Hãn Phu

Chương 55

Trần Thanh Hòa bị Lệ Khôn bẻ ngược cổ tay làm cho đau đớn, hắn vừa xoa vừa mắng vừa nghiêng đầu, "Mày như thế này là ngược đãi cấp dưới đấy, Kiêu Nhi mau bình luận phân xử đi."

Lục Hãn Kiêu không chút tình nguyện buông lỏng tay, Chu Kiều gần như chạy trối chết, vội vàng ngồi cách xa ba thước, chỉ hận không thể dính cả người lên cửa xe bên trái.

Nhiệt độ ngang hông vẫn còn ở đó, tạm thời không cách nào hạ xuống.

Cả lưng Chu Kiều đều toát mồ hôi, cô lúng túng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim nhảy bịch bịch điên cuồng.

Con ngươi Lục Hãn Kiêu đen như mực, anh liếc nhìn Chu Kiều, lòng nổi lên sóng to gió lớn. Một lúc sau anh mới trả lời Trần Thanh Hòa: "Mày nhảy khỏi xe đi, tao đánh không lại nó."

"Mẹ kiếp." Trần Thanh Hòa rất đau lòng, "Gian thương đều mẹ nó thật là thực tế."

Sống lưng Lệ Khôn vẫn thẳng tắp, chỉ đưa tay dơ ngón cái với Lục Hãn Kiêu, lại hỏi: "Đầu đường phía trước có phải nên quẹo phải?"

Nhưng Chu Kiều vẫn chìm trong cảm xúc lúng túng chưa kịp lấy lại tinh thần.

"Đi thẳng qua cái đèn xanh đèn đỏ này, đầu đường thứ hai quẹo trái rồi rẽ phải, có một con đường mòn đi khá nhanh." Lục Hãn Kiêu trầm trầm mở miệng, trả lời trôi chảy.

Chu Kiều bất ngờ bị anh làm một tấm "bản đồ sống" khiến cho càng thêm lúng túng.

Anh thế mà lại quen thuộc khu vực này như vậy.

Tốc độ lái xe của Lệ Khôn tăng nhanh.

Trần Thanh Hòa thuận tiện hỏi thăm: "Em gái Kiều, bao giờ em về nước thế?"

Chu Kiều đáp cực kỳ mơ hồ, "Một thời gian nữa."

"Một thời gian nữa là bao lâu?"

Lòng Lục Hãn Kiêu không nhịn được mà muốn điên cuồng mở đèn cổ vũ cho Trần Thanh Hòa, anh mặt ngoài thì bình tĩnh không gợn sóng, kỳ thật lỗ tai đã kéo dài hơn bất kỳ ai.

Chu Kiều nói: "Phải xem tiến độ hạng mục, bây giờ chưa thể nói trước."

"Chậc!" Lòng Lục Hãn Kiêu cực kỳ không kiên nhẫn, đồng thời lại cầu mong Trần Thanh Hòa không ngừng cố gắng, nhất định phải đào cho ra gốc rễ vấn đề.

Anh em mười phần ăn ý, Trần Thanh Hòa như anh mong muốn, dứt khoát hỏi phạm vi thời gian, "Trước năm mới chắc là về rồi đi?"

Chu Kiều lúc này mới gật đầu, "Vâng."

Năm nay Tết âm lịch tới hơi sớm, chính là cuối tháng giêng. Từ giờ đến lúc đó còn gần 3 tháng.

Qua kính chiếu hậu, ánh mắt Trần Thanh Hòa và Lục Hãn Kiêu giao nhau một giây, Lục Hãn Kiêu ngầm hiểu gật đầu một cái.

Ở tuổi này anh đối với ngày lễ tết đã không còn mong chờ gì, nhưng bây giờ lại giống như thời gian quay lại hai mươi năm trước, anh bắt đầu mong đến ngày này như một đứa trẻ, bắt đầu đếm ngược.

Còn có ba tháng, Lục Hãn Kiêu vô cùng có tinh thần nghĩ, chịu không nổi thì bay thêm mấy chuyến nữa là được. Anh che giấu bí mật nhỏ này trong lòng, một mình vui vẻ.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Chu Kiều đẩy cửa xe, "Trần ca, cảm ơn bữa tối của anh."

Một chân cô còn ở trong xe, cách đó không xa, Deli đứng trước cửa nhà trọ đã vô cùng hưng phấn vẫy tay với cô.

Chu Kiều đổi thành khuôn mặt tươi cười, dáng người uyển chuyển đi tới, "Hi."

Trần Thanh Hòa và Lệ Khôn không hẹn mà cùng nhìn về phía sau, sắc mặt Lục Hãn Kiêu có thể dùng từ màu sắc sặc sỡ để hình dung.

Chân Deli đạp ván trượt, mặc một chiếc áo khoác rộng rãi, mái tóc vàng óng rực rỡ, vô cùng có sức sống của người trẻ tuổi. Cậu đạp chân, cực kỳ đẹp trai trượt đến trước mặt Chu Kiều, "Ăn bồ bồ không phun vỏ đào đào (*)- Kiều, hôm nay tớ lại nói được một câu lưu loát."

(*): Ý anh chắc là Ăn bồ đào không phun vỏ bồ đào, bồ đào là quả nho.

Chu Kiều nghe được lập tức bật cười, uốn nắn cậu, "Là bồ đào."

Bộ dáng mỉm cười của cô sáng ngời lại tự nhiên, Lục Hãn Kiêu nhìn thấy, đôi mắt đã sắp bốc hỏa.

Deli lôi trong túi ra một thứ giống như đồ chơi, khoa tay múa chân đính lên cổ áo Chu Kiều, "Kim cài áo được tặng, cho cậu."

Từ xe nhìn qua, góc độ này cực kỳ thân mật, Trần Thanh Hòa thầm nghĩ không ổn, vội vàng nói: "Lệ đội, khóa cửa!"

Một tiếng "cành cạch" nhẹ vang lên, Lệ Khôn phản ứng cực nhanh khóa cửa xe lại.

"..." Lục Hãn Kiêu bực bội, "Làm gì?"

"Sợ mày đánh người ta."

Cùng lúc trả lời, Lệ Khôn chuyển động tay lái, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Đầu Lục Hãn Kiêu nặng nề dựa vào thành ghế, buồn bực nhắm mắt lại.

Trần Thanh Hòa cảm thán, "Vừa rồi tên tóc vàng da trắng kia nhìn như đàn bà vậy, không có chút khí chất đàn ông nào. Kiêu Nhi đừng sợ, đấu chính diện với hắn!"

Rất lâu sau, Lục Hãn Kiêu mới hỏi một vấn đề không liên quan: "Bọn mày cũng cảm thấy, tao là một người chỉ biết dùng nắm đấm hay sao?"

"Tùy tình huống thôi," Trần Thanh Hòa nói: "Bình thường mày vẫn là kiểu mặt người dạ thú, nhưng những việc liên quan đến Chu Kiều, mày căn bản là không biết xấu hổ, từ trong ra ngoài đều là khí chất của thú hoang."

Lục Hãn Kiêu trầm mặc.

Con người vốn là như vậy, lúc mất đi mới chậm rãi mà lĩnh ngộ được nhiều thứ. Nhiều đêm yên tĩnh anh cũng hối hận, nếu như lúc trước anh làm tốt hơn một chút, biểu hiện thành thục hơn một chút, như vậy kết quả có phải sẽ không giống như bây giờ hay không.

Tay Lục Hãn Kiêu nắm chặt thành quyền, buông lại nắm, nắm lại buông.

Tâm tình vui vẻ mong chờ lễ mừng năm mới vừa rồi, toàn bộ đã ngã xuống đáy vực.

Bên kia nhà trọ.

Sau khi Chu Kiều dùng một chén mì thịt băm đuổi bạn học Deli vừa khiêm tốn vừa học giỏi, vì khoe khoang mình học được lưu loát câu vè kia nên cố ý chạy tới đã là gần mười giờ.

Gian phòng yên tĩnh, tâm sự cô liền giống như chạy nước rút một trăm mét mà đồng loạt tụ lại một điểm. Điểm kia trong nháy mắt tản ra, phác họa lại hình ảnh, tất cả đều là Lục Hãn Kiêu.

Anh gầy rồi, cho dù mặc áo khoác cũng có thể nhìn ra đường cong bả vai đã thêm góc cạnh cùng sắc bén.

Anh cũng không thích nói chuyện nữa, trên bàn cơm, Trần Thanh Hòa trực tiếp trêu chọc cũng không buồn phụ họa nửa câu.

Chu Kiều lần lượt hồi tưởng lại từng hình ảnh trong vòng hai giờ kia, anh còn trở nên hay hút thuốc, hai lần cô đi toilet về, đẩy cửa ra đều thấy anh đang trầm mặc nuốt mây nhả khói.

Chu Kiều nặng nề nhắm mắt, cuối cùng tất cả chi tiết xâu lại thành một màn bị anh ôm trên xe.

Chu Kiều càng nghĩ càng hoảng hốt, không tự chủ mà sờ sờ thắt lưng.

Chao ôi, nôn chết đi được.

Kỳ thật lúc cô mới đến, sinh sống cũng thực sự không quen. Đặc biệt là việc ăn uống khác biệt, lúc mới tới cái gì cũng không hiểu, ngày ngày ăn hamburger uống coca, ăn đến mức cô vừa ngửi được mùi dầu đã muốn nôn. Về sau hỏi thăm tình huống xung quanh liền bắt đầu mua thêm xoong nồi bát đĩa, tự mình nấu cơm ăn. Bên này rau dưa đắt, nhưng mì sủi cảo vẫn vô cùng ngon miệng.

Hai tháng thực tập nghỉ hè rất nhanh đã kết thúc, Lý giáo sư lại gửi thư điện tử tới hỏi có ai muốn tự nguyện ở lại nửa năm hay không. Chu Kiều thừa nhận, cô đã đem tin tức bất ngờ này trở thành cây cỏ cứu mạng.

Khi đó vừa mới chia tay với Lục Hãn Kiêu, cô mê tín cho rằng càng sợ cái gì thì cái đó càng dễ tới. Nếu trở về, trường học gần nhà anh như vậy, biết đâu một ngày nào đó lại "vô tình gặp gỡ" thì sao.

Vì vậy, Chu Kiều quyết định cho bản thân thêm một chút thời gian để quên đi.

Cô lựa chọn ở lại, tiếp tục học tập.

Hơn bốn tháng nay, Trần Thanh Hòa thỉnh thoảng lại gửi weixin liên lạc với cô, hỏi cô nghỉ ngơi ở đâu, cuộc sống như thế nào. Chu Kiều ôm quyết tâm giết gà dọa khỉ, không lưu lại bất kỳ cơ hội liên lạc nào, lần nào cũng chỉ tán gẫu qua loa cho xong chuyện, nói được vài câu là lấy cớ kết thúc.

Người quen của cô ở Thượng Hải không nhiều, cắt đứt quan hệ với một hai nhân vật mấu chốt như vậy liền giống như một đường thẳng song song với thành phố kia. Quanh đi quẩn lại, mọi thứ trở về như lúc ban đầu.

Hạng mục công tác của Chu Kiều ở chỗ này thực ra chẳng hề nặng nề, cô vì để mình không có thời gian nghĩ vớ vẩn nên mới nhận làm thầy giáo tiếng Hán của Deli. Deli đã hai mươi bảy tuổi nhưng lại nghịch ngợm như một thiếu niên mười bảy. Là một chàng trai to xác vừa bám người lại ngây thơ, cực kỳ thích ăn mì thịt băm Chu Kiều làm.

Đôi khi, Chu Kiều cảm giác mình nhất định là bị ma nhập, thế nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Lục Hãn Kiêu trên người cậu.

Mỗi lần dùng tiếng Trung sứt sẹo chọc cho cô ôm bụng cười lăn lộn, Deli đều nghiêm trang mở lòng bàn tay ra "Kiều, nghe tớ kể truyện cười sẽ mất phí."

Chu Kiều cuộn sách lại, gõ vào lòng bàn tay cậu ba cái, "Cho cậu, không cần trả lại."

Nhưng từ đó trở đi, trong bát mì thịt băm của Deli đều được thêm hai miếng trứng chiên.

Bọn họ bảo trì quan hệ hòa bình vừa là thầy vừa là bạn, ấn tượng của Chu Kiều đối Deli không tồi, cô kiên định cho rằng đó là vì tính cách sáng sủa như ánh mặt trời của cậu dễ dàng khiến cho người ta yêu thích.

Nhưng đúng lúc cô cảm giác mình đã hoàn toàn thích ứng được với việc không có Lục Hãn Kiêu, vận mệnh lại vô lại như vậy, khiến cho hai người gặp mặt. Tối hôm trước gặp nhau, Chu Kiều tự nhận là biểu hiện cực tốt, vân đạm phong khinh chào hỏi, thoải mái không chút mất tự nhiên mà nói chuyện phiếm.

Ngay lúc cô đang định cho biểu hiện của mình điểm tối đa, tối hôm đó liền bị tự vả, cô oanh oanh liệt liệt mất ngủ.

Lúc mất ngủ, những suy nghĩ đã áp chế rất lâu trong đầu giống như yêu ma quỷ quái thoát khỏi phong ấn, tất cả đều thoát ra, muốn hỏi thật nhiều vấn đề-

Sau khi em rời đi, quan hệ giữa anh và mẹ đã ổn chưa?

Em đặt ở phòng ngủ của anh một ít sách, đã vứt đi chưa?

Bà nội Lục đã khỏe hẳn rồi chứ?

Giữa tháng bảy, anh là chòm sao Sư Tử, lúc sinh nhật ba mươi tuổi, anh có thổi nến ước nguyện không?

Chu Kiều ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn trần nhà, nghĩ lại, có lẽ mấy việc này cũng không có gì, công việc của anh vốn bận rộn, đến đây công tác vài ngày rồi sẽ đi.

Chu Kiều tự an ủi bản thân, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc cô chuẩn bị đi tắm rửa, di động vang lên, có điện thoại gọi tới.

Chu Kiều cầm lên nhìn, là Trần Thanh Hòa.

Cô nghe máy, "Trần ca?"

"Ôi chao trời đất ơi, Kiều Kiều, lần này thực sự làm phiền em rồi!" Trần Thanh Hòa gào to, giọng nói sốt ruột, "Em xem trong túi em một chút, có phải có một cặp nilon nhỏ không?"

Chu Kiều vừa đồng ý vừa đứng dậy, "Được, anh chờ một chút."

Cô mở khóa balo, ngăn ngoài cùng thật sự có một cái. Cô nhớ lại, là trước khi ăn Trần Thanh Hòa đưa cho cô, nói là không mang túi, cầm trong tay không tiện, nhưng lúc về cả hai người đều quên mất việc này.

Trần Thanh Hòa như trút được gánh nặng: "Không mất thì tốt. Trong đó là một ít tài liệu quan trọng và giấy chứng nhận, ngày mai tập huấn anh phải dùng."

Chu Kiều nhanh chóng nói: "Anh ở đâu? Nếu không em đón xe đưa tới cho anh?"

"Không cần đâu." Trần Thanh Hòa nói: "Anh về đơn vị rồi, nửa tháng huấn luyện khép kín không có cách nào đi ra được, thế này đi, anh nhờ Hãn Kiêu đến đó cầm, nếu như không tắc đường, đại khái bốn mươi phút sau nó sẽ tới."

Chu Kiều nhìn thời gian, đó là trước mười một giờ, cô nói được, cô sẽ chờ.

Kết quả, Lục Hãn Kiêu nửa tiếng sau đã tới.

Có người gọi điện thoại cho cô, nói là có người tìm. Chu Kiều ban đầu còn buồn bực, vì sao anh không trực tiếp gọi cho cô. Về sau mới phản ứng lại, lúc hai người chia tay, cô đã đem số điện thoại và weixin Lục Hãn Kiêu toàn bộ kéo vào danh sách đen rồi.

Chu Kiều chột dạ lúng túng xuống lầu, từ xa nhìn thấy chiếc Porsche màu đen. Lục Hãn Kiêu dựa vào cửa xe, lại đang hút thuốc lá.

"Thật xin lỗi, khiến anh chờ lâu." Chu Kiều không dám chậm trễ, chạy bước nhỏ tới, đưa tập tài liệu kia ra.

Lục Hãn Kiêu vô thức đứng thẳng, lại nhanh chóng dập điếu thuốc mới hút được hai hơi, bình tĩnh nói: "Không sao hết, không đợi quá lâu." Giống như sợ cô hiểu lầm, lại bổ sung giải thích, "Anh không biết nhà em ở tầng mấy."

Chu Kiều lại liên tưởng hành vi kéo vào danh sách đen của mình, chột dạ chuyển chủ đề, "Từ đây tới chỗ Trần ca xa như vậy sao?"

"Tạm được, buổi tối không tắc đường." Lục Hãn Kiêu nhận lấy đồ đạc.

Nói xong, hai người đều im lặng.

Bước chân Lục Hãn Kiêu do dự tại chỗ, không cam lòng, một lần nữa lại tiếp tục câu chuyện.

"Lúc anh tới, thấy đường bị ngăn lại, không có cách nào theo đường cũ trở về, còn có đường khác để ra ngoài không?"

Chu Kiều mơ màng, còn không kịp suy nghĩ đường có bị ngăn thật hay không đã nói cho anh biết: "Rẽ phải, đi hết tiểu khu đầu tiên, ra cửa sau là có thể thông ra đường chính."

Lục Hãn Kiêu lấy dũng khí, "Khu vực này anh không quen thuộc lắm, em có thể dẫn anh đi không?"

Câu này anh đã cố gắng bình tĩnh đặt ra nghi vấn, nhưng vẫn bị Chu Kiều nghe ra được một chút cẩn thận cùng khổ sở cầu xin.

Nội tâm đau xót, cô theo bản năng nói: "Được."

Có nhiều thứ, từ lúc bắt đầu đã không dừng được bước chân.

Giúp Lục Hãn Kiêu chỉ đường, ra khỏi tiểu khu lái tới đường chính, kết quả phát hiện, từ chỗ này đi về nhà trọ cũng rất xa.

Lục Hãn Kiêu tỏ vẻ đương nhiên đưa ra đề nghị, "Dứt khoát đi cùng nhau đi, đợi lát nữa anh đưa em trở lại."

Vì vậy, Chu Kiều lại một lần nữa ngây ngốc u mê ngồi cùng xe đi với anh.

Cũng may Lục Hãn Kiêu vẫn lưu lại đủ không gian cho cô, rất nghiêm túc lái xe, không nói một chữ, cố hết sức sắm vai một pho tượng ngoan ngoãn.

Đem cặp tài liệu thuận lợi đưa cho lính gác quân doanh, sau đó lại đưa Chu Kiều về đến nhà, trời cũng đã rạng sáng.

Lục Hãn Kiêu đậu xe xong, đột nhiên sắc mặt chịu đựng đau đớn, dùng âm lượng nhẹ vô cùng nhưng đủ để Chu Kiều nghe thấy, khó nén thống khổ hít sâu một hơi, "Ôi..."

Chu Kiều mới đẩy cửa được một nửa, dừng động tác nghiêng đầu, "Anh sao vậy?"

Lục Hãn Kiêu hơi nhíu mày, "Có thể cho anh dùng nhờ nhà vệ sinh hay không?"

"..." Đây quả thật là lí do khiến không ai phản bác nổi.

Chu Kiều gật đầu, "Lên đây đi."

Siêu nhân nhỏ trong đầu Lục Hãn Kiêu nắm tay dơ lên trời, kích động hô một tiếng, "YES!"

Anh vui đến phát khóc đuổi theo, dẫm lên bước chân của Chu Kiều, mỗi bước đều quy củ ngay ngắn.

Chu Kiều mở cửa, nhường đường, "Nhà vệ sinh ở bên trái."

Ánh mắt Lục Hãn Kiêu đảo qua, ngạc nhiên vui mừng phát hiện trên kệ giày không có dép của đàn ông. Siêu nhân nhỏ trong lòng lại tiếp tục kích động mà nhảy dựng lên, "Quá tốt, thằng quỷ lông vàng hoe kia là thứ không có địa vị!"

Lục Hãn Kiêu dè dặt lại lễ phép cởi giày, chân trần bước vào.

Ánh mắt Chu Kiều hạ xuống chân hắn, trầm mặc xoay người, lôi từ tủ giày ra một đôi dép dùng một lần, trên túi nilon in tên khách sạn vẫn chưa bóc vỏ.

Lục Hãn Kiêu đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng kín cửa, cuối cùng cũng có thể tháo xuống cái mặt nạ đáng chết lạnh nhạt kia, không kiêng nể gì mà quan sát tất cả, từ sữa tắm đến dầu gội đầu, chai chai lọ lọ và mấy thứ đồ dưỡng da.

Trên giá treo một chiếc khăn màu vàng xen lẫn xanh đỏ, rất sạch sẽ. Cạnh đó còn treo một bộ đồ ngủ cùng với một... bộ đồ lót ren màu đen.

Lục Hãn Kiêu cảm thấy tốc độ máu chảy trong cơ thể nháy mắt tăng vọt, mặt cũng phát nóng.

Cũng trong một tíc tắc, siêu nhân nhỏ trong lòng hắn lại kêu gọi ầm ĩ, "Tôi không muốn đi!"

Lục Hãn Kiêu hạ quyết tâm, "giải quyết" xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Chu Kiều từ phòng bếp đi ra, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy tay trái Lục Hãn Kiêu đang ôm dạ dày, cau mày, sống lưng hơi còng xuống.

Cô sững sờ một giây, bật thốt lên mà hỏi: "Có phải dạ dày lại đau hay không?"

Nói xong, đến chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, không gì có thể ngụy trang nổi. Chuyện dạ dày Lục Hãn Kiêu không tốt, cô vẫn chưa thể quên.

Nếu như không phải đang thực hiện nhiệm vụ, Lục Hãn Kiêu đang sung sướng thực sự muốn đứng tại chỗ mà nhảy nhót.

Cô ấy vẫn quan tâm mình!

Cô ấy không hoàn toàn lạnh lùng!

Lục Hãn Kiêu càng dùng sức tỏ vẻ thảm thương, làm như không sao nói: "Không sao hết, không quen chỗ mới mà thôi, hôm trước vừa tới đau mất một đêm, hôm qua còn tạm ổn, tiêu chảy sáu bảy lần thôi. Không quá nghiêm trọng."

"..." Sắc mặt Chu Kiều biến hóa, một lúc lâu sau chỉ chỉ ghế sô pha, "Anh nghỉ ngơi trước đi."

Cô quay lại phòng bếp, đổ cho anh một cốc nước ấm, "Uống chút nước ấm đi, dưới nhà có tiệm thuốc, nếu đau quá thì đi mua chút thuốc dạ dày."

Lục Hãn Kiêu một ngụm uống hết sạch cốc nước, một giọt cũng không để thừa.

Lại tranh thủ cơ hội để ở cùng Chu Kiều thêm mười phút.

Nhưng anh cũng không dám quá đáng, sợ bị vạch trần sẽ khiến cô phản cảm, mười phút sau liền quyết đoán lăn đi.

"Anh về đây, em nghỉ ngơi sớm một chút." Lục Hãn Kiêu đứng ở cửa, khống chế thật tốt bản thân, cố gắng kiên nhẫn, giọng nói bình tĩnh tạm biệt.

Chu Kiều nhìn tay anh vẫn còn che ở dạ dày, mím môi nói, "Anh chờ một lát." Lát sau, cô cầm một hộp thuốc đưa cho anh, "Tiệm thuốc chắc đóng cửa rồi, anh uống cái này đi."

Lục Hãn Kiêu nhìn tên thuốc, lần này là thực sự cau mày, "Thuốc dạ dày? Em sao lại có cái này? Từ lúc nào em cũng đau dạ dày rồi? Đau thường xuyên không? Có phải do không ăn uống đầy đủ hay không?"

Lục Hãn Kiêu liên tiếp đặt ba bốn câu hỏi, đi tong kĩ năng diễn xuất đang cảm động của mình.

Anh mải quan tâm cô gái của anh mới đến nước Mỹ xa xôi này mấy tháng, cứ vậy lộ ra tật xấu của mình.

Chu Kiều không lên tiếng, trực tiếp đóng cửa lại.

Giống như chạy trối chết.

Lục Hãn Kiêu: "..."

Anh trống rỗng xuống lầu, mở cửa, lên xe. Vừa ngồi lên liền thấy chiếc điện thoại đang nằm trên ghế lái phụ.

Là của Chu Kiều.

- --

Trong nhà.

Chu Kiều bị Lục Hãn Kiêu làm cho tâm phiền ý loạn, cô bắt đầu rửa cốc, thả giày lại giá dép, lại đem túi rác chưa đầy để ra hành lang.

Cả người vô tri vô giác, đến nỗi ném xong rác về phòng nhưng quên đóng chặt cửa cũng hồn nhiên không biết.

Dường như là phải làm gì đó để phân tâm mới tốt.

Lại sau đó, Chu Kiều đi tắm, vừa cởi quần áo xuống mới nhớ ra sữa tắm hôm qua vừa hết. Vì vậy, cô không nghĩ nhiều, theo thói quen mở cửa ra, chỉ mặc một cái qu.ần lót đi đến phòng khách.

Đồ dùng hàng ngày cất trong tủ thấp, Chu Kiều lôi ra một chai mới, xoay người vừa chuẩn bị cất bước.

Không nghĩ tới, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra?!

Lục Hãn Kiêu cầm lấy di động cô để quên trên xe, không có chút dấu hiệu nào bỗng xuất hiện ở cửa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí ngưng lại.

Cả người Chu Kiều trần tru.ồng, tóc buông loạn xạ theo đường cong khuôn mặt lười biếng mà rũ xuống. Ngực ra ngực, eo thon tạo ra một hình vòng cung dịu dàng, mà đôi chân thẳng tắp từng quấn bên hông anh, khiến cho hắn điên cuồng không thôi kia vừa trắng nõn lại cân xứng.

Hai phút trước, lúc Lục Hãn Kiêu đi lên, phát hiện cửa không khóa liền nhẹ tay gõ, khiến cho cửa mở ra một khe nhỏ.

Chu Kiều vừa phản ứng lại lập tức che ngực, chạy giống như trốn về phía phòng tắm!

Hai mắt Lục Hãn Kiêu đỏ ngầu, ngăn cô lại, không chút do dự từ phía sau chặn rồi ôm lấy cô. Sức lực anh lớn, Chu Kiều thậm chí còn bị anh ôm nhấc khỏi mặt đất, tại chỗ xoay nửa vòng.

Mông bị qu.ần lót bọc lại vừa cong lại vểnh lên, những ký ức hoan ái kia gào thét mà đến, Lục Hãn Kiêu gắt gao giữ chặt cô, giọng nói như có lửa, nóng hổi lại sôi trào-

"Cửa còn không đóng chặt, em muốn chết sao!"

Dừng một lúc, anh khàn giọng, vẫn cố nói: "... Nếu như bị người khác nhìn thấy, anh đi chết cho em xem."
Bình Luận (0)
Comment