Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 997 - Chương 854: Lại Đoạt Đạp Cát.

Chương 854: Lại đoạt Đạp Cát. Chương 854: Lại đoạt Đạp Cát.Chương 854: Lại đoạt Đạp Cát.

Không nghi ngờ gì, phong hỏa đài chính là một công cụ cảnh báo quan trọng. Nếu ở Thưởng Di Khẩu có binh sĩ Tây Hạ may mắn thoát ra, dọc đường chắc chắn sẽ đốt phong hỏa đài. Nhưng khi quân tống nhổ xong tòa phong hỏa đài cuối cùng, phong hỏa đài của Đạp Cát Trại vẫn không có động tĩnh gì, có nghĩa là quân coi giữ của Đạp Cát Trại vẫn chưa phát hiện ra quân Tống đang lặng lẽ tới gần.

Sau khi hủy xong tòa phong hỏa đài cuối cùng ở Lạc Đà Lĩnh, quân Tống cũng không xuống núi ngay. Hiện giờ đang là hoàng hôn, lính gác trên Đạp Cát Trại vẫn có thể nhìn thấy được hơn mười dặm.

Mãi tới khi màn đêm lặng lẽ giáng xuống, Yến Thanh mới truyền ra lệnh xuất phát. Tám tăm binh Tống rời Lạc Đà Lĩnh, xuyên qua vùng hoang nguyên hơn mười dặm, bước nhanh tới Đạp Cát Trại.

Đạp Cát Trại và Thưởng Di Khẩu có phần tương tự nhau, đều là được xây trên đường lên núi ở sườn dốc. Nhưng Đạp Cát Trại lớn hơn nhiều, lưng dựa vào núi, đào móc hơn trăm cái hầm. Ở đây có hai đường lớn, một xuyên qua sơn trại, một đi vòng men theo sơn trại, nhưng dù là đường nào cũng bị Đạp Cát Trại thủ giữ, không có đường nào vòng qua cả.

Ngoài ra, một điểm khác biệt nữa là ở chân núi Đạp Cát Trại có một tòa thuế thự. Trong thời bình, tòa thuế thự này sẽ kiểm tra thu thuế thương nhân vãng lai, đến thời chiến, tòa thuế thự này đổi thành trạm gác, có thể cảnh báo sớm cho Đạp Cát Trại trên núi.

Mặc dù quân Tống có thể xử lý phong hỏa đài trên Lạc Đà Lĩnh nhưng vẫn không thể tránh thuế thự dưới chân núi. Đánh lén thuế thự thì quá liều lĩnh, rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên lúc này quân Tống chọn phương pháp giả làm quân Tây Hạ.

Lần này quân trinh sát bắc thượng mang theo hơn trăm con lừa, phụ trách chuyên chở đồ cấp dưỡng cho binh sĩ, cộng thêm hai mươi mấy con lạc đà chiến lợi phẩm từ Phong Di Khẩu, lừa và lạc đà đổi vị trí, chở mấy trăm cái rương lớn lớn nhỏ nhỏ xen lẫn trong đội ngũ, giống như đội ngũ này đang hộ tống thương đội vận chuyển hàng hóa.

Để giảm bớt khả năng bị quân Tây Hạ nghi ngờ, Trương Thuận suất lĩnh năm trăm binh sĩ ẩn thân bên ngoài cách đó một dặm. Màn đêm sẽ che chở tốt nhất cho họ, không ai nhìn ra động tĩnh gì.

Khi ba trăm người hộ tống lội lừa chỉ còn cách thuế thự một trăm bước, bỗng đàn chó săn trong thuế thự sủa loạn lên, kéo theo cả chó săn trên núi cũng sủa. Quân Tống đã có kinh nghiệm, đừng thấy quân Tây Hạ nhẩn nha lơi lỏng phòng ngự mà nhầm, chó săn bọn họ nuôi lại rất tận tâm tận tụy.

- Là ai?

Xa xa, có người quát lên.

Yến Thanh nháy mắt với thuộc cấp bên cạnh. Thuộc cấp kia vốn chỉ là một Đô đầu, sau khi Triệu Cấu đăng cơ, để đơn giản hóa quân chế, đã phổ biến chế độ binh tướng trên toàn quân đội, áp dụng sáu cấp quân chế hỏa, đội, doanh, tướng, quân, đại quân, do các hỏa trưởng, áp đội, thuộc cấp, thống lĩnh, thống chế, đô thống chế làm thủ lĩnh.

Viên thuộc cấp này họ Vương, xuất thân thương nhân, đi theo phụ thân bôn ba từ Đại Tống tới Tây Hạ và ngược lại nhiều năm, có thể há miệng một cái là nói được ngôn ngữ Đảng Hạng lưu luát. Vương thuộc cấp giục ngựa tiến lên hô lớn:

- Chúng ta là bộ hạ Tấn Vương, phụng lệnh Tấn Vương, đưa vật phẩm tư nhân về phủ Hưng Khánh!

Có lẽ vì Thưởng Di Khẩu và các phong hỏa đài xung quanh không có cảnh báo nào, binh sĩ thuế thự không nghi ngờ, bèn đáp:

- Mời lên trước trả lời!

Yến Thanh phất tay, ba trăm lính hộ vệ dẫn lừa và lạc đà đi lên trước. Thuế thự xây ngay ở đầu đường lên núi, là một tòa quân bảo rất nhỏ, cao chừng hai trượng, trong có hơn trăm người. Trên tường thành có cắm một vòng đuốc, chiếu rọi mấy chục trượng xung quanh sáng như ban ngày, có một thủ lĩnh chính đứng trên đầu tường nhìn xuống.

Thủ lĩnh thấy đội lạc đà và lừa chở hòm lớn rương nhỏ, là vật phẩm tư nhân của Tấn Vương, gã không dám thất lễ, nhưng vẫn hỏi:

- Có gì làm bằng chứng?

Vương thuộc cấp giơ lên một kim bài, mắng:

- Mở to cái mắt chó của ngươi ra. Đây là kim bài của Tấn Vương. Ngươi có biết không?

Thủ lĩnh chính không đắc tội nổi với người này. Dù sao trên kia cũng còn người giữ ải, mình cũng không nhất thiết phải chọc giận đối phương, nên vội vàng cười lấy lòng:

- Tiểu nhân chỉ làm theo thông lệ thôi. Mời chư vị lên núi!

Yến Thanh chớp mắt một cái, ba trăm lính hộ vệ dẫn lừa, lạc đà uốn lượn đi theo đường núi.

Nhìn đống hòm lớn rương nhỏ trong đội ngũ, thủ lĩnh chính thầm đoán mò hẳn trong đó đều là tài bảo Tấn Vương cướp được từ triều Tống.

Đương nhiên gã đã đoán sai. Trong rương toàn là đá, chỉ có mười mấy con lừa đi đầu là chở hòm chứa mấy quả chấn thiên lôi.

Lúc này, một gã binh lính trên quân bảo khẽ thì thầm với thủ lĩnh:

- Kiêu ngạo quá!

- Ngậm miệng!

Gã thủ lĩnh hung hăng trừng mắt một cái:

- Chúng ta không thể trêu vào những người này. Chuyện đắc tội với người ta cứ để phía trên làm đi. Mau bắn hỏa tiễn.

Một mũi hỏa dược tiễn được quân bảo thuế thự bắn lên không trung, nổ một tiếng, tỏa ra ánh lửa đỏ rực. Tin này là để báo cho sơn trại có đội ngũ lên núi.

Đồng thời, cũng nhắn rằng, không phải địch.

Đạp Cát Trại và Thưởng Di Khẩu cùng thuộc quản hạt của quân Tĩnh Tắc ở Vi Châu, thủ lĩnh quân sự tối cao đều là Hành tương. Nhưng tấm quan trọng của Đạp Cát Trại vượt xa Thưởng Di Khẩu, ngoại chính phó Hành tương còn có cả Mã giám ti.

Hỏa dược tiễn dưới chân núi đã kinh động đến sơn trại. Người đang trực là một Tá tương. Tá tương tương đương với Doanh thuộc cấp của quân Tống. Trên Tá tương là Hành tương, là trưởng quan quân sự tối cao của Đạp Cát Trại. Đương nhiên, trước khi xác định được tầm quan trọng của sự tình, Tá tương sẽ không kinh động cấp trên bừa bãi.

Tá Tương đướng trước cửa sơn trại, nhìn xuống đường núi xa xa, không bao lau sau đã nghe tiếng lục lạc thanh thúy. HƠn trăm con lạc đà và hơn trăm con lừa chậm rãi tới gần. Yến Thanh lại che giấu thực lực, giấu hai trăm binh sĩ ngoài đường núi cách hơn trăm bước, chỉ còn một trăm binh sĩ tới gần cửa trại.

- Các ngươi là ai?

Tá tương cao giọng hỏi.

- Chúng ta là bộ hạ cảu Tấn Vương, đưa vật phẩm tư nhân của Tấn Vương về Kinh thành!

Vương thuộc cấp lại giải thích một lần nữa.

Đương nhiên Tá tương trên cổng thành sẽ không dễ bị dao động như thủ lĩnh thuế thự. Quân cận vệ của Tấn Vương sẽ không mặc giáp da, chí ít là giáp đồng nón đồng. Vậy mà khôi giáp của đội quân trước mắt này lại giống với trong Đạp Cát Trại, rất không bình thường.

Nếu quân đội này có vấn đề, tại sao Thưởng Di Khẩu không có cảnh báo gì? Rõ ràng không đúng. Suy nghĩ mâu thuẫn khiến cho Tá tương không ra được quyết định.

Thấy Tá tương bên trên do dự, Vương thuộc cấp lại giơ kim bài ra:

- Đây là kim bài của Tấn Vương. Mau mở cửa trại!

Tá tương đành áy náy nói:

- Xin thông cảm, muốn mở cửa trại phía nam nhất định phải được cấp trên cho phép. Ta sẽ đi bẩm báo, xin chờ chốt lát!

Tá tương sợ binh sĩ không báo lại rõ được điểm đáng nghi nên tự mình chạy vào trong trại. Lúc này, Yến Thanh chớp mắt một cái, một binh sĩ đâm mạnh một đao vào một con lạc đà. Lạc đà kêu thảm bỏ chạy. Binh sĩ hô to:

- Lạc đà bị sợ!

Lạc đà kêu và bỏ chạy rất ồn ào nhốn nháo, lập tức hấp dẫn binh sĩ trên đầu thành. Từ phía khác, hai tên lính cấp tốc chạy nhanh đến cửa trại, đứng dán chặt vào cửa trại. Chỗ này ở dưới đĩa đèn, là nơi tối nhất.

Hai tên lính rất nhanh, lấy ra một cái mồi lửa từ bên hông, hất lên một cái, mồi lửa cháy bùng.

- Bên dưới làm gì đấy?

Bỗng nhiên có binh sĩ phát hiện ra ánh lửa.

Binh sĩ đốt ngòi lửa ngắn của chấn thiên lôi, quay n gười phi nước đại. Ngòi lửa được thiết kế rất ngắn, chỉ cho phép binh sĩ kịp chạy ra ngoài năm chục bước. Nhưng vậy cũng đủ, ngoài ba mươi bước là dốc núi rồi.

Yến Thanh và các binh sĩ đứng ngay bên cạnh đường núi cách đó ba mươi bước. Bọn họ nằm rạp xuống đất, bịt kín tai lại, dùng tấm thuẫn che đầu và cơ thể. Lát sau, ầm một tiếng kinh thiên động địa, bụi đất tung bay che khuất cả bầu trời, một cột khói đen bốc lên.

Đất bắn gỗ vụn rơi xuống lộp bộp như mưa, lạc đã và lừa bị sợ tranh nhau chen lấn chạy xuống chân núi. Yến Thanh chậm rãi ngẩng đầu, cửa trại đã biến mất, chỉ còn lại đầu mẩu gỗ vụn và binh sĩ ngã trong vũng máu.

Yến Thanh nhảy lên một cái, hét lớn:

- Giết!

Trăm binh sĩ nhao nhao xông tới cửa trại. Tiếng nổ chính là tín hiệu, hai trăm binh sĩ trốn trên đường núi của Trương Thuận cũng đồng loạt xông tới Đạp Cát Trại.

Trong trại, binh sĩ Tây Hạ cũng bị kinh động, nhao nhao từ trong hang lao ra, tập trung ở đường núi, đánh xuống dưới cửa trại. Một trận kịch chiến đẫm máu diễn ra ở Đạp Cát Trại.

Cùng lúc đó, phong hỏa đài của Đạp Cát Lĩnh bốc lên, từng tòa phong hỏa đài ở phương bắc cũng được đốt lửa, kéo dài thẳng đến phủ Hưng Khánh đô thành Tây Hạ.

Bình Luận (0)
Comment