Hãn Phu

Chương 51

Câu nói này của Chu Kiều như một cọc gỗ, từ đỉnh đầu cắm thẳng xuống chân Lục Hãn Kiêu.

Ngu ngơ một lúc lâu, anh hiểu được, đây là chia tay.

Lục Hãn Kiêu vô ý thức đi túm lấy tay cô, giọng nói hoảng loạn u mê, "Kiều Kiều."

Tay Chu Kiều thu về bên người, khiến anh chụp hụt.

"Con đường này quá khó khăn, em không kiên trì nổi nữa." Chu Kiều đem ủy khuất trong lòng nói ra, không ngừng lặp lại, "Thật quá khó khăn."

Lục Hãn Kiêu hô hấp nóng nảy, ánh mắt cũng nóng nảy, "Anh bảo đảm, về sau sẽ không để người nhà anh quấy rầy em nữa. Anh cũng không về bên kia ở, em thích chỗ nào anh mua nhà ở chỗ đó, chỉ có hai người chúng ta, được không?"

Anh cực kỳ sợ bộ dáng tỉnh táo lại kiềm chế này của Chu Kiều, thà rằng cô điên cuồng tranh cãi ầm ĩ một trận, chứ không phải như hiện tại, chỉ nhẹ nhàng cho anh một bạt tai, mà đánh cũng không kêu.

"Em không thích người nhà anh, chúng ta về sau không về nữa, em không cần quan hệ qua lại với bọn họ, tất cả cứ giao cho anh. Chu Kiều, anh sẽ không để em chịu ủy khuất." Dưới tình thế cấp bách, Lục Hãn Kiêu lời thề non hẹn biển gì cũng đều ném ra, "Về sau anh sẽ không nói lung tung, anh sẽ học cách chững chạc, học cách cho em cảm giác an toàn, anh sẽ không ghen bậy bạ nữa, anh nhận lỗi với sư huynh em, anh, anh..."

Lục Hãn Kiêu không tìm được lời nào nữa, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, khóe mắt bắt đầu đỏ lên, không thể thu liễm lại.

"... Kiều Kiều, anh sai rồi, em cho anh một chút thời gian có được không?"

Anh không từ bỏ ý định, lại kéo tay cô, ôm cô thật chặt.

"Chúng ta đừng chia tay, được không?"

Lục Hãn Kiêu từng câu từng lời đều dè dặt mang theo thăm dò cùng chứng thực, anh moi tim móc phổi bày ra, chỉ mong Chu Kiều dần dần cảm động.

Chu Kiều nghiêm túc nghe xong, vẻ mặt không một chút dao động. Chờ Lục Hãn Kiêu nói xong, cô mới chậm rãi mở miệng.

"Anh cùng người nhà quyết liệt, phải không?"

Lục Hãn Kiêu: "Chút việc này em không cần để ý, để anh giải quyết."

Chu Kiều lắc đầu, "Lại để bà nội anh vào viện lần nữa sao?"

Lục Hãn Kiêu giật mình, "Làm sao em biết?" Rất nhanh hiểu được, anh nghiến răng tức giận, "Bọn họ lại tìm em?"

Chu Kiều ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt anh.

Lục Hãn Kiêu nháy mắt im lặng, thấp thỏm chờ cô phán quyết.

Chu Kiều nói: "Đây không phải là trọng điểm, Lục ca, là em không muốn tiếp tục. Em yếu đuối, em không muốn đối mặt với người nhà anh, em không muốn bọn họ yêu thích, tâm trí và sức lực của em đều mệt mỏi rồi, em không muốn lại phải tiếp tục nữa."

Cô đem tất cả sai lầm đều ôm vào người mình, cũng không phân rõ câu nào thật lòng câu nào giả dối, trong lòng chỉ có một ý niệm, dù sao cũng đã đến bước này rồi, cứ coi như cô không đủ dũng cảm đi.

Lục Hãn Kiêu nghe xong liền bực bội nhìn xung quanh, ánh mắt không tìm được điểm dừng. Anh lắc đầu, "Không phải như vậy, chúng ta không nên như thế này."

Chu Kiều bắt đầu rơi vào một tâm trạng kỳ quái, cô bắt đầu xem xét lại đoạn tình cảm này. Cuối cùng, cô cảm thấy một mực trốn tránh trách nhiệm còn không bằng cứ phê phán chính mình để an tâm.

"Anh giúp em thi nghiên cứu sinh, lúc ba mẹ em đẩy em ra ngoài lại thu nhận em, anh tốt với em em đều nhớ..."

"Vậy em còn muốn chia tay với anh!" Lục Hãn Kiêu đánh một quyền lên cánh cửa, đốt ngón tay lập tức sưng đỏ rõ ràng.

Chu Kiều dứt khoát nói: "Đúng vậy, là em tội ác tày trời, là em không biết điều, Lục ca, về sau đừng tìm loại con gái như em."

Lục Hãn Kiêu kéo lấy cổ tay cô, dùng sức lôi về phía trước. Chu Kiều bị ép buộc tiến đến sát ngực anh.

Sau đó anh gầm lên: "Có phải ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ là người xa lạ, phải không?!"

Chu Kiều im lặng một hồi, thế nhưng lại gật đầu.

Lệ khí vừa rồi của Lục Hãn Kiêu toàn bộ cứng đờ, nhìn khuôn mặt kiên định của cô, lúc này mới phát hiện, cho dù anh có nghiêm khắc hay cưỡng ép, Chu Kiều đều sẽ không quay đầu.

"Được, được." Lục Hãn Kiêu buông người trong ngực ra, lùi về phía sau một bước nhỏ, "Cả đời này anh chưa từng ngã trên người ai, Chu Kiều, em lợi hại, em thực sự lợi hại."

Giọng anh tối tăm khó nuốt, vẫn chưa từ bỏ ý định một lần nữa cầu xin: "Em cho anh một tuần xử lý, nếu như kết quả không khiến em hài lòng, lúc đó em lại quyết định được không?"

Chu Kiều bị anh một lần nữa truy hỏi, cảm thấy nếu lại thêm một lần nữa, cô sẽ không có tiền đồ mà bị lay chuyển.

Vì vậy cô nhẫn tâm lui vào nhà, tay đặt trên cánh cửa. Động tác muốn đóng cửa này của cô khiến Lục Hãn Kiêu trong nháy mắt sụp đổ, anh xông tới giữ cánh cửa, đôi mắt đỏ ngầu giống như có dao găm, chỉ hận không thể đem lòng Chu Kiều moi ra.

Giọng Lục Hãn Kiêu như muốn vỡ ra, oán hận gầm lên, "Là em không cần anh trước, nhớ kỹ, là em không cần anh trước!"

Chu Kiều không lên tiếng, thậm chí không buồn nhìn anh, cứ như vậy đóng cửa lại.

Lục Hãn Kiêu lảo đảo tiến vào thang máy, anh ra khỏi tiểu khu, lên xe, tay run rẩy một lúc lâu cũng không không cắm được chìa khóa, cuối cùng anh gọi điện cho Trần Thanh Hòa.

Trần Thanh Hòa đang ở đại đội huấn luyện tiểu binh, lúc chạy đến liền thấy sắc mặt Lục Hãn Kiêu không ổn. Anh chỉ dựa vào thành ghế nửa ngày không nói chuyện, về sau lại giống như phát điên nói muốn tới chỗ cũ.

"Đại gia, cầu xin ngài nghỉ ngơi một lát được không?" Trần Thanh Hòa thở hồng hộc, bị anh lăn lộn đến mấy lần. Lục Hãn Kiêu đến dụng cụ bảo hộ cũng không mang, cởi áo một cái liền bắt đầu đánh đấm.

"Chao ôi chao ôi, f*ck, đã nói đừng đánh mặt!" Trần Thanh Hòa bị anh ép lùi đến góc tường làm cho nóng nảy, hắn một cước đá qua, "Có việc thì nói chuyện, nổi điên cái gì!"

Vốn tưởng rằng Lục Hãn Kiêu đang hung hăng như thế nhất định sẽ né tránh, nhưng người này giống như bị trúng tà vậy, bỗng dưng cứng rắn dừng lại.

Một cước này của Trần Thanh Hòa sức lực không nhỏ, chỗ bị đá là đầu gối anh.

Lục Hãn Kiêu lúc này quỳ trên mặt đất, chỉ còn chân phải vất vả chống đỡ.

"Mày không biết tránh sao!" Lòng Trần Thanh Hòa nhảy dựng, vội vàng tiến về phía trước, "Tuyệt đối đừng lộn xộn, lỡ như mẹ nó tổn thương dây chằng."

Lục Hãn Kiêu lúc này lại giống như tượng gỗ, không nói gì cũng không kêu đau, đầu buông thõng khiến Trần Thanh Hòa kinh hồn táng đảm.

"Không xong, không phải là đầu gối nối liền với đại não, bị tao đạp thành ngu rồi chứ?"

Trần Thanh Hòa cố gắng đỡ anh dậy, "Anh em, có thể cử động hay không? Nếu mày còn tiếp tục không nói gì là tao hô hấp nhân tạo cho mày đấy."

Lục Hãn Kiêu cứ ngồi như vậy, sừng sững không đổ. Trần Thanh Hòa càng cố dìu anh, anh lại càng không chịu đứng dậy.

"Kiêu Nhi, Kiêu Nhi?" Trần Thanh Hòa dần cảm thấy không thích hợp, não chợt lóe, chần chừ hỏi: "Có phải mày lại gây gổ với em gái Tiểu Kiều hay không?"

Cảm nhận được cơ bắp anh đột nhiên căng thẳng, Trần Thanh Hòa giống như trút được gánh nặng. Quả nhiên là mình không thoát khỏi số làm thuyết khách, "Con gái ý mà, nhường nhịn rồi dụ dỗ một chút là tốt rồi, à không đúng, mày mới là người thường xuyên được dụ dỗ. Anh em à mày nghe tao, tao..."

Lời còn chưa dứt, Lục Hãn Kiêu mượn khí lực bả vai hắn, sức nặng cả người đổ lên.

Trần Thanh Hòa sững sờ.

Lục Hãn Kiêu khóc.

Người đàn ông khóc trầm thấp sụt sùi giống như giờ phút đã vứt bỏ áo giáp vô địch, đem sự yếu đuối hoàn toàn lộ ra. Giọng Lục Hãn Kiêu nghẹn ngào đứt quãng nửa ngày.

Trần Thanh Hòa cuối cùng cũng nghe rõ.

Anh nói là: "Chu Kiều không cần tao nữa."

- --

Qua mấy ngày ngây ngây ngốc ngốc, Lục Hãn Kiêu ở công ty cố lấy lại tinh thần, làm bản thân vô cùng bận rộn để phân tâm. Nhưng có lúc đang họp thì anh thất thần, lại có một buổi sáng Đóa Tỷ đưa vào một sấp văn kiện, tan tầm đến cầm lại không nhận được gì.

Lục Hãn Kiêu ngồi trên ghế da, thứ duy nhất đầy là gạt tàn trên mặt bàn.

Mặc dù mọi thứ đều có thể chơi nhưng vài năm nay trên bàn rượu xã giao đã rất khó có thể mời được anh. Lục Hãn Kiêu bắt đầu chú ý chăm sóc bản thân, thỉnh thoảng mới hút một điếu xì gà.

Đóa Tỷ giỏi báo cáo, đem hành vi bất thường của ông chủ nói cho Trần Thanh Hòa. Vì vậy, xế chiều hôm đó Trần Thanh Hòa cùng Hạ Nhiên đến công ty anh, lôi người đến một quán Trung y chuyên matxa.

Hai đại lão gia bàn bạc, cảm thấy chỗ này khung cảnh yên tĩnh, mùi thuốc bốn phía, rửa chân, xoa bóp, nghe một chút đàn tranh đàn nhị, có thể bình tâm an thần.

Thời điểm matxa vai gáy, chuyên viên matxa khen ngợi Lục Hãn Kiêu, "Ngài Lục, vai gáy ngài chăm sóc khá tốt, lúc thông không đau, huyệt vị đè xuống cũng không có cảm giác khác thường. Chỉ là lưng trái của ngài có mấy vết sưng đỏ, đợi lát nữa thoa vai, tôi sẽ tránh chỗ này cho ngài."

Trần Thanh Hòa cùng Hạ Nhiên ngồi cạnh trố mắt nhìn nhau. Hạ Nhiên là người từng trải, anh vừa nhìn liền biết đó là dấu móng tay của phụ nữ.

Quả nhiên, Lục Hãn Kiêu im lặng cả ngày đột nhiên cứng rắn mở miệng, "Tôi muốn đốt giác hơi (*)."

(*): dùng lửa đốt vào lòng ống giác rồi úp nhanh lên những bộ phận trên cơ thể, có tác dụng tiêu sưng, giảm ứ, giảm đau, lưu thông khí huyết.

Chuyên viên vừa định khuyên can thì bị ánh mắt Trần Thanh Hòa ngăn cản. Trần Thanh Hòa phân phó, "Đi đi."

Về sau, Lục Hãn Kiêu mang một lưng có dấu vết của giác hơi rời khỏi quán.

Anh đương nhiên biết rõ trên lưng là dấu móng tay Chu Kiều lưu lại ở lần hoan ái cuối cùng. Anh sợ phải nhìn thấy bất kỳ việc gì có liên quan đến Chu Kiều, sợ vừa nhìn thì bản thân sẽ khắc chế không nổi.

Có lẽ cũng là trò đùa dai của ông trời, Lục Hãn Kiêu tối hôm đó sau khi giác hơi xong thì sốt cao.

Cũng không biết là hỏa khí khó tan hay là bị giác hơi lôi ra bệnh. Lục Hãn Kiêu cảm thấy sau lưng giống như bị lửa đốt, cháy đến nỗi ngực anh đều đau.

Lục Hãn Kiêu sốt cao nhiều lần trong một tuần lễ, dấu vết giác hơi sau lưng anh cũng không giải thích được mà bị viêm. Anh nằm viện điều trị, ngày ngày truyền dịch uống thuốc, cũng thông báo nghỉ bệnh với bên công ty. Trong lúc nằm viện, Đóa Tỷ tổ chức đưa nhân viên đến hỏi thăm. Đồ thăm hỏi vẫn như cũ không đổi, canxi mua một tặng ba, một thùng lớn kẹo que.

Nhìn vài khuôn mặt quen thuộc này, Lục Hãn Kiêu chớp mắt bừng tỉnh.

Lão Triệu bên tài vụ, thư ký Đóa Tỷ lương ba mươi vạn một năm, còn cả cậu nhân viên trẻ tuổi bên bộ phận PR kia. Những thứ này so với lần anh ăn ớt chỉ thiên nằm viện giống nhau như đúc.

Thứ duy nhất không giống, là Chu Kiều không ở đây.

Lại sau đó, Lục Hãn Kiêu khỏi ốm rồi xuất viện, thời tiết lúc lập hạ là mỗi ngày một nhiệt độ, bây giờ mới là đầu tháng sáu, nhiệt độ mới chỉ khoảng 30.

Lục Hãn Kiêu sau khi xuất viện thì về nhà một chuyến. Căn nhà này anh đã mua từ rất lâu vì cách công ty gần, là điểm dừng chân thường ngày của anh, cũng là nơi anh tìm được tình yêu.

Cách nửa tháng không về, vừa mở cửa, không khí ngột ngạt đập thẳng vào mặt.

Cũng thật kỳ quái, mới một thời gian ngắn không có người ở, bên trong đã giống như bị rút hết sinh khí.

Lục Hãn Kiêu đem một túi quần áo ném vào máy giặt, nghe tiếng chuyển động của máy móc, anh đứng một mình trong căn phòng lớn, chốc lát liền thất thần.

Anh vào gian phòng trước kia Chu Kiều từng ở, đứng trước cửa một lúc lâu không dám đi vào.

Bàn đọc sách Chu Kiều đã dùng qua, cái ghế, cái giường cô từng ngủ.

Lục Hãn Kiêu nhìn từng thứ một, anh kéo ngăn kéo ra, bên trong có một chút sách Chu Kiều không mang đi. Sách có đủ loại, nội dung cũng thể không giống nhau. Lục Hãn Kiêu lật một trang, tâm trí cũng theo trang giấy lật qua lật lại.

Lục Hãn Kiêu khắc chế đè nén thật lâu, bỗng dưng từ dưới đất lại chui lên một hạt hi vọng nhỏ. Anh cầm những quyển sách này sắp xếp cẩn thận bỏ vào hộp giấy, đóng lại cẩn thận, sau đó bắt đầu rục rịch vì tìm được một lí do gọi điện qua.

Lục Hãn Kiêu run run ấn gọi, chỉ trong giây phút chờ đợi ngắn ngủi kia, trái tim anh hết lên cao rồi lại xuống thấp.

Nhưng một giây sau, thanh âm máy móc đáp lại: Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được.

Lục Hãn Kiêu lại mở weixin, nhìn tới nhìn lui danh sách người liên lạc ba lần, cuối cùng cũng xác định Chu Kiều không nằm trong đó, cô đã xóa bạn bè với mình.

Thế nên, điện thoại cũng là kéo vào danh sách đen rồi đi.

Giây phút đó, Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng triệt để hiểu rõ, cô gái của anh đã thực sự quyết tâm cắt đứt với anh rồi.

Tòa thành trong lòng anh sụp đổ.

- --

Tháng sáu vừa hết, mùa hè mang theo nhiệt độ cao oanh oanh liệt liệt tiến vào thành phố.

Lục gia hai ngày nay có việc vui, một người em họ đi du học về của Lục Hãn Kiêu kết hôn nên mở tiệc rượu. Người em này từ nhỏ đã loanh quanh chạy theo hắn, coi anh họ là thần tượng, làm một người hâm mộ vô cùng xứng chức. Lúc lớn lên, dù ra nước ngoài sống vẫn luôn gọi điện thoại vượt biển ân cần thăm hỏi tình hình long thể anh họ.

Lục Hãn Kiêu và cậu ta tình cảm rất tốt, cố ý thay đổi lịch trình, bỏ ra hai ngày từ Hàng Châu chạy về uống rượu chúc mừng.

Gia tộc nhà học Lục hưng vượng, nghề nào cũng có người làm, thậm chí còn có một người em họ tham gia Giọng hát hay Trung Quốc, sau khi bộc lộ tài năng liền trở nên nổi tiếng.

Đám người trẻ ngồi một bàn nên vô cùng náo nhiệt. Lục Hãn Kiêu tuy gần ba mươi nhưng ngày thường anh luôn ôn hòa sáng sủa, cho dù làm ăn lớn, hắc bạch thương chính (*) đều có biện pháp nên mấy đứa em trai em gái này cũng không sợ anh.

(*) hắc bạch thương chính: hắc bạch - làm ăn chỗ tối chỗ sáng, thương - buôn bán, chính - chính trị.

Trên bàn líu ríu.

"Nói cho mọi người biết, tuần trước em ra sân bay, đoán xem đụng phải vị đại thần(*) nào?"

(*): nguyên văn là 大咖, bính âm là dà kā, nghĩa là người thành công hơn trong một lĩnh vực nào đó

"Biết rõ biết rõ, chính là anh đây!"

"Cút đi, là Trương Kế Khoa, em còn cùng anh chụp ảnh chung rồi đấy!"

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô em họ, Lục Hãn Kiêu lãnh đạm, "Thích cậu ta? Anh có vé vào cửa của một trận đấu, lần sau đưa cho em."

Sau tiếng nhảy cẫng hoan hô, có người trêu ghẹo, "Anh Lục, gần đây có phải anh thay đổi phong cách không?"

Lục Hãn Kiêu kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nghe tiếng nhàn nhạt đáp: "Sao vậy?"

"Ngao, thật là nghiêm túc."Cô em họ to gan học bộ dáng anh, "Ngồi lâu như thế, anh đều không cười một cái. Là bọn em nói chuyện không vui sao?"

Lục Hãn Kiêu cười cười, "Vui mà."

"Vậy vì sao anh không cười?"

Lục Hãn Kiêu vẫn là vẻ mặt kia, "Anh như thế này không phải là cười sao?"

Đổi lấy tiếng kháng nghị của cả bàn, "Cắt ~~~~ "

Lục Hãn Kiêu cong cong khóe miệng, cúi đầu đốt thuốc.

Di động đặt trên bàn vang lên, bàn tay cầm diêm của anh cũng run một cái, lửa tắt, thuốc cũng không cháy.

Là tin nhắn Trần Thanh Hòa gửi tới.

[Chu Kiều đi rồi, chuyến bay vừa mới cất cánh, cô ấy không mang hành lý gì, lúc tao giúp cô ấy bê đồ cũng có đem thẻ mày đưa bỏ vào túi cô ấy. Nhưng lúc tới sân bay mới phát hiện không biết lúc nào cô ấy đã để lại thẻ ở ghế sau.]

Lục Hãn Kiêu im lặng rất lâu, trả lời: [Cô ấy có nhắc tới tao không?]

Thời gian yên lặng so với lúc nãy còn lâu hơn, Trần Thanh Hòa gửi lại-

Không có.
Bình Luận (0)
Comment