Hãn Thích

Chương 30

Lưu sấm được nghe xong, ánh mắt nhíu lại, không kìm nổi liếc nhìn đánh giá Thường Thắng một cái.

Người này có chút bản lĩnh.

Xem thủ đoạn giết người vừa rồi của gã, đúng là người đã từng luyện võ, tuy nhiên, để cho Lưu Sấm coi trọng được, có lẽ là sự nhanh trí phần nào của Thường Thắng.

Đền chùa tuy rằng đổ nát tan hoang, nhưng thực sự để phải thiêu cháy mới nói, thế lửa cũng không hẳn là quá nhỏ. Thời tiết như vậy, chỉ cần phía Khúc Dương có người trực phòng thủ, nhất định có khả năng phát hiện ra sự bất thường trong Phật tự. Mi Thiệp trước đây đã từng nói, các quân giới này muốn đưa đến Khúc Dương. Nói cách khác, phía Khúc Dương có người đang chờ những quân giới này tới… Phát hiện thấy có ánh lửa, nói không chừng sẽ có cứu viện tới.

Mà hỏa thiêu Phật tự, vẫn có khả năng kích động sơn tặc bên ngoài. Sơn tặc đó, chắc chắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng được. Một khi mọi thứ trở nên rắc rối, tất nhiên sẽ dẫn đến hoảng loạn, người của ta chỉ cần bảo vệ được Sơn Môn , là có thể ngăn cản được thế công của đối phương rồi.

Hiểu được nguyên do của chuyện này, Lưu Sấm cũng không giấu thầm gật đầu. Mi Thiệp sa khi mơ màng một lúc, đã hiểu ngay ý của Thường Thắng, liền vội chỉ huy dân phu vận chuyển vật dẫn lửa vào trong đại điện, chuẩn bị phóng hỏa Phật Tự.

Đúng lúc này, sơn tặc bên ngoài Phật tự lại có động tĩnh. Hai con ngựa chiến nhảy vọt ra từ trong đội ngũ, ngay lập tức hai tên đầu mục sơn tặc tay cầm đồng sóc, chỉ hướng chùa miếu, lớn tiếng quát

- Không để bất kỳ môt người Mi gia nào chạy thoát, các con đâu, theo ta giết đi vào… Thái Tử có lệnh, phải lấy được đầu của Lưu Sấm, thưởng mười kim, phụng Trung Lang Tướng.

Sơn tặc cùng kêu la hò hét, xếp lại thành hàng phát động công kích về phía Phật tự. Mà phía sau Sơn Môn Lưu Sấm lại biến sắc, trong lòng cảm thấy hết sức kì lạ.

… Lũ sơn tặc này mà lại biết đến cả tên của ta ư?

Thái Tử !

Chẳng nhẽ nói, những người này…

Tuy nhiên, thời gian của hắn cũng không quá nhiều, sơn tặc ùa lên, trong chớp mắt đã lao tới bên ngoài Sơn Môn. Thường Thắng lấy một cây cung, giương cung cài tên ở phía sau sơn môn, bắn chết ba mạng liên tiếp. Thế nhưng trong thương đội của Mi Gia, số cung tên thực sự quá ít, xạ thuật của Thường Thắng không kém, nhưng đối mặt với đám sơn tặc chen chúc lũ lượt thế kia, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Lưu Sấm và Bùi Thiệucau mày nhíu mặt. Địch đông ta ít, tuy rằng còn mười mấy hộ vệ của Mi Gia, nhưng rõ ràng ý chiến đấu đã bị lũ sơn tặc cướp lấy mất rồi, ai ai sắc mặt trắng bệch cả, nhìn ngang nhìn dọc.

- Giết hết đi.

Lưu Sấm nhịn không nổi bèn nói:

- Nếu bọn chúng xông tới, e rằng khó có thể ngăn cản được.

Bùi Thiệu kéo Lưu Sấm lại

- Mạnh Ngạn, nhìn xem có phải có hai tên tặc đang cưỡi ngựa kia không ?

Lưu Sấm nói

- Tất nhiên thấy rồi. Lát nữa hai ta xông lên, giết hai tên tặc đang cưỡi ngựa đó, số sơn tặc này tuy đông, nhưng lại không được đoàn kết.

Xạ thủ bắn ngựa trước, bắt giặc trước tiên phải bắt kẻ cầm đầu. Lưu Sấm lập tức hiểu dụng ý của Bùi Thiệu, vội vàng tìm tới chỗ Mi Thiệp, ghé vào tai nói nhỏ hai câu với gã. Ngay lập tức, Lưu Sấm Bùi Thiệu chạy đến chuồng bên cạnh, đưa chiến mã ra.

Từ lúc bắt đầu đại chiến, Trân Châu đã có chút nóng nảy, không ngừng thở mạnh. Trong lúc Lưu Sấm dắt ngựa ra, rồi cưỡi lên lưng nó, Trân Châu phấn khởi rung đùi đắc ý, nóng lòng như muốn thử.

Bùi Thiệu không kìm nổi liền khen

- Quả nhiên là ngựa tốt…Ngựa tốt thế này, bình thường cực kì ngoan ngoãn, nhưng ra chiến trường rồi, chúng lại dũng mãnh tột cùng. Mạnh Ngạn, hay là chúng ta đọ với nhau, xem ai đạt tới trước.

Lưu Sấm cười ha hả, vừa cầm dây cương, thuận tay liền đưa ra túi sau lưng ngựa, lấy ra Khai sơn đại phủ ( búa :binh khí cổ )

- Bùi Lão Đại, kẻ thua phải mời rượu, tuy nhiên lần này, có thể nhà người thua đấy.

Không đợi Bùi Thiệu dứt lời, Lưu Sấm đã phóng ngựa đi.

Nói thật, kĩ thuật cưỡi ngựa của Lưu Sấm không tốt lắm… Trước đây ở huyện Cù đã luyện hơn mười ngày rồi, sau đó trên đường cũng được Bùi Thiệu chỉ bảo thêm, quả thực tiến bộ không ít. Nhưng để mà nói ra trận giết địch, dường như chưa đủ. Tuy nhiên trong Long Xà Cửu Biến mà Lưu Sấm luyện, có cả chiêu số Dã Mã Biến.

Dã Mã biến kia chính là mô phỏng lại động tác của loài ngựa, Lưu Sấm dựa vào Long Xà Cưu Biến trái lại lại miễn cưỡng ở trên ngựa mà chém giết lẫn nhau.

Không được, nhất định phải mau chóng làm ra bàn đạp và yên ngựa ra, bằng không mà nói, thực là cố sức quá mức.

Lưu Sấm phóng ngựa đi vội, trong lòng thầm có chút tính toán.

Sơn tặc đã tiến tới miệng Sơn Môn rồi, mắt thấy sẽ phải đánh giáp lá cà. Hai người Lưu Sấm và Bùi Thiệu lúc này đang chiến đấu đột nhiên từ trong miếu đi ra, khiến cho lũ sơn tặc lập tức hỗn loạn.

- Kẻ nào ngăn, ta giết

Lưu Sấm hét lớn một tiếng, một tay kéo dây cương, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, thân thể như hóa với Trân Châu làm một, một tay múa búa Khai Sơn, lọt vào trong thế trận. Trân Châu vừa vào chiến trận, lập tức trở nên cực kì hung hãn. Chỉ thấy nó như một cơn gió lùa tới, hai tên sơn tặc tiến lên muốn ngăn cản nhưng lại bị nó đá ngã ngửa xuống đất. Lưu Sấm trên ngựa múa đại phủ, hô một tiếng,, liền chém một tên sơn tặc thành hai khúc.

Nội tạng tức thì rơi ra đầy đất. Máu tươi văng khắp nơi, khiến cho lũ sơn tặc một phen phát hoảng.

Lưu Sấm xung ngựa lên trận trước, Bùi Thiệu theo sát phía sau. Sau khi hai người lọt vào trận địa của địch, đao búa tung bay, trong nháy mắt đã mở ra một đường máu. Mà hai tên đầu mục sơn tặc đốc chiến (giám sát và đốc thúc tác chiến) thấy tình thế như vậy, trong lòng cũng kinh hãi, vội phóng ngựa lao đến, muốn ngăn Lưu Sấm và Bùi Thiệu lại.

- Đầu Lưu Sấm ở đây, ai dám chém?

Lưu Sấm hét lớn một tiếng, hai tên đầu mục bỗng ngẩn người ra.

- Ngươi chính là Lưu Sấm?

Một tên đầu mục sơn tặc mở miệng hỏi, nào biết Lưu Sấm lao như gió đến ngay trước mặt, đại phủ trong tay giơ cao, một thức Ngũ đinh khai sơn, hô xong liền bổ thẳng xuống.

Kẻ đầu mục kia liền vội giơ thương đỡ lấy, một tiếng keng vang lên. Đại phủ bổ lên cán thương, cán thương làm bằng đồng chín lập tức bị đại phủ chém đứt, tên đầu mục cưỡi ngựa tránh không kịp, bị Lưu Sấm cho một búa chém tành hai khúc, máu tươi hòa lẫn với óc, bám đấy mặt Lưu Sấm, khiến cho Lưu Sấm tự nhiên nảy sinh một cảm giác hưng phấn khó tả.

Cùng lúc đó, Bùi Thiệu cũng tiến tới trước tên đầu mục kia.

- Tiểu tiểu mao tặc, cũng liều lĩnh ở chốn này đấy, hãy nếm thử một nhát thương của lão Bùi ta đi.

Đại thương trong tay run lên, hung tợn đâm thẳng vào đối phương. Tên sơn tặc đầu mục kia kia thấy đồng bọn bị Lưu Sấm giết, giờ lại thấy Bùi Thiệu hung hăng tiến tới, đã luống cuống hết tay chân rồi.

Thấy đại thương lao đến, kẻ đầu mục này bỗng nhiên quên né tránh, rồi la lớn:

- Xin tha mạng…

Trên chiến trường, ai mà lại để ý tới lời của gã. Bùi Thiệu cũng là một bậc hảo hán giết ra trong thiên quân vạn mã, khi đối mặt với kẻ địch, càng không thể vương vấn nể nang. Đại Thương hung hãn xuyên vào ngực kẻ đầu mục kia, rồi sau đó chỉ thấy y âm dương nhất hợp, liền ném kẻ đầu mục kia bay ra ngoài.

- Bùi soái, người thua rồi !

Lưu Sấm thúc ngựa lượn vòng, hướng về phía Bùi Thiệu cười lớn ha ha.

Bùi soái…

Bùi Thiệu nhạy bén cảm nhận được cách xưng hô của Lưu Sấm đối với mình đã có chút thay đổi, sắc mặt lập tức cũng biến đổi.

- Ngươi…

Không đợi Bùi Thiệu mở miêng, đã nghe thấy Lưu Sấm cười nói:

- Ta không cần biết lai lịch ngươi như thế nào, nhưng nếu là người của Hợi Thúc, thì chính là bằng hữu của ta. Hãy yên tâm, ta sẽ không hỏi người là ai. Ta chỉ biết ngươi là Bùi Lão Đại của bãi Diêm Thùy Y Lô.

Nói xong, hắn hét lớn một tiếng

- Thủ lĩnh của các người đã bị ta giết chết, lũ mao tặc các người còn không bó tay chịu trói, còn đợi đến khi nào.

Hắn không để ý gì tới vẻ mặt của Bùi Thiệu, phóng ngựa tới đám sơn tặc kia.

Nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, Bùi Thiệu đột nhiên cười ha hả:

- Nó đúng là một tên tiểu tử thú vị. Không uổng phí quản soái bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy.

*******

Hai kẻ đầu mục bị giết, khiến cho lũ sơn tặc một phen hoảng loạn.

Quân đội thời đại này cũng khỏe, lũ sơn tặc cũng thế, đa phần là đám ô hợp mà thôi. Nếu chủ tướng còn, thì bọn chúng còn có khả năng chiến đầu, còn nếu đã bị giết, thì ngay lập tức tan tác.

Cái gọi là binh can đảm, chủ tướng là linh hồn của quân đội.

Khi linh hồn của lũ sơn tặc ấy không còn, cho dù chỉ có hai người Bùi Thiệu Lưu Sấm thôi, cũng đủ khiến bọn chúng thất bại thảm hại. Trong Sơn Môn, Bùi Vĩ, Thường Thắng thấy lũ sơn tặc bắt đầu hỗn loạn, chỉ biết rằng Lưu Sấm và Bùi Thiệu thành công. Hai người liền mừng rỡ, Thường Thắng xách đao lao ra Sơn Môn la lớn

- Tặc tướng đã chết, hãy theo ta giết giặc.

Mà Bùi Vĩ càng vắt thương xông vào trận địa địch, đuổi theo lũ sơn tặc này mà tàn sát.

Bên trong chùa miếu đột nhiên dâng lên luồng khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời. Mi Thiệp đã châm đốt đến đại điện chùa, khiến cho đám hộ vệ tinh thần phấn chấn.

Bọn họ cũng biết, khói lửa dâng lên, nhất định sẽ có viện binh tới.. mà giờ ngày đám tặc nhân này tan tác hết, thật đúng là cơ hội tốt để tấn công kẻ địch, sao có thể dễ dàng buông tha.

Mười mấy kẻ y như mãnh hổ, truy đuổi theo hơn hai trăm sơn tặc kia một trận tàn sát. Lưu Sấm và Bùi Thiệu thì không có tham dự, chỉ cần giết sạch lũ tặc nhân đó, là hoàn thành được nhiệm vụ rồi. Hai người phóng ngựa lao vào tự miếu, chỉ thấy đại điện kia đang hừng hực bốc cháy, thắp sáng cả một vùng trời cao.

Lưu Sấm thở phào một hơi, xoay người xuống ngựa, đặt mông ngồi xuống đất. Tuy rằng không phải là lần đầu giết người, thế nhưng như xung trận ngày hôm nay lại là lần đầu tiên hắn gặp.

Khi xung trận, cái gì cũng không nghĩ, thì càng không sợ . Nhưng sau khi chiến sự chấm dứt, Lưu Sấm lại cảm giác tứ chi vô lực, cả người giống như bị hư thoát vậy.

Tam Quốc, đây chính là Tam Quốc.

Cũng may mắn đây chỉ là một đám sơn tặc mà thôi, nếu là quân chính quy, mà hắn mà Bùi Thiệu xung trận như vừa rồi, không thể không đối mặt với mưa tên của quân địch…

Đó mới là mối nguy thực sự.

Giờ đây nhớ ra, Lưu Sấm không kìm nổi nỗi lo sợ. Thế nhưng trong lúc lo sợ như vậy, trong nội tâm lại có chút hưng phấn khó miêu tả được.

Chẳng trách cố nhân thường nói

- Đại trượng phu trong tay ba thước thanh phong, xây dựng công lao sự nghiệp…

Nỗi mừng sau thắng lợi này, quả nhiên đời sau khó mà nếm được.

Hai chữ : Sảng khoái!

Lưu Sấm nghĩ đến đây, không thể nào nhịn được nụ cười lớn về nỗi niềm vui sướng tràn trề này.
Bình Luận (0)
Comment