Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 937 - Chương 749: Đêm Khó Ngủ

Chương 749: Đêm khó ngủ Chương 749: Đêm khó ngủChương 749: Đêm khó ngủ

Từ lúc Trương Thuận xuống nước đến giờ đã hai canh giờ trôi qua, nhưng phía đại doanh Kim binh vẫn không có động tĩnh gì, Lý Diên Khánh đứng chắp tay trên đầu thành chăm chú nhìn Kim doanh ngoài hai dặm, trong lòng hắn không thể không lo lắng được.

Mặc dù Kim binh vượt sông dựng doanh trại là một lỗ hổng, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng không thể không nhận ra, y chắc chắn sẽ tăng cường số người trinh sát tuần hành để bổ xung chỗ sơ hở này, Lý Diên Khánh không lo lắng về tài sông nước của Trương Thuận, nỗi lo duy nhất của hắn là Trương Thuận nóng lòng lập công thăng quan mà xông vào quân doanh.

- Đô Thống sợ Trương Tướng Quân sẽ thất thủ?

Từ Ninh bước lên trước hỏi.

Lý Diên Khánh gật đầu,

- Quả thực có chút lo lắng, nhưng từ sự yên tĩnh của đại doanh cho thấy, y hẳn là chưa thất bại, có lẽ còn đang đợi thời cơ.

- Cũng có thể y đã chui vào đại trướng.

Từ Ninh cười nói bổ xung.

- Hi vọng là như vậy!

- Đô Thống, ti chức có lời không biết có nên nói hay không?

- Từ Tướng Quân cứ việc nói thẳng!

Từ Ninh trầm ngâm một chút hỏi:

- Nếu như lần này Trương Tướng Quân không thành công, sẽ không ảnh hưởng đến việc đàm phán của Quan gia chứ?

- Đàm phán?

Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng nói:

- Quan gia sáng sớm đã ra ngoài, đến đêm vẫn chưa về, đây là thành ý đàm phán của hai bên sao? Ta nhìn không ra?

Từ Ninh dù sao cũng là võ tướng, không hiểu thấu được chuyện đàm phán, nhưng ý tứ trong câu nói của Lý Diên Khánh thì y hiểu được, y không khỏi biến sắc,

- Ý của Đô Thống là, Quan gia có thể sẽ không về được nữa sao?

Lý Diên Khánh thản nhiên nói:

- Kim binh công phá ngoài thành dễ dàng như vậy, chỉ sợ tất cả mọi thứ trong thành bọn chúng sớm đã nắm trong lòng bàn tay, đàm phán chẳng qua chỉ là ngụy trang, khiến chúng ta dùng phương thức nhục nhã nhất mở thành đầu hàng mới là mục đích của bọn chúng.

Sắc mặt Từ Ninh liên tục biến đổi, sau hồi lâu mới nói:

- Có lẽ Kim binh cũng không thèm khát kinh thành, bọn chúng chỉ muốn chúng ta ký hiệp định, dùng tất cả tài phú của bách tính cả nước cung phụng chúng, giống như liên minh Đàn Uyên vậy.

Lý Diên Khánh lắc đầu,

- Những dân tộc du mục này giống như châu chấu, tin tưởng tài phú và nữ nhân đều đi cướp được, chứ không phải là từ đàm phán, người Khiết Đan sở dĩ ký liên minh Đàn Uyên, không phải bọn chúng không muốn phi ngựa xuôi Nam cướp bóc, mà là bọn chúng không có năng lực này, hiện tại Kim binh càn quét xuôi Nam, muốn có bao nhiêu tài phú là cướp bấy nhiêu, chỉ có đợi lúc bọn chúng không cướp được, bọn chúng mới nghĩ tới chuyện ngồi xuống đàm phán, khi đó mới là đàm phán thực sự.

Từ Ninh trầm thấp thở dài một tiếng,

- Ti chức hiểu rồi, xem ra lần này Quan gia thực sự lành ít dữ nhiều rồi.

Kỳ thật Lý Diên Khánh vẫn nghĩ tới một khả năng, nếu như Trương Thuận thành công, Hoàn Nhan Tà Dã có thả Triệu Hoàn để tránh tội cho mình hay không?

Chỉ có thể nói là có khả năng này, Hoàn Nhan Tà Dã cũng phải nghĩ tới chuyện sẽ không có được sự mạo hiểu của Triệu Hoàn một lần nữa, dù sao miếng thịt tới miệng lại nhả ra, sẽ có chút khiến người không nỡ, đành xem Hoàn Nhan Tà Dã lựa chọn thế nào.

…….

Lý Diên Khánh suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng có một chuyện hắn không để ý tới, hắn nhất thời không nghĩ tới nhiệm vụ bí mật của Yến Thanh.

Hôm nay chủ doanh Kim binh xảy ra một chuyện nhỏ, mấy trăm tên binh sĩ đầu tiên bị đổ bệnh, trên nôn dưới tả, quân y bận luôn chân luôn tay.

- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hoàn Nhan Tà Dã ngồi trước bàn, quả thực có chút bất mãn hỏi Đại Tướng Hoàn Nhan Hi Doãn. Hoàn Nhan Hi Doãn là chủ tướng phụ trách hậu cần, chạng vạng tối hôm nay, mấy trăm binh sĩ trại Bắc bỗng nhiên ngã xuống, ngay lập tức khiến áp lực đè nặng lên vai y, binh sĩ sinh bệnh cũng không phải là điềm tốt, thi thoảng một vài người bị bệnh thì không sao, nhưng đùng một cái mấy trăm người bị ốm, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng có chút lo lắng.

- Ti chức đã hỏi qua quân y, quân y nói có thể vì không quen khí hậu, cũng có thể là thức ăn tối nay không sạch sẽ, cũng có khả năng là mắc bệnh truyền nhiễm gì đó.

- Ta chỉ muốn biết rút cuộc là nguyên nhân gì?

Hoàn Nhan Tà Dã có chút nóng nảy.

- Chúng ta xuất binh đã lâu, có thể loại trừ không quen khí hậu, quân y có ý cho là đồ ăn không sạch sẽ, mấy trăm người này đều là binh sĩ cùng một trại, chắc là ăn đồ giống nhau.

- Vậy tại sao không phải là bệnh truyền nhiễm?

Hoàn Nhan Tà Dã hỏi.

- Hồi bẩm Nguyên Soái, quân y nói binh sĩ của chủ doanh cơ bản không ra ngoài, Kỵ binh Tông Hàn cũng chưa quay về chủ doanh, nếu như lúc công thành bị nhiễm bệnh, vậy thì binh sĩ ngã xuống có lẽ sẽ là bên trại Nam của Tông Vọng, cho nên quân y cảm thấy khả năng nhiễm bệnh không lớn.

Hoàn Nhan Hi Doãn giải thích cũng có lý, Hoàn Nhan Tà Dã ngẫm nghĩ, tạm thời cũng chấp nhận, liền gật đầu nói:

- Được rồi! Phải đặc biệt chú ý, nếu có thay đổi gì phải lập tức báo cáo cho ta.

Kỳ thật Hoàn Nhan Tà Dã cũng nghĩ đến ôn dịch, nhưng nếu như thực sự như vậy, tình hình sẽ rất nghiêm trọng, y không muốn nghĩ tới hướng đó, sợ làm lay động lòng quân, nhưng y không hề dám khinh suất, lệnh cho Hoàn Nhan Hi Doãn đặc biệt chú ý tới sự biến hóa của bệnh tình binh sĩ.

- Ti chức tuân lệnh!

Hoàn Nhan Hi Doãn thi lễ rồi lui xuống.

Lúc này, Hoàn Nhan Tà Dã lại hỏi Luật Dư Đổ bên cạnh,

- Tình hình Hoàng Đế Tống triều thế nào?

- Y muốn quay về thành, để mấy đại thần đại diện cho y ở Kim doanh đàm phán.

- Hồi thành?

Hoàn Nhan Tà Dã lạnh lùng hừ một tiếng,

- Đã đến Kim doanh còn muốn trở về sao? Trước tiên đầy đọa y mấy ngày, ngày mai cho y ăn cơm tù, cho y tự liệu trong lòng.

Hoàn Nhan Tà Dã vừa nói tới đây, chỉ nghe thấy một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp,

- Bùm bùm! Bùm bùm…..

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, hai giá nến trên bàn nghiêng ngả rơi xuống đất, trong đại trướng lập tức đen kịt một màu.

Mười mấy tên thân binh đền thất kinh ngồi thụp xuống, Hoàn Nhan Tà Dã sắc mặt tái mét, chậm rãi xiết chặt nắm đấm, y đã đoán ra được chỗ nào xảy ra chuyện rồi.

Tiếng nổ liên tiếp không ngừng, Hoàn Nhan Tà Dã lại hung hăng đấm một quyền lên bàn,

- Hoàn Nhan Tông Vọng, thằng ngu này!

Không biết nổ mấy trăm quả, tiếng nổ Chấn thiên lôi cuối cùng đã dừng lại, Hoàn Nhan Tà Dã nhanh chân bước ra khỏi doanh trướng, y nhìn biển lửa đằng xa, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lý Diên Khánh, lại là ngươi!

Lúc này, tất cả binh sĩ đều ra khỏi đại doanh, nhìn về hướng thành trì, gương mặt ai nấy đều nặng nề.

Ngoại thành Đông Kinh đã thành biển lửa, nơi đó là vị trí của Kim doanh, phía trên ngọn lửa hừng hực là khói đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời, lúc này đám Đại Tướng nhao nhao, khẩn trương hỏi:

- Đại Soái, xảy ra chuyện gì vậy, bị quân địch đánh lén sao?

Hoàn Nhan Tà Dã vô cùng bình tĩnh nói với các Tướng:

- Hoàng Đế Tống triều trong tay chúng ta, quân Tống sẽ không dám làm loạn, Hoàn Nhan Tông Vọng phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!

……..

Đúng thời khắc tiếng nổ liên tiếp vang lên, Trương Thuận cũng nhảy xuống sông, trên thực tế, lúc dầu hỏa đại trướng bùng lên, y một mạch phi nước đại hô to:

- Cháy rồi!

Câu này là câu Nữ Chân duy nhất mà y học được, chính là để mê hoặc quân địch lúc chạy trốn.

Đất quân doanh phía Đông đã bị vô số tiếng nổ chấn thiên lôi san thành bình địa, rất nhiều đại trướng bốc cháy bị nổ tung lên không trung, rơi xuống đại doanh phía Tây, nhanh chóng cháy lan thành một mảnh, vốn là hai tên thủ hạ chuẩn bị thừa dịp đang loạn đi châm lửa Tây doanh, bây giờ xem ra căn bản không cần bọn họ ra tay nữa.

Ba người quay về vô cùng thuận lợi, sau nửa canh giờ ba người đã quay về nội thành.

Trương Thuận được một tên binh lính dẫn tới trước mawth Lý Diên Khánh, Trương Thuận một tên quỳ xuống hành lễ,

- Ti chức cũng may không làm nhục mệnh!

Lý Diên Khánh vội vàng đỡ y dậy cười nói:

- Trương Tướng Quân lần này lập được đại công, phải được thưởng, bắt đầu từ ngày mai ngươi chính là Thiên Tướng trong quân của ta, ta sẽ tấu quân công với Xu Mật Viện, bổ xung cấp quan!

Trương Thuận vui mừng,

- Đa tạ Đô Thống ban thưởng, ti chức nguyện tận lực vì Đô Thống!

Trương Thuận lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo, cướp trộm thương thuyền, đã tích lũy được kinh nghiệp phong phú, bây giờ y đã tới lúc phải cải tà quy chính, trong lòng y hiểu rõ, triều đình sẽ không để ý tới loại thủy tặc như mình, cũng chỉ có Lý Diên Khánh mới coi trọng mình, cho nên y nói rất rõ ràng, là dốc sức vì Lý Diên Khánh, mà không phải dốc sức vì triều đình.

Lúc này, Từ Ninh bước lên trước cười nói:

- Trương Tướng Quân có thể nói qua chuyện đã xảy ra không?

Trương Thuận gật gật đầu, tỉ mỉ kể một lượt chuyện mình chui vào quân doanh, Lý Diên Khánh chăm chú lắng nghe, hắn đột nhiên hỏi:

- Ngươi cảm thấy chấn thiên lôi đối phương có một ngàn mai sao?

Trương Thuận suy nghĩ một chút nói:

- Không tới một ngàn mai, khoảng chừng chín trăm hai mươi ba mai.

Lý Diên Khánh vui vẻ cười nói:

- Vậy thì đúng rồi, đây chính là toàn bộ chấn thiên lôi của Kim binh.

- Đô Thống, câu này là ý gì?

Tên Trương Thanh vừa đến vôi vàng hỏi.

- Rất đơn giản, nếu chỉ là một bộ phận chủ doanh Kim binh cấp phát cho quân doanh ngoài thành, vậy hẳn là sẽ con số chẵn, ba trăm hoặc năm trăm mai, tuyệt đối không xuất hiện tình huống số lẻ trong một đại trướng, cho nên ta khẳng định, quân doanh ngoài thành cho dù khoong cất giữ toàn bộ chấn thiên lôi Kim Quốc, chí ít cũng có chín mươi phần trăm.

Trương Thanh và Từ Ninh nhìn nhau, trong mắt hai người lộ vẻ hưng phấn, nếu thực sự là vậy, điều bọn họ lo lắng nhất chẳng phải đã không còn tồn tại sao?

Kỳ thật Lý Diên Khánh cũng thầm nghĩ Kim binh có khả năng Kim binh để tất cả chấn thiên lôi ớ quân doanh ngoài thành, bọn chúng vốn định dùng ba vạn quân đội đánh bại nội thành, dường như bọn chúng biết rõ lỗ hổng việc vượt sông trú doanh, chỉ cần giảm bớt trú quân là sẽ không có loại lỗ hổng này, nhưng Kim binh lại không khắc phục, suy cho cùng vẫn là một kiểu khinh địch, chính vì tồn tại ý khinh địch, đặt chấn thiên lôi tập chung một chỗ, cũng không có gì là lạ.

Nghĩ tới đây, Lý Diên Khánh cười nói:

- Ta chỉ suy đoán, có phải như vậy không ta cũng không thể khẳng định, nhưng chúng ta vẫn phải làm tốt biện pháp phòng bị.

- Không biết biện pháp phòng bị mà Đô Thống nói là chỉ cái gì?

Từ Ninh vội vàng hỏi.

- Từ Đô Thống trước đó chẳng phải đã nói rồi sao? Chấn thiên lôi sợ nhất cái gì?

Lý Diên Khánh khẽ cười nói.

- Nước!

Từ Ninh thốt ra.

Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu,

- Nói không sai, bản thân tường thành chúng ta rất kiên cố, không sợ chấn thiên lôi, nhược điểm là ở cửa thành, chỉ có treo mấy trăm gánh nước trên mỗi toàn cửa thành, quân địch muốn nổ cửa thành sẽ dùng nước giội xuống, chấn thiên lôi tự nhiên sẽ tịt ngòi.

Đám người cười to,

- Kế sách hắt nước diệt lôi rất hay!

Bình Luận (0)
Comment