Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 970 - Chương 827: Quyết Chiến Tô Châu (Thượng)

Chương 827: Quyết chiến Tô Châu (thượng) Chương 827: Quyết chiến Tô Châu (thượng)Chương 827: Quyết chiến Tô Châu (thượng)

Sáng ngày hôm sau, bảy vạn quân Giang Nam cũng tới chỗ cách Ngô Huyện hơn hai mươi dặm về hướng bắc, cách đại doanh quân Kinh Triệu chừng mười dặm, Hướng Phát cũng hạ lệnh hạ đại doanh.

Hai quân doanh đối diện nhau xa xa, ở giữa là khoảng đất trống rộng chừng mười dặm, chiến trường đủ để hai quân đối chọi.

Cùng ngày Hướng Phát hạ đại doanh, một đại tướng liền dẫn ba ngàn binh sĩ đi tới trước đại doanh quân Kinh Triệu chửi rủa, đây cũng là lệ cũ hai quân tác chiến, hai bên đều có thể phát thư khiêu chiến với đối phương, có thể đơn đấu, cũng có thể bày trận quyết chiến.

Nếu như không muốn đơn đấu, cũng không muốn quyết chiến, vậy thì treo bài miễn chiến. Chẳng qua loại hình này khiến cho người ta rất buồn bực, đại tướng đối phương dẫn quân diễu võ giương oai trước đại doanh, ảnh hưởng rất lớn đối với sĩ khí.

Trận chiến đơn đấu bình thường là giao chiến quy mô nhỏ, lấy đại tướng dùng võ nghệ đánh nhau sống chết làm chủ, chủ yếu dẫn tới tác dụng cổ vũ sĩ khí. Giống như Vương Quý và Lưu Kỹ dẫn quân liên tục thất bại ba trận ở Tương Châu, kỳ thực chính là đơn đấu thất bại.

Có lẽ Hướng Phát cảm thấy sĩ khí quân đội mình không cao, gã liền lệnh đại tướng Đỗ Diệu Qua dẫn ba ngàn quân đội tiến tới trước đại doanh quân Kinh Triệu khiêu chiến đơn đấu.

Bên ngoài đại doanh, Đỗ Diệu Qua không ngừng chửi rủa khiêu khích. Trong đại trướng trung quân, Lý Diên Khánh lạnh lùng hỏi:

- Tướng địch tới cửa khiêu chiến, ai muốn ra trận chiến đầu tiên?

Hắn vừa dứt lời, Hỗ Thanh Nhi liền đứng ra khỏi hàng:

- Tôm tép nhãi nhép, không cần đại tướng xuất chiến, chờ tiểu nữ tử lấy đầu của hắn tới cho các vị tướng quân nhắm rượu!

Đám đại tướng Vương Quý, Lưu Kỹ, Ngưu Cao, Dương Tái Hưng đều muốn xuất chiến, không ngờ lại bị nữ tướng Hỗ Thanh Nhi vượt lên trước. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt đều nở nụ cười khổ.

Lúc này Lý Diên Khánh ra lệnh:

- Hỗ tướng quân có thể xuất chiến, xin Lưu Thống Chế dẫn ba ngàn quân áp trận!

- Tuân lệnh!

Tiếng trống nổ lớn trong đại doanh quân Kinh Triệu, cửa doanh lập tức mở ra, năm mươi tên nữ kỵ binh vây quanh một nữ tướng phi ngựa giết ra. Phía sau là ba ngàn binh sĩ, Phó Đô Thống Lưu Kỹ tay cầm đại đao áp trận cho nữ tướng Hỗ Thanh Nhi.

Hỗ Thanh Nhi đầu đội mũ chiến cánh phượng, người khoác một chiếc Thuận Thủy Sơn Văn Giáp màu trắng, trước sau đều có hộ tâm kính màu đen, thắt lưng đeo Đoạt Mệnh Nhuyễn Tiên, sau lưng là bảy thanh phi đao lá liễu, trước yên ngựa treo một túi phi thạch, chân đi một đôi bốt da cao, tay cầm một thanh tú long đao, dưới hông là một thớt ngựa đỏ cao lớn hùng tuấn. Nàng biểu hiện cực kỳ hiên ngang, dung mạo nàng mặt phấn má đào, mắt hạnh mày liễu, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, khiến tướng sĩ quân Kinh Triệu người người lớn tiếng khen hay.

Đại tướng Đỗ Diệu Qua đối diện là người Tú Châu, xuất thân Kim Thương Ban Cấm Quân, cầm một cây thương sắt lớn, võ nghệ cực kỳ cao cường. Dáng người gã khôi ngô, mặt mũi dữ tợn, cực kỳ cường tráng hung hãn. Gã không nghĩ tới đối phương lại phái ra một viên nữ tướng, trong lòng không khỏi giận dữ, chỉ Hỗ Thanh Nhi mắng to:

- Tiểu nương, ngươi lại dám ra đây nhục nhã gia gia ngươi, chờ gia gia ngươi bắt người lại, lột sạch sành sanh quần áo của ngươi…

Trịnh Sâm lược trận nơi xa lại hơi lo lắng, gã từng nghe nói quân Kinh Triệu cử hành tỉ thí lôi đài, là một nữ tướng trẻ tuổi giành được giải nhất, chẳng lẽ chính là nàng?

Gã thấy Đỗ Diệu Qua hơi khinh địch, vội vàng hô lớn:

- Đỗ tướng quân, không được khinh địch!

Gã chỉ sợ Đỗ Diệu Qua không nghe được, lại phái một thân binh tiến tới nhắc nhở. Đỗ Diệu Qua đang mắng to, có binh sĩ chạy tới hô:

- Đỗ tướng quân, Trịnh Thống Chế để ngài không được khinh địch!

Đỗ Diệu Qua rốt cuộc ngừng chửi rủa, gã hừ lạnh một tiếng, vung thương sắt lớn quát:

- Tiểu nương, ca ca trước nhường ngươi ba đao!

Đỗ Diệu Qua mắng cực kỳ vô sỉ hạ lưu, khiến Hỗ Thanh Nhi cực hận, trong lòng dâng lên sát cơ. Nàng quát một tiếng, phóng ngựa chạy vội. Đỗ Diệu Qua cũng giục ngựa đánh tới, gã nói trước nhường ba đao chỉ là nói ngoài miệng một chút, cấp trên Trịnh Sâm của gã đã nhắc gã không nên khinh địch, gã sao có thể thực sự nhường đối phương?

Hai người tới gần, Hỗ Thanh Nhi cướp lấy tiên cơ, chỉ một thoáng liền đánh ra mười mấy đao. Đỗ Diệu Qua thấy đao pháp đối phương sắc bén, mình không thể nào phán đoán đao thế. Gã dứt khoát không ngăn cản, thúc ngựa chạy, khiến mười mấy đao của Hỗ Thanh Nhi đều đánh vào không khí, hai ngựa giao thoa mà qua.

Hỗ Thanh Nhi tức giận trong lòng, đổi tay trái cầm đao, tay phải vung lên, một chiếc phi đao bắn về phía Đỗ Diệu Qua giống như tia chớp. Hỗ Thanh Nhi dùng phi thạch, chỉ khi trong lòng nàng động sát cơ mới dùng phi đao. Nàng có hai loại phi đao, một loại bình thường mang theo bên người, đao dài ba tấc, cực kỳ tinh xảo, chuyên cắt yết hầu người khác. Một loại là sử dụng trên chiến trường, đao dài một thước, sắc bén khác htường, có thể một đao mất mạng.

Khóe mắt Đỗ Diệu Qua liếc thấy ánh sáng lạnh léo lên, gã bỗng nhiên ý thức được không đúng, vội nghiêng người muốn tránh. Nhưng đã chậm rồi, tốc độ phi đao nhanh không gì sánh nổi, gã cảm thấy sau lưng mát lạnh, phi đao đã bắn thủng áo lót của gã. Đỗ Diệu Qua kêu thảm một tiếng, lăng xuống ngựa, mất mạng tại chỗ.

Lúc này, trong quân đội lược trận xa xa có người hô lớn một tiếng, một con ngựa ô vội xông ra:

- Đền mạng cho ca ca của ta!

Đại tướng xông ra là Đỗ Diệu Võ em trai Đỗ Diệu Qua. Hai huynh đệ dáng dấp giống nhau, Đỗ Diệu Võ dáng người cũng khôi ngô cao lớn vạm vỡ, chỉ là ngoài mặt không dữ tợn, thiếu đi vài phần hung hãn so với huynh trưởng. Trịnh Sâm không giữ lại được, gã thầm kêu khổ trong lòng. Vì lôi kéo huynh đệ Đỗ thị, Trịnh gia đã gả một nữ nhi bà con xa của Trịnh gia cho Đỗ Diệu Võ, nếu như hai huynh đệ đều bỏ mình, trở về mình làm sao giải thích với Trịnh gia.

Đỗ Diệu Võ hận đôi mắt đỏ bừng, cũng không nói chuyện, giục ngựa đánh thẳng tới Hỗ Thanh Nhi. Hỗ Thanh Nhi cười lạnh một tiếng, giục ngựa chạy gấp, vung tay lên, đánh ra một viên phi thạch. Tốc độ phi thạch còn nhanh hơn phi đao, càng khó phát giác hơn. Lúc Đỗ Diệu Võ chợt phát hiện phi thạch, phi thạch đã tới trước mắt. Một tiếng bộp giòn vang, phi thạch đánh cho gã mặt mũi nở hoa, xương mũi bị đánh vỡ nát, bọt máu văng khắp nơi. Đỗ Diệu Võ tối sầm mặt lại, lập tức nhào xuống ngựa.

Binh sĩ quân Giang Nam xôn xao, đều vừa gặp mặt, hai tên đại tướng đều ngã ngựa, một chết một bị thương, nữ tướng này quá lợi hại rồi. Quân Kinh Triệu lại nổ vang tiếng trống lớn, âm thanh ủng hộ hô lớn, sớm có binh sĩ chạy tới chặt đầu Đỗ Diệu Qua, lại trói Đỗ Diệu Võ lại.

Lúc này, Lưu Kỹ vung chiến kiếm, nghiêm nghị quát:

- Giết tới!

- Giết…

Ba ngàn binh sĩ kêu gào đánh tới quân địch. Quân Giang Nam thua liền hai trận, sĩ khí sa sút. Trịnh Sâm cũng không có lòng ham chiến, hô lớn một tiếng ‘rút lui! ’. Gã quay đầu ngựa dẫn đầu chạy tới đại doanh, binh sĩ đằng sau phi nước đại theo gã. Mấy trăm người sau cùng chạy hơi chậm, bị quân Kinh Triệu đuổi kịp, giết chết hơn trăm người liên tiếp, binh sĩ còn lại đều lục tục quỳ xuống đất đầu hàng.

Lúc này, nơi xa truyền tới tiếng chiêng thu binh, là Lý Diên Khánh không cho phép họ truy đuổi nữa, bên đường phía trước có một rừng cây, rất có thể quân địch sẽ mai phục trong rừng cây.

Quân Kinh Triệu huấn luyện nghiêm chỉnh, lệnh ra thì dừng, các binh sĩ vội vàng ngừng đuổi, giải mấy trăm tù binh trở về đại doanh.

Trận chiến đầu tiên liền mất hai viên đại tướng, Hướng Phát cực kỳ oán hận trong lòng, mắng phun máu chó Trịnh Sâm chủ động xin đi.

Trong đại trướng, Hướng Phát chắp tay đi lòng vòng, tâm phiền ý loạn. Gã vừa nhận được tình hình chuẩn xác, thủ hạ của Lý Diên Khánh hiện giờ đã không chỉ hai vạn người, ít nhất hơn bốn vạn người. Hướng Phát đương nhiên biết quân đội này sao lại đột nhiên xuất hiện, ngoại trừ tù binh, hẳn là không còn cái khác. Chỉ là gã không nghĩ tới, Lý Diên Khánh chuyển hóa tù binh thành binh sĩ nhanh như vậy.

Sở dĩ gã chậm chạp không ra tay với quân đội của Lý Diên Khánh, cũng bởi vì đối phương chỉ có hai vạn người, mà thủ hạ của gã có tám vạn người, lại thêm ba vạn quân đội bắc thượng, họ có mười một vạn người, gấp hơn năm lần đối phương. Gã căn bản không để quân Kinh Triệu trong lòng, giống như mèo vờn chuột, đùa nghịch hai vạn quân địch tận hứng sau đó nuốt hết.

Nhưng Hướng Phát làm sao cũng nghĩ không ra, quân địch lớn mạnh nhanh chóng, thời gian mấy ngày liền tăng tới bốn vạn năm sáu ngàn người. Bên này giảm bên kia tăng, quân đội của gã cũng giảm bớt tới bảy vạn người, không tới gấp đôi, khiến Hướng Phát cực kỳ buồn bực. Sớm biết gã liền nghe theo đề nghị của Lưu Diên Khánh, tiêu diệt quân Kinh Triệu ở Nhuận Châu.

Chỉ là thế gian không có thuốc hối hận, hiện giờ hối hận đã không kịp rồi, vẫn phải đối mặt với hiện thực, nghĩ ra một cách ứng phó thích đáng.

Thực ra cách đối phó chính là chiến hoặc không chiến, rút về phía bắc đương nhiên không có khả năng, Hướng Phát không có khả năng chắp tay giao Hàng Châu cho Lý Diên Khánh. Nếu như đường vòng tiến tới Hàng Châu, chỉ sợ không tránh được quân địch truy kích, nhất là đối phương có ba ngàn kỵ binh, dễ dàng khiến rút lui biến thành toàn quân tan tác.

Càng nghĩ, Hướng Phát chỉ có một lựa chọn, đó chính là chiến. Binh lực của gã nhiều hơn đối phương hai vạn người, lại có hai đội quân tinh nhuệ Hổ Bí và Phi Hùng. Mà đối phương ngoài hai vạn quân tinh nhuệ, quân đội mới tăng khác sức chiến đấu đều không mạnh, mình chưa chắc sẽ bại bởi Lý Diên Khánh.

Nghĩ thông suốt điểm này, Hướng Phát quyết định không còn đơn đấu, mà trực tiếp bố trí quyết chiến.

Gã trở về ngồi xuống phía sau bàn, nâng bút viết một phong thư khiêu chiến, giao cho một tên lính bên cạnh, để gã đưa tới đại doanh đối phương…

Trong đại doanh quân Kinh Triệu vui mừng hớn hở, Hỗ Thanh Nhi liên tục thắng hai trận, gia tăng rất lớn sĩ khí trong quân doanh, các binh sĩ hưng phấn khác thường, tự mình tập trung bàn bạc tuyệt kỹ của Hỗ Thanh Nhi, loại võ nghệ phi đao phi thạch này càng khiến người ta cảm thấy hứng thú.

- Lão Lý, ta thấy tuyệt kỹ phi thạch của Thanh nhi đã vượt qua ngươi rồi.

Vương Quý vừa uống canh thịt, vừa tràn ngập hứng khởi nói đùa với Lý Diên Khánh. Lúc hai người ở riêng, Vương Quý ngẫu nhiên cũng quên mất tôn ti trên dưới. Chẳng qua tuyệt kỹ phi thạch của Hỗ Thanh Nhi hôm nay khiến Vương Quý dường như trở về thời đại thiếu niên, gã hiểu rõ phi thạch của Lý Diên Khánh, trực giác nói cho gã biết, phi thạch của Hỗ Thanh Nhi đã vượt qua Lý Diên Khánh trong phương diện tốc độ.

- Ta nói lão Lý này, nếu không ngươi tỷ thí một trận với Thanh nhi đi!

- Được rồi, uống canh của ngươi đi!

Lý Diên Khánh đưa tay gõ một cái lên đầu gã, cười mắng:

- Thanh nhi vượt qua ta, ta vui mừng còn không kịp. Trái lại tiểu tử ngốc nhà ngươi, không luyện võ cho tốt, cứ nhìn xem tiểu bối trẻ tuổi đằng sau lần lượt vượt qua ngươi đi!

Từ nhỏ Vương Quý đã rất thích tranh đấu, thích đơn đấu luận võ với người khác. Cho dù tương lai gã làm tới Đô Thống, gã cũng sẽ xuất chiến đơn đấu giống như tướng lĩnh. Lý Diên Khánh nói trúng tâm tư của gã, lực lượng của gã không sánh bằng Tào Mãnh, thương pháp gã không sánh bằng Cao Sủng và Dương Tái Hưng. Gã luôn tự xưng đao pháp của mình vô song, nhưng hôm nay gã tận mắt nhìn thấy đao pháp của Hỗ Thanh Nhi cực kỳ sắc bén, ra tay liên tục bổ mười mấy đao, gã chưa chắc có thể làm được. Vương Quý cũng lo lắng trong lòng, gã cắn răng nói:

- Mẹ nó, tối nay bắt đầu luyện đao, phải để đám hậu bối nhìn xe, bảo đao Vương Quý ta không bao giờ cùn.

Lý Diên Khánh cười lại nói:

- Hai ngày trước nhận được tin khẩn quân vụ của triều đình, trái lại nghe được tin tức của Ngũ ca.

Vương Quý mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Lão Nhạc đang làm gì?

- Hắn đi theo lão tướng quân Tông Trạch liên tục chiến thắng ở Bác Châu, đánh bại sáu ngàn Kim binh, được triều đình thăng làm tòng ngũ phẩm Du Kỵ Tướng Quân.

Vương Quý mở to hai mắt nhìn:

- Ai da, tốc độ thăng quan của lão Nhạc không thua gì ta nha!

Lý Diên Khánh biết Nhạc Phi đã từng cứu tính mạng của Triệu Cấu, cho nên Triệu Cấu ít nhiều sẽ có chiếu cố trong thăng chức. Chẳng qua lần trước Vương Quý dẫn quân hỏa thiêu huyện Lê Dương, Nhạc Phi đã từng xuất lực tham chiến lại không nhận được bất cứ phong thưởng nào, khiến người ta cực kỳ bất bình. Hiện giờ gã được thăng chức, cũng là một loại đền bù với gã lúc trước.

Quan ngũ phẩm dù là quan văn hay võ tướng đều là nấc đường lớn, vượt qua nấc này, về sau sẽ thăng chức dễ dàng hơn nhiều, từ đáy lòng Lý Diên Khánh cũng cảm thấy vui mừng thay Nhạc Phi.

Lúc này, mành lều vén lên, Lưu Kỹ bước nhanh vào đại trướng cười nói:

- Hướng Phát không giữ được bình tĩnh rồi.

- Hắn hạ chiến thư sao?

Lưu Kỹ gật đầu, đưa cho Lý Diên Khánh một bản thư khiêu chiến. Lý Diên Khánh suy nghĩ, quân đội của Tào Mãnh hẳn cũng tiến tới Thường Châu rồi, nhưng còn cần cho họ thời gian chỉnh đốn.

Hắn liền nâng bút viết lên thư khiêu chiến:

- Hai ngày sau sẽ quyết chiến!

Bình Luận (0)
Comment