Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Chương 13


Đêm đã khuya, Ngụy Thanh Thảo nằm ở trên giường nhỏ của mình, nghe âm thanh khi ngủ say của hai em gái bên cạnh, trong lòng mềm mại ngọt ngào đến kiên định.Đời trước, cô chưa từng cảm thấy người một nhà được ở cùng nhau mới là hạnh phúc, còn hung dữ với hai đứa em, giờ nhớ lại, trong lòng cực kỳ áy náy.Bỗng nhiên, em hai chép chép miệng lẩm bẩm một câu “Thơm, thịt thơm quá à…”Ngụy Thanh Thảo cười, cười đến chua xót: Em gái ngủ mà còn mơ thấy dư vị được ăn thịt hôm nay.Nhưng làm tâm tình cô gợn sóng nhất lại là lời thổ lộ của Triệu Kiến Khánh.

Cô cảm thấy rất có ý tứ, mình sống lại một đời mới gặp được “niềm vui mới”, này có tính là vận đào hoa tới rồi không?Đương nhiên, cô đời trước đã chịu đủ tội do nam nhân hành hạ rồi, đời này chỉ nghĩ phải rời xa nam nhân, cứu vớt mẹ, bảo hộ em gái, còn lại, là dạy ba cô làm người cho đúng.Cho nên, đối với lời thổ lộ của tên hán tử Triệu Kiến Khánh kia cô chỉ có cười nhẹ rồi bỏ qua.Trước mắt, cái cô nên làm là kiếm tiền! Kiếm tiền! Kiếm tiền!Lợi dụng ưu thế của người trọng sinh, phải làm cuộc sống nghèo rớt mồng tơi trước mắt trở nên êm ả rực rỡ.Nhìn xem, hôm nay chỉ cần 8 đồng tiền là đã có thể làm cho cả nhà hạnh phúc bao nhiêu, tiền quả nhiên là vạn năng!Hiện tại là năm 84, là lúc nhà nước mới mở cửa cải cách, là thời đại hoàng kim, chỉ xem bản thân có biết nắm bắt cơ hội này hay không thôi.Cô nghĩ đến đây liền nhảy xuống giường, mở túi xách của mình ra, tiền đêm qua đoạt từ Trương Bằng Phi tới đều để ở bên trong.Cô đếm đếm, còn thừa hơn 50 nguyên, nhưng mà đã là con số không nhỏ rồi, phải biết rằng, một bao lúa mạch chỉ có mười mấy đồng một bao.Cô đem tiền cất kỹ, mới nằm xuống cân nhắc nên làm sinh ý gì, phải kiếm tiền như thế nào.Nhớ lại đời trước, Trương Bằng Phi chính là nhờ ở mùa thu đi thu bông kiếm được tiền đầy bồn đầy chén, cô liền nắm lấy đại cơ hội kiếm tiền đó vậy, đương nhiên, thuận tiện phải đem tên tra nam kia đuổi đi.Nhưng mà trước hết phải chờ tới mùa bông đã, cô đành phải nghĩ phương pháp trước vậy.


Nghĩ nghĩ bất giác đã nặng nề ngủ rồi……Cô bị tiếng chim kêu trong viện đánh thức, phát hiện hai em gái đã dậy từ sớm đi học rồi, cô mặc quần áo xuống giường.Trong viện, chỉ có mình mẹ cô đang bận rộn, bà nội và ba cô đều còn đang ngủ.“Mẹ, lúa mạch cũng thu xong rồi, mệt dữ lắm rồi, ruộng đồng thì tới mùa nghỉ, sao mẹ không tranh thủ ngủ nhiều thêm một chút đi ạ?” Ngụy Thanh Thảo đoạt cây kéo trong tay mẹ qua.

Mẹ cô đang cắt lông dê.Trương Ngọc Anh nhẹ giọng nói: “Ngủ gì mà ngủ, dậy sớm đã quen rồi, ngủ không được nữa.


Con cắt lông dê đi, mẹ đi rửa tay nấu cơm đây.”Ngụy Thanh Thảo liền mềm giọng nói được, nhẹ nhàng tiếp tục cắt lông dê.Trời nóng, dê cũng phải đến mùa “cắt tóc” “cởi áo bông ra”, bằng không sẽ dễ bị cảm nắng.

Quanh năm suốt tháng, mẹ cô đều chưa hề rảnh hơi, không phải chuyện này thì là chuyện khác.Ba cô thì có thói quen làm chưởng quỹ phủi, bà nội thì giở thói làm Từ Hi Thái Hậu, mà mẹ cô, từ đó cũng có thói quen nhẫn nhục chịu đựng.Mẹ là người làm việc nhiều nhất trong nhà, tiêu pha ít nhất, ăn cũng ít nhất.


Mẹ cô hay nói, mẹ chồng tuổi lớn rồi, nên ăn ngon mặc đẹp; chồng bà là chủ gia đình, cũng nên ăn ngon mặc đẹp; các con thì đang lớn lên từng ngày, càng nên ăn ngon mặc đẹp.

Còn bà, ăn mặc gì cũng không cần quá cầu kỳ.Ngụy Thanh Thảo nhìn dáng người gầy yếu kia của mẹ, đầu đã có một nửa tóc bạc, còn có bộ đồ bông đơn giản đã mặc được mười mấy năm nay, mụn vá đều chồng chất…… Cô cắn môi, thề phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền, để mẹ cô có được một cuộc sống tốt hơn.“Khụ khụ!” Bà nội đẩy ra cửa phòng đi ra ngoài.Mẹ cô đang nhóm lửa ở phòng bếp nghe vậy chạy nhanh lại, trong tay còn bưng thêm một chén canh trứng gà đường đỏ, cung kính nói: “Mẹ, dậy rồi ạ, canh trứng gà không lạnh không nóng uống ngon nhất, con để trên bàn cho mẹ nha.”“Ừ” Bà nội bày ra bộ dáng duy ngã độc tôn* kiêu căng đáp.*: ta là cao nhất không ai bằng.Ngụy Thanh Thảo trợn trắng mắt liếc thầm bà nội một cái.Đường đỏ và trứng gà đều trong nhà là đồ ăn chỉ dành riêng cho bà nội, ai cũng không dám động vào dù chỉ một chút.Bạch thị chậm rì rì uống canh trứng gà đường đỏ , phát ra âm thanh hưởng thụ “ực ực”, Ngụy Thanh Thảo nghe được trong cổ họng liền phát ngứa, không phải cô muốn uống, mà là không muốn cho bà nội dễ chịu.Uống xong một chén canh trứng gà, Bạch thị liền ra lệnh: “Trưa nay nhớ đi chợ mua thịt cho ta!”“Mẹ, con ăn cơm xong liền đi mua cho mẹ đây.” Ba cô nắm chặt nắm tay, hai cánh tay cong ngang ngực khởi động đi ra khỏi phòng.Nghe xong lời con trai nói, Bạch thị mãn nhãn cười.

Trong nhà này bà chỉ vừa lòng với con trai mình nhất.Bà nói: “Được, mẹ ăn không nhiều lắm, mua hai cân thôi là được rồi.”Ngụy Đông Hải nói: “Đã biết.”Dứt lời liền đi lấy phích nước nóng trên bàn đi đánh răng rửa mặt, cạo râu, hơn nữa còn cẩn thận làm chậm rì rì, buổi sáng mỗi ngày đều diễn ra như thế.Hôm nay, Ngụy Thanh Thảo nghĩ phải thay đổi: “Ba ba, ba giữ vệ sinh ưa làm đẹp không sai, nhưng mà có thể để động tác nhanh lên chút không? Nhìn ba đi, chỉ có rửa mặt chải đầu đã mất nửa tiếng, còn mẹ kìa, nửa tiếng của mẹ đã làm bao nhiêu việc, ba người không thể thông cảm cho mẹ một chút sao?”Ba cô còn chưa nói gì, giọng mẹ trong phòng đã la tới: “Thảo Nhi, con cái đứa này quản trên đầu ba con làm gì, ba con thích sạch sẽ là sai à!”Ngụy Thanh Thảo vểnh miệng: Qủa nhiên vẫn là mình bị la……Bà nội cũng hướng cô gào lên: “Con ta từ nhỏ liền thích sạch sẽ, đã thích sạch sẽ 40 năm rồi, còn cần cái tiểu nha đầu nhà ngươi quản à?”Tốt tốt tốt, các người là nhất.


Ngụy Thanh Thảo nhún nhún vai.Bà nội tiếp tục ấm ức thay con trai la lên: “Con ta từ nhỏ đến lớn đều đẹp, mười dặm tám thôn cũng tìm không thấy người đẹp như con ta, năm đó thời điểm tìm đối tượng, các cô gái muốn gả cho hắn đều xếp hàng dài! Nào là con gái nhà quan, con gái nhà giàu đều muốn tranh nhau đòi gả cho hắn.

Đáng tiếc, hừ, nó không nghe lời, lại va vào một đứa không sinh được con trai!”Lời này Trương Ngọc Anh tuy rằng đã nghe mấy năm nay, nhưng mỗi lần nghe được tim sẽ giống bị đao xẻo ngày càng đau, lần sau càng đau đớn hơn lần trước.“Được rồi, mẹ nói không đủ, nhưng con đã nghe đủ rồi.” Ngụy Đông Hải quát lớn Bạch thị.Bạch thị xụ mặt lẩm bẩm: “Sao, còn không cho mẹ nói lời thật à, vậy con mau vá miệng mẹ lại đi, mẹ đây sẽ không nói được nữa……”Ngụy Đông Hải nhếch miệng, “Hừ” một tiếng không để ý tới bà.Nhưng mà, Ngụy Thanh Thảo sẽ không lại để yên, cô đi đến trước mặt bà nội, từng câu từng chữ nói: “Nội, bà cảm thấy con trai bà tốt, bà ngoại con cũng thấy ba tốt sao, bằng không sao lúc trước bà ngoại lại không cho phép mẹ con gả đến đây vậy ạ?”Một câu đã làm cho Bạch thị nghẹn họng.Trong phòng Trương Ngọc Anh cũng vui mừng cười cười, nhưng ngay sau đó nước mắt lại nổi lên: Bởi vì lúc trước bà khăng khăng phải gả xa nhà mẹ đẻ, tới nơi xa hơn một trăm dặm này, cả nhà bà đều phản đối.Tuy rằng sau nhờ gạo nấu thành cơm, cha mẹ bà mới bất đắc dĩ phải đồng ý, nhưng mà bốn người anh trai của bà thì kiên quyết cùng bà đoạn tuyệt quan hệ.Cha mẹ bà tuổi càng lúc càng lớn, chỉ trông cậy vào bốn đứa con trai dưỡng lão, cho nên không dám làm trái ý của các con trai, đành bất đắc dĩ dặn dò bà, về sau không cần về nhà mẹ đẻ nữa.Đến bây giờ, bà cũng đã bảy tám năm không về nhà mẹ đẻ rồi.Bà cũng rất nhớ cha mẹ, đặc biệt là thời điểm bị ủy khuất …… Nhưng mà, nhà mẹ đẻ không cho phép bà trở về, trong nhà lại quá nghèo, trở về một chuyến lộ phí đi qua lại tốn tới mấy chục nguyên, bà chỉ có thể âm thầm chịu đựng..

Bình Luận (0)
Comment