Hãn Phu

Chương 114

Lần đầu tiên theo cha và cha nhỏ lên núi chơi, Ni tử và Vương Thanh đặc biệt hưng phấn. Ngày hôm qua trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương Thanh khóc tới mức mắt sưng húp lên, hôm nay không còn tâm trạng đi học. Vương Thạch Tỉnh đơn giản xin cho nhóc nghỉ ba ngày. Vương Thạch Tỉnh nắm tay Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nắm tay Ni tử. Ni tử kéo tay Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi kéo Vương Thanh. Trên lưng ba hài tử đeo cái sọt nhỏ. Tới tận hôm nay, bọn nhóc mới biết hóa ra ngọn núi phía sau này là nhà bọn nhóc.

Trên đường, Thiệu Vân An giảng giải tri thức về trà cho ba đứa nhỏ. Ba hài tử nghe say sưa ngon lành. Dọc đường đi không nghỉ ngơi, ba hài tử đều háo hức nhìn thấy cây trà nhà mình, không muốn nghỉ ngơi. Trong đồ ăn của ba hài tử mỗi ngày đều có linh tuyền, và linh nhũ pha loãng, thể lực so với hài tử bình thường đã sớm vượt qua nhiều.

Đến rừng trà, Vương Thanh và Ni tử hoan hô chạy tới, đây chính là cây trà nha. Tưởng Mạt Hi thì y như ông cụ non đi tới, sờ sờ cái này, sờ sờ cái kia.

"Cha nhỏ cha nhỏ, cái này là cây chân cua sao?" (Cây trà nhung đó mọi người.)

"Đúng rồi!"

"Cha nhỏ, con muốn hái."

"Các con hái mấy cây ở dưới, không được leo lên cây. Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

"Không muốn, không mệt."

Ba đứa nhỏ cuốn tay áo, chuẩn bị làm việc. Thiệu Vân An liếc thấy Vương Thạch Tỉnh cũng chuẩn bị làm việc, nói. Huynh nghỉ ngơi một chút hãy leo lên cây."

"Chút đoạn đường này tính là gì, không mệt."

Vương Thạch Tỉnh đã bắt đầu không mang bịt mắt, vết tích còn chưa hết ở trên mặt khiến hắn trông hơi dữ dằn. Người ngoài nhìn thấy có lẽ sẽ e sợ, nhưng người trong nhà không ai sợ hắn.

"Mấy đứa nhỏ, uống nước."

"Dạ tới liền."

Bỏ thêm vào đồ uống của bọn nhỏ một giọt linh nhũ, cho mấy hài tử mau khôi phục thể lực, sau đó Thiệu Vân An mặc kệ bọn nhỏ đi chơi, chỉ căn dặn không được chạy tới chỗ khác.

Vương Thạch Tỉnh cũng uống nước, sau đó linh hoạt leo lên một thân cây. Ba hài tử nhìn thấy lập tức vây xung quanh, muốn hỗ trợ. Vương Thạch Tỉnh vẫn không để Thiệu Vân An leo lên cây, hắn và ba hài tử ở dưới nhận lá trà. Thiệu Vân An ngẩng đầu, những tia nắng xuyên qua tán cây rơi trên khuôn mặt hắn càng lộ rõ mấy vết sưng xanh tím. Nếu có người hỏi hắn, vết sưng tím trên mặt không thể chữa trị ngay để tránh nghi ngờ, vậy sao không tiêu sưng trước? Thiệu Vân An sẽ hỏi lại. "Ngươi biết khổ nhục kế là cái gì không?"

Gương mặt này hắn để càng lâu, hắn tin chắc tên nhi tử của Hằng xa hầu kia sẽ càng thê thảm.

Cả nhà bận rộn không biết trời trăng mây đất, kèm theo tiếng cười thanh thúy của Vương Thanh và Ni tử, ngay cả ánh mắt Tưởng Mạt Hi cũng mang theo ý cười, nhóc chỉ là nói chuyện có mấy chữ, chưa nói được cả câu hoàn chỉnh. Nhưng cho dù cả đời nhóc đều như vậy, người lớn không cầu mong gì hơn.

Khát nước, Tưởng Mạt Hi nhét cây chân cua nhóc mới hái vào túi, rồimở bình nước uống hai hớp. Sau đó, động tác của nhóc dừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng sâu trong rừng. Nhìn một hồi, nhóc lại quay đầu nhìn An thúc và Thạch Tỉnh thúc đang bận bịu, rồi lại quay đầu nhìn hướng kia.

"Hi nhi, con mệt sao?"

Thấy Tưởng Mạt Hi đứng yên hồi lâu, Thiệu Vân An lên tiếng. Tưởng Mạt Hi nháy mắt, lắc đầu, đậy bình nước lại.

"Trong sọt của An thúc có đồ ăn, con đói bụng thì cứ ăn biết không."

Gật đầu, Tưởng Mạt Hi không đi lấy đồ ăn, mà vẫn nhìn phương hướng kia. Qua một lát, nhóc ôm bình nước đi tới hướng đó. Đột nhiên, trong rừng cây phát ra tiếng "sàn sạt", Vương Thạch Tỉnh ở trên cây lỗ tai hơi giật giật, nhìn xuống quan sát thì thấy Tưởng Mạt Hi đang đi vào sâu trong rừng, lập tức gọi. "Hi nhi, con muốn đi đâu? Đừng đi vào sâu trong rừng."

Thiệu Vân An, Ni tử và Vương Thanh vội vàng ngó sang. Tưởng Mạt Hi ngừng lại, nhưng tiếng động sàn sạt vẫn tiếp tục. Lúc này, Vương Thạch Tỉnh ở trên cây hô to. "Hi nhi! Trở về! Vân An, mang bọn nhỏ đi mau!"

Thiệu Vân An còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, Vương Thạch Tỉnh đã nhảy thẳng từ trên cây xuống. Ngay sau đó, một tiếng "ngao ô" gầm rú, một con mãnh thú to lớn màu kim hoàng phóng ra từ rừng cây rậm rạp, thẳng tới chỗ Tưởng Mạt Hi.

"Hi nhi!"

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vừa nhảy xuống vội vàng hô to, xông tới chỗ Tưởng Mạt Hi.

"Ngao ô ngao ô!"

Lại thêm hai tiếng thú rống, cùng lúc này, ở hai bên sườn bỗng nhảy ra thêm hai con mãnh thú hình thể nhỏ hơn con đầu tiên một chút, mục tiêu hướng tới là Ni tử và Vương Thanh.

"Aaa..."

Ni tử sợ hãi hét lên, Vương Thanh ôm muội muội, xoay người bảo vệ muội muội, sợ hãi nhắm chặt mắt.

"Thanh nhi! Ni tử!"

"Hi nhi!"

Con mãnh thú đầu tiên xông tới chỗ Tưởng Mạt Hi trước khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh kịp xông tới. Hai con còn lại dưới cặp mắt sắp nứt ra của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vượt qua người Ni tử và Vương Thanh, nhào tới giỏ đựng thức ăn và nước uống.

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh tâm nhảy lên đến cổ họng. Ni tử và Vương Thanh nhắm chặt mắt phát run. Tưởng Mạt Hi hoàn toàn bị mãnh thú nhấn chìm dưới thân. Vương Thạch Tỉnh nhắm hướng Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An da đầu tê dại chạy trở lại chỗ Ni tử và Vương Thanh.

"Ngao!"

"Ngao ngao!"

Mấy thứ này làm sao lại là mãnh thú kim hoàng, rõ ràng là bá chủ sơn lâm đại lão hổ! Còn là ba con!

Lão hổ hình thể to nhất, chính là cái con đang đè Tưởng Mạt Hi, hướng về phía Vương Thạch Tỉnh hung ác rống lên một tiếng. Sau đó, dưới ánh mắt sợ hãi của Vương Thạch Tỉnh, thân thể nó hơi lui về phía sau, lộ ra Tưởng Mạt Hi ở dưới thân.

"Hi nhi!"

Không quan tâm mình sẽ bị lão hổ xực mất hay không, Vương Thạch Tỉnh xông tới nâng đầu Tưởng Mạt Hi nhấn vào trong lồng ngực bảo vệ, khuôn mặt dữ tợn của lão hổ dường như kề sát mặt hắn. Khí tức của dã thú lập tức lao thẳng tới chóp mũi, Vương Thạch Tỉnh trừng đại lão hổ, một bên cố gắng mang Tưởng Mạt Hi ra ngoài, một bên thanh âm bất ổn nói. "Hi nhi, có bị thương hay không? Không sợ không sợ, Thạch Tỉnh thúc sẽ cứu con ra, không sợ."

"Thạch Tỉnh thúc!"

Tưởng Mạt Hi tựa hồ không biết đây là mãnh thú gì, âm thanh rất bình tĩnh. Thấy nhóc không có vẻ mặt thống khổ, Vương Thạch Tỉnh mới thoáng thả lỏng tâm xuống một chút, hắn tức tốc quay đầu nhìn. Bên kia, Vương Thanh và Ni tử không thấy, chỉ có Thiệu Vân An đang chạy về hướng này, vừa chạy vừa nhìn về phía hai con tiểu hổ còn hơi choáng váng.

Con đại lão hổ kia cũng trừng Thiệu Vân An, dường như không hiểu tại sao hai đứa nhóc kia lại biến mất. Thừa dịp lão hổ ngẩn người, Vương Thạch Tỉnh đột nhiên dùng sức ôm Tưởng Mạt Hi ra. Bên kia, Thiệu Vân An vừa lúc chạy tới sau lưng Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh đẩy Tưởng Mạt Hi về phía Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nắm lấy tay Tưởng Mạt Hi, trong chớp mắt, Tưởng Mạt Hi cũng không thấy.

Thiệu Vân An nắm được tay Vương Thạch Tỉnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào không gian. Sở dĩ hiện tại chưa vào là vì ba con hổ chẳng biết sao lại không công kích. Bọn họ ở bên ngoài còn biết rõ tình huống, tiến vào không gian xong lúc trở ra lại nguy hiểm bội phần. Không gian không thể di động, đi vào đi ra là cùng một chỗ. Lỡ đâu lão hổ cứ ở tại chỗ canh trừng bọn họ không thèm đi, chẳng lẽ bọn họ cứ ở mãi trong không gian.

Bây giờ nhìn kỹ, ba con hổ, con lớn nhất chắc hẳn đã trưởng thành, hai con còn lại thì nhỏ hơn rất nhiều, chắc còn chưa trưởng thành, là ấu hổ.

Giỏ đựng thức ăn nước uống bị phá hỏng. Hai con ấu hổ nhìn chằm chằm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, thỉnh thoảng lại rống lên, nhưng không hề dữ tợn, nghe kỹ thì giống như đe dọa hơn. Con hổ trưởng thành kéo bình nước của Tưởng Mạt Hi rơi ở trên đất tới chân nó, cặp mắt dán chặt vào Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cúi đầu ngửi ngửi bình nước, sau đó nóng nảy há miệng cắn nắp bình, đổ ra.

Nước trong bình chảy ra, đại lão hổ không nhìn Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nữa, vươn lưỡi liếm liếm. Hai con ấu hổ nhìn thấy cũng nôn nóng, một con học theo, cúi đầu kéo mở cái bình nước trong giỏ khác, liếm nước. Con còn lại gấp không chờ nổi, quay đầu biểu thị phẫn nộ với huynh đệ của mình. Con ấu hổ kia thì vẫy vẫy đuôi biểu tình chả thèm quan tâm tới huynh đệ, từng ngụm từng ngụm mà liếm, nước đã chảy vào trong đất bùn cũng không buông tha.

Nước trong bình là nước linh tuyền pha với nước suối theo tỉ lệ 1:1, mỗi một bình nước còn nhỏ một giọt linh nhũ. Nước uống của mọi người trọng yếu trong nhà mỗi ngày đều giống thế này.

"Ngao ô...!"

Ấu hổ không uống được nước thì nóng nảy, hung hăng lấy móng vuốt cho huynh đệ mình một cái tát, đẩy nó qua một bên, sau đó cúi đầu liếm nước.

"Ngao ô!"

Ấu hổ bị phá lập tức nổi giận, ra sức vồ tới, cúi đầu tiếp tục liếm.

"Ngao ô ô ô ô ô!"

Chứng kiến một màn này, Vương Thạch Tỉnh quay đầu lại, thấy đại lão hổ đang dùng móng vuốt ấn bình nước lăn qua lăn lại, vẫn trừng mắt nhìn bọn họ. Sau đó lại ấn bình nước, ấn rất nhiều lần nhưng nước không ra, có lẽ là hết nước rồi, cho dù còn dư một ít, lấy khả năng của lão hổ cũng không thể nào uống hết được.

Thiệu Vân An nuốt nuốt cổ họng, giật nhẹ Vương Thạch Tỉnh, thấp giọng. "Tỉnh ca, bọn nó, không phải là đến, uống nước chứ?"

Vừa nãy, tựa hồ, thật giống, phảng phất, hai con hổ kia lướt qua Thanh nhi và Ni tử, hướng thẳng tới chỗ cái sọt. Vương Thạch Tỉnh ấn Thiệu Vân An vào trong lòng, ôm, bảo vệ, nhìn đại lão hổ, tận lực bình tĩnh lên tiếng. "Ngươi, chỉ là uống nước?"

Cái đầu to của lão hổ nghển qua một bên, cúi đầu liếm liếm bình nước, liếm không ra, nó ngẩng đầu lên, giống như vừa nãy nhìn trừng trừng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Hai con ấu hổ bên kia cũng không liếm được nước, một con chưa uống được bao nhiêu nhìn Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nha nha gọi, muốn bao nhiêu oan ức có bấy nhiêu oan ức.

"Tỉnh ca, chẳng lẽ bọn nó thực sự tới uống nước? Vấn đề là, sao chúng nó biết trong tay chúng ta có linh tuyền?"

"Ngao ô!"

Ấu hổ vẫn gầm gừ, con ấu hổ còn lại cũng không uống được nhiều nước còn đang tìm kiếm. Nó ngửi thấy mùi thịt kho trên người Thiệu Vân An, không khách khí ngoác cái miệng to.

"Ngao ô!"

Không uống được nhiều nước, ấu hổ nghe thấy thì tức giận vồ tới.

Vương Thạch Tỉnh thấp giọng. "Tức phụ, mang ít nước ra đi."

Thiệu Vân An vừa nghĩ, trong tay lập tức xuất hiện một chai nhựa, bên trong chính là linh tuyền. Chai nước vừa xuất hiện, thân thể đại lão hổ hơi động chuẩn bị nhào qua.

"Đợi đã."

Vương Thạch Tỉnh lớn giọng hô, hai con ấu hổ hoảng sợ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong tay Vương Thạch Tỉnh có nước, lập tức như điên nhào tới. Động tác của con đại lão hổ là nhanh nhất, nó một phát đè Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An xuống dưới đất, một ngoạm ngậm lấy bình nước. Ngay sau đó, bình nước bị móng vuốt sắc nhọn của nó giảo phá, nhất thời bắn ra khắp người Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

Hai con ấu hổ chạy tới, cũng được xối ít nước, chúng nó không hề lãng phí liếm lông chính mình, còn liếm cả nước trên người Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

"Ngừng ngừng ngừng ngừng! Mặt sắp rách rồi!"

Bị đầu lưỡi của lão hổ rửa mặt, Thiệu Vân An thống khổ kêu lên, gai mềm trên đầu lưỡi có thể làm xước da. Nghe thấy tức phụ thống khổ kêu đau, Vương Thạch Tỉnh thoáng chốc quên mất đối phương là lão hổ, nắm lấy hai bên cổ dày lông của nó kéo ra.

"Đau đau đau!"

Thiệu Vân An luồn ra khỏi dưới thân lão hổ thoát thân, vết sưng tím nguyên bản trên mặt bây giờ trông càng đáng thương hơn. Đại lão hổ không phản kháng Vương Thạch Tỉnh, chỉ là không thích né tránh tay Vương Thạch Tỉnh, sau đó cúi đầu liếm nước trên mặt Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh vội vàng né tránh.

"Vân An! Lấy nước ra!"

Lúc này Thiệu Vân An trực tiếp lấy ra ba bình, ngay sau đó thì nghe thấy tiếng hoan hô "ngao ô."

"Không được cắn."

Thiệu Vân An cảm thấy cả đời này của mình chưa từng chật vật thế này. Vương Thạch Tỉnh ra sức đẩy hai con ấu hổ đang bổ nhào vào người Thiệu Vân An, bảo hộ người ở phía sau, hét lớn. "Đứng yên! Bằng không không được uống!"

Dường như nghe hiểu ý của Vương Thạch Tỉnh, hai con ấu hổ gấp gáp kêu, cái đuôi phất qua phất lại, nhưng thật sự không xông lên nữa. Đại lão hổ thì không để ý nhiều như vậy, đẩy Vương Thạch Tỉnh định nhào tới chỗ Thiệu Vân An. Thiệu Vân An trong cái khó ló cái khôn, hô to. "Còn tới đây thì không cho uống!"

Đại lão hổ đang nâng chân lập tức đình chỉ, nó lắc lắc đuôi, hạ cái chân xuống, không tới nữa.

Thế mà thật sự hiểu tiếng người!

Thiệu Vân An giao nước cho Vương Thạch Tỉnh, phất tay lôi ra một cái chậu rửa mặt lớn sạch sẽ. Vương Thạch Tỉnh mở một chai nước ra, dưới ánh mắt hưng phấn của ba lão hổ, đổ nước vào chậu. Bên này, Thiệu Vân An cũng cho nước vào chậu. Nước trong chậu mau chóng dâng lên. Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh nhảy qua một bên.

"Uống đi! Nhiều như vậy rồi, nhiều hơn không có."

"Ngao ô!"

Con ấu hổ uống được ít nhất nhào tới. Ba con hổ không con nào để ý tới Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, vội vàng uống nước.

"Tức phụ, mau lấy linh nhũ ra xoa mặt, đệ chảy máu."

Tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, Vương Thạch Tỉnh đau lòng không thôi. Thiệu Vân An đau đến nhe răng nhếch miệng, nói. "Linh tuyền còn như vậy, nếu lấy linh nhũ ra khẳng định ta sẽ mất mạng." Nhớ tới ba hài tử trong không gian, hắn nói. "Huynh vào đi, ta không biết giải thích như thế nào, đau đầu. Ta nhìn xem ba con hổ này thế nào, chốc nữa vào tìm huynh sau."

Vương Thạch Tỉnh sao có thể yên tâm. "Đệ vào đi, ta ở bên ngoài."

"Huynh giải thích đi." Thiệu Vân An cúi đầu, "chắc chắn bọn nhỏ rất sợ hãi. Bên trong có nhiều đồ vật thời đại này không có, ta không biết giải thích thế nào. Ba con hổ này chỉ muốn uống nước, ta không có việc gì."

Vương Thạch Tỉnh trừng ba con hổ đang tranh nhau nước uống, nghĩ tới ba hài từ, lại nghĩ tới chuyện không gian, hắn đáp. "Được rồi, đệ đưa ta vào đi. Bất quá cho dù đệ có nguyện ý hay không, nửa giờ nữa, một là mang ta ra, hai là đệ đi vào."

"Ừ."

Thiệu Vân An đem Vương Thạch Tỉnh vào không gian, giao việc giải thích cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment