Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 992 - Chương 849: Tai Họa Ngầm Biện Lương

Chương 849: Tai họa ngầm Biện Lương Chương 849: Tai họa ngầm Biện LươngChương 849: Tai họa ngầm Biện Lương

- Diên Khánh, ngươi có thể thuyết phục Thiên tử triệu hồi Đỗ Sung này về Phủ Lâm An hay không, tên này thực sự là thành sự không có bại sự có thừa!

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lão tướng quân không nói, ta cũng không có cách nào mở miệng với triều đình!

- Lần này ta triệu tập hai vạn quân đội chuẩn bị tiến đánh Phủ Đại Danh. Trong hai vạn quân đội này có sáu ngàn người là nghĩa quân Hà Bắc, bị ta kéo lại đây, tích cực tham dự kháng Kim. Những nghĩa quân này viết thư tới thỉnh cầu viện trợ lương thực, không biết xảy ra chuyện gì, những bức thư này đều rơi vào tay Đỗ Sung. Đỗ Sung chẳng những không cho một hạt gạo, còn viết thư phản hồi mắng to thủ lĩnh những nghĩa quân này một trận, mắng họ tặc tính không thay đổi, cả ngày muốn chiếm tiện nghi của triều đình. Dưới cơn nóng giận toàn bộ nghĩa quân rút lui, hậu cần trọng địa của ta mất đi bảo hộ, bị ba ngàn Kim binh Phủ Hà Gian xuôi nam đánh lén đắc thủ, quân nhu hậu cần bị thiêu hủy toàn bộ, ta bị ép rút quân. Kết quả lúc qua sông bị Kim binh đánh, năm ngàn quân đội chưa kịp qua sông bị diệt toàn quân, ngươi nói chuyện này là sao?

Lý Diên Khánh coi như nghe rõ, trong đội ngũ kháng Kim có đồng đội ngu như heo, hắn suy nghĩ cười nói:

- Lại nói chuyện này, lão tướng quân cũng có trách nhiệm nhất định.

- Lời này là sao?

Tông Trạch hơi bất mãn nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh lại lơ đễnh, cười tiếp tục nói:

- Bản thân nghĩa quân Hà Bắc đã không đáng tin cậy, đều có tư tâm, một câu nói không dễ nghe chính là bẫy chết quan binh. Theo ta thấy, những người này có thể dùng, nhưng nhất định phải nắm trong tay mình, trước khi không xiết chặt bọn họ, loại trọng khí liên quan tới thành bại của quân đội như quân nhu hậu cần này tạm thời còn không thể giao cho họ hộ vệ.

Lời này của Lý Diên Khánh mặc dù hơi dồn ép, nhưng lại nói vào điểm mấu chốt. Qua nửa ngày, Tông Trạch thở dài một tiếng:

- Ngươi nói đúng, ta bị sự nhiệt tình yêu nước của họ lây nhiễm, hơi mất lý tính, lần binh bại này ta có trách nhiệm.

- Lão tướng quân cũng không cần tự trách, thu phục Hà Bắc từng chút một, không thể nóng vội. Ta đoán chừng không có thời gian mười năm, rất khó mài hết nhuệ khí của Kim binh. Đầu tiên cần phải phòng ngự, nếu như có thể giữ vững Trung Nguyên thì tốt, coi như không thể thủ được Trung Nguyên cũng phải giữ được tuyến sông Hoài, sau khi mài hết nhuệ khí Kim binh lại từ từ phản kích, thu phục giang sơn Hán thất từng bước một.

- Nhạc Phi cũng khuyên ta như thế, hắn phản đối tiến đánh Phủ Đại Danh, cho rằng Bác Châu còn chưa đứng vững gót chân, không thể nóng vội cầu công. Ta không nghe đề nghị của hắn, hiện giờ nghĩ lại còn thấy hối hận.

Tông Trạch thở dài, trong mắt tràn ngập áy náy.

Lý Diên Khánh vội đổi chủ đề:

- Nhạc ca đang làm gì?

- Hiện giờ hắn là một trong bốn Phó Đô Thống thủ hạ của ta, tiếp nhận vị trí của Vương Hiếu Trung. Ngoài ra còn có Quyền Bang Ngạn, Khổng Ngạn Uy và Trấn Thối, ba người này đều văn võ song toàn, có thể một mình đảm đương một phía, thủ vững bờ nam Hoàng Hà từ Vận Châu tới Trịnh Châu.

- Vậy trong tay lão tướng quân hiện giờ có bao nhiêu quân đội?

- Ước chừng tám vạn người, cơ bản đều là binh sĩ bại lui từ Hà Bắc, được ta chỉnh hợp lại lần nữa, sức chiến đấu cũng không tệ lắm.

Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu liền tới thành Biện Lương. Lúc này, một đội kỵ binh vội vàng chạy tới, người dẫn đầu chính bạn cũ Nhạc Phi đã lâu không gặp của Lý Diên Khánh.

Nhạc Phi chạy tới trước mặt khom người thi lễ:

- Ti chức tham kiến Đại Soái, tham kiến Thái Bảo!

Tên quan vừa ra, Lý Diên Khánh cũng không tiện chào hỏi thân mật, hắn khẽ mỉm cười nói:

- Chúc mừng Nhạc tướng quân vinh hạnh thăng làm Phó Đô Thống!

Tông Trạch cũng hiểu được mình ở bên cạnh không ổn, cười ha ha nói:

- Huynh đệ các ngươi nói chuyện, ta trở về chuẩn bị vài chén rượu, bày tiệc mời khách Diên Khánh.

Tông Trạch mang theo thân binh rời đi. Lúc này Nhạc Phi mới ngượng ngùng nói:

- Ta nghe A Quý nói, ngươi muốn đi Tây Bắc?

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Tây Bắc tình thế nguy cấp, ta cũng là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy!

Nhạc Phi cũng thở dài:

- Thế cục Tây bắc phức tạp hơn Trung Nguyên nhiều, Diên Khánh phải cẩn thận Tây Hạ liên thủ với Kim quốc, bị Kim quốc nắm được cơ hội đột nhập Quan Trung.

- Ta biết!

Lý Diên Khánh không muốn nói thêm chuyện Tây Bắc, quay chủ đề lại:

- Nói một chút Hà Bắc đi! Bước tiếp theo các ngươi định làm thế nào?

- Đại Soái vẫn hi vọng vượt qua Hoàng Hà, tìm một chỗ đứng vững gót chân ở bờ bắc Hoàng Hà.

- Vậy còn ý của ngươi?

Lý Diên Khánh cười hỏi:

- Nói một chút suy nghĩ cá nhân của ngươi đi.

Nhạc Phi trầm ngâm một chút nói:

- Thực ra ta cảm thấy vẫn phải chỉnh biên nghĩa quân Hà Bắc. Lúc trước ta cũng là một trong các nghĩa quân, mọi người cùng tồn tại trên đỉnh núi, rất khó thống nhất ý kiến. Nói khó nghe một chút chính là năm bè bảy mảng, rất dễ bị Kim binh tiêu diệt từng bộ phận. Phải dùng một loại thủ đoạn mạnh mẽ có lực thống nhất họ lại, tốt nhất là do triều đình ra mặt, đặt nghĩa quân vào biên chế quân đội chính quy, điều này cực kỳ có lợi cho kháng Kim.

- Phương án này rất tốt, vậy có nói với triều đình hay không?

Nhạc Phi lắc đầu:

- Đỗ Sung không chịu đáp ứng, bác bò đề án của chúng ta.

- Vì cái gì?

Nhạc Phi thở dài:

- Ta cảm thấy hắn hẳn là coi thường nghĩa quân kháng Kim, lúc trước hắn ở Thương Châu, liền nói xấu nghĩa quân kháng Kim là loạn phỉ.

- Hiện giờ Đỗ Sung này ở trong thành Biện Lương không?

- Sáng sớm hôm nay liền ra ngoài, chúng ta đều nói hắn đang tránh né ngươi.

- Tránh né ta?

Lý Diên Khánh cười:

- Tại sao phải tránh né ta ?

- Bởi vì quan hệ của ngươi và Đại Soái không tệ, lại là Ngự Sử Đại Phu, hắn sợ ngươi vạch tội.

Ngừng một chút, Nhạc Phi lại nói:

- Diên Khánh, tất cả chúng ta đều hi vọng ngươi có thể điều hắn rời đi, họ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới quân Tống bắc phạt.

Lý Diên Khánh làm Tri Xu Mật Sứ, Ngự Sử Đại Phu, hắn quả thực có quyền vạch tội Đỗ Sung, chẳng qua hắn sẽ không vì quan hệ cá nhân mà dễ dàng đáp ứng hứa hẹn liên quan tới nhậm miễn quan lớn. Nhất là khi hắn ý thức được trong lần binh bại này Tông Trạch cũng có trách nhiệm, quá tin tưởng nghĩa quân, chuyện này hắn cần quan sát và suy nghĩ thêm.

Lý Diên Khánh rốt cuộc trở về Đông Kinh Biện Lương, Biện Lương lúc này không giống với khi hắn rời đi, ngoại thành gần như đã dỡ bỏ hoàn toàn, không chỉ ngoài thành bắc, ngay cả ngoại thành phía nam cũng đã biến mất. Tông Trạch thực hành vườn không nhà trống, phàm là phòng ốc rừng cây vân vân Kim binh có thể lợi dụng lão đều loại bỏ toàn bộ, chỉ còn lại một tòa nội thành lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững trên bình nguyên.

Lý Diên Khánh thầm lắc đầu, mình có thể giữ vững Đông Kinh cũng là kết quả tổng hợp của các loại nhân tố thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể nói điều động hết thảy lực lượng có thể lợi dụng, quân dân đồng tâm hiệp lực cuối cùng mới đánh bại Kim binh.

Mà hiện giờ rất nhiều lực lượng quan trọng đã biến mất, nếu như Kim binh lại tấn công Biện Lương quy mô lớn lần nữa, đoán chừng một ngày cũng không thủ được.

Lý Diên Khánh tiến vào nội thành, diện mạo trong thành vẫn như cũ, nhưng rõ ràng quạnh quẽ hơn trước rất nhiều, hơn nửa cửa hàng đều đóng kín cửa, bảng hiệu mấy cửa hàng đều rơi xuống một nửa, phía trên đầy tro bụi. Tăng thêm bầu trời tối tăm mờ mịt, toàn bộ thành Biện Lương biểu lộ bầu không khí suy bại khó mà che giấu.

Chẳng qua nghe Lý Đô Thống trở về, dân chúng Biện Lương lục tục tuôn ra đầu đường, chào đón Lý Diên Khánh vào thành. Dân chúng chật ních hai bên đường phố, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay như sấm. Lý Diên Khánh cười vẫy tay với bách tính, một ông lão tóc trắng xóa tiến tới hỏi:

- Lý Đô Thống tới tọa trấn Biện Lương lần nữa hay sao?

Lý Diên Khánh khẽ cười nói:

- Chiến sự Tây Bắc căng thẳng, ta phụng ý chỉ của Thiên tử nhanh chóng tới tiếp viện Tây Bắc. Phía Biện Lương đã có Tông lão tướng quân trấn thủ, nhất định có thể chặn đứng Kim binh công thành, mọi người phải tin tưởng năng lực của lão tướng quân.

- Lý Đô Thống, sớm ngày xua đuổi Thát Lỗ, khôi phục Hà Bắc!

Một đám di dân Hà Bắc cao giọng hô lớn.

- Nhất định! Nhất định! Tuyệt đối không để mọi người thất vọng.

Trong tiếng hoan hô trên đường, Lý Diên Khánh đi tới Khai Phong nha ngày xưa, nơi này đồng thời cũng là quan nha lưu thủ Đông Kinh, ngoại trừ Phủ Doãn Khai Phong Đỗ Sung ra, quan viên văn võ còn lại đều ra ngoài nghênh tiếp. Tông Trạch đã thay đổi quan phục chính thức, nghênh đón Lý Diên Khánh tới quan nha.

Lý Diên Khánh tiến vào nội đường trong vòng vây của mọi người, hắn cười hỏi:

- Tại sao Đỗ Phủ Doãn không ở đây?

Mọi người nhìn nhau, Thiếu Doãn Dương Nam tiến tới bẩm báo:

- Đỗ Phủ Doãn đồng thời cũng là An Phủ Sứ Kinh Tây Bắc Lộ. Sáng sớm hôm nay hắn tới Phủ Dĩnh Xuyên thị sát tình hình bệnh dịch, chỉ sợ cần vài ngày mới có thể trở lại.

- Bỏ đi, các ngươi tự mình làm việc của mình đi! Ta muốn bàn bạc chút quân vụ với Tông lão tướng quân, mời các vị đi!

Chúng phủ quan thi lễ với Lý Diên Khánh, tự mình rời khỏi nội đường, trong nội đường chỉ còn lại một mình Tông Trạch.

Lý Diên Khánh thản nhiên nói:

- Thế cục Tây Bắc căng thẳng, sau khi nghỉ ngơi một canh giờ ta sẽ đi tiếp về phía tây, chỉ sợ không cách nào uống rượu với lão tướng quân, chén rượu này về sau chúng ta cùng uống ở Hà Bắc.

Tông Trạch giơ ngón cái lên:

- Với câu nói này của ngươi, chén rượu hôm nay ta giữ lại.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút lại nói:

- Nói về Đỗ Sung một chút đi! Hắn là Phủ Doãn, sao có thể can thiệp quân vụ?

- Hắn là Phủ Doãn không sai, nhưng hắn đồng thời cũng là Chuyển Vận Sứ Hà Bắc, nắm quân lương và vật tư quân sự, nếu hắn không phát quân lương, chúng ta thực sự không làm được chuyện gì.

Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước, lại hỏi:

- Ngoại trừ can thiệp quân sự, hắn còn có vấn đề gì khác không? Ví dụ như loại hình tay chân không sạch sẽ?

Tông Trạch suy nghĩ một chút nói:

- Có nghe nói hắn xử lý lương thực mốc không sạch sẽ, nhưng không có chứng cứ…

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Không có chứng cứ thì tạm thời bỏ qua, ta cần chuyện có chứng cứ rõ ràng.

- Cần chứng cứ rõ ràng… chỉ sợ tạm thời còn không có, người này rất cẩn thận, dã tâm cũng lớn, sẽ không dễ dàng để điểm yếu rơi vào tay người khác.

Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát nói:

- Như vậy đi! Ta viết phong thư cho quan gia, nói rõ ràng chuyện này đều nghị quan gia điều Đỗ Sung đi. Sau đó lão tướng quân cũng âm thầm thu thập chứng cứ lương thực mốc, nếu như chứng cứ vô cùng xác thực, coi như không điều được hắn, ta cũng có thể trực tiếp vạch tội hắn.

Tông Trạch yên lặng gật đầu:

- Ta đã biết, hiện giờ ta sẽ bắt đầu âm thầm điều tra.



Một canh giừo sau, Lý Diên Khánh dẫn năm ngàn quân đội rời khỏi Biện Lương. Lý Diên Khánh rời khỏi thành tây, không dám làm kinh động bách tính trong thành. Mặc dù dân chúng cực kỳ chờ mong với hắn, nhưng hắn cũng khó có thể chịu đựng trong lòng. Nếu như Ki mbinh xuôi nam quy mô lớn, Biện Lương bị Kim binh công chiếm, hắn thực khó đối mặt với những hương thân phụ lão ôm chờ mong cực lớn với hắn.

Lý Diên Khánh quay đầu lại liếc mắt nhìn tường thành Biện Lương, thở dài trầm thấp, giục ngựa chạy về hướng tây.

Hai ngày sau, Lý Diên Khánh dẫn quân đôi jtới huyện Quản Thành Trịnh Châu, tập hợp với hai vạn năm ngàn quân Kinh Triệu do Vương Quý và Lưu Kỹ dẫn đầu.

Ba vạn quân đội ngựa không dừng vó tiếp tục xuất phát hướng tây.

Bình Luận (0)
Comment