Hàn Quân Chiếu Tình

Chương 1

Khi quản sự ma ma ở phòng kim tuyến nói với ta rằng cha mẹ ta đã tìm đến phủ,

Ta ngẩn người.

Tay run lên, mũi kim suýt nữa đâm vào đầu ngón tay.

"Cha mẹ? Cha mẹ nào?"

Ta là người xuyên không tới.

Vào một ngày mưa sấm chớp, nhắm mắt mở mắt. Thế giới đã khác rồi.

Khắp nơi là lũ lụt, bốn bề là xác trôi, người còn thở được đều thuộc loại hiếm có,

Chịu đựng mấy ngày, đói đến không chịu nổi, ta đành phải tùy tiện nhặt một xác nam nhân, cắm một cọng rơm lên đầu, nằm sấp trên đất khóc lóc bán thân chôn cha.

Đến nay vào phủ đã hơn tám năm, chưa từng có ai tìm đến.

"Ta làm sao biết được? Người ta bây giờ đang đợi ở cửa hông đó?"

Ta kinh ngạc đứng dậy, đang định qua xem tình hình.

Quản sự ma ma lại hừ một tiếng: "San Hô, ngươi có quên chuyện gì không?"

Ta khựng bước, mặt hơi cứng lại, cười lấy từ trong lòng ra tiền tháng vừa mới phát hôm nay, đưa lên: 

"Vốn định lát nữa về rồi đưa cho ma ma."

Bà ta nhếch mép, liếc xéo ta một cái: "San Hô à, ngươi xưa nay vẫn là người ngoan ngoãn nhất, ngày kia viện của đại thiếu gia sẽ đến chọn người, ma ma sẽ chiếu cố ngươi, đi đi."

"Vâng, cảm ơn ma ma." Ta cười đáp một tiếng, xoay người liền hạ thấp giọng, chửi một câu: "Quỷ hút máu."

"Đúng rồi, về sớm một chút, ngươi bệnh mấy hôm nay, còn thiếu không ít việc."

"Vâng, San Hô biết rồi."

Ta bước về phía cửa hông ở hậu viện Cố phủ.

Nha hoàn trong phủ gặp người ngoài cơ bản đều ở đó.

Từ cửa Thùy Hoa đi ra, qua hành lang dài ríu rít tiếng chim, rồi vòng qua khu vườn rộng lớn hoa cỏ um tùm là đến cửa hông ở góc đông bắc.

Cố phủ rất lớn, đi một đoạn đường này, trán đã rịn mồ hôi.

Vừa mới đứng vững, liền thấy một đôi nam nữ áo quần rách rưới, khắp người vá víu khóc lóc "Con ơi! Con ơi!" nhào tới.

Ta còn chưa kịp mở miệng đã bị dọa một phen, vội vàng lùi lại tránh né, nghiêm giọng nói: 

"Dừng lại! Ai là con gái của các người?! Có bằng chứng gì?! Ta không nhớ mình có cha mẹ nào cả."

Người nữ nhân mặt vàng vọt thoáng chút ngượng ngùng, lau nước mắt nơi khóe mắt, nức nở nói: 

"Nhị Nha à! Con lúc đi lạc mới bảy tuổi, bao nhiêu năm rồi không nhớ cũng là thường tình, nhưng chúng ta thật sự là cha mẹ con, bên trong đùi của con có phải có một vết bớt màu đỏ hình con thỏ không?"

Vết bớt màu đỏ.

Ta chớp mắt, cái này thì đúng là có.

Xem ra quả thực là cha mẹ ruột của thân thể này.

Chỉ là sự thật e rằng không giống như lời người nữ nhân trước mắt này nói.

Bình Luận (0)
Comment