Hãn Phu

Chương 182

Không thể không nói, quyết định của Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn chính xác. Trước không đề cập tới gia chủ Võ gia, Liễu gia, Trịnh gia muốn gặp mặt hắn, chỉ đơn giản nhà những thế gia, quan lại và những người thuộc tầng lớp thượng lưu muốn lôi kéo quan hệ với hắn đã đủ nhiều như bông tuyết. Trừ một vài người đặc biệt trong kinh thành, Vương Thạch Tỉnh không quen biết ai, hắn cũng không muốn biết nhiều thêm.

Nghỉ ngơi một ngày trong tướng quân phủ, hôm sau, Vương Thạch Tỉnh cầm theo thánh chỉ của Vĩnh Minh Đế, cùng với nghĩa phụ nghĩa mẫu, tức phụ, hài tử, đi lãnh thưởng. Thẩm Băng phái thêm hai vị quản sự cùng hàng chục binh sĩ đi theo. La Vinh Vương nghe nói bọn họ muốn rời kinh, cũng dẫn Quách Tử Mục đi, để thế tử "bệnh nặng mới khỏi" một mình ở lại xử lý sự vụ.

La Vinh Vương được ban tiên quả, Quách Tử Mục lại là nghĩa đệ của Vương Thạch Tỉnh, chỉ cần hai điểm này cũng đủ đế nhóm phú hộ trong kinh thành lên kế hoạch hành động. La Vinh Vương nổi tiếng không màng chính sự, nếu muốn thiết lập mối quan hệ với vương phủ, đương nhiên người xuống tay thích hợp nhất chính là Vương chính quân, Còn nữa, chuyện nội trạch không phải là thứ càng dễ dàng lôi kéo tình cảm hay sao? Cho nên, bái thiếp gửi cho Quách Tử Mục cũng chẳng khác gì bông tuyết. Bất quá, đừng nói tới chuyện nhận bái thiếp, ngay cả nhìn Quách Tử Mục cũng chưa nhìn qua. Vừa nghe nói có người tới cửa bái phỏng, phản ứng đầu tiên của y chính là cự tuyệt.

Quách Tử Mục không thích gặp người ngoài, không nhận bái thiếp của người khác, huống chi là khách nhân tự tới phủ bái phỏng. La Vinh Vương biết y phiền, nghe nói Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An muốn đi lãnh cái gì đó, lập tức thu dọn hành lý, mang theo Quách Tử Mục tới ăn ké. Kỳ thật La Vinh Vương cũng có tính toán riêng. Tuy ông cải lão hoàn đồng, nhưng dù trẻ lại cũng không thể xứng với (ngoại hình) Quách Tử Mục. Trước khi tổ chức lễ thành thân với Quách Tử Mục, ông không thích có quá nhiều người nhìn thấy Quách Tử Mục, vạn nhất xuất hiện một người tuấn lãng khiến Quách Tử Mục yêu thích thì làm sao bây giờ. Cho nên mang theo Quách Tử Mục, kéo y rời xa kinh thành là ổn thỏa nhất.

Đoàn người ngồi xe của tướng quân phủ rời kinh thành, có binh lính tướng quân phủ dẫn đường, không ai dám cản. Đây là do Đại lão tướng quân đặc biệt công đạo. Nếu Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đơn độc ra ngoài, sợ là An quốc công phủ hoặc những nhà khác sẽ phái người ngăn cản.

Ở vương phủ, Mộ Dung Nghi chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay y muốn dẫn đệ đệ tới Vũ Lâm tự. Đối với vị mẫu thân lâu lắm mới gặp mặt một lần này, Mộ Dung Nghi không có quá nhiều mong đợi.

"Đại thiếu gia."

"Tiến vào."

Mộ Dung Nghi xoay người, lập tức nhìn thấy vị lão nô luôn hầu hạ bên cạnh lão cha nhà mình, trên tay ông bưng một hộp gỗ.

Vị lão nô nhìn thấy Mộ Dung Nghi, đầu tiên là hành lễ, sau đó nói. "Đại thiếu gia, trước khi vương gia ra ngoài đã lệnh lão nô giao hộp này cho ngài, nói là chính quân bàn giao."

"Cha nhỏ?" Mộ Dung Nghi giật mình, hai tay tiếp nhận, hộp rất nặng.

Vị lão nô nói. "Vương gia nói, sự vụ trong nhà, chính quân không tiện ra mặt, vẫn cần đại thiếu gia tốn nhiều tâm chiếu cố. Sự vụ Chính quân bàn giao nằm ở trong hộp. Vương gia nói, hết thảy tùy đại thiếu gia làm chủ."

"Được, ta đã biết."

Mộ Dung nghi phất tay, lão nô cúi đầu lui ra. Ngồi xuống, Mộ Dung Nghi sai hạ nhân bên cạnh đi thông báo cho đệ đệ, bọn họ sẽ xuất phát muộn một chút.

Đối với vị cha nhỏ còn trẻ tuổi niên thiếu hơn cả mình, thái độ Mộ Dung Nghi khá bình tĩnh, chưa kể còn vô cùng cảm kích. Kể từ khi nhìn thấy dung mạo của đối phương, Mộ Dung Nghi tận lực tránh tiếp xúc. Với gương mặt kia, chỉ cần là nam nhân đều sẽ động lòng. Vì để tránh phiền phức, nếu tránh được Mộ Dung Nghi sẽ tránh. Bất quá, đối phương lại chủ động đưa đồ cho y, Mộ Dung Nghi không khỏi xúc động. Không liên quan gì tới yêu thích hay không, chỉ là bản năng của nam nhân mà thôi. Đối với tình yêu, Mộ Dung Nghi tuyệt đối là công, tuy rằng y hơi béo, cũng chưa có người thông phòng, nhưng bản năng này, từ sau khi thân thể y khôi phục lập tức khôi phục theo.

Mở hộp ra, Mộ Dung Nghi giật mình. Trong hộp toàn là bạc, có nén bạc hoàn chỉnh, cũng có bạc vụn, phía trên có đặt một phong thư. Mộ Dung Nghi mở thư, nội dung bên trong không nhiều lắm. Mộ Dung Nghi liếc vài cái đã hết. Sau khi đọc xong, y vuốt ve hộp bạc, gương mặt trầm tư.

"Cha, hài nhi thật ghen tỵ với ngài."

Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Mộ Dung Nghi đạy nắp.

Trên xe, La Vinh Vương nhìn Quách Tử Mục tĩnh tâm pha trà, mấy lần muốn nói lại thôi. Trong xe chỉ có hai người họ, Quách Tử Mục khóe miệng mỉm cười, rõ ràng đang cao hứng vì được ra ngoài. Pha xong, y đưa tới trước mặt La Vinh Vương, thẹn thùng cười nói. "Hoàng thượng hạ lệnh cho Vương Thạch Tỉnh làm phòng nghiên cứu trồng tây hồng và dưa chuột, Vân An nói chúng ta cùng trồng, ta muốn lấy ruộng hạng hai trong nhà ra để trồng tây hồng và dưa chuột, ngài cảm thấy thế nào?"

La Vinh Vương lập tức không có nguyên tắc nói. "Sự vụ trong phủ ngươi làm chủ."

"Vậy ta bàn với Vân An."

"Được được."

Quách Tử Mục không khỏi mong đợi. "Nếu tây hồng và dưa chuột bán tốt, chúng ta có thể trồng thêm. Vân An nói hắn còn muốn trồng nho, sau này sẽ nhưỡng rượu nho, ta cũng muốn trồng ít nho, tương lai chúng ta sẽ có tửu trang của chính mình, ngài không có việc gì, chúng ta có thể đến tửu trang nghỉ dưỡng."

"Việc trong phủ đều nghe ngươi, ngươi muốn trồng cái gì cũng được."

Quách Tử Mục cười càng sâu. Nhìn y cười, La Vinh Vương không nhịn được vươn tay ôm, hôn xuống. Ở khía cạnh tình sự, Quách Tử Mục hoàn toàn khác với tính cách thường ngày. Sau nụ hôn, y lập tức động tình, ngược lại còn cố gắng làm sâu thêm nụ hôn. Mãi tới khi đầu ngón tay chạm vào làn da, La Vinh Vương mới phát hiện mình cởi xiêm y của Quách Tử Mục, ông mau chóng thu tay, đang còn ở trên xe đó!

Quách Tử Mục thở hổn hển ôm La Vinh Vương, y cực kỳ yêu thích cảm giác chôn mình ở trong lồng ngực dày rộng của đối phương, đặc biệt cảm thấy an toàn.

La Vinh Vương cũng thở mạnh, chờ ổn định rồi, ông không còn do dự như trước nữa, mở miệng. "Tử Mục a, vốn riêng của ngươi, ngươi tự mình giữ, tiêu dùng trong phủ thì cứ lấy từ trong phủ mà tiêu, sao có thể lấy bạc của ngươi được?"

Quách Tử Mục không vui. "Ngài muốn ta giữ vốn riêng ư?"

La Vinh Vương thân thân y. "Phu nhân nhà ai mà không có vốn riêng? Ngay cả ta cũng có vốn riêng. Ngươi mà không có vốn riêng sẽ bị người ta chê cười."

Vốn riêng của La Vinh Vương đã sớm đưa cho Quách Tử Mục. Bị ảnh hưởng nặng nề từ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Quách Tử Mục đương nhiên nói. "Người khác là người khác. Ngài cho ta, của ta cũng là của ngài. Vân An và Thạch Tỉnh không có vốn riêng. Thạch Tỉnh muốn bao nhiêu bạc, Vân An đều cho hắn. Vân An muốn bao nhiêu bạc, Thạch Tỉnh không hề dị nghị. Đó mới là cách phu phu sinh hoạt. Người khác chê cười hay không chê cười ta không quan tâm. Lại nói, bọn họ cũng đâu biết ta có hay không có vốn riêng."

Trái tim La Vinh Vương đập mạnh. Người này lại cảm thấy như vậy mới là "bình thường." Quách Tử Mục không phải là viên ngọc thô, y là viên ngọc đẹp nhất thế giới, nhưng ông lại là người sở hữu viên ngọc tuyệt đẹp này.

"Cần rất nhiều bạc để tu sửa vương phủ, chút bạc ấy của ta không đủ. Ta không muốn người khác nói ngài tiêu hết bạc để thú ta. Sau này ta sẽ ở lại trong phủ, chẳng lẽ không nên góp thêm ít bạc sao?"

"Nên nên. Vương phủ là nhà của ngươi, ngươi bỏ bạc tu sửa vương phủ là đương nhiên." La Vinh Vương ôm chặt Quách Tử Mục, không để y nhìn thấy khóe mắt ướt át của mình. "Sau này chúng ta sẽ giống như Thạch Tỉnh và Vân An, không phân biệt ngươi ta. Ta là phu, ngươi là thê, vương phủ là nhà của chúng ta. Thêm vài năm nữa, hoàng thượng không cần ta, ta có thể hoàn toàn buông bỏ triều sự, chỉ ở bên cạnh ngươi."

Quách Tử Mục cao hứng. "Chúng ta có thể tới tửu trang ở. Tự mình nhưỡng rượu, tự mình làm ruộng, còn nuôi vài con cẩu."

"Được được."

Nếu không phải địa điểm không thích hợp, La Vinh Vương nhất định sẽ yêu thương tiểu nam thê của ông một phen. Làm sao ông lại may mắn gặp được Tử Mục thế? Mỗi ngày qua đi là thêm một ngày La Vinh Vương không cách nào buông bỏ. Nếu ngày nào đó Quách Tử Mục rời đi, chẳng khác nào mang theo mạng của ông rời đi theo.

La Vinh Vương và Quách Tử Mục ở trong xe tích cóp cẩu lương, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo ba hài tử không có thời gian để thân mật. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim rốt cuộc có thể thỏa sức tung hoành, hiện chả biết chạy tới đâu rồi. Vương Thanh gặp cha và cha nhỏ thì lập tức kể lại chuyện bất thường đêm đó của Tưởng Mạt Hi. Thiệu Vân An không thể trực tiếp hỏi suy nghĩ của Tưởng Mạt Hi, sau khi tự thân vận động trí óc một hồi, hắn mang danh sách ban thưởng đồ vật của Vĩnh Minh Đế ra.

Lăng la tơ lụa Vĩnh Minh Đế ban thưởng đang ở phủ tướng quân, Thiệu Vân An chưa có thời gian xử lý. Những thứ khác như là đất ruộng, nô bộc, ngọc quặng, xưởng rèn, thợ thủ công và dệt phường đều nằm dưới dạng thư khế, Thiệu Vân An để hết ở trong không gian. Hắn lôi toàn bộ thư khế ra, một là muốn nói cho bọn nhỏ nghe trong nhà có gì, để bọn nhỏ nắm được số lượng. Hai là muốn để bọn nhỏ tập quản lý này nọ. Vốn dĩ Ni tử chỉ cần phụ trách làm đẹp thôi, nhưng hiện tại không được. Bé là quận chúa, không thể nào cứ ngốc nghếch ngọt ngào, phải học cách quản gia.

Tưởng Mạt Hi không phải nữ tế của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, mà là nhi tử, có địa vị ngang hàng như Vương Thanh. Mấy thứ này, cho dù Tưởng Mạt Hi sau này không thành thân với Ni tử, cũng sẽ có phần của nhóc. Để ba hài tử tự phân loại thư khế, cho bọn nhỏ có cái nhìn trực quan trước tiên, chủ yếu chính là đánh lạc hướng tâm trí của Tưởng Mạt Hi.

Một lát sau, gia chủ Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Nhà chúng ta thiếu nhân lực, sau này tuy sẽ có quản sự, nhưng là chủ gia, tài sản riêng trong nhà không thể sai sót. Cha nhỏ các con muốn nhưỡng rượu, chế trà, cha phải phụ cha nhỏ, còn phải làm việc cho hoàng thượng. Vài năm nữa, Hi nhi và Thanh nhi sẽ phải phụ trách tài sản mà hoàng thượng ban thưởng, nên bây giờ phải học cách làm quen."

Vương Thạch Tỉnh nói xong, Tưởng Mạt Hi mở miệng. "Thợ thủ công, con muốn."

Vương Thạch Tỉnh không hề tức giận, chỉ hỏi. "Còn cái khác thì sao?"

Tưởng Mạt Hi. "Không cần."

Vương Thạch Tỉnh. "..."

Vương Thanh lập tức nói. "Cha, đại ca là nghiên cứu sư, không nên ép hắn. Đất ruộng và ngọc quặng con sẽ phụ trách. Còn xưởng rèn, hay là cha tìm người nào đó am hiểu quản lý đi. Cha nhỏ hiểu rõ về ngọc, tại sao chúng ta không tự đào ngọc từ từ?"

Đối với Vương Thanh mà nói, ngọc ở ngoài còn thua xa phỉ thúy của cha nhỏ, nhóc còn cảm thấy ngọc quặng không đáng giá. Không thể không nói, tầm nhìn của Vương Thanh thực sự mở rộng rất nhiều.

Ngoài ý muốn nhất chính là Ni tử. Nhị ca nói xong, bé cư nhiên lên tiếng. "Con muốn dệt phường."

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh giật mình khi nữ nhi chủ động. Ni tử nghiêm túc nói. "Con muốn học thiết kế trang phuc và thiết kế túi xách. Sau này xiêm y của cha, cha nhỏ, đại ca, nhị ca, còn có gia gia, nãi nãi không cần nhờ Chu nãi nãi làm nữa, con sẽ tự làm."

Thiệu Vân An xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Ni tử. "Tốt, vậy giao dệt phường cho Ni tử. Nhưng mà cha nhỏ không am hiểu thiết kế trang phục và túi xách a."

"Con tự học."

"Được!"

Thiệu Vân An thực kiêu ngạo. Không ngờ Tưởng Mạt Hi lại lên tiếng. "Xưởng rèn, cho con."

Vương Thạch Tỉnh vừa lòng gật đầu. Tưởng Mạt Hi dù sao cũng là đại ca, không thể cái gì cũng giao cho đệ đệ muội muội. Kế tiếp, Vương Thạch Tỉnh an bài. "Cha và cha nhỏ giúp các con quản lý trước, các con đi theo học hỏi, chờ các con qua sinh thần mười ba tuổi thì phải tự mình phụ trách."

Vương Thanh và Ni tử gật đầu, Tưởng Mạt Hi lại nói. "Con, hiện tại."

Vương Thạch Tỉnh kinh ngạc không thôi. "Con muốn một trăm thợ thủ công và xưởng rèn ngay bây giờ sao?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu, Thiệu Vân An hỏi. "An thúc có thể hỏi con định làm cái gì không?"

"Không thể."

Thiệu Vân An hít sâu, Vương Thạch Tỉnh trầm giọng nói. "Con lấy cũng được, nhưng phải đảm bảo không được tạo ra thứ gì khiến cả nhà chúng ta dính phải phiền toái."

Tưởng Mạt Hi nghiêm túc gật đầu, Thiệu Vân An bồi thêm. "Chuyện xưởng rèn, An thúc và Thạch Tỉnh thúc không giúp con được, con có muốn chúng ta tìm người khác giúp không?"

"Không cần."

"Con tự quyết định sao?"

"Vâng!"

Chậc, suy nghĩ của thần đồng thiếu niên, phàm nhân như bọn họ sao có thể lý giải.

"Được rồi, nếu con không cần thì ta và Thạch Tỉnh thúc sẽ không hỏi nữa. Nhưng con phải nhớ kỹ, con không phải một mình, con có thân sinh phụ mẫu, có thân nhân, có lão bà, không được tùy hứng."

"Vâng!"

Thẳng thắn mà nói, mấy thứ này đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chẳng khác nào bánh rớt từ trên trời xuống, phân bố thế nào cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, ba đứa nhỏ thực sự trưởng thành rất nhiều, hai người vừa hài lòng, vừa cảm động, còn có hơi chút xíu phức tạp. Hai người không hề nghĩ sâu xa rằng, Võ Giản bị hạ độc, sự tình Tưởng Mạt Hi khóc lớn đã kích thích nghiêm trọng tới Vương Thanh và Ni tử, mà Tưởng Mạt Hi thì trưởng thành chỉ sau một đêm.
Bình Luận (0)
Comment