Vương Thạch Tỉnh thoát ly tông tộc chưa bao lâu đã nhận Sầm lão làm nghĩa phụ. Chuyện này ở thôn Tú Thuỷ có thể coi là chuyện sốc chưa từng thấy. Trước tiên chưa nói cả nhà Vương lão thái ganh tỵ cỡ nào, gia đình Vương Thạch Tỉnh ở thôn Tú Thuỷ hiện giờ đã cao không thể với tới. Bởi vì tổ chức lễ nhận thân, việc đi Bạch Nguyệt học đường của Vương Thanh trễ lại mấy ngày. Mùng tám tháng hai, Thiệu Vân An chuẩn bị cơm hộp cho Vương Thanh, cùng Vương Thạch Tỉnh tự mình tiễn bé lên xe ngựa, nhìn bé cùng với Vương Diễn, Triệu Tùng Bác đi học đường.
Vương trạch mua hạ nhân, Vương Thạch Tỉnh không cần nhờ vả Lý chính và Vương Thư Bình đưa đón ba hài tử đi học nữa. Dựa theo cách tính giờ hiện đại, Bạch Nguyệt học đường tám giờ mở cửa, buổi chiều bốn giờ tan học, buổi trưa nghỉ giải lao nửa tiếng. So với trường học ở hiện đại không khác nhau lắm. Nhưng tám giờ là vào học nên phải đến trước nửa tiếng. Còn tại huyện học thì sáu giờ sáng đã bắt đầu đọc sách, tám giờ chính thức vào học, giữa trưa nghỉ ngơi một tiếng, buổi chiều học tới năm giờ, tiếp theo là đọc sách thêm một giờ, phải đến sáu giờ mới chính thức tan học. Nếu là thư sinh chuẩn bị thi khoa khảo, thông thường hay đọc sách tới đêm khuya, cực kỳ vất vả. Giống như Vương Thanh mới vừa vào học, thì có thể xem như học sinh tiểu học, thời gian học tập không lâu, không quá vất vả.
Sầm lão giao Bạch Nguyệt học đường cho Khang Thuỵ. Y là viện trưởng học đường nhưng không phụ trách giảng bài, cách mấy ngày thì mở họp, tập huấn cho các phu tử, bố trí nhiệm vụ. Cho nên Sầm lão vô cùng thoải mái, yên tâm dọn tới nhà nhi tử của mình ở thôn Tú Thuỷ. Sầm phu nhân tự nhiên cũng theo tới, Sầm phu nhân hiện tại chẳng muốn về lại phủ. Bộ trang sức của bà bị các phu nhân, nữ tử khác thèm thuồng, cả ngày gửi thiếp bái phỏng, kỳ thực là muốn nhìn bộ trang sức của bà. Sầm phu nhân phiền không chịu nổi, ngay cả bà còn chưa nỡ mang ra đeo, lấy chi mà cho người khác xem cơ chứ. Nghe trượng phu nói muốn đi thôn Tú Thuỷ, bà ngay tức khắc thu dọn hành lý, bộ trang sức đương nhiên cũng mang theo.
Như vậy Ni tử không cần đi lại, có thể ở nhà học cầm. Tưởng Mạt Hi thích nghe Ni tử đàn, cũng không phải đi tới đi lui. Lúc Ni tử luyện cầm, nhóc ở một bên nghiên cứu khối rubik, hiện tại đã thành công chinh phục cấp chín, đang trong quá trình nghiên cứu cấp mười. Biểu hiện của Tưởng Mạt Hi khiến Tưởng Khang Ninh mừng rỡ không thôi, mặc dù Tưởng Mạt Hi còn chưa nói lời nào, vẫn còn tự bế, nhưng nhìn chung đã có tiến triển. Rõ ràng nhất chính là việc nhóc tiếp thu sự thân cận của Vương Thanh và Vương Ni. Đặc biệt lần trước Ni tử khóc, nhóc còn biết an ủi nữa cơ.
Hôm nay Vương Thanh đi học đường, Sầm lão cũng đi theo, Nhất Lâm đánh xe. Tiểu tư Tô Sách của Vương Thanh theo cùng. Vương Thanh vốn dĩ không muốn, bé đi đọc sách, Tô Sách chỉ có thể ngồi ngoài đợi, bé không quen, luôn cảm thấy có chút không an lòng. Thiệu Vân An cũng không thích ứng, nhưng Sầm lão và Sầm phu nhân lại kiên quyết. Thiệu Vân An không có quan niệm về tôn ti trật tự, nhưng ở thời đại này, Tô Sách là tiểu tư của Vương Thành, nếu thân phận Vương Thanh đã khác xưa, như vậy những chuyện mà thân phận chủ tử nên làm bọn họ phải tiếp thu từ từ.
Xuyên tới cổ đại, có thân phận như vậy, Thiệu Vân An chỉ có thể nhập gia tuỳ tục, nhưng hắn lại nghĩ ra cách khác. Lúc Vương Thanh đọc sách, Tô Sách có thể qua chỗ Hứa chưởng quầy phụ giúp. Nhất Trượng Hiên và Điệp Trang Các đóng cửa, Tằng chưởng quầy chờ hồi âm của đông gia, nếu như mọi thứ thuận lợi, ông sẽ mang theo nguyên thạch của Thiệu Vân An lên kinh thành. Hứa chưởng quầy đóng cửa Nhất Trượng Hiên. Thiệu Vân An bỏ ra hai trăm lượng bạc mua lại, đổi tên thành "Vân Long Phường," coi như cùng hệ thống với Vân Long Các ở kinh thành, do chính Thiệu Vân An tự thiết kế, sửa chữa. Hứa chưởng quầy vẫn là chưởng quầy, Tô Sách đi theo phụ giúp, nhân tiện học hỏi kinh nghiệm.
Tô Sách và Nhất Lâm ở phía trước đánh xe, Vương Thanh, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác ở bên trong. Vương Thanh hiện giờ là tôn tử của Sầm lão, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác ở trước mặt Vương Thanh có hơi mất tự nhiên. Bất quá sau khi Vương Thanh lôi đồ ăn vặt mà Thiệu Vân An chuẩn bị ra, hai bé thoải mái hơn nhiều. Vương Thanh vẫn là Thanh nhi bọn nhóc quen biết, An thúc vẫn là An thúc trước kia hay cho bọn nhóc đồ ăn.
Tiến độ học tập của Vương Diễn và Triệu Tùng Bác đi trước Vương Thanh, nên Vương Thanh và hai nhóc không cùng lớp, bé học ở lớp tân sinh. Đem đồ ăn Thiệu Vân An làm bỏ vào trong túi sách, Triệu Tùng Bác tò mò hỏi. "Thanh nhi, đây là cái gì?"
Vương Thanh sờ cái túi bên người, kiêu ngạo nói. "Là cha nhỏ nhờ Chu nãi nãi làm cho ta, gọi là "cặp sách", là cha nhỏ cho ta để đựng sách trên lưng, cái này còn có hai cái quai."
Triệu Tùng Bác và Vương Diễn từ lúc lên xe ngựa đã để ý cái túi này, bây giờ nghe nói thể, hai nhóc lập tức nói. "Cho chúng ta nhìn cái."
Nói xong thì vươn tay ra.
Thiệu Vân An cảm thấy túi đeo thời này không có lợi với vai của hài tử, đều là túi đơn. Trước ngày Vương Thanh khai giảng, hắn đưa bản vẽ cho Chu thẩm nhờ bà làm một cái cặp sách hai quai. Vải thô được dập và ép lại, tận đến mười lớp nên rất dày và chắc chắn. Phía trước cặp có một ngăn, có thể để hộp cơm. Ngăn giữa để sách vở, bên trong còn một ngăn kép để đồ ăn vặt, thêm một ngăn khác để các thứ linh tinh. Hai bên cặp sách cũng trang bị ngăn nhỏ, một bên để bình nước, một bên đựng trà hoa và mứt quả cho Vương Thanh pha nước uống.
Vương Diễn và Triệu Tùng Bác nhìn phát mê, Vương Thanh nhân tiện nói. "Nếu các ngươi thích, nhờ Triệu nãi nãi và Vương Nãi nãi làm cho các ngươi một cái. Cha nhỏ nói chỉ cần ta học giỏi, hàng năm sẽ làm cho ta cặp sách mới. Cha nhỏ còn nhờ chu nãi nãi làm cho ta một cái túi sách, sau này ra ngoài chơi có thể mang theo, Ni tử cũng có."
Vương Diễn và Triệu Tùng Bác hâm mộ không thôi. Vương Diễn nói. "Cha nhỏ của ngươi đối với ngươi thật tốt."
Vương Thanh gật mạnh đầu, hạnh phúc nói. "Cha nhỏ rất tốt với ta."
Triệu Tùng Bác đáp lời ngay. "Thanh nhi, hôm nay lúc về ngươi ghé qua nhà ta một chút được không, để nãi nãi ta nhìn cái cặp sách này, ta cũng muốn nãi nãi làm cho ta một cái."
"Được chứ!"
Vương Diễn. "Ta cũng muốn."
"Được."
Bên trong Vương trạch, Ni tử nâng niu cái túi yêu thích của mình. Thiệu Vân An nói. "Ni tử thích thì cha nhỏ sẽ nhờ Chu thẩm làm thêm cho con mấy cái túi khác. Cái này có thể đựng cầm phổ. Chỗ này còn có ngăn trong, có thể đựng khăn tay này nọ."
"Cám ơn cha nhỏ." Ni tử ôm cha nhỏ, giống như ôm cha nhỏ (mẫu thân) thân sinh vậy."
Tưởng mạt Hi cũng có túi mới, là một cái túi nghiêng vai dùng để đựng rubik, chim máy nhỏ, đồ chơi. Nhưng tiếc là sự chú ý của bé không đặt trên cái túi, mà trên khối rubik.
Sầm phu nhân ở bên cạnh cười hiền hậu, Vân An thực sự là xem ba đứa nhỏ như hài tử thân sinh mà yêu thương. Sầm phu nhân cầm lên cái túi hồng nhỏ của Ni tử, kiểu dáng đơn giản, bên ngoài thêu hình chim và hoa, rất dễ nhìn. Thiệu Vân An thấy thế, nói. "Nương, ngài thích không, ta nhờ Chu thẩm làm cho ngài một cái. Khi ngài ra ngoài có thể mang theo khăn tay, gương, hay vật tuỳ thân. Ngài thích màu gì?"
Sầm phu nhân bây giờ không còn khách sáo với đứa nhi tử này nữa, đứa nhỏ này chủ ý quá là nhiều, làm cái gì cũng tốt, bà đáp lời. "Ta không thích hồng nhạt, màu này là dành cho tiểu khuê nữ dùng. Ta thích màu xanh lá hoặc xanh lam."
"Quá đơn giản rồi." Thiệu Vân An ngẫm nghĩ nói. "Nương, da ngài trắng như vậy, bảo dưỡng tốt lên, dùng túi màu sắc diễm lệ mới đẹp. Ngài yên tâm, màu sắc diễm lệ không quan trọng, quan trọng là ngài còn rất trẻ mà! Vậy đi, ta nhờ Chu thẩm làm thử xem ngài có thích hay không!"
"Cũng được, nghe ngươi."
Ni tử và nương rất thích túi xách, Thiệu Vân An không khỏi thầm nghĩ. [Hay là mình lại mở cửa hàng bán túi xách. Ừ, cũng được đó nha!]
Hắn lúc này còn chưa tưởng tượng được cái cặp sách làm cho Vương Thanh sẽ gây ra sóng gió ở Bạch Nguyệt học đường, thậm chí là tạo ra cả trào lưu ở huyện Vĩnh Tu.
Kim chi và nước sốt làm cho An công công còn chưa xong thì thời gian thu hoạch trà đã tới, Thiệu Vân An còn rất nhiều chuyện muốn làm. Quách Tử Mục cũng biết làm kim chi và nước sốt, tay nghề không khác Thiệu Vân An là mấy, Thiệu Vân An đơn giản giao việc này lại cho y. Thiệu Vân An không có thời gian làm kim chi và nước sốt, Vương Thạch Tỉnh cũng không có thời gian lo việc đồng áng. Tháng hai là thời điểm nông nghiệp bận rộn, Vương Thạch Tỉnh quyết định thuê nhân công, giao cho Chu thúc và Chu Thiên Bảo phụ trách. Trong ruộng chủ yếu trồng lúa, còn thêm dương nãi tử và hoa cúc cho Thiệu Vân An.
Giao việc cho Quách Tử Mục xong, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không mang theo bất cứ ai, lên núi. Hai người đi tới mảnh rừng trà, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vào không gian. Cây trà trồng trong không gian đã trưởng thành tới hơn một mét, cuối năm có thể thu hoạch lá. Còn dương nãi tử đã kết trái từ lâu. Hai người tiến vào trong không gian chủ yếu là để xử lý số quả dương nãi. Ngoài ra, nho trồng cũng trưởng thành, đã ra quả nhỏ, bất quá cách thời điểm có thể ủ rượu còn xa, cà chua và các rau dưa không thể lấy ra khác cũng kết trái.
Thời gian trong không gian không nhanh như bên ngoài. Thiệu Vân An vừa hái dương nãi tử, vừa trò chuyện với người bận rộn bên cạnh. "Tỉnh ca, chiến hữu của huynh sao tới giờ còn chưa thấy tin gì? Nếu năm nay không gieo được nho, cây nho trong không gian không thể lấy ra ngoài, rượu vang càng không thể quang minh chính đại mang ra bán."
Vương Thạch Tỉnh nhíu mày. "Tính toán thời gian cũng tới lúc nhận được tin mới đúng." Ngừng một chút, hắn nói. "Có lẽ là tình huống ở biên quan có thay đổi, bọn họ không thể hồi hương. Chờ thêm thời gian xem sao. Nếu như xong vụ trà xuân còn chưa có tin tức, ta sẽ tự đi một chuyến xem thử."
Thiệu Vân An không muốn Vương Thạch Tỉnh đi đến nơi xa như vậy, giao thông và điện báo thời này còn lạc hậu, ai biết trên đường lỡ phát sinh chuyện gì. Hắn ngẫm nghĩ nói. "Nếu không ta hỏi Hứa chưởng quầy thử, nhờ họ giúp chúng ta tìm hạt nho, chỉ là nguỵ trang mà thôi."
Vương Thạch Tỉnh cũng không muốn rời Thiệu Vân An quá lâu, nói. "Cũng tốt, cữ nhưỡng rượu vang trước, nho khi nào thu hoạch được cứ thu hoạch. Nơi này chỉ có đệ biết nhưỡng rượu vang, đệ nói rượu làm từ cái gì sẽ không có ai nghi ngờ."
"Đúng, cứ làm như thế. Chúng ta cũng thu cây nho."
Nghĩ xong, Thiệu Vân An không còn đắn đo chuyện này. Trong không gian có công cụ, hai người nhanh chóng hái hết quả dương nãi, rửa sạch. Cả quá trình nhưỡng Vương Thạch Tỉnh tự làm một mình, hắn không cho Thiệu Vân An động vào. ngay cả việc ép nước đã có máy ép chuyên nghiệp. Vốn dĩ Thiệu Vân An từng trồng nho nhưỡng rượu trong không gian, nên chuẩn bị đủ cả bộ máy móc, bây giờ không cần giấu diếm Vương Thạch Tỉnh, nên việc ủ rượu càng đơn giản, hắn chỉ cần làm bước cuối cùng là được.
Vương Thạch Tỉnh bận bịu làm rượu, Thiệu Vân An rời khỏi không gian, tưới nước linh tuyền cho mười một cây trà cổ, hơn nữa hắn còn bỏ thêm linh nhũ.
(Nhiên nhớ không lầm ở mấy chương đầu nói là hơn hai mươi cây, sao giờ còn có mười một cây rồi ta!). Trải qua mùa đông, nhưng bởi vì mỗi ngày Vương Thạch Tỉnh đều tưới linh tuyền, nên mười một cây trà không chỉ nảy mầm mới, còn lên rất nhanh, màu lá đặc biệt tươi xanh, còn chưa tới gần đã ngửi thấy hương trà, so với trước đó khác biệt rất lớn. Mười một cây trà này Thiệu Vân An dự định để kiếm lời cho năm nay, không phải trà nhất đẳng mà là trà thượng hạng, trừ bỏ trà trong không gian thì đây sẽ là trà ngon nhất, giá cả so với trà nhất đẳng ít nhất là nhiều hơn gấp đôi.
Ngắt xuống một chiếc lá, Thiệu Vân An nếm nếm. Có linh tuyền, cây trà phát triển rất tốt, lá ra nhanh, nếu như muốn chế trà, hiện giờ có thể hái được. Tuy nhiên hắn không nóng vội, chờ đến tiết thanh minh và cốc vũ mới hái, mùi vị nhất định tinh mỹ.
Trà nhung cũng ra mới, màu sắc không giống như lá non, mà óng ả như cây lâu năm, Thiệu Vân An rất hài lòng. Tưới xong, hắn trở lại đường cũ, đi tưới mảng rừng cây dương nãi, đương nhiên không thể thiếu đám hoa cúc dại. Làm xong hết thảy, Thiệu Vân An trở vào không gian, Vương Thạch Tỉnh còn đang ép nước. Thiệu Vân An cởi áo bông, vén tay áo, chuẩn bị ủ rượu.
Sau khi Thiệu Vân An tiến vào không gian, ở chỗ mấy cây trà xuất hiện ba vị khách không mời mà tới. Bọn nó đi vòng quanh cây trà ngửi ngửi, rồi cúi đầu liếm đi những giọt linh tuyền chưa bị hấp thu hết, đôi mắt kim sắc toả sáng.
**************
Tại kinh thành, quân hậu Đại Tề Du nhìn phong thư vừa được gửi đến, trên mặt thoả mãn tươi cười. Trước mặt y, An công công cung kính đứng, trên mặt cũng vui sướng. Xem tới dòng cuối cùng, quân hậu ngẩng đầu. "Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh quả là có tâm, nguyện ý phân ưu, lập mưu tính kế cho hoàng thượng. Chuyện này có thể. Ngươi đi hồi âm, kêu người mang loại đá kia của bọn họ đến, bản quân phái khoái mã đưa đến Hổ Hành quan, nhờ Chiến Kiêu phái người tìm. Còn cổ phần danh nghĩa thì không cần, muốn bao nhiêu ngân lượng bản quân ra bấy nhiêu." An công công lập tức nói. "Thiên tuế, ngài không cần xuất ngân lượng. Chúng ta làm việc cho ngài và hoàng thượng, vì ngài và hoàng thượng san sẻ gánh nặng, nếu để ngài xuất bạc không phải khiến ngài nhọc lòng sao. Không có ngài và hoàng thượng toạ trấn, chúng ta làm sao mở ra mấy cửa hàng này được. Ngài để cho bọn nô tài làm chủ đi, bọn nô tài sẽ thoả đáng lo liệu mọi việc. Trong thư Vân An có nói, bất kể là Vân Long Phường, cửa hàng trang sức hay phòng đấu giá, đại lý đều vì hoàng thượng kiếm bạc, vì hoàng thượng phân ưu, nào có đạo lý để ngài xuất bạc. Nếu không phải vì vậy, tính tình Thiệu Vân An lười biếng sẽ không làm mấy thứ này, ngài để bọn nô tài có cơ hội lập công đi."
Quân hậu mỉm cười. "Nếu theo ngươi nói, bản quân xuất bạc là sai sao?"
An công công lập tức đáp. "Còn không phải sao. Mở thêm cửa hàng bọn nô tài có thể kiếm thêm bạc. Nếu không nhờ thiên tuế, nô tài làm sao kiếm được phần bạc này, sớm đã bị người khác cướp mất. Vân An hiểu đạo lý này mới thỉnh ngài góp cổ phần danh nghĩa. Thiên tuế, quỹ cứu trợ hiện giờ cũng cần bạc đó."
Quân hậu thu lại nụ cười, hiện tại mặc kệ là hoàng thượng hay là y, làm cái gì cũng cần tiền, rất nhiều tiền. Nhưng số lượng bạc trong tay y và hoàng thượng có hạn. Trầm mặc một hồi, quân hậu lên tiếng. "Vậy bổn quân sẽ nhận phần ân tình này của các ngươi. Ý tưởng phòng đấu giá, bản quân thấy rất hay, Thiệu Vân An đúng là có nhiều chủ ý. Ngươi đi tìm nhị tẩu của bổn quân, chuyện phòng đấu giá sẽ do Lỗ quốc công phủ phụ trách, nhớ chú ý, trước khi phòng đấu giá khai trương, không được lộ thông tin ra bên ngoài. Bản quân phải cho nhóm thế gia trong kinh thành một trận "kinh hỉ"."
"Thỉnh thiên tuế yên tâm, nô tài nhất định làm tốt việc này."
"Ngươi đi đi."
An công công rời đi, quân hậu đọc lại lá thư. Con dâu thứ của Đại lão tướng quân, nhị tẩu của quân hậu Đại Tề Du xuất thân từ Lỗ quốc công phủ. Từ sau khi có sinh ý trà rượu, công việc của quân hậu bận hơn rất nhiều. Y là đại biểu cho Đại gia. Hiện tại để Lỗ quốc công phủ phụ trách phòng đấu giá, chính là muốn kéo Lỗ quốc công phủ vào theo, tăng thêm cường lực cho hoàng thượng. Lỗ quốc công Túc gia, mặc dù là quốc công, nhưng thế lực không thâm niên như An quốc công Võ gia và Ninh quốc công Sở gia, thậm chí không bằng Hằng viễn hầu Nguỵ gia.
Thế lực An quốc công Võ gia tuy rằng suy thoái, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, mối quan hệ trong triều lằng nhằng rắc rối, không thể dễ dàng diệt trừ. Trong hai vị phi tần của Vĩnh Minh đế có Tinh phi Sở Duyệt, xuất thân từ Ninh quốc công phủ. Sau khi thân mẫu của vị hoàng tử duy nhất của Vĩnh Minh đế qua đời thì hoàng tử được chuyển sang danh nghĩa của Tinh phi. Quân hậu hiện giờ chưa có hài tử, khả năng vị hoàng tử kia trở thành thái tử rất cao, trừ phi quân hậu có long thai hoặc Vĩnh Minh đế nạp thêm phi thần, sinh hạ thêm hoàng tử, nhưng dựa vào tình cảm Vĩnh Minh đế dành cho quân hậu, y sẽ không làm vậy.
Sở gia vốn là thế gia lâu năm, có một Tinh phi, dù không được sủng ái, cũng là người trong cung, huống hồ trên danh nghĩa còn là mẫu thân của hoàng tử. Từ sau khi An quốc công phủ hạ đài, thế lực Ninh quốc công phủ trở nên lớn nhất, cũng cao nhất. Việc quân hậu cần làm hiện giờ là nâng cao địa vị các thế gia trung thành với hoàng đế lên, áp chế đám thế gia lâu năm đang rục rịch, tránh cho bọn họ dùng thế lực áp hoàng quyền. Trong sổ đen của Vĩnh Minh đế, xếp hạng đầu tiên là An quốc công phủ, Ninh quốc công phủ và Hằng viễn hầu phủ.
"Thiệu Vân An..."
Quân hậu Đại Tề Du trầm thấp lặp lại một danh tự, y rất muốn gặp gỡ người này. Chỉ bằng dăm ba câu có thể khiến Nguỵ Hoằng Văn rời khỏi Hằng viễn hầu phủ, nguyện ý xuất lực cho y, còn có Sầm Nguyệt Bạch, Khang Thuỵ và huynh đệ Tưởng gia tin tưởng, An trạch cam nguyện nhận làm chất tử, rồi mở miệng đưa liền hơn ba nghìn lượng hoàng kim...
Nói thật, quân hậu chưa từng gặp Thiệu Vân An, nhưng cực kỳ tò mò về hắn. Nếu không phải cân nhắc nhiều thứ, y mới áp xuống ý định của hoàng thượng triệu Thiệu Vân An vào kinh. Chứ không, y thật sự muốn gặp người này một lần.
Người có năng lực như vậy, chẳng lẽ lại cam nguyện làm thảo dân, mai một nơi thôn dã?