Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 921 - Chương 778: Bố Trí Lâm Thời.

Chương 778: Bố trí lâm thời. Chương 778: Bố trí lâm thời.Chương 778: Bố trí lâm thời.

Từ Ninh vừa rời đi, thân binh đứng bên cạnh liền tiến lên bẩm báo:

- Tướng quân Vương Quý phái người tới!

- Mau dẫn tới!

Lý Diên Khánh vội vàng nói.

Một lát sau, một người đưa tin được đưa vào, lập tức quỳ một gối xuống hành lễ:

- Tham kiến Đô thống!

- Hiện giờ quân Kinh Triệu đang ở đâu?

Lý Diên Khánh hỏi.

- Khởi bẩm Đô Thống, buổi trưa hôm nay bọn họ đã qua Hổ Lao quan, hiện giờ có lẽ đã đến huyện Quản Thành.

Lông này Lý Diên Khánh thoáng nhíu lại. Mới đến Quản Thành, nhanh nhất cũng phải tối mai quân Kinh Triệu mới tới được Biện Lương. Mà trong khoảng thời guan này, rất có thể sẽ bị kỵ binh Nữ Chân phục kích. Có lẽ khoảng xế chiều ngày mai quân chủ lực nước Kim đã tới Kinh thành rồi, mà trước đó ba vạn kỵ binh tinh nhuệ cũng sẽ về tầm đó. Lúc này quân Kinh Triệu vào kinh cực kỳ nguy hiểm.

Hắn chắp tay đi vài vòng. Hiện giờ hắn cần phải lựa chọn, để Vương Quý mạo hiểm xông thẳng vào Kinh thành, hay hoãn lại một chút. Đương nhiên, hắn hy vọng quân Kinh Triệu có thể xuất hiện ngay trước mắt mình ngay lập tức ấy. Nếu thật gặp phải ba vạn kỵ binh Nữ Chân, ba vạn quân Kinh Triệu cũng sẽ không thoát được vận mệnh bị diệt toàn quân.

Trầm tư thật lâu, Lý Diên Khánh mới quay lại nói với binh sĩ đưa tin:

- Ngươi lập tức quay về nói với Vương Tướng quân, ở bên ngoài tìm cơ hội, tuyệt đối không thể cố gắng vài thành.

- Tuân lệnh!

Lý Diên Khánh lại cho thân binh gửi bồ câu đưa tin cho binh sĩ đưa tin. Có bồ câu của Kinh thành, lúc nào Vương Quý cũng có thể liên hệ với mình.

Gã thân binh vội vàng chạy đi. Lý Diên Khánh lại quay sang hỏi Trương Hổ bên cạnh:

- Tình hình thế nào?

Trương Hổ phụng mệnh ra ngoài dò xét tình hình xung quanh, vừa mới về. Gã thở dài lắc đầu:

- Chiến trường quá khốc liệt. Xác người khắp nơi, cơ bản là xác không đầu. Nếu không kịp thời xử lý, năm nay Trung Nguyên chắc chắn sẽ có ôn dịch lớn.

Lý Diên Khánh cười lạnh. Lính Kim vẫn không hề quan tâm, tốt nhất vẫn là xảy ra ôn dịch đi, bọn họ cũng sẽ không thoát được.

- Đô thống, từ giờ đến lúc hừng đông là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi Kinh thành.

Trương Hổ nhỏ giọng bỏi sung.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Trương Hổ do dự một chút, thận trọng đáp:

- Đô thống không nghĩ đến việc để Thiên tử rút lui sao?

Lý Diên Khánh không phản bác được. Nếu Triệu Hoàn chỉ là một thân vương bình thường hoặc là Thái tử, có lẽ hắn sẽ giúp y trốn đi. Nhưng y đã đăng cơ, biểu hiện trong nửa năm nay vô cùng đáng thất vọng, thay đổi thất thường, nghe lời sàm ngôn, thực chất chỉ là một kẻ yếu đuôi s vô năng. Hiện giờ, trong triều đình, trung thần thì bị giáng chức cắt chức, gian nịnh tiểu nhân lại làm đại quan, Triệu Hoàn không thể chối bỏ trách nhiệm. Hôn quân này là bất hạnh của Đại Tống, cũng là bất hạnh của vạn vạn dân chúng vô tội. Cả nước cùng khóc còn không bằng một nhà khóc.

Nghĩ vậy, hắn thản nhiên đáp:

- Ngay từ thời khắc y hạ chỉ lùng bắt ta khắp toàn thành, y đã tự đánh mất cơ hội đào vong cuối cùng của mình. Nghịch ý trời, tất bị trời phạt!

- Ty chức hiểu!

Lý Diên Khánh liếc nhìn gã, dặn dò:

- Sau khi trời sáng, ngươi gửi chim ưng đưa thư tới Kinh Triệu, mời Khang Vương xuất phát tới Kinh thành!

Trương Hổ thi lễ, vội vàng đi luôn.

Lý Diên Khánh chậm rãi rút kiếm ra, híp mắt chăm chú nhìn hàn quang trên thân kiếm. Đây là một trận đánh cược kinh thiên động địa. Cược thắng, hắn sẽ thay đổi được màn lịch sử bi thảm ki. Cược thua, Lý Diên Khánh hắn cũng sẽ nằm lại ở đây.



Không ngoài sở liệu của hắn, trời mới sáng một chút, Từ Ninh đã ôm bộ mặt đầy tức giận trở về. Thấy Lý Diên Khánh, y phẫn bận nói:

- Thật, đáng ra nên nghe lời ngươi đừng có đi. Giờ đi về tức muốn nổ phổi!

- Lại gặp phe thỏa hiệp kia hả?

Lý Diên Khánh cười khẽ. Hắn hiểu rất rõ, nếu chỉ có Triệu Hoàn từ chối, nhiều nhất là mặt mũi Từ Ninh chỉ có chán nản uể oải, nhưng bây giờ y nổi giận đùng đùng trở về, không cần nói cũng biết nhất định là đã gặp đám người ở Tri Chính Đường kia.

Từ Ninh căm hận kể:

- Ty chức thật không biết đám đầu não kia lớn lên thế nào? Đã thua thiệt không biết bao nhiêu lần, mà vẫn tin vào cái gọi là lời hứa hẹn của quân Kim, đặt hết hy vọng vào hòa đàm.

Từ Ninh lại thở dài:

- Quan gia không muốn gặp ta, chỉ cho người nhắn lại, có chuyện gì ta cứ bào cáo với Tri Chính Đường. Lúc này, Bạch Thì Trung và Ngô Mẫn cũng vội vàng chạy đến, sợ ty chức sẽ ảnh hưởng đến ý Quan gia. Trong cơn nóng giận, ty chức còn cãi nhau với bọn họ một trận.

- Bọn họ không bắt ngươi giao ta ra sao?

Lý Diên Khánh cười hỏi.

- Đúng là lạ thật. Có vẻ như bọn họ không quan tâm tới ngươi nữa, từ lời ty chức nói có thể đoán được tung tích của ngươi rấ dễ, nhưng bọn họ lại không hề nhắc đến chuyện giao người.

Lý Diên Khánh cũng thấy kỳ quái. Hắn trầm tư một lát rồi cười nói:

- Có lẽ người Kim đã thay đổi điều kiện, không cần giao ta ra nữa.

Từ Ninh gật gật đầu:

- Hẳn là vậy. Nếu không thì thật không đoán được lý do.

Thật ra cả hai người đều không đoán được nguyên nhân thật sự. Vì không tìm ra được Lý Diên Khánh, mà thời hạn giao người đã đến, nên bọn Bạch Thì Trung không thể không dùng đến phương án dự bị, giao một cái đầu người cực kỳ giống Lý Diên Khánh cho Lương Trung Thư mang đi, nếu bây giờ Lý Diên Khánh lại xuất hiện, hành vi của bọn họ là lừa đảo mang tính chất khá nghiêm trọng, việc đàm phán sẽ hỏng bét hết. Nên trong thời khắc mấu chốt này, đương nhiên bọn họ hy vọng tốt nhất là Lý Diên Khánh mai danh ẩn tích luôn đi.

Mọi chuyện đúng là buồn cười như vậy đấy. Hai canh giờ trước bọn họ chỉ hận không thể đào sâu ba thước đất móc cho bằng được Lý Diên Khánh ra. Chỉ hai canh giờ sau, bọn họ lại chỉ hận không thể đào sâu ba thước đất chôn tiệt Lý Diên Khánh xuống.

Từ Ninh ôm theo một tia hy vọng, mong rằng Quan gia có thể trọng dụng Lý Diên Khánh một lần nữa, giao năm vạn quân đội cho hắn, có lẽ còn có khả năng giữ được Kinh thành. Nhưng hiện giờ y không thể không chấp nhận sự thật nghiêm trọng là Quan gia đã triệt để bị phái cầu hòa trói lên cái thuyền lớn thỏa hiệp.

- Đô thống, ngươi nói xem bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Đây mới là vấn đề thực tế nhất mấu chốt nhất. Lý Diên Khánh trầm tư một lát rồi hỏi:

- Tường thành phía nam có bao nhiêu máy ném đá?

- Ở thành nam không có nhiều máy ném đá, tổng cộng chỉ có bốn mươi hai cái.

- Đưa một nửa vào trong thành đi. Đưa thẳng đến Tào phủ. Tốt nhất là phái binh sĩ giữ cho chắc.

Lý Diên Khánh nắm rất rõ tình hình tồn kho. Gần như tất cả máy ném đá đều được bố trí lên tường thành, trong kho không còn gì cả.

Từ Ninh không có bất kỳ nghi vấn gì, lập tức phái người dỡ hai mươi cái máy ném đá xuống đưa vài trong thành, nhưng trong lòng hoàn toàn không dễ chịu. Lý Diên Khánh an bài thế này rõ ràng là không coi trọng phòng ngự bên ngoài thành.

Lý Diên Khánh hiểu y nghĩ gì, chậm rãi giải thích:

- Chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất thôi. Cố gắng hết sức. Ta chỉ lo nhất là Chấn Thiên Lôi. Chấn Thiên Lôi của nước Kim uy lực rất kém, tỷ lệ lôi câm chiếm hơn phân nửa, cho nên lần trước bọn họ tấn cồn Kinh thành không dùng thử quả nào. Còn lần này ta không biết bọn họ có bao nhiêu Chấn Thiên Lôi, nhưng theo ta được biết, hẳn là bọn họ đã thu được mấy chục quả ở bờ nam sông Hoàng Hà. Mấu chốt là ở Thái Nguyên. Khi ta rời Thái Nguyên đã để lại năm ngàn quả Chấn Thiên Lôi ở đó. Không biết cuối cùng có bao nhiêu rơi vào tay lính Kim?

Hai mắt Từ Ninh sáng lên, cười nói:

- Đô thống hơi thiếu tự tin rồi. Đô thống lo lắng về Chấn Thiên Lôi trong tay lính Kim đúng không?

- Ừ.

Thực ra Lý Diên khánh không chỉ lo về chấn thiên lôi, còn lo về dầu hỏa của quân Kim. Quân Kinh Triệu đã được huấn luyện đặc biệt để phòng dầu hỏa của quân Kim, nhưng không biết quân Tân Bắc có được huấn luyện như vậy không.

Ngoài ra hắn cũng có lo lắng về các vấn đề khác nhưng không quá nghiêm trọng. Hắn biết quân Tân Bắc đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng từng trải qua hai trận đánh công thành, nếu như có thể phát huy, thì cũng đánh được với quân Kim một trận.

Từ Ninh cười nói:

- Nhưng Đô thống cũng không biết thực tế quân Kim có bao nhiêu chấn thiên lôi. Ty chức nói không sai chứ?

Lý Diên Khánh gật gật đầu:

- Ta chỉ đoán chừng bọn họ có khoảng một đến hai ngàn quả, nhưng trên thực tế thì ta không biết.

- Không chừng quân Kim cũng không có bao nhiêu đâu. Bên phía Chủng Phó soái ngài không cần lo, ty chức tin tưởng, đến thời điểm nguy cấp, y sẽ hủy hết chấn thiên lôi trong tay. Mà ty chức còn nhớ lần trước là quân Tống thủ thành chủ động rời khỏi Thái Nguyên, có phải trước đó đã hủy hoặc đốt nổ tất cả số chấn thiên lôi không mang theo được?

Lý Diên Khánh cúi đầu không nói gì. Hắn thừa nhận suy đoán của Từ Ninh cũng có đạo lý nhất định. Chấn thiên lôi cực kỳ mỏng manh, muốn hủy nó rất dễ dàng, trên cơ bản là gặp nước là hỏng, mà biện pháp trực tiếp nhất là nhổ ngòi nổ. Miệng của chấn thiên lôi tương đối đặc biệt, có dạng xoắn ốc, nếu muốn gắn lại, hỏa khí tượng bình thường không làm được, chỉ có mười hỏa khí tượng đặc biệt mới có thể. Mười người này, bả người ở Kinh thành, ba người ở phủ Kinh Triệu, phủ Thái Nguyên và phủ Đại Danh đều không có.

Quan trọng hơn là bên dưới miệng xoắn ốc có chứa thuốc nổ, nếu ngòi nổ bị tháo, thuốc nổ sẽ rơi vào trong pháo, mà phối phương thuốc nổ này là tuyệt mật, hiện giờ chỉ có Lý Diên Khánh cùng Hách Đại, Hách Nhị biết, cho dù quân Kim có tìm đến hỏa khí tượng cao minh nhất, khám phá được bí mật của miệng ngòi nổ xoắn ốc nhưng không phối ra được thuốc nổ vẫn không dẫn nổ được.

Nửa ngày sau Lý Diên Khánh mới khẽ gật đầu:

- Trong hai đội quân rút lui khỏi Thái Nguyên, ta không lo về Hàn Thế Trung, chỉ sợ Diêu Cổ không hiểu lắm về chấn thiên lôi, không kịp tiêu hủy đi. Nhưng ngươi nói cũng không sai, quân Kim cũng không có được bao nhiêu chấn thiên lôi, một hai nghìn quả cũng là quá cường điệu rồi.

- Thân binh của ta rất có kinh nghiệm tác chiến với quân Kim, không bằng sắp xếp bọn họ đến quân Tân Bắc đi, để bọn họ làm đội xung phong, hẳn có tác dụng lớn để chống quân Kim.

Phương án này cực kỳ kịp thời, Từ Ninh mừng rơn:

- Ty chức sẽ đi bàn với Hà Tướng công ngay!

Từ Ninh xoay người muốn đi, Lý Diên Khánh ấn y lại, cười nói:

- Tiện đây ta nhắc ngươi một câu, chủ soái là Hà Tướng công, không phải ta. Ta là Lễ bộ Thượng thư, cần phải nói cho Hà Tướng công rõ nguyên tắc này.

Có một số việc nếu không nói rõ ràng sẽ sinh ra hiểu lầm không cần thiết, đại chiến sắp đến, hiểu lầm thế này thông thường sẽ dẫn đến sai lầm trí mạng. Có rất nhiều sai lầm quan trọng đều từ một chút xíu sơ sẩy lên men thành. Mặc dù Lý Diên Khánh không thể làm được quá chu đáo, nhưng ít nhất hắn cũng có thể cân nhắc mọi sơ sẩy có thể xảy ra mà phòng ngừa.

Đặc biệt là ở các điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể xảy ra tí sai lầm nào.

Từ Minh nghe hiểu được ý Lý Diên Khánh, trầm giọng nói:

- Ty chức hiểu, việc thu xếp thân binh ty chức sẽ bàn với Trương Thanh, không hỏi Hà Tướng công nữa.

Lý Diên Khánh gật gật đầu, vậy tốt rồi.

Bình Luận (0)
Comment