Chương 824: Tin tức võ bị
Chương 824: Tin tức võ bịChương 824: Tin tức võ bị
Hướng Phát ở trung quân biết được tin tức Lưu Diên Khánh đã bị giết, gã mừng rỡ trong lòng, vội ra lệnh:
- Lập tức vây quanh tiền quân!
Hướng Phát đã sớm chuẩn bị kỹ càng ba vạn quân đội. Quân đội nhanh chóng tập kết, dưới sự dẫn đầu của Hướng Phát đánh tới nơi Lưu Diên Khánh trú quân.
Lúc này hoàng hôn đã giáng xuống, nhưng trời chưa tối hẳn. Hai vạn quân đội của Lưu Diên Khánh đã bắt đầu ăn cơm. Mặc dù hậu doanh phát lương thực không đủ, nhưng các binh sĩ đói khát khó nhịn, vội lục tục bắt đầu ăn uống.
Vũ An Thành lại hơi tâm thần bất an, anh rể tới Hậu Cần Doanh, gã không yên lòng, lại phái mấy thân binh đi nghe ngóng tin tức, nhưng chậm chạp không có câu trả lời, điều này khiến trong lòng Vũ An Thành dâng lên cảm giác không ổn.
Đúng lúc này, có người hô to:
- Vũ tướng quân, xảy ra chuyện rồi!
Tim Vũ An Thành giật thót lại, vội vàng đứng dậy, liền thấy hai tên thủ hạ gã phái đi lảo đảo chạy tới, khóc lớn nói:
- Lưu tướng quân đã bị giết chết, trung quân đang tập kết, xin tướng quân định đoạt!
Vũ An Thành và mười mấy tên tướng lĩnh đều bị tin tức này cả kinh tim gan cùng nứt. Tướng lĩnh ồn ào gầm thét:
- Bán mạng cho Hướng gia chết không yên lành, chúng ta không làm nữa!
Lúc này, nơi xa truyền tới tiếng kèn, có trinh sát tuần hành bên ngoài chạy vội về:
- Tướng quân, mấy vạn trung quân đang đánh về phía chúng ta!
Vũ An Thành biết tình thế nguy cấp, gã đã không thể do dự nữa. Gã lập tức xoay người lên ngựa, hô lớn:
- Lưu tướng quân bị giết rồi, các huynh đệ nguyện ý đi theo ta, xin lập tức đuổi theo!
Tiền quân đại loạn một hồi, có binh sĩ vứt bỏ bát cơm đi theo Vũ An Thành, cũng có binh sĩ do dự không biết nên lựa chọn thế nào, hai vạn quân đội bắt đầu nhanh chóng chia cắt.
Lúc này Hướng Phát đã dẫn quân giết tới cách một dặm, gã biết được tiền quân xuất hiện hành động khác thường, trong lòng càng thêm lo lắng, hét lớn:
- Vây quanh tiền quân, không cho phép người nào chạy trốn!
Chỉ chốc lát, Hướng Phát dẫn ba vạn quân giết tới đại doanh tiền quân. Một bộ phận quân đội đã chạy trốn theo Vũ An Thành, một bộ phận quân đội khác đang thu dọn đồ của mình chuẩn bị trốn về nhà. Ba vạn quân đội nhanh chóng bao vây tiền quân lại, mấy ngàn binh sĩ chuẩn bị trốn về nhà cũng bị ngăn lại, các binh sĩ bị cưỡng chế buông binh khí, tiến tới bãi đất trống tập kết. Không ít binh sĩ hối hận trong lòng, nhưng cũng không dám chạy nữa, đành ủ rũ cúi đầu đi tới chỗ trống.
Không bao lâu, một đại tướng kiểm kê binh sĩ xong, chạy về bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại Soái, trước mắt binh sĩ tiền quân là 8452 người!
- Cái gì?
Hướng Phát trợn tròn mắt, chỉ còn lại hơn tám ngàn người, còn hơn một vạn người đi đằng nào?
Phụ tá Triệu Duy bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Đoán chừng một bộ phận bị Vũ An Thành mang đi, một bộ phận binh sĩ khác tự mình chạy mất. Nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, người Vũ An Thành mang đi cũng không nhiều, phấn lớn đều chạy tứ tán, ti chức đoán chừng chạy không xa, nếu như Đại Soái phái kỵ binh đi điều tra, có lẽ có thể bắt về một bộ phận.
Hướng Phát có một ngàn kỵ binh thủ hạ, ở Giang Nam, kỵ binh cực kỳ trân quý, một ngàn kỵ binh này luôn đi theo bên cạnh gã. Hướng Phát suy nghĩ liền quay đầu ra lệnh:
- Truyền lệnh kỵ binh điều tra ba mươi dặm chung quanh, phát hiện đào binh, lập tức bắt trở về cho ta!
Một ngàn kỵ binh chia ra làm mười đội, lập tức chạy đi tứ tán, truy tìm đào binh theo từng phương hướng.
Mặc dù tổn thất hơn một vạn người, nhưng loại bỏ mối họa trong lòng là Lưu Diên Khánh, trong lòng Hướng Phát vẫn dễ chịu hơn nhiều. Chẳng qua truy kích quân Kinh Triệu của Lý Diên Khánh đúng là việc cấp bách, lúc này gã hạ lệnh:
- Toàn quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ, canh bốn xuất phát!
…
Lý Diên Khánh cũng đã kết thúc chỉnh quân ở huyện Vô Tích, kết quả vượt ngoài mong đợi của hắn. Ngoại trừ hơn một ngàn tù binh bởi các nguyên nhân cần hồi hương ra, gần hai vạn người khác đều đồng ý gia nhập quân Kinh Triệu lập công chuộc tội, thoát khỏi tội danh tham dự tạo phản.
Nhưng một vấn đề thực tế khác lại xuất hiện trước mắt họ, khôi giáp và binh khí của đội quân này gần như đều bị thiêu hủy trong doanh trại, thuyền hậu cần của họ chỉ mang theo năm ngàn bộ vũ khí, còn một vạn năm ngàn người không thể giải quyết vũ khí trang bị.
- Chuyện này ti chức có trách nhiệm!
Lưu Kỹ thở dài, cực kỳ tự trách nói:
- Ti chức không nên hiến hỏa kế, kỳ thực đối phương phòng ngự lỏng lẻo, dùng kỵ binh ban đêm đột kích doanh trại cũng có thể thực hiện được mục tiêu, phóng hỏa lại khiến tổn thất mở rộng.
Lý Diên Khánh vung tay:
- Nếu để cho ta hiện giờ đưa ra quyết sách, ta vẫn lựa chọn phóng hỏa đột kích doanh trại. Trong khi hai quân tác chiến không thể cầu may trong lòng, nahát định chỉ có thể vận dụng ưu thế bản thân. Lưu tướng quân không cần chú ý, chuyện này ngươi không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Lúc này, Vương Quý nói:
- Quan phủ địa phương có vũ khí hay không, hoặc dân gian cũng cất giấu, giống như chúng ta thu thập vũ khí ở Kinh Triệu vậy.
- Phía quan phủ ta đã để Trương Báo đi huyện Vô Tích hỏi thăm. Về phần dân gian, trường đao cung tên có thể sẽ có một chút, nhưng đoán chừng không có khôi giáp. Chẳng qua mọi người không cần lo lắng, đội tàu hậu viện của triều đình cũng đã tới Dương Châu, thực sự không được chúng ta quay đầu bắc thượng Nhuận Châu, đi theo bờ đông Vận Hà, thoát khỏi quân định truy đuổi.
Lúc này, một binh lính bẩm báo ngoài cửa trường hành quân:
- Trương tướng quân trở về, còn có Tri Huyện Vô Tích cầu kiến bên ngoài!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Mời hắn đi vào!
Không bao lâu, Trương Báo mang theo một quan văn chừng ba mươi tuổi bước nhanh vào doanh trướng. Trương Báo khom người hành lễ:
- Khởi bẩm Đô Thống, trong huyện thành không có vũ khí tồn kho, chẳng qua Lục Tri Huyện lại có manh mối.
Quan văn vội vàng tiến lên khom người hành lễ:
- Hạ quan Lục Chí Viễn tham kiến Lý Thái Úy!
Lý Diên Khánh cảm thấy dường như đã nghe qua cái tên này ở nơi nào, lại thấy quan văn này dường như cũng khá quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được, liền cười hỏi:
- Dường như ta đã gặp qua Lục Tri Huyện?
Lục Chí Viễn gật đầu cười nói:
- Hạ quan cũng xuất thân Thái Học, là Tiến sĩ đồng khoa với Thái Úy, lúc ấy hạ quan trúng tên thứ ba mươi tám trong bảng.
Lý Diên Khánh lập tức nhớ lại, Lục Chí Viễn này là người Ngô Huyện Tô Châu, quan hệ rất tốt với Chu Xuân. Lý Diên Khánh không khỏi cười to nói:
- Hóa ra là bạn học đồng môn, thất lễ rồi, mời Lục Tri Huyện ngồi!
Lục Chí Viến vung tay:
- Hạ quan nói chính sự trước.
- Mời Lục Tri Huyện nói.
- Ti chức nghe nói Lý Thái Úy yêu cầu cấp bách vũ khí, chỉ tiếc trong kho huyện Vô Tích không có. Chẳng qua ti chức biết Ngô Huyện Tô Châu sắp đặt kho võ bị, hẳn là có không ít vũ khí.
Lý Diên Khánh vui mừng, vội vàng hỏi:
- Tại sao Tô Châu lại có kho võ bị?
- Lúc trước triều đình bình định Phương Tịch tạo phản, Hàng Châu bị tặc binh công hãm, quan binh rút lui tới Tô Châu, sau đó thiết lập kho võ bị hậu cần ở Tô Châu. Về sau Đồng Quán dẫn đại quân xuôi nam, cũng đặt hậu cần trọng địa ở Tô Châu. Tuy rằng sau đó đã chở đi phần lớn, còn lại một phần, mặt khác vũ khí lều vải thu được trong tay Phương Tịch cũng lưu ở Tô Châu, nhưng nghe nói phẩm chất không cao.
Tin tức này tới quá kịp thời, Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh quân đội thu dọn đồ đạc, sau nửa canh giờ xuất phát xuôi nam.
Tất cả mọi người lục tục đi tập kết binh sĩ, trong đại trướng chỉ còn lại Lý Diên Khánh và Lục Chí Viễn. Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Lục Tri Huyện điều tới Huyện Vô Tích bao lâu rồi?
- Đầu năm mới năm ngoái vừa mới điều đến, hạ quan vốn là Huyện Thừa huyện Diêm Thành Sở Châu, làm Huyện Thừa bốn năm mới thăng làm Tri Huyện.
Lý Diên Khánh thầm lắc đầu. Chu Xuân có hậu trường Cao gia, năm ngoái đã thăng làm Thông Phán ngũ phẩm Phủ Tế Nam. So sánh ra, Lục Chí Viễn này lên chức quá chậm, đậu Tiến sĩ đã bảy năm rồi, gã vẫn còn là quan nhỏ tòng thất phẩm.
Phải biết mặc dù điểm xuất phát của xuất thân Tiến sĩ không cao, phần lớn cất bước từ bát phẩm hoặc tòng bát phẩm, nhưng sau này tăng lên rất nhanh, mấy năm ngắn ngủi là có thể thăng lên cao. Trừ khi năng lực thực sự kém cỏi, hoặc không có bất kỳ bối cảnh hậu đài nào phía sau. Chẳng qua nhìn thôn trấn ven đường huyện Vô Tích rất giàu có yên ổn, quản lý không tồi, tại sao Tri Huyện lại làm khiêm tốn như thế?
Lục Chí Viễn thở dài:
- Năm đó ta đỗ Tiến sĩ mới hai mươi mấy tuổi, Trịnh gia cố ý bắt ta làm rể, nhưng trong nhà ta đã có thê tử kết tóc, ta không đáp ứng Trịnh gia, kết quả ở kinh thành dự khuyết hai năm mới trống chỗ Huyện Thừa Diêm Thành.
Nói tới đây, Lục Chí Viễn cười khổ lắc đầu:
- Vốn tưởng rằng điều đến huyện Vô Tích sẽ tốt hơn một chút, không ngờ Tri Sự Thường Châu mới nhận chức năm nay lại là môn sinh Trịnh gia, thời gian ngắn ngủi không tới nửa năm đã trói buộc ta ba lần. Hai ngày trước lại lệnh ta mộ tập năm vạn thạch quân lương, mười vạn quan tiền, hoàn thành trong vòng mười ngày, ta đâu thể làm được? Thực sự không được cũng chỉ có thể từ quan về nhà làm ruộng.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Tin tưởng rất nhanh sẽ tới lượt ngươi làm khó đối phương.
Lục Chí Viễn cười ha ha một tiếng:
- Đây đúng là chuyện ta chờ mong đã lâu.
Lúc này, Trương Báo lại bẩm báo ở cửa trướng:
- Khởi bẩm Đô Thống, trinh sát truyền đến tin tức khẩn cấp, quân Giang Nam xảy ra nội chiến, một đội quân hơn sáu ngàn người đang hối hả xuôi nam, cách chúng ta không tới năm mươi dặm.