Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 93 - Chương 70: Vào Thành Đi Thi.

Chương 70: Vào thành đi thi. Chương 70: Vào thành đi thi.Chương 70: Vào thành đi thi.

Phương án này cực kỳ tuyệt diệu, đêm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tống Giang vốn cũng không trông cậy vào có thể tiếp tục chiêu mộ Hỗ Thành. Chu Đồng lại cho gã một cơ hội, gã đương nhiên đồng ý, chỉ cần trong thư của gã ngôn từ khẩn thiết, Hỗ Thành chưa hẳn không động tâm, lúc này gã liền đáp ứng.

Chu Đồng lại hỏi Lý Diên Khánh:

- Thiếu lang có đồng ý không?

Lý Diên Khánh lại kiên quyết lắc đầu:

- Rất xin lỗi, tung tích của Hỗ đại thúc ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào.

Chu Đồng khẽ giật mình, nhìn Lý Diên Khánh một lát, đành cười khổ nói:

- Được rồi! Ta nghĩ biện pháp khác nghe ngóng!

Chu Đồng lại nói với Tống Giang:

- Ta cam đoan đưa thư tới tay Hỗ Thành. Tống Công Minh cứ về khách sạn trước viết thư, ta chờ một lúc sẽ đưa con tin trả lại.

Tống Giang thấy Lý Diên Khánh kiên quyết không bán đứng Hỗ Thành, cũng bội phục nhân phẩm của hắn, liền gật đầu nói với Đái Tông và huynh đệ Nguyễn thị:

- Chúng ta đi!

Bốn người giục ngựa rời đi, không bao lâu bóng người biến mất trong rừng cây. Chu Đồng cười nói:

- Lý thiếu lang, chúng ta nói chuyện một chút đi!

Lý Diên Khánh mời Chu Đồng vào nhà, Chu Đồng thấy ở góc sân có một đống đá đã rèn luyện thành phẩm, liền nhặt một khối lên, đánh giá một chút cười hỏi:

- Thuật ném đá này cũng là Hỗ Thành dạy ngươi sao?

- Hồi bẩm Chu sư phó, Hỗ đại thúc chỉ điểm học sinh thủ pháp, hắn còn dạy ta mấy chiêu kiếm pháp.

Chu Đồng gật đầu:

- Ném đá và bắn tên là một mạch quán thông, cao thủ thiếu niên giống như ngươi cũng hiếm thấy, chẳng qua… vì sao ngươi không luyện phi đao?

Lý Diên Khánh do dự một chút nói:

- Ném đá còn lưu lại chỗ trống, phi đao thấy máu, sẽ kết cừu oán.

Chu Đồng khen ngợi trong lòng, đứa nhỏ này hiểu rõ lí lẽ, không đi cực đoan, lại giữ vững hứa hẹn, không bán bằng hữu, là một hạt giống tốt khó được, trong lòng lão có suy nghĩ thu đồ đệ.

- Ngươi nói không sai, nếu đêm nay ngươi dùng phi đao, coi như ta có mặt mũi cũng không giải quyết được bế tắc này, dẫn ta đi xem người ngươi bắt được!

- Mời Chu sư phó đi bên này.

Lý Diên Khánh dẫn Chu Đồng đi vào nhà sau. Hai người vào phòng, trong phòng đèn sáng, thấy một đại hán đen mang theo một chiếc gông nặng ngồi dưới đất, hai chân buộc chặt, đang phờ phạch cúi thấp đầu. Một tiểu nương tử tám chín tuổi đứng bên cạnh, tay cầm một cây chày giặt quần áo, giống như con ưng nhỏ hung hăng nhìn chằm chằm đại hán đen, dường như chuẩn bị đánh tới một gậy.

Lý Quỳ cũng yên tĩnh, gã thực sự sợ tiểu nương tử này làm loạn, chỉ cần gã động một chút, cây chày gỗ của tiểu nương tử này sẽ đánh tới không cố kỵ đầu hay mặt mũi, mặc dù chịu mấy lần không tính là gì, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, để mặt Lý Quỳ của gã ở nơi nào?

Lý Quỳ thấy Lý Diên Khánh vội vàng nói:

- Ngươi mau kêu tiểu nương tử này rời đi, nàng ở bên cạnh, ta xúi quấy phát hoảng!

Lý Diên Khánh cười nói:

- Ta đã bàn bạc với thủ lĩnh của ngươi, hiện giờ sẽ thả ngươi trở về.

Hỉ Thước lập tức luống cuống:

- Tiểu quan nhân, không thể thả hắn, hắn nói sẽ đánh chết ta!

Lý Quỳ đắc ý vạn phần, nhe bộ răng trắng hếu nói với Hỉ Thước:

- Tiểu nương tử hiện giờ sợ sao? Nhanh cầm chén rượu tới cho ta uống, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!

- Ta… ta mới không sợ ngươi!

Hỉ Thước giơ chày muốn đánh tiếp, Lý Diên Khánh vội vàng ngăn nàng lại:

- Đừng sợ, hắn chỉ dọa ngươi một chút, đường đường hảo hán Lương Sơn không bỏ qua được cho một tiểu nương tử chín tuổi, hắn không gánh được cái mặt này.

Lý Quỳ tức giận hừ một tiếng:

- Nếu như đã giải hòa với ca ca ta, vậy thì nhanh thả ta đi, đừng chọc giận ta.

Lý Diên Khánh có lòng muốn thử bản sự của Chu Đồng một lần, liền tiến tới gỡ thừng gân trâu dưới chân Lý Quỳ, lại mở gông nặng cho Lý Quỳ. Chu Đồng thầm buồn cười trong lòng, tiểu tử thối này dĩ nhiên còn muốn thử mình một lần?

Lý Quỳ bỗng nhiên nhận được tự do, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một quyền đánh tới Lý Diên Khánh. Hỉ Thước sợ hãi hét rầm lên. Chu Đồng tay nhanh mắt lẹ, vươn tay nắm cổ tay Lý Quỳ. Thiết tí ra sức, Lý Quỳ lập tức đau đớn hét thảm như heo bị làm thịt, thân thể lập tức xịu lơ.

Chu Đồng hừ một tiếng, buông cổ tay gã:

- Coi như Lâm Xung gặp lão phu cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống, ngươi còn dám làm càn trước mặt lão phu sao?

Lâm Xung là người có võ nghệ cao nhất trong Lương Sơn Bạc, ngay cả Lý Quỳ cũng không dám trêu chọc. Lý Quỳ mặc dù lỗ mãng, như tuyệt đối không ngu dốt. Gã lập tức đoán được lão giả này là ai:

- Ngươi… ngươi hẳn là Chu lão gia tử?

- Do ta bảo đảm, Lý thiếu lang và Tống Công Minh hòa giải, ngươi đi theo ta! Ta dẫn ngươi về khách sạn.

Lý Quỳ biết nếu người trước mắt này chính là sư phụ của Lâm Xung, nghe Thiết Tí Bang Chu Đồng nổi danh thiên hạ, gã cũng không dám làm càn, ngoan ngoãn đi theo Chu Đồng.

Lúc này Chu Đồng lại thấp giọng hỏi Lý Diên Khánh:

- Tung tích của Hỗ Thành, ngay cả lão phu ngươi cũng không tin sao?

Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:

- Nếu ta không tin Chu sư phó, sẽ không tiếp nhận Chu sư phó hòa giải. Chẳng qua tung tích của Hỗ đại thúc là chuyện khác, ta sẽ không nói cho bất cứ người nào.

Chu Đồng cười to:

- Được! Được!

Mặc dù không nói tung tích Hỗ Thành với lão, nhưng Chu Đồng mơ hồ có thể đoán được một chút manh mối, phụ thân Hỗ Thành mai táng ở phủ Đại Danh, lá rụng về cội, chắc chắn Hỗ Thành sẽ mang mẫu thân về quê nhà.

Một đồ đệ khác của lão là Lô Tuấn Nghĩa chính là nhà giàu ở phủ Đại Danh, tin tưởng gã có thể tìm Hỗ Thành giúp lão.

Chu Đồng mang theo Lý Quỳ rời khỏi cửa sân, quay đầu nói với Lý Diên Khánh:

- Từ giờ bắt đầu bình tĩnh lại, cẩn thận tham gia thi Huyện Học, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại!

Lý Diên Khánh khom người thi lễ nói:

- Đa tạ Chu sư phó giải trừ vấn đề khó khăn hôm nay, Diên Khánh chắc chắn sẽ chăm chú dự thi Huyện Học, không phụ sự trọng vọng của Chu sư phó!

Nhìn bóng người Chu Đồng và Lý Quỳ biến mất trong đêm tối, Hỉ Thước lo lắng hỏi thăm:

- Tiểu quan nhân, ác nhân mặt đen kia sẽ không trở lại chứ!

- Yên tâm đi! Hắn sẽ không tới nữa.

Lý Diên Khánh nhìn sắc trời một lúc, lại cười hỏi:

- Hiện giờ lúc nào rồi?

- Gần đến canh năm!

Lý Diên Khánh vươn vai một cái, mặc dù cả đêm không ngủ, hắn cũng không thấy buồn ngủ. Hắn hít một hơi thật sâu không khí rét lạnh, cười nói với Hỉ Thước:

- Tới phòng bếp tìm cho ta cái gì đó ăn, ta muốn bắt đầu chạy bộ!

Ngay khi Lý Diên Khánh bắt đầu chạy bộ mỗi ngày, đám người Tống Giang cũng yên lặng rời khỏi trấn Trương Tập, đi về phía nam. Tống Giang không ngừng quay đầu nhìn về phương bắc, từ đầu đến cuối gã hơi tiếc nuối, không thể thu nạp thiếu niên tài năng Lý Diên Khánh này tới dưới trướng mình. Đám người rời khỏi Tương Châu, Tống Giang vẫn nhớ mãi không quên việc này.



Sáng sớm mùng năm tháng hai, Diêu Đỉnh gọi Lý Diên Khánh vào thư phòng. Diêu Đỉnh có vẻ hơi thương cảm, năm năm qua, y dốc lòng truyền thụ Lý Diên Khánh, rốt cuộc sắp tới thời điểm ly biệt. Diêu Đỉnh vốn dáng người nhỏ gầy, lúc này lưng y đã còng xuống, bóng lưng giống như đứa bé, chỉ là mái tóc trắng nói cho mọi người y đã đến tuổi thất tuần.

Bình Luận (0)
Comment