Bước chân lung lay
hai cái, chỉ thấy trong gương, trên dung nhan tuyệt mỹ nhiều thêm ba vết thương, vết thương sâu đậm, lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình thì thấy tỷ lệ để trở lại hoàn hảo không chút tổn hại là cực kỳ nhỏ bé!
Quả đấm không tự chủ nắm lại một chỗ, Tam nhi thích mỹ nam tử như vậy, mà
mặt của hắn biến thành như vậy! Môi mỏng như hoa anh đào mím chặt, nhìn
mình trong gương, mấy vết thương có vẻ cực kỳ đáng sợ, hắn nên làm cái
gì đây. . . . . .
. . . . . .
Tiểu Nguyệt nhìn bầu trời
bên ngoài một chút, dường như đã sắp hoàng hôn rồi, nàng còn muốn đi đến chỗ Đình Vân để tìm lại mặt mũi đấy, tiểu thư còn phải tự ca ngợi mình
tới khi nào đây?
"Tiểu thư. . . . . ." Đánh bạo cắt đứt nàng.
"Ừ, sao? Có phải nghe ta nói lâu như vậy, nên càng thêm sùng bái ta đúng
không?" Mặt mỗ nữ tràn đầy ánh sao sáng, cười híp mắt nhìn Tiểu Nguyệt.
Ách. . . . . . Một vệt đen xẹt qua. . . . . .
"Nô tỳ muốn nói, trời cũng sắp tối rồi, Vô Thương vương gia có thể chờ rất
sốt ruột rồi?" Sau ót Tiểu Nguyệt chảy xuống giọt mồ hôi lạnh thật lớn,
tìm một lý do nghe tương đối hợp lý. Lại nói, nàng lôi kéo tiểu thư cũng lâu rồi, Vô Thương vương gia bên kia không phải đã chuẩn bị xong đao
làm thịt nàng rồi chứ?
"Ách, ra là vậy, vậy ta đi trước!" Vũ Văn Tiểu Tam giống như bừng tỉnh hiểu ra, gãi gãi đầu óc của mình, vững vàng đi ra ngoài.
Trên mặt mỗ thị nữ xuất hiện một nụ cười chiến thắng, sau đó soi gương xoay
một vòng, học tiểu thư nhà mình duyên dáng sang trọng đi vài bước, cũng
ra dáng một chút. Trong lòng kích động không dứt, thì ra Tiểu Nguyệt ta
còn có tài nghệ như vậy!
Xem này, bước đi ưu nhã hơn cả mèo! Mỗ
thị nữ bước ra phía sau cửa, trong lòng rất đắc chí, vì vậy không có chú ý tới sau khi nàng bước ra cửa, phía nam của phòng lộ ra một cái đầu
lấm la lấm lét, trên mặt mang theo nụ cười gian trá. . . . . .
Hắc hắc hắc. . . . . . Nàng cũng biết Tiểu Nguyệt có chuyện không muốn để
cho nàng tham dự, cho nên nàng càng muốn đi theo xem một chút, xem nàng
ta muốn giở trò quỷ gì!
Đình hoa sen, Đình Vân đang giằng co với Liên Hoa.
Đình Vân lãnh khốc mở miệng: "Liên Hoa, ngươi có phải là huynh đệ hay không?"
Giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Ngươi nói đúng thì đúng, ngươi nói không phải thì không phải."
"Ngươi! Coi như ngươi cũng thích nàng, thì cũng không cần lúc nào cũng tới phá hư ta chứ?" Đình Vân cắn răng nhìn hắn chằm chằm.
Liên Hoa nhìn khinh thường hắn một cái: "Ta không phá hư ngươi...Vậy nếu ngươi thành công, ta phải làm thế nào?"
Ách. . . . . . Không phản bác được!
Chợt, trợn to cặp mắt, chăm chú nhìn phía sau Liên Hoa, cô gái cười nói tự
nhiên đó...đó...đó. . . . . . đó không phải là Tiểu Nguyệt sao? Sao lại
đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy?
Liên Hoa thấy bộ dáng hắn si ngốc, nên rất hoài nghi quay đầu lại. . . . . . Sau đó, đình hoa sen xuất hiện hai tên ngốc!
"Liên Hoa!" Tiểu Nguyệt cười hì hì chào hỏi, chợt nhớ tới trước kia ở tam
vương phủ, trong lúc rãnh rỗi trong cuộc sống, tiểu thư nhà mình dạy
nàng rất nhiều cách cua mỹ nam, lúc này liền thu lại mặt cười, thẹn
thùng e lệ nhìn hai người bọn họ.
Tiểu thư nói, cua mỹ nam không
thể quá chủ động, vừa mới bắt đầu phải hàm súc! Hi vương gia chính vì
chỗ này mới bị tiểu thư cua được, mặc dù mục đích hôm nay của nàng không phải là cua mỹ nam, nhưng nếu để bọn họ mê mẩn xoay quanh mình thì cũng được đúng không?
Cố làm ra bộ dáng thẹn thùng, để cho sau ót hai người bọn họ dần xuất hiện một đám vạch đen lớn, đây là tình huống gì?
Tiểu Nguyệt làm sao á?
Phía sau núi giả, có một nữ nhân với
vẻ mặt đầy kích động, tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền,
hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn đáy mắt hàm chứa hưng phấn nhìn qua
bên đó, nhìn bộ dáng Tiểu Nguyệt thẹn thùng e lệ! Ai da, không uổng công nàng dạy dỗ Tiểu Nguyệt nhiều lần! Thấy không, thấy không, hiện tại cua mỹ nam cũng rất có phong phạm của nàng rồi!
"Cái đó. . . . . .
Liên Hoa, ngươi nói người ta hôm nay có đẹp không?" Mỗ thị nữ cố làm vẻ
thẹn thùng mở miệng, kì thực đáy lòng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tại sao nàng càng dùng phương pháp của tiểu thư, càng cảm thấy phương pháp
này thật cùi bắp nhỉ?
Thân thể Liên Hoa không thể nhận ra mà run
rẩy một cái, giọng nói run run mở miệng: "Đẹp!" Quả thật là rất đẹp,
nhưng Tiểu Nguyệt nàng có thể bình thường một chút được không?
Đình Vân càng xem lại càng thấy nàng giống như tam vương phi năm đó, cũng
chính là vương phi bây giờ! Sau ót không tự chủ xuất hiện một giọt mồ
hôi lạnh, trong lòng suy nghĩ, hắn thích Tiểu Nguyệt rốt cuộc có đúng
hay không? Thế nào cảm giác Tiểu Nguyệt hiện tại cũng kinh khủng giống
như vương phi?
Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa ở phía sau núi giả vui
mừng đến vỗ tay khen hay! Tiểu Nguyệt đứa nhỏ này thật thông minh, đem
tuyệt chiêu cua mỹ nam của nàng học cả mười phần mười, nhất định sẽ đạt
được thành công!
Phía sau của nàng, Liên Vụ cũng tới đứng nhìn
lén. . . . . . Đỉnh đầu mỗ Vụ đầy vạch đen, nhìn bộ dáng vương phi nhà
mình rất cao hứng và đắc ý. Tại sao hắn cảm thấy Tiểu Nguyệt nếu còn
tiếp tục như vậy nữa, sẽ hù dọa Liên Hoa và Đình Vân bỏ chạy?
"Ai da, không nên trực tiếp khích lệ người ta như vậy!" Mỗ thị nữ học tiểu
thư nhà mình dậm chân, rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ ửng mở
miệng "Như vậy người ta sẽ xấu hổ đấy!"
Nói xong mình cũng hung
hăng ghê tởm một phen, da gà cũng không nghe theo sai bảo mà nổi hết cả
lên. Lại nói, nàng bắt chước tiểu thư như vậy, có đúng không ta? Còn
nữa, tại sao trước kia lúc tiểu thư như vậy, dáng vẻ cũng không có nửa
điểm mất tự nhiên nào? Hiện tại nàng đã cảm thấy vô cùng lạnh rồi!
Vũ Văn Tiểu Tam ở chỗ xa vui mừng suýt nữa bay lên! Ha ha ha. . . . .
. Đến từ ngữ "Ai da" kinh điển như vậy cũng học được, nếu vẫn không
thành công thì không được rồi!
Đình Vân như bị sét đánh! Tiểu Nguyệt đây không phải chính là phiên bản của tam vương phi sao! Không,
là phiên bản tam vương phi của Tiểu Nguyệt! Mặt. . . . . . Không biết là dùng vẻ mặt gì để nhìn nàng. . . . . .
Vẻ mặt lạnh nhạt của Liên Hoa rốt cuộc bị nứt rồi, càng thêm trở nên chết lặng!
Liên Vụ lau mồ hôi trên trán, hôm nay nha đầu Tiểu Nguyệt này rốt cuộc bị
sao vậy? Hoangdung_๖ۣۜdiễnđàn๖ۣۜlêquýđôn Trước kia không phải vô cùng tốt sao? Sao lại giống như nổi điên vậy?
"Khụ khụ. . . . . .
Tiểu Nguyệt cô nương, ngươi có chuyện gì phải không?" Đình Vân điều
chỉnh tâm tình một chút, mở miệng hỏi thăm. Làm ơn, không nên làm ta sợ như vậy, ta chịu không được hù dọa!
"A ha ha ha. . . . . . Cũng
không có chuyện gì đâu, không phải người ta nghe nói ngươi thích một cô
nương sao? Lúc nào thì giới thiệu cho ta biết đây?" Mỗ thị nữ càng giả
bộ càng không giống mình, lúc "A ha ha ha", cả người nổi da gà cũng suýt nữa rơi xuống!
Lần này Đình Vân liền lấy lại tinh thần từ trong
im lặng rồi, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng: "Cái này, cái
đó, ta. . . . . ." Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt đã biết mình thích nàng?
"Ai da, có cái gì ngượng ngùng chứ, mọi người đều là bằng hữu mà!" Lần nữa"Ai da", trong lòng Tiểu Nguyệt đã bắt đầu đánh trống.
Vũ Văn Tiểu Tam cao hứng hận không được xông ra cổ vũ cho Tiểu Nguyệt!
Không tệ không tệ, không có làm cho nàng mất thể diện, chính là như vậy, không "Ai da" như vậy, sao cua được mỹ nam chứ!
Nhưng ba người khác, rõ ràng không có lạc quan như Vũ Văn Tiểu Tam vậy. . . . . .
Khóe miệng Đình Vân co giật trong chốc lát, im lặng mở miệng: "Không có! Ta
không có người yêu!" Nhìn bộ dáng kia của nàng, dù là có cũng trở thành
không có! Thật dọa người!
"Cái đó, Tiểu Nguyệt, ta còn có chút
việc, đi trước!" Sau khi Liên Hoa nói xong liền vội vã muốn chạy, hắn
tin tưởng Tiểu Nguyệt như vậy chỉ là tạm thời, ngày mai sẽ sẽ khôi phục
bình thường, cho nên hắn quyết định ngày mai trở lại tìm nàng.
Đình Vân vừa nghe lời nói của Liên Hoa, lập tức mở miệng: "Thật ra thì ta cũng có một ít chuyện, đi trước!"
Nói xong hai người cùng nhau rời khỏi, lưu lại Tiểu Nguyệt một bộ dáng
không hiểu nhìn bóng lưng bọn họ, sao giống như đang chạy trối chết á?
Nàng đây là thành công hay là thất bại hả?
"Ha ha ha ha. . . . .
." Hai người kia vừa đi, Vũ Văn Tiểu Tam liền cười lớn vững vàng đi ra
ngoài "Tiểu Nguyệt, không tệ! Muội được lắm đấy!"
Liên Vụ len lén đứng ở sau lưng nàng lập tức giấu kỹ, chuẩn bị nghe một chút hai người này muốn nói gì. . . . . .
"Ách. . . . . . Tiểu thư! Người...người, làm sao người ở chỗ này?" Trong nháy mắt sắc mặt mỗ thị nữ đỏ bừng, xong rồi, bị tiểu thư nhìn thấy, tiểu
thư sẽ không giễu cợt nàng chứ?
"Ai da, ta nhìn một cái liền biết muội có một ít chuyện muốn làm nhưng không tiện cho ta biết, nên liền
len lén theo tới thôi. Mới vừa rồi muội biểu hiện không tệ, rất tốt! Bọn họ lập tức sẽ giống như Thương Thương yêu ta như vậy, yêu ngươi sâu
đậm!" Vũ Văn Tiểu Tam phát biểu giải thích độc đáo của mình.
Ánh
mắt của Liên Vụ không tự chủ ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, mắt trợn
trắng. Liên Hoa và Đình Vân sẽ thưởng thức nữ nhân kỳ lạ như vậy sao?
Đánh chết hắn cũng không tin!
Ách. . . . . . Tiểu Nguyệt buồn bực gãi đầu một cái, thật sao? Tại sao nàng cảm thấy chuyện giống như càng
tồi tệ rồi đó? "Tiểu thư, nhưng bọn hắn mới vừa đã chạy trối chết á!"
Vũ Văn Tiểu Tam gõ một cái lên đầu heo của nàng: "Đần, điều này cũng không biết sao? Đó là bọn họ xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ muội có hiểu hay không?
Muội không thấy Đình Vân vừa nghe muội nói ‘ Ai da ’, ngay cả mình có
người yêu cũng không thừa nhận sao? Rõ ràng là di tình biệt luyến yêu
muội, tiểu thư nói cho muội biết, ‘ Ai da ’ là hai chữ rất sâu sắc, trên cái thế giới này không có một người nam nhân nào có thể thoát khỏi sức
quyến rũ của hai chữ ‘ ai da ’ đâu! Cho nên về sau muội nhất định phải
càng vận dụng thêm!"
Ặc, thì ra là bọn họ là ngượng ngùng! Trong
nháy mắt Tiểu Nguyệt liền thông suốt, cười hì hì gật đầu một cái: "Tiểu
thư, Tiểu Nguyệt biết! Ngài thật thông minh! Ta về sau nhất định nhiều
'ai da' một chút!"
Nhìn chủ tử hãm hại và nha đầu ngu xuẩn, Liên Vụ không biết nên hình dung tâm tình bây giờ của mình như thế nào?
"Ha ha ha. . . . . . Thật không hỗ là người do một tay Vũ Văn Tiểu Tam ta
dạy dỗ, chính là nên như vậy! Dĩ nhiên, cũng không thể vẫn hàm súc như
vậy, lúc cần thiết muội cũng có thể trực tiếp nhào qua! Tới một cái ôm
ấm áp, hoặc cường hôn gì đó! Phải biết Thương Thương chính là bị ta
cường hôn trở về! Ha ha. . . . . ." Một người nào đó tự nhận là kinh
nghiệm tình cảm vô cùng phong phú, lừa gạt một đứa bé đơn thuần lầm
đường lỡ bước!
"À? Ôm? Cường hôn?" Trong nháy mắt khuôn mặt Tiểu
Nguyệt nhỏ bé mắc cỡ bạo hồng, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on không
phải đâu, chuyện như vậy, nàng là một cô nương sao có thể làm như vậy?
Vũ Văn Tiểu Tam vỗ vỗ bả vai của nàng: "Đúng! Ngươi nhất định phải lấy
dũng khí, thật ra thì cả đời này tiếc nối lớn nhất của tiểu thư là cưới
ba bốn phu quân, cái nguyện vọng to lớn này, ta liền giao cho muội hoàn
thành rồi! Nhưng muội là muội muội của Vũ Văn Tiểu Tam, nhất định không
thể để cho ta thất vọng được!"
Lần này dáng vẻ thẹn thùng của
Tiểu Nguyệt biến mất trong nháy mắt, giựt giựt khóe miệng, đùa gì thế,
ba bốn phu quân? Nơi này cũng không phải là Thanh Loan quốc, không phải
tiểu thư điên rồi chứ?
Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, liền
xoay người chuẩn bị đi: "Ta cần phải trở về, nếu không Thương Thương sẽ
thật sự tức giận! Tiểu Nguyệt muội phải cố gắng lên!"
Liên Vụ xoa xoa mồ hôi trán, khó trách Tiểu Nguyệt lại đột nhiên trở nên kỳ quái
như thế, khụ khụ. . . . . . Hắn vẫn nên rút lui trước đi!