Hàn Quân Chiếu Tình

Chương 6

Ta lại "bệnh", nằm liệt trên giường nôn mửa tối tăm mặt mày.

Quản sự ma ma nhìn bộ dạng này của ta, mắng ta hồi lâu.

"Đúng là đồ không có phúc… cơ hội tốt như vậy cũng không nắm bắt được."

"Đáng đời cả đời làm tiểu nha hoàn, bị người ta đạp dưới chân…"

"Vốn còn trông mong ngươi kéo ta một tay, bây giờ xem ra ngươi không có số đó…"

…………

Ta im lặng không nói, che mặt làm bộ đau buồn.

Đợi người đi rồi, lập tức thay đổi sắc mặt, lật người lại, nhếch mép cười.

Cái bệnh này.

Một nửa là cố ý, nửa còn lại cũng là ta cố ý.

Đưa tay mò dưới gối, một tờ giấy màu nâu nhạt kẹp giữa ngón tay, ta nheo mắt, một mùi thuốc bột đắng ngắt xộc vào mũi.

Bên nhau bao nhiêu năm.

Ta sao cũng không ngờ Xuân Liễu lại lén bỏ thuốc ta.

Chỉ vì vị trí di nương như ảo ảnh kia.

Đúng vậy, không có ta, cơ hội nàng vào viện của đại thiếu gia có lẽ sẽ lớn hơn nhỉ.

Dù sao hôm đó, đại thiếu gia ngoài khen ta, cũng khen eo của Xuân Liễu, thon thả như liễu rủ.

Đêm qua nàng cười tươi bưng canh đến cho ta, khuyên ta uống.

Ngửi thấy mùi đó. Ta liền hiểu ra.

Chỉ là ta không từ chối, nhưng cũng không uống.

Đã uống thuốc mình chuẩn bị từ trước.

Nếu nàng đã muốn như vậy, hy vọng nàng có thể được như ý nguyện.

Ta nằm trên giường, nghĩ thầm.

Không bao lâu, Xuân Liễu trở về, dường như đã thành công, mặt mày hớn hở.

Chỉ là nhìn ta, nụ cười khẽ thu lại, dường như có chút ngượng ngùng.

"San Hô…"

Ta cũng không mấy để tâm, cười cười, nói một câu: "Chúc mừng."

Ngoài nàng ra, phòng kim tuyến còn có một nha hoàn tên Tri Cẩm cũng đi, được phu nhân gọi qua.

Quản sự lại bổ sung thêm hai tiểu nha hoàn chưa biết việc vào phòng kim tuyến.

Quản sự ma ma không ưa ta, cố ý giao người cho ta: 

"San Hô, ngươi dẫn dắt chúng nó."

Tiểu nha hoàn có thể làm gì, kỹ năng thêu thùa của các nàng bây giờ cũng chỉ có thể giúp chia chỉ, việc vẫn đè nặng lên vai ta.

"San Hô tỷ tỷ!"

Nhìn hai gương mặt non nớt lấy lòng này, như nhìn thấy chính mình ngày xưa.

Ta bất đắc dĩ thở dài: "Vào đi, ta dạy các ngươi chia chỉ trước."

Việc nhiều thời gian gấp, gần như cả ngày không rảnh tay.

Xuân Liễu về thăm ta mấy lần, ta đều đang bận.

Nàng bây giờ coi như là người mới được đại thiếu gia sủng ái.

Xiêm y trang sức khác hẳn ngày thường, mày mắt đều ánh lên ý cười.

Dường như đã có chút quyền lực và mối quan hệ.

Nàng lén lút hỏi ta: "Quản sự ma ma bắt nạt ngươi như vậy, có muốn rời khỏi phòng kim tuyến không? Đến một nơi tốt hơn."

Ta do dự nhìn nàng một cái, trong lòng cảm thấy không ổn, cười lắc đầu: 

"Ta tính tình vốn ngốc nghếch, lại không biết cách cư xử, ở phòng kim tuyến cũng tốt rồi."

Nàng hận sắt không thành thép mà chọc vào trán ta.

Ta không bình luận gì về chuyện này.

Đổi chỗ khác chẳng phải vẫn làm nha hoàn, làm sao thoải mái bằng ra khỏi phủ tự mình sống cuộc sống của mình.

Chỉ là ta ký khế ước bán thân trọn đời, đây là một vấn đề.

Năm sau là sinh thần bảy mươi của lão thái thái, Cố phủ nhất định sẽ tổ chức lớn.

Đến lúc đó lão thái thái ban ơn, nếu ta có thể lọt vào mắt xanh của lão thái thái, thì có thể cầu xin một chút.

Chỉ là còn chưa đợi đến ngày đó.

Không bao lâu sau, tai họa ập đến.

Nha hoàn Sơ Hạ bên cạnh Cố lão gia đột ngột qua đời, một chiếc chiếu rách cuốn lấy thi thể rồi ném ra ngoài.

Có người tiến cử ta lên.

Cố lão gia đã ngoài bốn mươi, bụng phệ, mặt mày sớm đã có nếp nhăn.

Con đường làm quan không suôn sẻ, lại thêm tính háo sắc, thân thể bị rượu chè gái gú bào mòn vẫn thích những cô gái trẻ.

Nha hoàn bên cạnh đều là khách trên giường của ông ta.

Bây giờ có lẽ thân thể không còn tốt nữa, đặc biệt thích chơi những trò mới lạ.

"Được rồi, cứ chọn người này đi, viện của đại lão gia vừa hay thiếu người."

Nhìn kẻ  mặt gầy như khỉ này, ta thầm chửi ông ta vô số lần.

Bình Luận (0)
Comment