Hãn Thích

Chương 190

- Châm lửa !

Trên quảng trường trước nha môn huyện Đông Võ được chất một đống củi lớn.

Theo một tiếng mệnh lệnh của Bộ Chất, hơn mười quân lính ném đuốc trong tay vào đống củi, ngọn lửa nổ lên một tiếng, rồi phóng thẳng lên trời.

Lửa cháy hừng hực, đỏ bừng cả một bầu trời. Hoàng Trân chỉ huy người ném phân trâu vào đống lửa, ngay lập tức có mùi gay mũi xộc tới. Tuy nhiên, khói đặc cuồn cuộn, kéo theo cả khói lẫn lửa bay thẳng lên trời cao.

Bộ Chất thấy khói lửa báo động bốc lên, lập tức lệnh Võ An Quốc dẫn ba trăm người tiến lên đầu thành chi viện. Y cùng với Hoàng Trân, mỗi người đem theo hai trăm người ở trong thành tuần tra. Tiếng gót sắt lộp cộp, những tiếng hò giết truyền đến từ đầu thành có thể nghe thấy rõ ràng, vang cả một vùng trời huyện Đông Võ.

Lưu Sấm liền ném hơn hai mươi rót dầu hỏa đi, ba chiếc vân xa bị ném trúng.

Bên kia, Hữa Chử cũng phá hủy hai chiếc vân xa … Nhưng vân xa của Lang Gia Binh cuối cùng vẫn áp sát được tường thành.

Tiêu Kiến gặp phải tình huống như vậy, không khỏi vui mừng.

Nói thật, y cũng không ngờ tới trận chiến Đông Võ này sẽ đánh tới mức này. Khi đó y nghĩ tới, Lưu Sấm kia chẳng qua là hạng người có tiếng không có miếng. Sợ rằng hắn liên tiếp thua Lã Bố, liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, chung quy là do vận khí tốt, chưa gặp được đối thủ thật sự. Trên thực tế, từ những chiến tích trước đây của Lưu Sấm cho thấy, tuy rằng mỗi trận chiến tất thắng, nhưng phần lớn đều nhờ vào lính tập kích, cũng là dựa vào chiến thắng của sách lược, rất ít cuộc giao chiến mà lại đường đường chính chính.

Giống như Tiêu Kiến lần này dường như hướng về binh mã Lang Gia Binh mà chủ động đến, chính là muốn buộc Lưu Sấm và y chiến đấu trực diện.

Theo Tiêu Kiến thấy, binh lực của y chiếm ưu thế tuyệt đối, Lưu Sấm làm sao có thể chống đỡ đây? Ai ngờ, ác chiến cả ngày trời, Lưu Sấm lại chặn Lang Gia Binh ở ngoại thành Đông Võ. Điều này khiến cho Tiêu Kiến cảm thấy không còn mặt mũi nào, càng thề phải chặn đánh Lưu Sấm đến cùng.

Mà giờ, vân xa đã đáp lên trên đầu thành. Tiêu Kiến cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Y hạ lệnh trung quân tiến lên phía trước một dặm, đứng trên binh xa, chỉ huy ba quân tấn công mạnh.

Trong lúc nhất thời, dưới thành Đông Võ tiếng giết chém rung trời, Lưu Sấm đã bỏ qua những vân xa kia, từ trong tay một tên lính đoạt lấy một đại đao, liền xông vào trong đám người. Lang Gia Binh từ trên vân xa xông lên đầu thành liên tục không ngừng. Lưu Sấm và Hứa Chử bất chấp mọi thứ, chạy nhanh trên đầu thành, chỉ huy Đông Võ quân chống cự. Lúc này, Từ Thịnh cũng dẫn quân trông giữ lương thực, gia nhập vào chiến đoàn.

- Tiếp tục chiến đấu !

Lang Gia Binh lần lượt xông lên đầu thành Đông Võ, rồi lại lần lượt bị đuổi xuống, hai bên giằng co kẻ đến người đi, rồi đánh giáp lá cà.

Xác chết xếp chồng chất ở dưới thành, nhiều vô số kể.

Trên tường thành, mỗi lần đi ra một bước, đều có thể nghe thấy chân giẫm lên máu loãng, phát ra những tiếng bẹp chẹp.

Lưu Sấm cảm giác trong mũi như thở ra khí đục, mỗi lần đều kéo theo lượng mùi máu tanh nồng nặc. Hắn đã giết đỏ cả mắt rồi, căn bản hắn bất chấp mọi thứ.

Bất giác trời đã sáng.

Thấy Lang Gia Binh ở dưới thành vẫn cứ như thủy triều đang tấn công lũ lượt vậy, nhưng thành Đông Võ lại giống như bàn thạch vững chắc chống lại công kích.

- Ầm ầm !

Một tiếng vang truyền tới từ dưới thành.

Cổng thành Đông Võ bị phá vỡ.

Lang Gia Binh kêu la hò hét, hướng cổng thành mà xông tới.

Võ An Quốc dẫn một đội binh mã, gắt gao chống đỡ ở miệng cửa cuốn cổng thành.

Điên rồi, tất cả đều điên rồi ! Đã đến nước này, hai bên cũng chẳng còn ai có thể gắng giữ bình tĩnh được nữa.

Đối với Tiêu Kiến mà nói, y chỉ cần tiến thêm một bước nữa, là có thể phá được huyện thành Đông Võ, mà với Lưu Sấm, hắn nhất định phải cố thủ, ngăn cản sự công kích điên cuồng của Lang Gia Binh.

Hai bên đều chưa phát hiện ra, cả hai đội ngũ lặng lẽ đến chiến trường.

Thái Sử Từ hoành thương bật người, trong ánh nắng sớm của bình minh đã xuất hiện phía sau đại doanh của Tiêu Kiến.

Ở phía sau y, một đôi kỵ binh ( quân tinh nhuệ ) từ từ xuất hiện.

Nghe thấy tiếng kêu rung trời phía huyện thành Đông Võ xa xa, Thái Sử Từ đột nhiên thúc ngựa sư tử, hét lớn một tiếng, xông đến đại doanh Tiêu Kiến.

Kỵ binh, gào thét xông đến, giống như trận cuồng phong cuối đồng bằng thổi tới.

Chỉ có điều Tiêu Kiến hoàng toàn không để ý một đội quân xuất hiện ngay sau lưng.

Hơn nữa, y càng không phát hiện được, phía tây huyện thành Đông Võ, một đội binh mã lẳng lặng xuất hiện. Đội binh mã này, trang phục không hề thống nhất, rất nhiều người mặc giáp vải. Hơn mười người dẫn đầu, đang cưỡi ngựa dàn trận, một người đàn ông vạm vỡ ở trung tâm, cầm trong tay một đại đao bảy thước, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lấp lánh hàn quang.

- Cừ Soái, động thủ đi, tiếp tục nữa, sợ rằng Công Tử chống đỡ không nổi.

Trên người đại hán cường tráng kia khoác lên một tấm áo giáp sắt màu đen, đầu đội khăn xám, trên mặt còn bịt một tấm khăn vuông che gió.

Y chậm rãi gỡ bỏ tấm khăn gió khỏi mặt, để lộ một vẻ mặt kiên quyết.

Đột nhiên giơ cao Giáp Tử Kiếm trong tay lên, tay trái quăng khăn gió ra, Giáp Tử Kiếm bổ xuống, chém đứt tấm khăn gió thành hai nửa.

- Giết !

Miệng y hét toáng lên, ánh mắt sáng rực.

Chiến mã hí dài, chở ông xông thẳng vào chiến trường.

Mà ở phía sau ông, lại xuất hiện ba ngàn binh mã, nhìn y phục mũ mão không chỉnh đốn gì, giống y như một đám ô hợp Thế nhưng một số nhanh nhẹn dũng mãnh và cường tráng, theo sau mười mấy con chiến mã, xông về hướng chiến trường.

- Giết !

- Đừng cho Tiêu Kiến chạy thoát.

Thái Sử Từ xông vào đại doanh quân sau Tiêu Kiến, Hạc Vũ Thương tung bay, chẳng ai có thể chống đỡ được.

Tiêu Kiến đang đắm chìm trong sự phấn khởi chiến thắng, đột nhiên nghe tiếng la hét kinh hãi từ phía sau

- Chủ Công, mau nhìn …

Theo hướng chỉ tay của thủ hạ, Tiêu Kiến không thể không ngẩn ra, lập tức tỏ ra cực kỳ hoảng sợ.

Đông kín cả một vùng, cũng không biết là binh mã từ phương nào tới, từ phía tây đang giết nhập vào trong chiến trường. Cầm đầu có mười mấy người đang chiến đấu trên chiến trường.

- Mạnh Ngạn, đừng sợ, ta đến đây !

Lưu Sấm lúc này đã tiến tới cổng thành, vung vẩy đại đao mà liều giết, chém Lang gia binh đang chen chúc lũ lượt đến đánh chém ở dưới thành.

Cho nên, hắn không nghe thấy tiếng hét của người vừa đến.

Trái lại Từ Thịnh đốc chiến (giám sát và đốc thúc tác chiến ) trên đầu thành đã phát hiện ra dị dạng, y vội vàng tới dưới thành xem xem, liền nhận ra một người, đại hán đang cầm Giáp Tử Kiếm xông tới cổng thành mà đánh, rõ ràng đúng là Quản Hợi. Từ Thịnh cũng không biết lúc đầu Quản Hợi đi đâu. Mà giờ Quản Hợi đột nhiên xông ra, hơn nữa còn dẫn một đội binh mã đến, ngay lập tức khiến Từ Thịnh mừng rỡ.

- Viện binh đến rồi, các huynh đệ. Đuổi những tên cẩu tặc này xuống thành cho ta.

- Viện binh ư ?

- Vậy mà vẫn còn có viện binh !

Đông Võ quân trên đầu thành nghe được, lập tức hô hoán vui mừng.

Cùng lúc đó, Tiêu Kiến phát hiện hậu doanh của mình đại loạn Một đội kỵ binh xông vào trong quân đoàn, cầm đầu là một viên đại tướng, thúc ngựa thẳng thương, phía trước ngựa không có ai địch lại được.

- Tiêu Kiến, Đông Lai Thái Sử Từ ở đây, đã đợi ngươi rất lâu rồi.

- Không ổn, có phục binh !

Tiêu Kiến trong lòng có chút hồi hộp, không khỏi hoang mang sợ hãi.

- Lập tức thu binh, ngăn chúng lại cho ta.

Y lớn tiếng quát, thế nhưng bên cạnh lại chẳng có bao nhiêu người nghe mệnh lệnh của y.

Trước đây, y đều cho tất cả binh lực tham gia chiến trường, lại không ngờ rằng, thấy khi việc lớn đã thành, phục binh của đối phương bỗng dưng lại giết ra.

Sấm tặc vẫn một mực đợi ở đây ư? Tiêu Kiến trong lòng hoảng sợ, vội vàng bỏ xe lên ngựa. Muốn chỉ huy nghênh địch.

Thế nhưng, Lang Gia Binh đã hỗn loạn thành một mớ, hậu quân bỏ chạy đi hết.

Mà tiền quân căn bản cũng không biết phía sau có chuyện gì xảy ra. Đợi bọn chúng thấy rõ tình hình trên chiến trường thì lập tức bị dọa tới mức hồn bay phách lạc.

Không biết từ khi nào, bọn chúng đã lại bị bao vây rồi.

Tinh thần của binh sĩ nổi lên lúc ban đầu trong chớp mắt đã tan biến hết.

Quản Hợi phóng ngựa lao tới cổng thành, Giáp tử kiếm bổ trái bổ phải, tạo ra một đường máu.

Ở phía sau y, đám người Bùi Thiệu bám chặt theo, chặn kín Lang Gia Binh ở cổng thành, chém giết đến máu chảy thành sông.

- Mạnh Ngạn, đừng sợ, ta đến rồi. !

Lưu Sấm lúc này đã giết đỏ cả mặt rồi, nhưng nghe thấy tiếng la hét quen thuộc này, hắn lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Quản Hợi đến ngay trước mặt rồi.

- Hợi thúc !

- Mạnh Ngạn, cứ nghỉ ngơi trước đi, tặc nhân bên ngoài cứ giao cho thúc đến xử lý, cháu chỉ việc chờ tin chiến thắng thôi.

Mối nguy ở cổng thành, trong cái nháy mắt Quản Hợi xuất hiện đã xua tan đi hết.

Quản Hợi thấy sau khi Lưu Sấm bình yên vô sự, liền dẫn Bùi Thiệu ra ngoài cổng thành. Lúc này, tình hình chiến sự ngoài huyện thành Đông Võ hoàn toàn đảo ngược lại, cùng với quân kỵ binh của Thái Sử Từ và viên binh của Quản Hợi đến nơi, làm cho Lang Gia Binh chém giết cả một đêm thấy thế cục đảo ngược cũng đều luống cuống tay chân, làm sao còn chút ý chí chống cự nào nữa.
Bình Luận (0)
Comment