Hãn Phu

Chương 202

Thiệu Vân An bị gáo nước lạnh đánh thức. Đầu đau như muốn vỡ đôi, còn chưa phân rõ chuyện gì xảy ra với mình. Một bàn tay to bắt lấy cổ áo hắn nhấc lên, tiếp theo là một cái tát nặng nề vào mặt.

Bốp!

Đầu vốn đã choáng váng lại càng thêm mờ mịt, Thiệu Vân An cố gắng mở mắt ra để xem mình đang mơ hay có người thật sự muốn chết. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, bàn tay đang nắm cổ áo hắn bỗng buông lỏng, hắn ngã xuống nền đất lạnh, sau lưng đau âm ỉ, chóp mũi lộ rõ vết máu. Nhờ cơn đau mà Thiệu Vân An tỉnh táo hơn một chút, mùi huyết tinh phát ra từ trên người mình, khẳng định là từ sau cổ.

Hai ngón tay hôi thối xấu xí bóp miệng hắn, sau đó, miệng bị nhét một thứ nhớp nháp. Thiệu Vân An quay đầu muốn gạt đi, nhưng lại ăn thêm một cút tát. Màng tai ong ong, Thiệu Vân An không thèm nhìn xem bóng đen là ai, giơ chân, dùng hết sức đá văng ra ngoài. Bàn tay bóp cằm hắn rời đi, sau đó là tiếng kêu đau đớn, hắn nghe thấy. "Ngươi còn sức đá lão tử!"

Thứ vừa nuốt xuống còn nghẹn trong khí quản, Thiệu Vân An khụ tới mức khiến đầu đau dữ dội. Giọng nói của đối phương khiến trong lòng hắn thắt lại, cố gắng mở to mắt, mờ mịt, khuôn mặt gầy gò gớm ghiếc nhanh chóng nhào tới. Thiệu Vân An theo bản năng lật sang bên cạnh, tránh khỏi nắm đấm của đối phương, bây giờ thì thấy rõ là ai!

"Thiệu Đại Hổ!"

Nhưng chỉ mỗi động tác như vậy cũng đủ khiến Thiệu Vân An hét lớn, đại não chấn động.

Thiệu Đại Hổ không cần đánh Thiệu Vân An, chế nhạo nhìn người trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh. Y như người thắng cuộc đứng lên, đi tới trước mặt Thiệu Vân An, dùng chân đá vào bụng hắn. Sau đó lại ngồi xổm xuống, nhấc người đang cuộn tròn vì đau lên. Hàm răng đen vàng lộ ra nụ cười xấu xa. "Thiệu Vân An, lão tử đợi ngươi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện. Ngươi không ngờ có ngày lại rơi vào tay lão tử đi!"

Thiệu Vân An thở hổn hển giảm bớt cơn đau trên người. Thiệu Đại Hổ đang giữ hắn, hắn không thể tiến vào không gian. Quan trọng nhất là, nếu không giết Thiệu Đại Hổ, thì sau khi vào không gian nhất định sẽ lộ ra đặc thù của mình, không thể mạo hiểm.

Cố gắng chớp mắt làm rơi mấy giọt nước mắt sinh lý, khôi phục lại thị lực, Thiệu Vân An nói. "Ngươi muốn đối phó ta thế nào? Đừng quên, thân phận hiện tại của ta là ai."

Thiệu Đại Hổ giơ tay tát lần nữa, túm tóc Thiệu Vân An hung dữ nói. "Thiệu gia chúng ta rơi xuống ngày hôm nay tất cả đều tại ngươi! Ngươi hỏi ta muốn đối phó với ngươi thế nào?" Thiệu Đại Hổ buông tay, Thiệu Vân An ngã xuống đất. Y mạnh bạo xé y phục của Thiệu Vân An, để lộ làn da trắng nõn.

"Nếu không phải vương gia dùng năm mươi lượng bạc mua ngươi, ngươi đã là của ta! Nếu biết trước Vương Thạch Tỉnh chiếm tiện nghi, không bằng ta sớm ngủ với ngươi trước, để ngươi hoài hài tử của ta, vậy thì hầu gia hiện tại chính là ta!" Thiệu Đại Hổ nói xong thì kéo quần lót của Thiệu Vân An. "Hiện giờ cũng chưa muộn! Đợi ngươi mang thai hài tử của ta, ta chính là hầu gia! Ngươi còn có thể giết cha hài tử sao?"

"Ngươi nằm mơ!"

"A!"

Một chân đá văng Thiệu Đại Hổ, Thiệu Vân An một tay nhanh chóng kéo y phục lên, một tay siết chặt chủy thủ đẫm máu. Cách đó không xa, Thiệu Đại Hổ hét lớn lăn lộn trên sàn nhà, y phục trước ngực nhanh chóng bị vết máu nhuộm đỏ. Vết thương kéo dài từ vai trái đến hạ sườn phải khiến người ta kinh hoàng.

Thiệu Đại Hổ không thể hiểu tại sao Thiệu Vân An lại mang chủy thủ trên người. Rõ ràng y đã lục xoát thân thể hắn rồi, căn bản không có vũ khí!

Thiệu Vân An cố gắn lùi lại ép vào tường, lúc này hắn mới nhận ra đây là một sơn động. Đầu đau như búa bổ, trong miệng tràn đầy huyết tinh, Thiệu Đại Hổ tát hắn hai cái làm rách khoang miệng, đôi mắt vẫn như cũ mơ hồ, hiện tại hắn không còn sức vật lộn với Thiệu Đại Hổ. Nhưng với tình trạng hiện tại của Thiệu Đại Hổ, e là cũng không còn sức đụng với hắn. Thiệu Vân An đang đợi, đợi Vương Thạch Tỉnh tới tìm hắn. Hắn tin, Vương Thạch Tỉnh nhất định sẽ tìm thấy hắn!

Hành động vừa nãy Thiệu Vân An đã dùng hết toàn lực, thanh chủy thủ hiện đại sắc bén trực tiếp khiến Thiệu Đại Hổ bị thương tới xương cốt. Chưa nói tới việc Thiệu Đại Hổ khỏe mạnh như ngưu hồi xưa có chịu đựng được vết thương thế này hay không, Thiệu Đại Hổ hiện giờ bị truy nã hơn một tháng, đào vong khắp nơi, rồi trốn ở trên núi nửa tháng, e là khó mà giữ mạng sống.

Tiếng hét của Thiệu Đại Hổ vang lên trong khu rừng tối, Thiệu Vân An đoán rằng nơi này có lẽ vẫn thuộc địa phận Trung Dũng thôn, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, chưa vào sâu trong rừng rậm. Bởi vì Thiệu Đại Hổ tuyệt đối không dám lên núi sâu vào ban đêm. Đừng nói là bắt hắn, không biết chừng còn bị mãnh thú ăn thịt. Bất quá Thiệu Đại Hổ biết trốn ở Trung Dũng thôn quả là thông minh ngoài ý muốn.

Thiệu Đại Hổ máu chảy không ngừng, ốc không mang nổi mình ốc, sao còn có sức đi lo Thiệu Vân An. Phản ứng đầu tiên của người bị trọng thương thông thường chính là cầu cứu, Thiệu Đại Hổ cũng không ngoại lệ. Y vừa hô "cứu mạng" vừa bò ra khỏi hang, dưới mỗi chỗ y bò qua đều để lại vết máu. Có lẽ do Thiệu Vân An có chủy thủ trong tay nên y không dám tiến tới nữa. Lúc này, vì bản năng sinh tồn thôi thúc, y đã quên mất mình là một tên tội phạm bị truy nã.

Thiệu Đại Hổ bò ra khỏi hang động rồi biến mất trong màn đêm, chỉ còn tiếng "cứu mạng" yếu ớt nhắc nhở Thiệu Vân An rằng y vẫn còn cách đó không xa. Ngọn đuốc trong hang sắp tắt, trên mặt đất có một ít nồi đất và chén đĩa rải rác, có một tay nải cùng với một cái chiếu rách. Thiệu Vân An uống vài ngụm linh tuyền, cơn đau đầu giảm bớt rất nhiều.

Chủy thủ rơi xuống đất, Thiệu Vân An đôi tay run rẩy mặc lại y phục, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể sau khi gặp nạn. Hắn không phủ nhận, bị Thiệu Đại Hổ đánh có để lại một số di chứng trong đầu hắn.

"Ngao...!"

Đột nhiên có tiếng hổ gầm, động tác của Thiệu Vân An dừng lại, tiếng hét của Thiệu Đại Hổ gần kề, tiếng kêu thảm thiết kia khiến Thiệu Vân An không khỏi nổi hết cả da gà.

Hổ gầm... Thiệu Vân An ngồi ngay ngắn, không lâu lắm, một con đại lão hổ hắn quen thuộc xuất hiện ở cửa hang như một thiên sứ. Thần kinh căng thẳng cực độ của Thiệu Vân An rốt cuộc về lại vị trí cũ. Đợi lão hổ lao tới trước mặt, hắn vươn tay ôm lấy đầu đối phương.

"Hổ ca." Thiệu Vân An không muốn thừa nhận rằng chính mình có chút vô dụng muốn khóc.

"Ngao ngao!"

Hổ ca rống mấy tiếng thổi đầu tóc Thiệu Vân An bay tán loạn, suýt chút nữa làm hắn điếc cả tai. Trong rừng, những người tìm kiếm nghe thấy tiếng hổ gầm, nhanh chóng tập trung về hướng sơn động. Dưới ngọn đuốc nhỏ vang lên tiếng gọi người mất tích, Hổ ca nằm sấp, Thiệu Vân An trèo lên lưng nó, sau đó mới phát hiện trên miệng nó có vết máu loãng.

Thiệu Vân An mất tích đưa đầy một canh giờ, Vương Thạch Tỉnh ôm hắn về nhà ở Trung Dũng thôn. Lúc Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy Thiệu Vân An ngồi trên lưng Hổ ca, ngay cả Thiệu Vân An cũng bị ánh mắt của hắn dọa run cầm cập. Ở bên cạnh Vương Thạch Tỉnh lâu như vậy, ngay cả lần bị bắt cóc lúc trước, Vương Thạch Tỉnh cũng không đáng sợ thế này.

Trung Dũng thôn lẽ ra nên ngủ say, bây giờ nhà nhà đều ra khỏi cửa, một số người tới trước hầu phủ biệt viện hỏi thăm tin tức, có người đứng ở cửa nhà chờ tin, chờ bất cứ ai có thể truyền tin tức quay trở lại.

Sau khi nhìn thấy Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh cởi ngoại y cuốn chặt Thiệu Vân An. Bởi vì Vương Thạch Tỉnh là người đầu tiên nhìn thấy Thiệu Vân An, cho nên những người khác không biết trạng thái Thiệu Vân An thế nào. Hiện giờ, trong một gian phòng tại biệt viện của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, lão phu nhân và Túc Thần Dật đau lòng tới mức liên tục gạt lệ.

Vết thương sau cổ Thiệu Vân An đã ngừng chảy máu, nhưng miệng vết thương hết sức kinh hoàng. Hai má tím đen, toàn bộ gương mặt sưng tấy, trên cổ có dấu vân tay, trên cơ thể còn lưu lại mấy vết cào lúc Thiệu Đại Hổ xé rách y phục hắn. Vị đại phu đi theo Lão chính quân và lão phu nhân kê thuốc, bỏ thêm dược liệu an thần. Thiệu Vân An kiệt sức cả thể chất và tinh thần, dưới tác dụng của thuốc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khóe mắt Túc Thần Dật đỏ bừng lau mình cho nhi tử, trong khi lão phu nhân và lão chính quân trông chừng ở bên cạnh.

Gia đình lí chính hoảng sợ, nếu họ nhất quyết đưa Thiệu Vân An về thì Thiệu Vân An đã không xảy ra chuyện. Bọn họ chỉ biết Thiệu Vân An bị thương, Vương Thạch Tỉnh không cho ai vào, bọn họ không biết Thiệu Vân An cụ thể thế nào, nôn nóng chờ đợi tin tức ngoài cửa. Đợi hồi lâu, quản gia Yến Phù Sinh bước ra, nói với bọn họ rằng chính quân uống thuốc đã ngủ thiếp đi, chỉ bị thương ngoài da, hầu gia đang thẩm vấn phạm nhân, bảo họ về nhà không cần đợi. Gia đình lí chính lo lắng quay về, lí chính cũng kêu các thôn dân giải tán.

Trong gian phòng chứa củi của biệt viện, Vương Thạch Tỉnh khuôn mặt vặn vẹo liên tục quất roi vào người thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, Thiệu Đại Hổ. Thiệu Đại Hổ đã biến thành huyết nhân, bên chân trái từ phần đầu gối trở xuống bị mất, đó là bị Hổ ca cắn đứt. Thiệu Vân An mãi không về, Vương Thạch Tỉnh tới nhà lí chính đón, biết được hắn đã sớm về, Vương Thạch Tỉnh lập tức về nhà mang theo người đi tìm. Hổ ca buổi tối đều ở biệt viện. Thiệu Vân An mất tích, Hổ ca đang trên đường về nhà thường ngày hay tin, nó lần theo mùi hương, mang Vương Thạch Tỉnh đuổi theo. Ngay lúc Thiệu Đại Hổ bò ra ngoài kêu cứu, Hổ ca ném Vương Thạch Tỉnh xuống chạy đi tìm Thiệu Đại Hổ trước. Đối mặt với Thiệu Đại Hổ, Hổ ca gặm lấy một chân của y, ném người vào thân cây. Hổ ca ngửi thấy mùi Thiệu Vân An trên cơ thể Thiệu Đại Hổ, cho nên hành động của Hổ ca có thể hiểu là để trút giận.

Không biết lúc đó Thiệu Đại Hổ là thông minh hay ngu ngốc. Y cho rằng Vương Thạch Tỉnh có được ngày hôm nay là do Thiệu Vân An. Chỉ cần y chiếm đoạt Thiệu Vân An, làm Thiệu Vân An có hài tử, như vậy mọi thứ của Vương Thạch Tỉnh sẽ trở thành của y. Có lẽ Thiệu Đại Hổ bị biến cố liên tiếp làm cho choáng váng, hoặc là ngay từ đầu y đã quá ngu ngốc, thậm chí còn không hiểu bản thân đã lên kế hoạch tốt, nhưng tại sao lại trở nên thế này.

Thiệu Đại Hổ bị Vương Thạch Tỉnh kéo về đã không còn mấy hơi, sau khi Vương Thạch Tỉnh trút giận xong thì y đã tắt thở từ lâu. Nhưng cho dù người đã chết, Vương Thạch Tỉnh vẫn không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng. Từ đầu tới cuối, Hổ ca đều ngồi một bên, không phản ứng gì với gian phòng tràn đầy huyết tinh. Hành động cắn chân Thiệu Đại Hổ không biểu lộ nó hứng thú với thịt người.

"Ngao." Hổ ca nhàn nhạt rống một tiếng.

Lồng ngực Vương Thạch Tỉnh nhấp nhô dữ dội, buông roi trên tay xuống, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Khi có người tới gõ cửa, Vương Thạch Tỉnh không nhìn xem là ai. "Mời vào."

Yến Phù Sinh từ bên ngoài đẩy cửa tiến lão, lạnh lùng liếc mắt nhìn thi thể nhiễm huyết trên mặt đất, nói. "Lão gia, chính quân uống thuốc xong đã ngủ thiếp đi. Ta đã gọi mọi người bên ngoài trở về."

Vương Thạch Tỉnh xoay người, vẻ mặt sát khí, nhưng khuôn mặt không còn quá vặn vẹo.

"Vứt ra ngoài cho chó ăn."

"Vâng."

Vương Thạch Tỉnh rời phòng củi, Hổ ca đứng lên đi theo. Yến Phù Sinh gọi người tới nâng thi thể Thiệu Đại Hổ ra ngoài.

Thời điểm Vương Thạch Tỉnh về phòng, nhạc phụ Túc Thần Dật, Lão chính quân và lão phu nhân vẫn ở đó. Thấy hắn trở lại, ba vị trưởng lão chỉ nói hắn chăm sóc Thiệu Vân An, còn lại không nói gì thêm. Túc Thần Dật muốn ở lại chăm sóc nhi tử, nhưng cũng hiểu Vương Thạch Tỉnh là người khó chịu nhất. Y vỗ vỗ vai Vương Thạch Tỉnh, sau đó dìu cha nhỏ và nương ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Vương Thạch Tỉnh chạy nhanh tới mép giường ôm Thiệu Vân An, thân thể căng chặt, cả người tràn đầy tự trách.

***

Thiệu Vân An bị đau tỉnh, từ lúc hồn xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên hắn phải chịu đựng nỗi đau lớn thế này. Lần trước bị Ngụy Hoằng Chính đánh không đau bằng lần này. Ngẩng đầu cho Vương Thạch Tỉnh xức thuốc, Thiệu Vân An chọc chọc khuôn mặt của tên đầu gỗ nào đó. Người nào đó mặt vô biểu tình, động tác máy móc, không phải đầu gỗ thì là gì.

Đầu gỗ không đáp lại, nhưng hành động bôi thuốc nhẹ nhàng và cẩn thận vô cùng không phù hợp với giới tính và tính cách của hắn. Thiệu Vân An tiếp tục chọc, mặt đầu gỗ rốt cuộc cũng phản ứng.

"Tức phụ..." Nồng đậm tự trách, muốn nói lại thôi.

Thiệu Vân An còn không phúc hậu mà rắc muối vào vết thương của nhân gia. "Ta đau lắm, tên khốn kia không những cho ta ăn gậy mà còn tát ta hai cái, có bắt được y không?"

Thiệu Vân An có thể nhìn thấy gương mặt Vương Thạch Tỉnh rõ ràng vặn vẹo trong chốc lát, trên mu bàn tay nổi gân xanh. Thiệu Vân An tiếp tục chọc. "Huynh bắt được không? Ta khiến y bị thương nặng, chẳng lẽ chạy mất rồi ư?"

"Bắt được."

Nặng nề trả lời, Vương Thạch Tỉnh một tay nắm lấy tay Thiệu Vân An. "Tức phụ, đừng nhúc nhích, ta bôi thuốc cho đệ, còn đau không?"

"Bây giờ đỡ hơn rồi." Thiệu Vân An nghiến răng nghiến lợi. "May mà y còn chưa làm rụng hết răng của ta, nếu không ta sẽ lột da y. Giờ y đang ở đâu?"

Tay Vương Thạch Tỉnh rõ ràng dừng lại.

"Chết?"

"Ừ."

Thiệu Vân An oán hận. "Coi như y may mắn! Còn dám cường bạo ta, nếu y không chết, ta nhất định sẽ tìm ba mươi đại hán tới luân chết y."

Vương Thạch Tỉnh lại méo mó, thanh âm đột nhiên vang lên. "Y đụng vào chỗ nào của đệ!"

Lúc tìm thấy Thiệu Vân An, y phục hắn rõ ràng không gọn gàng, trên người còn có vết xước, Vương Thạch Tỉnh không dám nghĩ tới. Thiệu Vân An tiếp tục thêm dầu vào lửa. "Y kéo y phục của ta, nếu lúc đó không phải ta quá đau đầu, sức lực không đủ, nhất định sẽ một nhát đâm chết y!"

Vương Thạch Tỉnh thở hồng hộc, hắn cảm thấy mang Thiệu Đại Hổ cho chó ăn là chưa đủ! Tiểu tức phụ hắn cẩn thận hầu hạ bị tên khốn đó đả thương không nói, y còn dám ôm tâm tư như vậy, nghiền y thành tro còn không đủ!

Xoa xoa bụng, Thiệu Vân An hỏi. "Y có nói là cho ta ăn cái gì không?"

Vương Thạch Tỉnh sững sờ. "Y cho đệ ăn cái gì?"

"Không biết, lúc đó ta bị y đánh. Y ép ta ăn thứ gì đó, nhão nhão dính dính, tuy rằng không có hương vị, nhưng rất ghê tởm."

Vương Thạch Tỉnh càng tự trách, lúc đó hắn không biết, nếu không đã trực tiếp giết người.

"Quên đi, ta phải uống nước tiêu độc."

Trực tiếp lấy ra một chai linh tuyền, Thiệu Vân An ừng ực ừng ực uống hết toàn bộ. Hắn không dám dùng linh nhũ. Chỉ cần một giọt linh nhũ thôi, vết thương trên người nháy mắt hồi phục, chẳng khác nào nói cho người khác biết là hắn vẫn còn "tiên quả".

"Tức phụ, đau không?"

Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng ôm người vào lòng, sợ chạm vào gáy Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nhân cơ hội yêu cầu. "Đau lắm. Tên kia đụng vào ngực của ta, mau mau sát trùng cho ta."

"...Tức phụ, đệ còn bị thương, chờ đệ khỏe đã."

"Không được, nhớ tới ta lại thấy buồn nôn, huynh mau mau an ủi ta."

Bàn tay nắm Thiệu Vân An buông ra, Vương Thạch Tỉnh mặc dù còn vô cùng sợ hãi trong lòng nhưng đành để mặc tức phụ cởi quần của mình.
Bình Luận (0)
Comment