Chương 771: Tình cờ gặp lại trên bến đò cũ
Chương 771: Tình cờ gặp lại trên bến đò cũChương 771: Tình cờ gặp lại trên bến đò cũ
Sau khi Tào phủ đóng cửa được tròn nửa tháng, Lý Diên Khánh cuối cùng cũng ra ngoài thư giãn. Có điều, lần này hắn lại tới phía nam bờ Hoàng Hà.
Hiện giờ đã đang là tiết giữa xuân. Bầu không khí vô cùng ấm áp. Một đàn chim hoàng oanh đủ màu sắc diễm lệ bay lướt qua trên đầu, hướng về rừng cây xa xa. Trong rừng cây không còn một chút nào nét đìu hiu của mùa đông. Tất cả đã chuyển sang màu xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống. Trên dưới đám sóc chạy nhảy líu ríu gọi nhau như tiếng chim. Những chú nai con đi theo đuôi mẹ lấp ló từ rừng cây ra, ánh mắt sáng ngời nhìn thăm dò thế giới.
Lý Diên Khánh và hơn trăm tên thị vệ cưỡi ngựa xuyên qua rừng cây. Phía trước nhìn thấy ánh sáng, sông Hoàng Hà mênh mang khoáng đạt đã trước mắt bọn họ.
Lý Diên Khánh giục ngựa chạy mau, xông lên một gò núi nhỏ. Lập tức, toàn bộ quang cảnh Hoàng Hà mênh mông được thu hết vào trong tầm mắt.
Mặc dù Lý Diên Khánh đóng cửa ở nhà, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở phía Hà Bắc. Chỉ vừa mới hai ngày trước hắn đã lấy một tin tức, Tống triều đã đem ba trăm vạn lượng bạch ngân áp giải cho quân Kim, nhưng việc giao nhận thành Thái Nguyên của hai bên Tống Kim tại lại xảy ra vấn đề. Quân Kim lấy lý do quân đội mặt phía nam chưa hoàn toàn rút về, yêu cầu được hoãn một tháng nữa mới tiến hành giao nhận Thái Nguyên.
Lý Diên Khánh ngay lập tức có dự cảm mãnh liệt rằng quân Kim sẽ không trả lại Thái Nguyên cho Tống triều. Cứ coi như không có chỗ trú quân cũng được, quân Kim đã trả giá cho thành Thái Nguyên quá lớn. Giờ làm sao chúng có thể dễ dàng đem nó giao lại. Rất có thể trong một tháng quân Kim sẽ có động thái, dùng hình thức chiến tranh để hủy hiệp ước giữa hai bên. Ba trăm vạn lạng bạc trắng tất nhiên cũng sẽ không bao giờ trả lại cho quân Tống.
Chính vì có dự cảm mãnh liệt này nên Lý Diên Khánh mớ đích thân đến bên bờ Hoàng Hà xem xét tình báo tin tức bờ bên kia.
- Đô thống, bên kia có thuyền lớn.
Một binh lính chỉ vào mặt sông hô to.
Lý Diên Khánh cũng nhìn thấy, chí ít có mười chiếc thuyền vận chuyển cỡ ngàn thạch đang lái về bờ phía Nam. Lông mày hắn nhíu chặt. Thuyền lớn trên bờ Nam cơ bản đều đã bị Vương Quý đốt rụi. Thuyền phía bờ bắc cũng bị quân Kim trưng dụng toàn bộ. Nếu như trên mặt sông xuất hiện thuyền, vậy khẳng định là thuyền của nước Kim.
- Đi xem một chút!
Lý Diên Khánh thúc giục chiến mã phóng xuống dưới gò, dẫn đầu đám người chạy về hướng bến tàu.
Bến đò Bạch Mã đã từng là một trong những bến đò lớn nổi tiếng vùng hạ du sông Hoàng Hà. Đây cũng là nơi chiến lược quan trọng trong mối liên hệ giữa Hà Bắc và Trung Nguyên. Bên Hoàng Hà có một trấn nhỏ gọi là trấn Mã Tân. Trên trấn có rất nhiều nhà cửa, bao gồm nhà ở của thuyền bạc sử địa phương, thuế vụ, kho bãi, …. Lại thêm rất nhiều nhà của dân buôn bán, khách sạn, nhà nghỉ, cửa hàng ngâm chân, quán cơm, quán trà, trà kỹ, tạp hóa, …. Muốn cái gì cũng có cái đó. Tuy nhiên, tất cả hiện giờ đã bị quân Kim tiêu hủy toàn bộ thành một bãi hoang tàn.
Hiện nay, bờ nam Hoàng Hà do hai nhánh Kinh Đông do quân đội của Cần Cương phụ trách đóng giữ. Tất cả có hơn bốn vạn quân, tuy nhiên, đóng quân tương đối phân tán. Tây tính từ Trịnh Châu, Đông tính từ Vận Châu, cách nhau cả hai ngàn dặm, phân bố rải rác ở hai mấy bến đò. Quân trú tại bến đò Bạch Mã chiếm nhiều nhất, có tới năm ngàn người.
Lý Diên Khánh không ngờ lại gặp Chủng sư đạo trong lần xâm lược thứ nhất của quân Kim. Khi Đại Danh phủ bị quân Kim đánh bại, hắn đã dẫn mấy ngàn quân lui đến Vận Châu. Từ Vận Châu, quân mã hai nhánh quân Kinh Đông được bốn vạn. Hắn đã bị Triệu Hoàn điều đến Hà Nam làm Chế Sử, dẫn bốn vạn quân đóng ở bờ nam Hoàng Hà.
Thấy Lý Diên Khánh tới, Chủng Sư Trung tự mình ra khỏi đại doanh nghênh đón, nói:
- Lý Thiếu Bảo, đã lâu không gặp.
Chủng Sư Trung cười lớn đi lên. Cửu biệt trùng phùng, hai bên ôm nhau một hồi lâu. Lý Diên Khánh thấy tinh thần lão rất quắc thước, càng già sức càng dẻo dai, liền cười nói:
- Phó soái vẫn giữ phong thái như cũ, thật đáng mừng.
Chủng Sư Trung khoát khoát tay, nói:
- Đừng nhìn tay mặt mũi hồng hào mà nói vậy. Lửa trong lòng bốc ra đấy. Thật bại liên tiếp mấy lần, đang bằm gan tím ruột đây.
- Thắng bại là chuyện thường binh gia, nào có lý cứ thắng mãi mà không bại.
- Nhưng tiểu tử nhà ngươi dường như chưa bao giờ thất bại.
Lý Diên Khánh cười khổ lắc đầu;
- Ta hiện giờ không tính là bại sao? Thảm bại trên bàn đàm phán Tống kim, tuổi còn trẻ thế này đã nhàn rỗi dưỡng lão rồi.
- Đừng đề cập đến đàm phán hòa bình nữa. Ta nghe đến nó mà buồn nôn.
Chủng Sư Trung bả vai vỗ vỗ Lý Diên Khánh nói:
- Đi với ta bến đò, vẫn là tiến quân doanh chứ?”
- Ra bến đò thôi.
Chủng Sư Trung cũng xoay mình lên ngựa, dẫn theo Lý Diên Khánh chậm rãi hướng về bên ngoài bến đò cách đó vài dặm.
- Phó soái, hiện tại tình hình của đại soái như thế nào?
Lý Diên Khánh lo lắng hỏi thăm, đã lâu lắm rồi, hắn không nghe được tin tức của Chủng Sư Đạo.
- Đại ca ta vẫn trấn áp một dải Lưu Cáp chống lại quân Tây Hạ. Quân Tây Hạ thừa dịp quân Kim nam tiến liền phái quân xâm lược Lan Châu và Hội Châu. Hai bên đã chiến đấu kịch liệt vài lần, thắng bại có cả.
Sau khi Triệu Hoàn đăng cơ phong Chủng Sư Đạo làm An Phủ sứ đoạn Hi Hà, lại phong Lưu Cáp làm KInh Lược sử đường Tần Phong, Phạm Chí Hư là Kinh Lược sử sáu nhánh Tây Thiểm, coi như đã ổn định được khoảng chục Châu và phủ của khu vực biên thùy. Vấn đề là tài chính thiếu thốn dẫn đến binh lực thiếu nghiêm trọng.ba nhánh Tây Bộ chỉ có sáu vạn quân, thêm cả quân Kinh Triệu do Tào Tính cầm cùng lắm cũng chỉ tới tám vạn. Mà Tây Hạ tổng động viên hai mươi vạn quân nam tiến, khiến tình hình phía tây hết sức nghiêm trọng.
- Tình hình phía đông thế nào?
Chủng Sư Trung thở dài, nói:
- Sau khi Thái Nguyên thất thủ, Vương Đỉnh tử chiến, quân Thái Nguyên chia làm hai đường rút về phía nam. Một đường là lính cũ của ngươi, Hàn Thế Trung suất hơn một vạn quân đội rút lui về Giáng Châu, Một nhánh khác là quân củaà Diêu Cổ và Triết Ngạn Chất. Họ dẫn hai vạn lui về một tuyến ở Thượng Đảng.lần này triều đình bỏ ra ba trăm lượng bạc trắng chuộc Thái Nguyên, lệnh cho Diêu Cổ đi đón Thái Nguyên. Cuối cùng quân Kim không chịu buông tay, quân của Diêu Cổ phải dừng ở Kỳ Huyện.
Diêu Cổ chính là phụ thân của Diêu Bình, chúng là lão tướng nổi danh Tây Quân như Chủng Sư Đạo. Quân đội Tây Bắc có ngũ đại gia tộc, một là Duyên An phủ Lưu gia, đại diện là Lưu Diên Khánh, Lưu Kỹ; một là Kinh Triệu Chủng gia, đại diện có Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Chung; lại một nữa là Thái Nguyên phủ Diêu gia, lấy Diêu Cổ, Diêu Bình Trọng phụ tử làm đại biểu; cái thứ tư cũng là Thái Nguyên phủ Dương gia, cũng chính là Dương gia tướng nổi tiếng; Thứ năm chính là Tống Lân phủ Chiết gia, hiện giờ Triết Ngạn Chất đang thống soái nhánh quân đội ven đô Hà Đông chính là danh tướng Chiết gia đời thứ bảy.
Trước đó Diêu Cổ vẫn luôn đảm nhiệm chức Kinh Lược sử Hi Hà, nắm giữ quân dải Hà Hoàng. Y và Lý Diên Khánh không mấy khi gặp mặt, chỉ có con trai y là Diêu Bình Trọng lại hay qua lại. Lý Diên Khánh rời Thái Nguyên, Diêu Cổ cũng được điều về Thái Nguyên, không làm Phòng Ngự sử hà Đông, phối hợp với Vương Đỉnh.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới bến tàu. Chủng Sư Trung đã xây dựng trên bến tàu một bức tường phòng ngự dài ước chừng hai dặm.tường phòng ngự cao tới một trượng. Có tầm hai ngàn binh sĩ đóng ở bên tường phòng ngự.
Lý Diên Khánh đứng tại bên trên tường cao nhìn ra xa thật lâu, nhưng không phát hiện mười chiếc chiến thuyền vừa nãy. Chúng dường như đột nhiên biến mất. Hắn cảm thấy hơi khó hiểu.
Vừa rồi ta ở trên sườn núi trông về phía xa, phát hiện trong Hoàng Hà có mười chiếc thuyền lớn, hẳn là chiến thuyền quân Kim. Trước đó phó soái có phát hiện ra không?
Chủng Sư Trung gật gật đầu, nói:
- Đây là bọn chúng đang huấn luyện binh sĩ đi thuyền. Hơn một tháng nay, vẫn liên tục như vậy. Có khi một chiếc, có khi mấy chiếc. Cứ cách bờ Nam không đến một dặm bọn chúng liền quay đầu. Có điều gần đây huấn luyện của bọn chúng càng thêm tấp nập. Số thuyền cũng tăng vọt lên.
- Phó soái đã báo cáo tình hình này về triều đình chưa?
- Sao lại chưa báo? Ta đã báo ngay rồi. Tính đến hôm qua thì không dưới mười lần. Triều đình căn bản không để ý tới.
Nghĩ đến chuyện này, Chủng Sư Trung cũng có chút căm tức, nói:
- Triều đình quá mê muội vào chuyện đàm phán hòa bình. Rõ ràng quân Kim không hề có thành ý. Chúng chỉ là đang trì hoãn thời gian mà thôi. Nhưng triều đình lại vẫn chưa tỉnh ngộ. Ngươi xem phòng ngự ở đây đi. Xây bức tường này là ta bỏ tiền túi ra. Mấy lần Ta đã đi tìm Tri Chính đường, Tri Chính đường vẫn chỉ có một câu, không có tiền. Thế mà ba trăm vạn bạc cứ như vậy móc cho Nước Kim. Để đạt được cái gì? Cứt chó cũng chả có, phe đầu hàng thì có.
Chủng Sư Trung càng nói càng tức, hoa chân múa tay chửi:
- Ta còn ủng hộ vua mới đăng cơ, nhưng vị vua mới còn hồ đồ hơn. Mềm xương tai, cả ngày nghe tin sàm ngôn. Muốn trông cậy vào đàm phán cầm lại Thái Nguyên, nhưng Thái Nguyên ở đâu?
Lý Diên Khánh từ bên trên tường cao nhảy xuống, trầm giọng nói với Chủng Sư Trung:
- Quân Kim kéo dài việc giao nhận Thái Nguyên, ta hoài nghi tới đây chúng sẽ có hành động quân sự. Bên này đóng năm ngàn quân, ta nghi quân Kim còn không dám tiến công. Nhưng ta lo lắng hơn chính bên kia bờ Trịnh Châu, bên đó có bao nhiêu quân?
Chủng Sư Trung cũng thầm kinh hãi, nói:
- Bên đó chỉ có hai ngàn quân đóng!
- Tốt nhất Phó soái nên nhắc nhở quân bên đó một chút. Mấy ngày nay đặc biệt tăng cường phòng bị, nhất là ban đêm thì càng phải cẩn thận.
Chủng Sư Trung gật gật đầu, nói;
- Ta đã biết, lập tức phái người thông báo. Có điều, … Diên Khánh cảm thấy quân Kim lại muốn tấn công kinh thành ư?
Lý Diên Khánh gật đầu nói;
- Diêu Bình Trọng hiện đang mộ binh ở Thái Châu. Đổng Bình đang luyện binh ở phủ Dĩnh Xương. Quân coi giữ kinh thành chỉ có hai vạn. Dân binh đã giải tán. Đây là cơ hội tốt tấn công kinh thành. Quân Kim tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Đúng lúc này, sau lưng có tiếng binh sĩ hô:
- Sứ giả triều đình tới.
Lý Diên Khánh quay đầu, chỉ thấy mười mấy tên lính hộ vệ một hoạn quan cưỡi ngựa chạy tới. Lý Diên Khánh nhanh chóng nghênh đón. Hoạn quan tung người xuống ngựa, tiến lên vội vàng nói với Lý Diên Khánh:
- Lý Thiếu Bảo mau trở lại kinh thành, bệ hạ triệu kiến khẩn cấp.