Hãn Thích

Chương 120

Không ngờ, Tiêu Lăng cũng âm thầm lấy làm lạ, Lưu công tử thật ra khí lực rất tốt, y dùng đến tám phần sức lực, không ngờ bị hắn dễ dàng ngăn lại.

- Huynh trưởng, vậy trong nhà vẫn tốt chứ?

- Xảy ra chuyện như vậy còn tốt được sao? Tuy nhiên, ta đã sắp xếp để Tiểu Loan và mẫu thân đi cùng với xe ngựa của Lưu công tử rời khỏi. Mục đích ta lần này đến, kỳ thật chính là mời hiền đệ đi cùng ta.

- Đi? Đi tới đâu?

Tiêu Lăng nhìn Lưu Sấm, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng.

Bộ Chất lại không để ý đến y, trầm giọng nói:

- Ta mới vào trong doanh trại, nhìn thấy sĩ khí quân lính giản sút, quân lính doanh trại lại càng bát nháo. Lưu Sứ quân nếu còn tiếp tục bại trong tay Tôn Bá Phù, chỉ sợ chẳng thể chống đỡ bao lâu nữa. Cho nên ta hy vọng hiền đệ cùng ta rời khỏi, Lưu công tử là hoàng thân quốc thích, con cháu của Trung Lăng Hầu. Lần này hắn trở về vê quê nha, chuẩn bị phục hưng tổ nghiệp, quy tông nhận tổ … Ta đã quyết định, cùng Lưu công tử đi tới Dĩnh Xuyên. Chỉ có điều trong lòng không nỡ rời xa hiền đệ, cho nên mới xin Lưu công tử cùng đến đây tìm ngươi.

Hoàng thân quốc thích, Trung Lăng Hầu? Nếu như là ở Giang Bắc, Bộ Chất nói ra hai cái này đỉnh đỉnh này, nhất định sẽ nhận được sự kính trọng của mọi người.

Nhưng có thể nhìn ra được, Tiêu Lăng dường như cũng không quá quan tâm. Giang Đông không tuân theo sự giáo hóa của triều đình, đã không phải chuyện ngảy một ngày hai. Cho nên Tiêu Lăng vẫn không tỏ ra quá kích động, chỉ liếc nhìn Lưu Sấm một cái, lộ ra vẻ khó xử.

- Nếu ta ở Khúc A lại chưa nhập ngũ mà huynh trưởng nói với ta lời này, ta đương nhiên sẽ đi theo huynh trưởng. Nhưng hiện tại … Lần trước giao chiến cùng Tôn Bá Phù, Quân tư mã có ân cứu mạng ta. Ta nếu như rời đi vào lúc này, chẳng phải là loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa sao? Huynh trưởng, ngươi đến Dĩnh Xuyên cũng chưa quen với nếp sống ở đó, tuy nói là được Lưu công tử chiếu cố, nhưng cũng là ăn nhờ ở đậu, chi bằng ở lại đây, huynh đệ chúng ta liên kết, nhất định có thể tại nên một phen sự nghiệp. ta với chiến mã dưới thân, thương trong tay lại có huynh trưởng làm quân sư, lo gì không thể kiến công lập nghiệp? Ôi!!!,tiểu tử này lại dám cướp người của ta? Hơn nữa còn ngay trước mặt ta!

Lưu Sấm sắc mặt trầm xuống, đang muốn mở miệng, chợt nghe ngoài trướng truyền đến một hồi tiếng kèn.

Tiêu Lăng vội vàng đứng dậy

- Huynh trưởng, Quân Tư mã gọi, ta muốn tiến đến tương trợ … Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ một chút, so sánh thiệt hơn.

Nói xong, y liền vội vàng rời đi, chỉ để lại đám người Lưu Sấm ngơ ngác nhìn nhau.

- Công tử không cần phải lo lắng, ta … Bộ Chất cũng có chút xấu hổ, muốn bày tỏ tấm lòng.

Không chờ y nói hết, chợt nghe đến trong quân doanh truyền đến một trận tiếng trống dồn dập.

Bộ Chất biến sắc, vội đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng trống này là tiếng trống xuất chinh … Nói cách khác, sắp phát sinh chiến sự rồi. Lưu Sấm Lưu Dũng đi theo Bộ Chất vừa đi ra ngoài lều nhỏ đã thấy quân sĩ trong doanh uể oải, căn bản không có dáng vẻ muốn xuất chinh. Một đội kỵ quân gào thét rồi lao ra khỏi nha môn, trong chớp mắt liền không thấy đâu.

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Bộ Chất vội vàng hỏi thăm một gã thám báo.

Thám báo này là người của Tiêu Lăng, vẻ mặt vẻ bất đắc dĩ:

- Vừa có người bẩm báo với Trương hiệu úy, nói là phát hiện Tôn Sách dẫn người điều tra địa hình ở Thần Đình Lĩnh. Quân tư mã muốn dẫn người tiến đến bắt sống Tôn Sách, nhưng Trương hiệu úy nói đó là mưu kế của Tôn Sách, có cạm bẫy … Cho nên không chịu phát binh. Nên Quân tư mã cực kì tức giận, sau khi trở về liền triệu tập nhân lính, muốn đến Thần Đình Lĩnh tìm Tôn Sách quyết một trận tử chiến. Nhưng hai vị quân hầu cũng không muốn đi cùng, Tiêu đội trưởng cũng thế, muốn làm còn rùa rụt cổ, không ngờ đột nhiên lại đi cùng Quân tư mã đi tới Thần Đình Lĩnh tìm Tôn Sách.

- Trách không được, vừa rồi đội kị binh lao ra kia chỉ có mười mấy người, Tiêu Lăng cũng ở trong đó.

Bộ Chất sau khi nghe xong, sắc mặt đại biến.

Y vội quay đầu lại muốn nói gì với Lưu Sấm, đã thấy Lưu Sấm nét mặt cổ quái, nhẹ giọng hỏi:

- Xin hỏi Quân tư mã nhà ngươi tôn tính đại danh thế nào?

- À, Quân tư mã nhà ta tên là Thái Sử Từ, tự Tử Nghĩa.

Ha ha, ha ha, ha ha ha ha … Lưu Sấm không kìm nổi cười to, đây đúng là tìm được chẳng tốn chút công sức, không nghĩ tới Tiêu Lăng chính là người của Thái Sử Từ.

Lưu Diêu tiếp tục sử dụng nội quy quân đội của Đông Hán, năm người làm một ngũ, hai ngũ làm một thập, ngũ thập làm một đội, hai đội làm một đồn, hai đồn làm một khúc, hai khúc làm một bộ. Một đồn la một trăm người, một khúc khoảng hai trăm đến năm trăm người, mà một bộ, là bốn trăm đến một ngàn người.

Nhưng một bộ Quân thám báo chắc là không đủ bốn trăm.

Đặc biệt một Bộ quân thám báo ở Giang Đông thậm chí không đủ bốn trăm người.

Trên lý thuyết, Tiêu Lăng là đội trưởng, dưới tay ít nhất hẳn là có năm mươi người nhưng trên thực tế, y chỉ có tám gã kỵ quân thám báo, còn lại hơn ba mươi người, phần lớn là bộ binh, hỗ trợ kỵ quân … Tiểu tử này không ngờ là thủ hạ của Thái Sử Từ, xem ra vị thế của Thái Sử Từ ở đây không tốt chút nào.

Trong sử sách ghi lại, Thái Sử Từ và Lưu Diêu là người cùng quận.

Y sau đó lại vượt sông tìm đến nương tựa Thái Sử Từ, nhưng Lưu Diêu đối với y lại không có tình đồng hương, thậm chí có chút khinh mạn, không đáng trọng dụng.

Phải biết rằng, Thái Sử Từ là bậc đại tài trưởng thành muộn. Thiếu niên thành danh, thanh niên lưu ly, mà nay đã ba mươi lăm tuổi, lại chỉ là một Quân tư mã nho nhỏ quản lí quân thám báo. Trong lòng Lưu Sấm lập tức có chút hưng phấn, không đợi Bộ Chất mở miệng, liền nói với Lưu Dũng:

- Thúc phụ, chúng ta đi xem?

- Xem cái gì?

- Tôn Sách, hậu nhân của mãnh hổ Giang Đông, tiểu sư tử đương thời, dũng mãnh không ai bằng. Thái Sử Từ dũng mãnh thiện chiến, cũng là một viên mãnh tướng. Nếu hai người gặp nhau, tất có một trận đại chiến … Chúng ta chính là đúng lúc đi xem hai con hổ tương tranh là cảnh tượng gì?

Lưu Dũng là một người mê võ nghệ! Nghe Lưu Sấm vừa nói như vậy, lập tức cảm thấy hưng phấn.

Ông tươi cười:

- Nếu Mạnh Ngạn có hứng thú, vậy đi xem thôi.

Trong mắt ông, cái gì mai phục với không mai phục vốn chẳng đáng bận tâm.

Ông dưới thân có ngựa, thiết mâu trong tay, cho dù thiên quân vạn mã, cũng không hề sợ hãi.

Lưu Sấm liên tục gật đầu, vội sai người dẫn ngựa lại.

- Tử Sơn, chúng ta đi!

Bộ Chất có chút hồ đồ, y không hiểu Lưu Sấm tại sao lại hưng phấn như thế.

Tuy nhiên nếu hắn chủ động đề xuất, Bộ Chất đương nhiên vui vẻ tòng mệnh. Dù sao, y vốn là phải nhờ đám người Lưu Sấm trước đi giải cứu Tiêu Lăng.

- Công tử, Thái Sử Từ là người thế nào?

- Tử Sơn không biết Thái sử Tử Nghĩa?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Sấm, Bộ Chất lập tức sinh ra một loại cảm giác xấu hổ khó hiểu.

Thái Sử Từ rất nổi danh sao? Ta tại sao chưa nghe qua hắn … Nhưng dựa vào ý tứ trong lời nói của công tử, Thái Sử Từ có vẻ thật sự rất nổi danh.

Nhưng một khi đã như vậy, làm sao chỉ dùng làm Quân tư mã?

Bộ Chất có chút khó hiểu …

- Thái Sử Từ là hoàng nhân của quận Đông Lai, Thanh Châu, năm Hưng Bình, Hợi thúc từng suất bộ vây khốn Bắc Hải, Thái thú Bắc Hải Khổng Dung phái Thái Sử Từ phá vây cầu cứu. Sau khi Thái Sử Từ phá vây, liền đuổi tới Từ Châu, Lưu Bị phái ba nghìn người theo hắn đi tới Bắc Hải, mà vẫn khó giải vây cho Bắc Hải … Năm Hưng Bình, Đào Khiêm còn sống, Lưu Bị mới đến Từ Châu.

Bộ Chất vẻ mặt vẻ mờ mịt, thật sự là y không rõ lắm mấy chuyện như vậy.

Lúc ấy sự quan tâm của mọi người đều tập trung ở Từ Châu, sao có thể sẽ lưu ý một chuyện nhỏ như vậy? Xem xét câu chuyện này một chút, dường như cũng chỉ thấy Khổng Dung là một danh nhân. Khi đó Lưu Bị, căn bản không được Bộ Chất để tâm … Đương nhiên, Bộ Chất khi đó cũng không có thời gian đi tìm hiểu Lưu Bị, y còn muốn vội vàng kiếm tiền, nuôi sống người nhà. Nói như vậy thì Thái Sử Từ này thật ra cũng rất bình thường.

Bộ Chất không hiểu Lưu Sấm tại sao phải hưng phấn như thế, mà Lưu Sấm cũng không tâm giải thích với y.

Hắn sợ bỏ lỡ một trận đấu phấn khích chiến đấu như vậy, hỏi rõ ràng vị trí của Thần Đình Lĩnh xong, hắn liền lên ngựa chạy ra khỏi viên môn.

Bộ Chất và đám người Lưu Dũng cũng theo sát phía sau.

Chỉ để lại vài tên thám báo ngơ ngác nhìn nhau:

- Đầu năm nay, sao có nhiều người vội vàng đi chịu chết vậy?

Thần Đình Lĩnh là một ngọn núi, thường ngày cũng có người qua lại. Công trình kiến trúc nổi danh nhất nơi này chính là miếu Quang Vũ được xây dựng ở trên núi.

Hôm nay, Tôn Sách dẫn Trình Phổ, Hoàng Cái Tống Khiêm và mười ba người khác đến Thần Đình Lĩnh điều tra địa hình, dọc đường khi qua miếu Quang Vũ, liền đột nhiên nổi hứng đi dạo.

Từ khi vượt sông tới nay, Tôn Sách có thể nói là tiền đồ rộng mở.

Y chiến thắng liên tiếp, bình định xong Đan Dương, lại cướp lấy Ngô Quận, đánh cho Lưu Diêu khốn đốn bỏ chạy.

Kế tiếp, y sẽ tiến binh đến Hội Kê, giải quyết binh mã của Vương Lãng. Chỉ cần cướp lấy Hội Kê, sáu quận Giang Đông, y đã chiếm được đến ba quận, đủ để đứng vững ở Giang Đông. Tuy nhiên trước khi hội binh ở Hội Kê, y còn muốn giải quyết đám lính trong tay Trương Anh ở Thần Đình Lĩnh. Tôn Sách cũng không coi trọng Trương Anh, y cho rằng Trương Anh là kẻ hữu danh vô thực, căn bản không đáng lo ngại. Chỉ cần nhìn qua đám binh lính của trương anh, là biết đám tử binh bại tướng này đã không có ý chí chiến đấu … Kế tiếp, sẽ tìm cơ hội, đánh cho Trương Anh tan tác.

Đứng trước miếu Quang Vũ, Tôn Sách rất hăm hở.

Y thầm hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải khôi phục cơ nghiệp của phụ thân, gây dựng công danh bất phàm.

Từ Thần Đình Lĩnh xuống dưới, Tôn Sách tỏ ra rất ung dung. Nếu như nói lúc trước còn có chút kiêng kị, bây giờ tâm tư của y đã đến chuyện ở Hội Kê.

Không quá ba ngày, tất đánh bại Trương Anh! Tôn Sách vừa nghĩ, một bên thám báo đi trước, vô tình liền kéo giãn khoảng cách với đám người Trình Phổ.

Đúng lúc y chuẩn bị dẹp đường quay về quân doanh, chợt nghe một trận dồn dập tiếng vó ngựa truyền đến, đằng xa có một viên đại tướng lao nhanh đến

- Tôn Bá Phù, còn dám chạy đi đâu!
Bình Luận (0)
Comment