Hãn Phu

Chương 74

Mùng mười, Tưởng Khang Thần ôm nhi tử một hồi lâu, sau đó yên tâm đem nhi tử giao cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, bái biệt thân nhân và bằng hữu, ngồi lên xe ngựa đi tới bến tàu, trở lại kinh thành. Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Khang Ninh tiễn y đi, đi theo còn có ba chiếc mã xa lớn chở đầy lễ vật, cùng với ba nghìn năm trăm lượng vàng và ba mươi lăm nghìn lượng bạc trắng Thiệu Vân An quyên tặng cho tiểu đại tướng quân, còn có "bảo bối" của Thiệu Vân An.

Thời điểm Tưởng Khang Thần rời đi, Tưởng Mạt Hi ở trong lòng ngực Thiệu Vân An tay ôm khối rubik, hai mắt đờ đẫn nhìn đoàn xe ngựa đi xa, cho đến khi hình dáng xe ngựa biến mất vô tung, bé mới cúi đầu tiếp tục nghiên cứu khối rubik cấp tám trong tay. Thiệu Vân An phát hiện ra một màn này, thất kinh: Chẳng lẽ linh nhũ và linh tuyền có thể chữa bệnh tự kỷ cho Tưởng Mạt Hi thật sao?

Để trị liệu cho Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An mỗi ngày đều lén lút trộn linh nhũ và linh tuyền vào nước hoặc đồ ăn của Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi bị bệnh tự kỷ, nên không lo bé có thể nhận ra dị thường gì.

Nếu linh nhũ và linh tuyền có thể thực sự trị hết bệnh cho Tưởng Mạt Hi, Thiệu Văn An gấp gáp không thể chờ được muốn xem phản ứng của Tưởng đại ca lúc đó. (mừng như điên)

Tưởng Khang Thần vừa đi, Thiệu Vân An cảm thấy trong nhà vắng lặng hẳn. Bất qúa Khang Thuỵ vẫn còn ở, mỗi ngày còn bớt thời giờ chỉ dẫn Vương Thanh, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác đọc sách. Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức không biết có bao nhiêu cảm kích đối với Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh. Nếu không phải bọn họ có tầng quan hệ này, nhi tử bọn họ làm sao có thể được Sầm lão và Khang phó viện trưởng chỉ điểm chứ.

Khang Thuỵ ban đầu đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh còn lãnh đạm. Mặc dù y bình thường là một phu tử có chút thu liễm thận trọng, nhưng không cổ hủ. Sau khi phát hiện ra Thiệu Vân An bất phàm, y liền đặc biệt thích cùng Thiệu Vân An biện luận, thích nghe quan điểm của Thiệu Vân An về mặt quốc sự, còn thường thường khai sáng cho y những tri thức bất đồng và hướng đi mới. Mỗi một ngày cùng Thiệu Vân An ở chung, y luôn cho rằng Thiệu Vân An cần phải đi làm phu tử, cần phải lên kinh sư làm phu tử.

Tưởng Khang Thần đi rồi, Vương Ni lôi kéo Tưởng Mạt Hi tìm sư phụ luyện cầm. Vương Thanh cùng Vương Diễn và Triệu Tùng Bác làm bài tập, đều là những bài tập về mỹ thuật của Thiệu Vân An đưa cho. Văn nhân ở cái thời đại này, đặc biệt là những người như Sầm lão, Khang Thuỵ, tuyệt đối là tinh thông mọi thứ, cầm kỳ thư hoạ. Một điểm này thôi, Thiệu Vân An thừa nhận không thể sánh bằng. Cũng may Khang Thuỵ chủ động nhận chức trách thầy dạy mỹ thuật cho ba đứa nhỏ. Thiệu Vân An để ba đứa không phải học văn hoá hôm nay, mà học vẽ vời.

Sầm lão và Khang Thuỵ ở trong thư phòng mà Thiệu Vân An đặc biệt bố trí cho để ghi chép văn chương thơ từ. Mỗi một lần xem lại cảm khái một lần. Hai người gần nhất đều mê mẩn làm từ. Thiệu Vân An giúp hai người hiểu thêm về vần điệu, điều này đối với hai người họ như một cánh cổng mới mở ra, tràn đầy mê hoặc.

"Khang Thuỵ, vi sư có một chuyện muốn nhờ."

Khang Thuỵ chìm trong suy nghĩ vội lấy lại tinh thần, ngẩng đầu.

Sầm lão nhìn y, biểu tình nghiêm túc. "Khang Thuỵ, sư phụ muốn chuyên tâm nghiên cứu về "từ", viện trưởng Bạch Nguyệt học đường chính thức giao cho ngươi đi."

Khang Thuỵ nói. "Ngài mới là căn cơ của học đường, học sinh sợ không thể phục chúng a."

Sầm lão lắc đầu. "Ngươi chớ khiêm tốn. Danh hào "học phủ phu tử" của ngươi cũng không phải hão danh. Vi sư hiện tại trong lòng nhớ đến đều là thơ từ văn chương. Đối với vi sư mà nói, đây mới là đại sự. Ngươi yên tâm, vi sư sẽ không bỏ mặc học đường, chỉ là từ giờ về sau nhờ ngươi đến toạ trấn."

Khang Thuỵ cũng không làm ra vẻ, đứng dậy hành lễ. "Học sinh vâng theo lão sư mong muốn."

Sầm lão sờ râu mép, tâm tìn lập tức nhẹ nhàng rất nhiều. Khang Thuỵ ngồi xuống, muốn nói lại thôi, Sầm lão lên tiếng. "Ngươi có gì muốn nói sao?"

Khang Thuỵ đáp. "Học sinh cảm thấy Vân An chắc chắn còn không ít tư tàng."

"Ha ha!" Sầm lão lại sờ sờ râu, cười nói. "Tiểu hồ ly kia khẳng định còn. Không vội không vội, sau này hắn nhất định sẽ lấy ra, ngươi với vi sư tạm thời cứ chờ đợi. Ngươi cùng vi sư trước tiên nên hiểu hết ý nghĩa thơ từ này. Vi sư dự định năm sau vào kinh một chuyến, đi thăm sư huynh. Cái khác chưa nói, đơn giản một "từ" này thôi cũng đủ gây ra sóng to gió lớn."

Khang Thuỵ đồng ý nói. "Hẳn phải đưa cho sư bá. Sư phụ nếu có việc cần học sinh, học sinh việc nghĩa không từ."

Sầm lão thở dài nói. "Tiểu hồ ly kia vẫn là vượt qua dự liệu của vi sư. Khang Thuỵ, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, chúng ta phải nhìn về phía trước. Vi sư nguyên bản từ lâu đã mất miếu chi tâm (nghĩa là lòng không hướng về triều đình nữa, để nguyên văn nghe hay hơn), nhưng hôm nay ngươi cũng thấy đấy. An nhi tin tưởng ngươi và vi sư mới nguyện ý giao ra mấy thứ này, ngươi cùng vi sư phải ghi nhớ ở trong lòng. Mấy thứ này nếu hắn thật sự muốn cất giấu, thì không biết bao nhiêu năm, có lẽ cả trăm năm sau mới xuất hiện. Ngươi cùng vi sư cả đời căn bản không có duyên nhìn thấy.

An nhi e rằng còn chưa ý thức được nguy hiểm sau này. Vi sư đã nhận hắn làm nhi tử, thì sẽ vì hắn tính toán. Vi sư lần này vào kinh, chính là muốn gặp gỡ lão hữu trước đây cùng nhóm sư huynh đệ của ngươi."

Khang Thuỵ hít một hơi thật sâu, trầm trọng gật đầu. "Học sinh minh bạch ý tứ của sư phụ. Vân An làm như vậy xác thực ngoài sở liệu của học sinh. Nếu người khác sở hữu thứ này, sợ là sớm đã lợi dụng mà vào triều đình, mưu quyền đoạt lợi. Hắn lại vô tư giao ra, chỉ với điểm này thôi, học sinh đã không thể ngồi xem không màng. Sư phụ yên tâm, học sinh tự biết nên làm thế nào."

"Ngươi có thể minh bạch là tốt nhất."

"Cốc cốc cốc," có người gõ cửa. Sầm lão mở miệng. "Mời vào."

Cửa mở ra, Thiệu Vân An ôm một hộp gỗ cười híp mắt bước vào trong. Vừa nhìn thấy hắn, trên mặt Sầm lão và Khang Thuỵ tràn ra tươi cười.

Sầm lão hỏi. "An nhi ngươi bận rộn cái gì vậy? Cả sáng nay không thấy ngươi."

"Nhi tử bận rộn lo việc của ngài và Khang viện trưởng nha."

"Cho chúng ta?"

Sầm lão và Khang Thuỵ nhìn nhau một cái, đều là hiếu kỳ.

"Chuyện gì vậy?" Sầm lão nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Thiệu Vân An.

Thiệu Vân An đi tới trước bàn đọc sách, thả hộp xuống, vẻ mặt thần bí nói. "Là việc ngài cùng Khang viện trưởng sẽ cực kỳ yêu thích. Các ngài có muốn đoán thử hay không?"

Hắn chỉ chỉ cái hộp.

Sầm lão sờ râu. "Ồ, chẳng lẽ là món ăn mới?" Tiểu hồ ly nói trà mới phải năm sau mới có, hẳn không phải trà.

Thiệu Vân An lắc đầu một cái, nhìn về phía Khang Thuỵ. Khang Thuỵ cũng vờ như suy nghĩ vài cái, đoán. "Là, là ngoạn ý mới?" Giống như khối rubik?

Thiệu Vân An vẫn lắc lắc đầu.

Sầm lão cười lắc đầu. "Thế thì lão phu đoán không ra. Ngươi tên tiểu hồ ly, không được nước đục thả câu, mau nói là cái gì?"

Thiệu Vân An đặt hai tay trên chiếc hộp, đàng hoàng trịnh trọng nói. "Trước khi ta nói ra đáp án, các ngài phải đáp ứng ta một chuyện."

"Ngươi nói." Sầm là là người lên tiếng đầu tiên.

Khang Thuỵ gật đầu. "Dễ thôi."

Thiệu Vân An nhếch miệng. "Không được mất ăn mất ngủ."

Hai người nghe xong tức khắc hai mắt sáng ngời. Sầm lão duỗi tay định lấy cái hộp kia, bị Thiệu Vân An đè lại. "Ngài phải đáp ứng ta trước."

"Ta đáp ứng, đáp ứng." Sầm lão đoán được có thể là cái gì, thời điểm này, điều kiện gì cũng phải đáp ứng mới được!

Thiệu Vân An nhìn Khang Thuỵ, Khang Thuỵ lập tức gật đầu. "Đáp ứng."

"Tốt, các ngài đều đáp ứng, nếu làm không được ta sẽ thu hồi lại."

"Đáp ứng, đều đáp ứng!"

Lúc này, Sầm lão ở trước mặt Thiệu Vân An cứ như hài tử lão phụ cần dỗ dành vậy, hoàn toàn không có nguyên tắc.

Thiệu Vân An nới lỏng tay, Sầm lão lập tức đoạt lấy bảo bối ôm lại, mở nắp hộp ra. Đựng trong hộp chính là thư. Nằm trên cùng là một quyển thư ngoài bìa viết hai chữ "Kinh Thi." Hô hấp Sầm lão nhất thời cứng lại. Khang Thuỵ vươn tay cẩm lên quyển thư đóng chỉ, mà ngay sau đó ở phía dưới liền lộ ra quyển thư, viết. "Chu Dịch."

Duy chỉ hai quyển thư này thôi mà Sầm lão và Khang Thuỵ còn chưa từng thấy, chớ nói chi ở phía dưới còn đến mấy quyển. Sầm lão ngẩng đầu, hai mắt toả ánh sáng, tay đều run lên.

"An nhi, mấy thứ này, mấy thứ này là!"

Thiệu Vân An nắm chặt bàn tay run rẩy của Sầm lão. "Cha, đây là báu vật của ta, nhưng cũng không phải là của ta. Năm ta mười tuổi ở bên ngoài thôn gặp gỡ một lão hoà thượng bị thương. Ông ấy cho ta cái hộp, bên trong chứa những quyển thư này. Ông ấy kêu ta cất giấu kỹ cái hộp, nói một tháng sau nếu ông không tới lấy, thì mặc cho ta xử lý. Khi còn bé ta có nhận biết ít chữ, tuy rằng thư này xem không hiểu, cũng không biết thư tịch quý giá ở chỗ nào. Mà kỳ quái chính là, sau khi giấu hết thư đi thì ta lại quên mất chuyện này, mãi cho đến sau khi tự sát ta mới nhớ tới. Có lẽ đây chính là kỳ ngộ đi. Cha, tất cả thư này trước kia ta không dám lấy ra. Hiện tại có ngài ở đây, ta mới dám đem ra. Cũng chỉ có giao cho ngài ta mới yên tâm."

Sầm lão môi đều run run. Nếu thật sự như lời Vân An nói, vậy mấy quyển thư này có lai lịch rất lớn!

Thiệu Vân An nói tiếp. "Mấy quyển này ta đều xem qua. Mấy văn chương thơ từ ta đọc cho ngài nghe, có rất nhiều là xuất phát từ mấy quyển thư này. Bởi vì lúc đó có người ngoài, cho nên ta mới mặt dày nói là chính mình nghĩ ra."

Sầm lão hơi thở nặng nề, trở tay nắm chặt tay Thiệu Vân An, chỉ đơn giản hai chữ "tín nhiệm" cũng không đủ khả năng làm ra chuyện này. Từng đây thư tịch, Thiệu Vân An tuỳ tiện giao cho người quyền quý nào đó là có thể hưởng đến vinh hoa phú quý. Nhưng hắn lại đem thư tịch giao cho ông, một lão nhân không quyền không tài.

Thiệu Vân An vui cười. "Ngài là cha ta, đây là lễ ra mắt nhi tử đưa cho ngài, còn thỉnh cha vui lòng nhận."

Hốc mắt Sầm lão đỏ lên, cười cười nhéo mặt Thiệu Vân An. "Tiểu tử ngươi chính là muốn nịnh nọt lão phu."

"Hắc hắc. Ngài còn nhớ vừa nãy đáp ứng nhi tử, không thể mất ăn mất ngủ."

"Tiểu hồ ly!"

Gõ ót Thiệu Vân An một cái, Sầm lão không rảnh đi lo chuyện khác nữa. Mà bên kia, hai bên tai Khang Thuỵ sớm đã không nghe thấy tâm sự của hai người.

"An nhi, đại ca và mọi người đâu?"

Giờ cơm trưa, trên bàn cơm không gặp Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh, Sầm phu nhân không rõ hỏi. Trong lòng Thiệu Vân An thầm lắc đầu, ngoài miệng lại nói. "Cha có việc bận, đại ca cùng Khang viện trưởng đang thảo luận cùng. Chốc nữa nhi tử sẽ đưa cơm qua, chắc là việc đại sự."

Sầm phu nhân nghe thế, liền nói. "Vậy thôi không nên quấy rầy họ. Buổi chiều ta phải trở về một chuyến. Trương viên ngoại phu nhân đưa đến bái thiếp, con rể bà làm quan ở kinh thành, ra không thể không tiếp."

Thiệu Vân An lập tức nói. "Thế nói bà ấy tới đây gặp, ngài khỏi phải đi qua."

Sầm phu nhân lắc đầu nói. "Ngươi chỗ này đâu thể ai cũng mời đến. Người ta là nữ nhân gia đến chỗ ngươi người ngoài lại gièm pha. Vừa vặn ta cũng phải hồi phủ lấy ít thứ, chạng vạng là có thể trở về."

"Vậy nhi tử đi cùng ngài."

"Không cần. Trương phu nhân lắm miệng, ngươi đi sẽ không tránh khỏi bị nàng hỏi thăm."

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói. "Ta đưa ngài trở lại. Vừa lúc cũng cần mua vài món đồ trong nhà. Ngài gặp khách xong, ta đón ngài về."

Thiệu Vân An nói tiếp. "Vậy để Tỉnh ca đưa ngài đi thôi. Nhi tử cũng muốn nhờ Tỉnh ca đi xem sinh ý của Tứ thẩm thế nào. Hứa chưởng quầy không có ở đó, nhi tử chỉ sợ có người đến tìm họ gây sự."

Sầm phu nhân nghe vậy thì đồng ý. "Cũng tốt. Ta đã đặt cầm cho Ni tử, Thạch Tỉnh thuận tiện đến xem đã có hay chưa."

"Vâng."

Tuy rằng Sầm lão còn chưa chính thức tổ chức lễ nhận thân, nhưng việc Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh trở thành nhi tử của Sầm lão thì chắc như đinh đóng cột, chỉ còn chờ Thiệu Vân An giải quyết xong hết phiền phức hoặc chắc chắn không có chuyện gì không tốt xảy đến nữa. Như vậy Sầm phu nhân chính là mẫu thân hai người. Cho nên thái độ hiện tại của bà cũng bất đồng, nhiều thêm vài phần thân cận.

Ăn cơm trưa xong, Vương Thạch Tỉnh mang theo Trịnh đại cùng Đinh Nhất Lâm đưa Sầm phu nhân hồi huyện thành, thuận tiện mua đồ dùng. Vào ngày thứ năm đầu năm, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh đi bái phỏng Quan Trần hai vị phu tử, vốn dĩ bọn họ tính toán đến chúc tết Hứa chưởng quầy và Tằng chường quầy, kết quả hai vị chưởng quầy đều không ở, nói là đi Sắc Nam phủ, chưa rõ ngày về, nên hai người không tính lại đi. Sự tình lá trà và rượu khẳng định Hằng viễn hầu phủ đã nghe tin, căn cứ vào sự nhạy bén của Hứa, Tằng chưởng quầy, chắc chắn cũng đoán ra được chuyện này có liên quan đến Thiệu Vân An. Dù sao ngày An công công và Tưởng Khang Thần tới, ông và Tằng chưởng quầy đều có ở huyện. Thiệu Vân An chờ Hứa chưởng quầy tới tìm hắn, đối phương nhất định sẽ tới.

Mang theo mấy hộp cơm, Thiệu Vân An đẩy cánh cửa gõ nửa ngày không ai thèm phản ứng ra. Đi vào cửa nhìn, quả nhiên, Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh mỗi người một quyển thư vùi đầu nghiên cứu. Sầm lão và Khang Thuỵ cơ bản là quên mất đã đáp ứng Thiệu Vân An không được mất ăn mất ngủ.

Thiệu Vân An giao ra hai mươi sáu quyển thư. Tứ thư ngũ kinh, cần thiết phải có. Còn có Đường thi, Tống từ, nguyên khúc, các tiểu thuyết nổi tiếng thời Thanh. Ngoài ra còn có Âu Dương Tu, Phạm Trọng Yêm và tác phẩm của các tác giả cổ đại nổi tiếng khác. Hai mươi sáu quyển thư này đối với nền văn học, giáo dục thời này mà nói, giống như phim bom tấn vậy, mở ra trước mắt ba người cánh cửa hoàn toàn mới.

Thiệu Vân An thả hộp cơm xuống, lên tiếng. "Cha, đại ca, Khang viện trưởng, ăn cơm."

Ba người không phản ứng.

Thiệu Vân An tiến lên vài bước, không khách khí ra tay.

"An nhi!"

"Vân An!"

Bị người cướp mất đồ trên tay, Sầm lão, Tưởng Khang Ninh cùng Khang Thuỵ nổi giận.

"Nên ăn cơm! Đã qua thời gian dùng bữa trưa rồi. Cha, Khang viện trưởng, các ngài đã đáp ứng ta sẽ không mất ăn mất ngủ. Thư ở chỗ này, chạy không được, cứ từ từ xem."

"Đứa nhỏ này, ngươi biết cái gì, chậm không được, không thể chậm!" Sầm lão sốt ruột lấy lại "Kinh thi" trên tay Thiệu Vân An, như bảo bối sờ sờ. "Ta sợ không đủ thời gian! Ngươi đừng quấy rầy lão phu xem sách, nếu đói ta tự mình ăn!" Sầm lão chỗ nào còn vẻ bình tĩnh thường ngày.

Tưởng Khang Ninh cũng đoạt lại quyển "Mạnh tử" vừa nãy còn đang xem, trừng mắt liếc Thiệu Vân An một cái. "Đừng làm phiền!"

Thiệu Vân An suýt nữa thở không ra hơi.

Khang Thuỵ lấy lại quyển "luận ngữ" của mình, thiếu kiên nhẫn phất tay đuổi người. Thiệu Vân An hít sâu một hơi. "Ăn cơm trước! Không ta đem mấy quyển thư này đốt hết!"

"Ngươi dám!" Ba tiếng sư tử rống.

"Vậy mọi người ăn cơm trước! Nuốt lời làm giả phì!"

Sầm lão gương mặt đỏ lên.

"Nói không giữ lời lỗ mũi sẽ biến dài."

Khang Thuỵ thiếu chút nữa đưa tay lên sờ mũi.

"Nhưng ta đâu có đáp ứng ngươi cái gì?" Tưởng Khang Ninh cúi đầu đọc sách tiếp.

"Tốt nha! Ta còn định đưa cho mọi ngươi thêm vài quyển thư, nếu vậy, thôi quên đi!"

Tưởng Khang Ninh ngẩng đầu lên, Sầm lão và Khang Thuỵ hai mắt lấp lánh, tiếp theo Sầm lão nổi giận mắng. "Tiểu tử ngươi còn tàng thư?"

"Nhi tử đã đoán trước ngài sẽ như vậy. Nhi tử đây không gọi là tàng thư, phải gọi là tiên phát chế nhân."

Được rồi, bảo bối trên tay nhân gia, không nghe lời không được. Ba người không tình không nguyện, ăn ngấu nghiến, hoàn toàn vứt hết sự tao nhã của văn nhân. Dưới sự giám sát của Thiệu Vân An, ăn hết đồ ăn trong hộp, còn không thèm lau miệng đã lo vòi Thiệu Vân An giao sách.

"Uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một hồi đã."

"..."

Không có cách nào khác, ba người đành kiềm chế lại nội tâm dày vò, ngồi xuống uống trà hoa cúc. Thiệu Vân An nói. "Từng này thư không ai dám đoạt của các ngài. Các ngài không ăn không uống, thân thể mệt mỏi suy sụp, không phải là mất nhiều hơn được sao? Kết hợp làm việc với nghỉ ngơi mới là phương pháp học tập tốt nhất."

Sầm lão vuốt ve bào bối thư, vội la lên. "Nếu lão phu bằng tuổi ngươi, nhất định không vội. An nhi, lão phu đều đã năm mươi tám tuổi (năm mươi tám cái nồi bánh chưng), chẳng biết còn sống được mấy năm. Vi phụ sợ đến chết cũng không thể tìm hiểu hết được những quyển thư này a!" Nói đến đây, viền mắt Sầm lão đều đỏ.

Thiệu Vân An trong lòng xót xa, ngồi xổm xuống trước mặt Sầm lão, nắm chặt bàn tay khô gầy, che kín những vết đồi mồi của lão nhân. Ở hiện đại, năm mươi tuổi vẫn là tráng niên, còn chưa tới tuổi nghỉ hưu. Nhưng ở Yến quốc tuổi thọ trung bình là năm mươi mad nói, Sầm lão đã được coi là lớn tuổi.

"Cha, ngài cứ yên tâm. Nhất định ngài sẽ sống lâu trăm tuổi. Ngài còn ít nhất năm mươi năm thời gian để xem thư mà."

Sầm lão nở nụ cười, mang theo vui mừng.

"Nhi tử đáp ứng ngài, nhất định khi còn sinh thời sẽ để ngài xem hết những quyển thư này. Cho nên ngài phải nghe lời, ăn cơm thật ngon, ngủ thật ngon."

Sầm lão bị trêu chọc cười ha ha.

Tưởng Khang Ninh nhấc chén trà. "Vân An nói đúng. Mệt mỏi lại càng hao phí thời gian, đại ca phải ăn cơm ngon, uống trà ngon."

Dứt lời, y nhấp ngụm trà. Khang Thuỵ cũng không cứng đầu, tạm thời đè xuống nôn nóng trong lòng, uống trà.

"Lúc này mới ngoan."

Thiệu Vân An đứng lên. "Chỗ ta còn mấy quyển thư, bất quá là mấy thứ ở trong đầu ta viết ra. Phỏng chừng trong thời gian ngắn mọi người cũng không rảnh xem."

"Ngươi cứ giữ đó trước."

Sầm lão không kiên trì nữa.

Thiệu Vân An nói. "Ta muốn mấy bảng tự mẫu để Thanh nhi và Ni tử luyện chữ."

Khang Thuỵ lập tức đáp. "Chỗ ta có. Ta viết phong thư, ngươi nhờ người trong viện đi lấy, thuận tiện nhắn với quản gia trong phủ, ta sẽ ở lại chỗ này, không có chuyện quan trọng đừng tới quấy rầy."

"Được."

Tưởng Khang Ninh. "Ta cũng viết phong thư, ngươi nhờ Thạch Tỉnh đưa cho huyện thừa."

"Được."

Nói chuyện với ba người một hồi, thời gian nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Thiệu Vân An thu dọn bát đua rời đi. Tưởng Khang Ninh theo ra, Thiệu Vân An hỏi. "Đại ca có chuyện gì sao?"

Tưởng Khang Ninh kéo Thiệu Vân An sang một bên, nghiêm túc hạ thấp giọng nói. "Vân An, thư tịch này, vi huynh nhất thiết phải đưa lên nghĩa phụ. Thư tịch này đối với Đại Yến rất trọng yếu."

Thiệu Vân An nói. "Lúc lấy ra ta đã nghĩ đến. Bất quá đại ca, chúng ta nói rõ trước, ngươi và cha đưa cho ai, chính các ngươi quyết định, nhưng không thể đảo lộn sinh hoạt của ta và Tỉnh ca. Ngươi cũng biết, ta không có dã tâm lớn, Tỉnh ca càng không có. Chúng ta chỉ muốn trải qua cuộc sống gia đình đơn giản."

"Đại ca hứa với ngươi."

"Vậy phải làm sao đại ca tự quyết định. Đúng rồi! Quên mất nói cho lão gia tử biết, lão phu nhân phải về phủ một chuyến, nói là về tiếp đón viên ngoại phu nhân, buổi tối mới về. Tỉnh ca sẽ đưa đón ngài ấy."

"Ta sẽ chuyển lời cho Sầm lão."

"Ta hẹn Hà tử ca tới nhà hắn lấy xương cừu, buổi tối làm món bọ cạp cừu." (Món làm từ xương sống của cừu, chẳng biết dịch như thế nào, ai biết món này chỉ Nhiên với nhé!)

"Đi thôi."

Thiệu Vân An rời đi, Tưởng Khang Ninh nhìn hắn đi xa, không thấy bóng người, thở dài một hơi, chân bước vội vàng trở lại thư phòng.
Bình Luận (0)
Comment