực sự là gặp may.
Thực ra Từ Bỉnh Triết không biết, Triệu Hoàn nói chuyện lớn hóa nhỏ, là chỉ mâu thuẫn không kích thích ra, Lý Diên Khánh thu tay lại kịp thời. Nếu như Từ Bỉnh Triết quá thiên vị Bạch Thì Trung, với tính cách trong mắt không chịu được hạt cát của Lý Diên Khánh, quả thực sẽ lại dẫn tới chuyện lớn. Bởi vì điểm này làm tương đối tốt, Từ Bỉnh Triết bảo vệ được mũ quan của mình.