Hãn Phu

Chương 28

Lục Hãn Kiêu máy móc đứng yên, không dám nhúc nhích.

Cho đến khi nước mắt Chu Kiều không tiếng động làm ướt sũng áo anh, cảm giác nóng ẩm rơi trên ngực, anh mới dùng tay chầm chậm ôm người thật chặt, lòng bàn tay xoa sau lưng, ngốc nghếch trấn an cô.

"Anh đã lái xe nhanh nhất có thể rồi, giấy phạt chắc đã dán vàng cả xe, lại còn đang đỗ xe trái luật đây, chắc sẽ bị dán thêm cái nữa. Anh không dám chậm trễ một giây một phút nào đâu, em đừng khóc nữa."

Chu Kiều buông lỏng vòng tay một chút, nhưng sau đó lại nhanh chóng ôm chặt hơn.

Lục Hãn Kiêu ôm lại, cũng tăng thêm khí lực, giọng thoải mái nói: "Vẫn còn khóc sao, đợi lát nữa ngực anh ướt sũng, người không biết còn tưởng có ai đái dầm lên."

Chu Kiều vùi đầu, thanh âm buồn bực, "Anh đái dầm thì có."

Lục Hãn Kiêu cười cười, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch lên, hạ thấp cằm chống lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó than nhẹ một tiếng, "Ôm đi, em muốn ôm bao lâu cũng được."

Tâm tình Chu Kiều đã ổn định, định đẩy anh ra.

Lục Hãn Kiêu không buông tay, ôm người càng thêm sít sao, "Không cho đi, anh còn chưa ôm đủ đâu."

Mặt Chu Kiều nóng rang, "Anh mau buông tay."

"Dùng xong liền ném, anh không phục." Lục Hãn Kiêu cười cười nhìn cô, "Trừ phi em hôn anh một cái."

"..."

"Chỗ này chỗ này, " Lục Hãn Kiêu chỉ má phải mình, "Hôn chỗ này, còn muốn có tiếng kêu, chụt chụt ấy."

Tư thế của hai người đặc biệt mờ ám, Chu Kiều lại phát hiện thêm một kỹ năng mới của anh, chính là bất kể bầu không khí đang đứng đắn nghiêm túc đến đâu, cũng có thể bị anh quấy rầy làm cho biến mất.

Đương nhiên, anh cũng chỉ dám ôm qua qua cho đỡ nghiện, điểm đúng mực thì Lục Hãn Kiêu vẫn có.

Anh có chừng có mực buông người ra.

Chu Kiều hạ ánh mắt nhìn xuống chân anh, thật sự chỉ đi một đôi dép màu xanh xen xám.

Phố xá sầm uất, người đến người đi, cái đầu cao 1m85 của Lục Hãn Kiêu quả thực rất gây sự chú ý, không ít người đi qua đều nhìn chằm chằm đôi dép của anh. Lòng Chu Kiều tràn đầy áy náy, nói: "Anh lên xe đi, em mua cho anh một đôi giày, nếu không lái xe sẽ không an toàn."

Lục Hãn Kiêu nửa cười đùa nửa thăm dò, "Cái này có tính là tín vật đính ước hay không?"

"..."

Anh còn có thể lưu manh thêm chút nữa không?

"Không cần mua, đi với anh." Lục Hãn Kiêu dắt tay cô, "Anh chỉ muốn người, không muốn lễ vật."

"Chúng ta đi ăn cơm đã." Lục Hãn Kiêu ngồi trên ghế lái, dặn cô thắt dây an toàn, "Muốn ăn cái gì? Cơm thường hay là cơm Tây?"

Anh vừa nói vừa sờ túi quần, sờ so/ạng hai cái, động tác bỗng ngưng lại.

"Chờ chút," Lục Hãn Kiêu quay đầu, "Khả năng không ra ngoài ăn được, anh đi quá vội, không mang theo ví tiền."

"Không sao hết, em..."

"Anh không tiêu tiền của phụ nữ." Lục Hãn Kiêu ngăn cản thật nhanh, "Không sao hết, trong xe còn một chút tiền lẻ."

Anh lôi trong ngăn đựng đồ ra một đống, đếm đếm, có hơn hai trăm đồng.

"Trước tiên đổ xăng xe hết hai trăm, hai mươi đồng mua cho em một cốc trà sữa, còn thừa ba mươi đồng mua hộp sushi ăn lót dạ, sau đó đi rút thẻ ATM, trong này anh có thẻ dự trữ, bên trong không có nhiều tiền lắm, chỉ có thể rút tạm 2 vạn để ăn bữa cơm."

"..."

Thần sấm: Đại ca, giả vờ giả vịt sẽ bị sét đánh nha.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Chu Kiều, Lục Hãn Kiêu đập tay lái điên cuồng cười, "Ha ha ha, anh có phải rất ngầu hay không?"

Đầu Chu Kiều đổ mồ hôi, "Anh vui là được rồi."

Lục Hãn Kiêu liếm liếm khóe miệng, đột nhiên thở dài, "Anh chỉ muốn khiến em vui lên một chút."

Chu Kiều sững sờ.

Lục Hãn Kiêu duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt sống mũi cô một cái, "Nhóc con, quả thật không khiến người ta bớt lo."

Ánh mắt dịu dàng quan tâm của anh khiến Chu Kiều hơi nóng mắt, môi khẽ cong lên.

"Suỵt." Lục Hãn Kiêu đặt ngón trỏ lên môi, "Không sao hết, không muốn nói thì đừng nói, cô gái xinh đẹp à, ai mà lại không có một bí mật nho nhỏ chứ."

Phương thức hao hết tâm tư để an ủi này khiến lòng Chu Kiều ấm áp như vừa được uống một bát canh.

Lục Hãn Kiêu thẳng lưng, chậm rãi chuyển tay lái, "Chẳng hạn như bí mật của anh, chính là vô cùng thích em."

"..."

Ấy, bí mật này hình như tất cả mọi người đều đã biết.

Chu Kiều nghe xong cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Hãn Kiêu cũng không cưỡng ép bức bách cô. Lái xe ra đường lớn, anh mới dời một tay, không biến sắc sờ sờ thắt lưng mạnh mẽ của mình, nơi đó tựa hồ vẫn còn dư vị vừa rồi bị Chu Kiều ôm lấy.

Sung sướng đến ngây người.

Hai người ăn tối xong liền nhanh chóng về nhà trọ. Dì Tề vẫn chưa trở lại, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Lục Hãn Kiêu nhìn tin nhắn, "À, tối nay dì Tề không về, ở lại giúp ông bà anh viết chữ, ai da, tổ hợp ba vị bảo bối lớn tuổi này, quả thực là thảm kịch nhân gian."

Không biết có phải do chênh lệch nhiệt độ trong phòng và bên ngoài quá lớn hay không, Chu Kiều vào nhà liền cảm thấy người nóng lên, lại còn miệng đắng lưỡi khô. Cô xuống bếp rót nước, uống liên tục hai cốc lớn.

Lúc ra phòng khách đã thấy Lục Hãn Kiêu ngồi khoanh chân bóc hạt dẻ cười ăn.

Chờ Chu Kiều đến gần thêm một chút, Lục Hãn Kiêu liền nghiêng đầu cười với cô, "Ăn hạt dẻ cười, tâm trạng sẽ luôn vui vẻ."

Trên mặt bàn thủy tinh bằng phẳng, anh đã bóc từng hạt từng hạt, xếp thành một hình trái tim.

Lục Hãn Kiêu nhanh chóng tiếp tục loay hoay, ở giữa trái tim liều mạng viết hoa một chữ "Q". Sau đó đứng dậy, giống như hiến vật quý nói: "Mau ăn mau ăn đi, ăn xong có thể sống thêm năm trăm năm."

Chu Kiều không nhịn được cười ra tiếng.

Lần này cô không cự tuyệt, cũng đi tới ngồi xuống. Chu Kiều nhìn hình trái tim kia, ngón tay do dự, có chút không nỡ phá đi.

Lục Hãn Kiêu ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh như một chú chó săn, chăm chú nhìn góc nghiêng ôn nhu của gương mặt, nắm tay nhỏ cùng ngón tay thon dài như lá hành của cô. Lục Hãn Kiêu đột nhiên vươn tay, không khắc chế được mà ôm lấy cô từ phía sau.

Toàn thân Chu Kiều căng thẳng, vừa định giãy giụa, Lục Hãn Kiêu đã dùng sức siết chặt, "Chu Kiều."

Tiếng kêu này thâm tình lại ẩn nhẫn, Chu Kiều nghe được lòng liền hơi động.

Ngực dán lưng, tiếng trống ngực đập thình thình ngay bên cạnh. Lục Hãn Kiêu thăm dò cử động lòng bàn tay một chút, tính chuyển qua ôm eo Chu Kiều.

Chu Kiều cứng người, vô ý thức mà quay đầu, nhưng chính động tác này đã khiến khuôn mặt hai người gần lại trong gang tấc.

Quan sát Lục Hãn Kiêu ở khoảng cách gần như vậy, anh mày rậm mắt sâu, tuyệt đối không hề có vẻ già. Chu Kiều hơi mím môi, lý trí biết là phải cự tuyệt, thế nhưng thân thể lại không thành thật, cứ vậy ngồi yên không nhúc nhích.

Hô hấp Lục Hãn Kiêu dồn dập, nắm lấy cằm cô, đầu dần cúi thấp, chậm rãi dựa ngày càng gần, tâm tư muốn hôn rõ rành rành.

Nhưng rất nhanh, tay nắm lấy cằm cô cảm thấy không thích hợp, nóng đến doạ người. Mi tâm Lục Hãn nhíu thành một dòng sông, lúc tách ra kinh hãi kết luận, "Chu Kiều, em phát sốt rồi."

Thực ra từ lúc buổi sáng cô đã có cảm giác không khoẻ, thế nhưng trải qua một ngày gà bay chó sủa thế này, cô cũng không còn lòng dạ nào đi quan tâm bản thân.

Chu Kiều còn chưa kịp phản ứng lại, trán của bác sĩ Lục đã ập tới.

Hai người trán dán trán, tư thế đọ nhiệt độ cơ thể này rất mới mẻ độc đáo nha.

Bác sĩ Lục căng thẳng rê.n rỉ, liên tục lải nhải, "Hỏng rồi hỏng rồi, bỏng chết Tiểu Lục mất."

"..."

Tiểu Lục là cái quái gì?

"Không sốt 39 độ thì cũng phải đến 38 độ 9." Lục Hãn Kiêu tự mang kỹ năng của một chiếc nhiệt kế, anh bắt đầu xoay quanh trong phòng, lục tung tìm đồ đạc.

"Lần trước thằng gia súc Trần Thanh Hòa kia phát sốt, đúng lúc tiệm thuốc đang có khuyến mại, miếng dán hạ sốt mua một được ba, anh có giữ lại một hộp để trong nhà."

Lục Hãn Kiêu quỳ trên mặt đất, chổng mông bới ngăn kéo, "Anh nhớ là hiệu quả rất tốt, Trần Thanh Hòa dùng một tấm, nhiệt độ liền vọt thẳng lên 40 độ, đêm đó phải vào viện vì viêm phổi."

Chu Kiều: "..."

"A, tìm thấy rồi." Lục Hãn Kiêu mừng rỡ như điên lôi một cái hộp vô cùng khó coi ra, "Miếng dán hạ sốt."

Chu Kiều nhìn chữ trên vỏ hộp, có chút không còn gì để nói, "Cái này là dành cho trẻ con."

"Không sao hết," Lục Hãn Kiêu giơ hộp lên, cười nói: "Em chính là cục cưng của anh mà." (*)

(*) trẻ con: bảo bảo; cục cưng: bảo bối.

Chu Kiều vô thức lấy tay che trán, thôi xong rồi, thân thể nóng muốn nổ luôn.

Lục Hãn Kiêu xé mở bao bì, sau đó là một chiêu Đại Lực Kim Cương Chưởng, Chu Kiều chỉ cảm thấy trán lạnh lẽo một cái, giống như vừa bị dán phù lên đầu.

Lục Hãn Kiêu lẩm bẩm, "Ác linh mau lui ra, biến đi biến đi!"

Sau khi đọc xong, còn ra dáng thổi lên trán cô một hơi, "Phù!"

Chu Kiều bị thổi nháy mắt liền căng thẳng, xong lại buồn cười muốn chết, "Anh làm gì vậy?"

Lục Hãn Kiêu nhướn mày, cầm lấy hai tay cô đập lên người mình, "Trời ạ, em mau dừng tay, Tiểu Lục đối với em tốt như thế, em lại còn dùng quả đấm nhỏ nện ngực người ta. Em thật xấu xa."

Mẹ kiếp, đúng là đồ trí tuệ chậm phát triển.

Chu Kiều cười cười vặn vẹo cổ tay, Lục Hãn Kiêu nắm chặt không buông, càng diễn càng hăng say, "Đừng đánh anh, mau buông tay, không buông tay anh sẽ bắt em phụ trách!"

Chu Kiều bị anh nắm quá chặt chẽ, vì vậy dùng chân đạp anh, "Này!"

Mà một giây sau đó, cả người liền bay lên trời, Lục Hãn Kiêu thế mà bất ngờ bế cô lên.

Chu Kiều bị hù dọa đến thất sắc, ôm cổ anh, "Lục Hãn Kiêu!"

"Yên nào!" Lục Hãn Kiêu ôm lấy cô, đem người ôm chặt chẽ, "Mẹ kiếp, em còn dám giận dữ gọi tên anh như thế, anh sẽ đánh mông em."

Chu Kiều mặt đỏ xen đen xen trắng, tim như đập đến 120 nhịp một phút, "Cái người này... anh đối với ai cũng vô lại như thế sao!"

"Nói vớ vẩn. Nếu không anh làm sao có thể có nhiều lợi nhuận, có nhiều tiền như thế chứ." Lục Hãn Kiêu đi về phòng ngủ, "Lần sau dẫn em đi bàn chuyện làm ăn, rồi em sẽ biết tính tình anh là thế nào."

"..." Làm ơn buông tha.

"Chu Kiều." Lục Hãn Kiêu đột nhiên trầm giọng.

"Ừ?"

"Đây là lần đầu tiên anh ôm một cô gái." Lục Hãn Kiêu cúi đầu, toàn bộ ánh mắt đều dành cho cô, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Thì ra ôm công chúa, là loại cảm giác này."

Người đã tiến vào phòng ngủ, Lục Hãn Kiêu nhấc chân đá về phía sau một cái, đóng cửa lại.

Anh ngừng một chút, vừa vô tội lại thật thà nói: "Cảm giác rất tuyệt, anh sắp có phản ứng rồi."

"..."

Làm người giả tạo một chút không tốt sao, cần gì phải thành thật như thế!

"Em ngủ đi." Lục Hãn Kiêu đem người đặt trên giường, động tác nhẹ nhàng.

Mặt Chu Kiều chín mọng, nhỏ giọng nói, "Em về phòng ngủ thì hơn."

"Không được." Lục Hãn Kiêu không nói đạo lý, "Giường anh đã mở đèn, cũng thắp hương rồi."

Chu Kiều dở khóc dở cười, vô cùng bất đắc dĩ.

Lục Hãn Kiêu đặt người xuống xong, cũng nhấc mông ngồi lên giường.

"Chao ôi! Anh làm gì thế?"

"Lúc sinh bệnh yếu ớt phải có người chăm sóc, anh trông cho em ngủ một giấc."

Chu Kiều lắc đầu, "Em không yếu ớt, không cần người trông."

"Anh bảo em yếu tức là em yếu." Lục Hãn Kiêu không đạt được mục đích không bỏ qua, kéo chăn che kín người cô, "Bà nội anh nói, lúc sốt phải đắp chăn kỹ một chút, đổ mồ hôi rồi tắm rửa là sẽ khoẻ."

Chu Kiều cúi đầu, tay chân không biết để chỗ nào, nhỏ giọng uốn nắn, "Cái này sai rồi."

"Người lớn nói cái gì cũng đúng." Lục Hãn Kiêu lại dựa gần về phía cô thêm một ít, cảm thấy quá ngứa ngáy, dứt khoát lưu manh đến cùng, trực tiếp kéo vai ôm lấy người.

Chu Kiều bị dọa liền lăn một vòng.

Lục Hãn Kiêu chặn cổ tay cô, gần như cầu xin, "Đừng cử động, để anh ôm một cái, một lúc là được."

Lời nói dịu dàng này khiến Chu Kiều ngừng giãy dụa.

Hai giờ trước ở phố xá tấp nập, thời điểm anh ấy sốt sắng tìm được mình, chẳng phải mình cũng không kìm nổi mà xông lên ôm lấy anh ấy sao.

Giờ coi như trả lễ lại đi, cự tuyệt thì có chút vô lý.

Lục Hãn Kiêu thấy cô yên tĩnh, cuối cùng cũng thở phào một cái. Chu Kiều buông lỏng bản thân, dựa vào khuỷu tay anh.

Lục Hãn Kiêu cũng không làm thêm động tác quá đáng nào, tay khoác lên vai cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp.

Lúc không nói chuyện, thời gian cứ trôi qua tốt đẹp như vậy.

Chu Kiều cảm thấy vẫn không hiểu lúc ở ngoài đường, vì sao mình lại phát điên mà làm ra hành động như thế. Ánh mắt cô dời xuống, dừng ở bụng Lục Hãn Kiêu, trông thấy thấy quần áo mỏng manh của anh khẽ nổi lên, vì vậy chưa kịp lựa lời đã nói.

"Rốn của anh bị lồi ra kìa."

"..."

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.

Chu Kiều hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, trời ạ, nói chuyện gì không nói, lại đi nói chuyện này!

Lục Hãn Kiêu nhanh chóng phản ứng lại, cười đến mức thân thể phát run, hào phóng thừa nhận, "Rốn của anh so với người bình thường có chút lồi ra, em biết tại sao không?"

"..."

"Lúc anh sinh ra, nghe nói cuống rốn đặc biệt to, trời sinh mà, không có cách nào cắt đứt lúc nó còn lớn như thế được, trước đây mẹ anh còn phải dùng băng dính trong dán rốn lại, hi vọng có thể nhét nó vào."

Chu Kiều không nhịn được, cười ra tiếng.

"Thật, anh không lừa em, không tin em xem xem." Lục Hãn Kiêu rất tự nhiên vén vạt áo lên, lộ bụng. Anh chỉ rốn, "Em thấy cơ bụng của anh thế nào, tám múi cứng rắn không. Còn có tuyến nhân ngư này nữa!"

Anh thật sự kéo kéo lưng quần xuống dưới, Chu Kiều mẹ kiếp cũng sợ đến ngây người.

Lục Hãn Kiêu rất nhiệt tình khoe bụng, quyết chí dùng nam sắc để quyến rũ cô gái của anh.

"Vô cùng cứng rắn, nhưng mà không thể để cho em sờ được, chỉ có vợ anh mới có thể sờ thôi." Anh thừa dịp Chu Kiều mơ màng, nắm tay cô dán lên trên bụng, "Không tin em sờ xem."

Chu Kiều chạm đến làn da nóng bỏng của anh, nhiệt độ kia nóng như lửa, cô nhanh chóng thu tay, bàn tay sít sao nắm thành nắm đấm.

Lục Hãn Kiêu: "Ha ha! Sờ thì chính là vợ anh rồi!"

"..."

Thật sự quá tâm cơ.

Chu Kiều rất muốn bị đun thành nước sôi, sau đó tạt mình về phía Lục Hãn Kiêu, cùng anh đồng quy vu tận.

Không được không được, giờ phải nói sang chuyện khác.

Chu Kiều hắng giọng một cái, "Người có tính cách như anh, thực sự là trăm năm khó gặp."

"Nếu đã trăm năm khó gặp, gặp được rồi thì ngoan ngoãn sống cùng anh hơn trăm năm đi." Lục Hãn Kiêu thuận lý thành chương đáp lời.

Chu Kiều ngẩn ra, lại hỏi: "Có phải từ nhỏ anh đã áo cơm không lo, tuổi thơ hạnh phúc, cho nên tính cách luôn vui vẻ như thế không?"

Lục Hãn Kiêu ha ha cười nói, "Đó là em chưa thấy bộ dáng anh liều mạng kiếm sống thôi."

Chu Kiều mím môi không nói tiếp, yên lặng một lát rồi mới nói: "Trước đây, cha mẹ em rất thường xuyên gây gổ, kỳ thật em biết, bọn họ đều có cuộc sống riêng, anh có tin không, thật ra em đã sớm dự định sống một đơn độc, dù cho có thể sẽ không có tiền, không có nhà, cũng không có một công việc tốt."

"Sẽ không." Lục Hãn Kiêu cắt đứt.

Anh bình tĩnh không gợn sóng, đáy mắt ung dung tự tin, "Em chỉ là thiếu một người bạn trai- sau khi em có bạn trai, mấy thứ này sẽ không thiếu."

Tiền, nhà, tương lai yên ổn.

Có anh, toàn bộ sẽ tồn tại một cách chân thực.

Lục Hãn Kiêu cong khóe miệng, gãi gãi lòng bàn tay Chu Kiều, từng câu từng chữ hỏi-

"Nơi này có sẵn một người, vứt vào thùng rác cũng chỉ tốn diện tích, em tốt bụng thu nhận người ta đi, được không?"
Bình Luận (0)
Comment