Hãn Thích

Chương 353

- Tướng quân, nơi này có cửa ra.

Người hầu cận lớn tiếng kêu lên, Thành Liêm nghe thế nhanh nhẹn tiến về phía đó. Phía sau tòa nhà có một cửa nhỏ nhưng trên cửa lại có một ống khóa lớn, mở một hồi lâu nhưng vẫn chưa được, lúc này Thành Liêm đâu còn thời gian do dự, y cầm trường mâu chém về phía cửa, chỉ nghe bồng một tiếng, cửa gỗ chia năm xẻ bảy, cửa mở bung ra, Thành Liêm nhanh chóng lách mình mở cửa ra, đã thấy bên ngoài có một con đường nhỏ, một đầu thông với đường hẻm nhỏ còn một đầu nối dài ra ngoài đường lớn.

Thành Liêm nhìn rõ tình huống liền nhanh chóng chạy theo con ngõ nhỏ. Mắt thấy sẽ lao ra khỏi con ngõ nhỏ, lại nghe một trận đồng la vang lên, một đội quân tốt ngăn cửa nhỏ lại, Hạ Hầu Lan trong tay cầm thương lớn chỉa thẳng về phía Thành Liêm quát:

- Nghịch tặc, chết đến nơi rồi còn định phản kháng sao?

Nói xong, thương lớn hạ xuống, trong phút chốc cung tiến phóng ùa về phía y, nhắm người trong hẻm nhỏ mà bắn.

Trường mâu trong tay Thành Liêm ra sức ngăn cản. Không gian hẻm này khá nhỏ, nên dù Thành Liêm có sử dụng Trường mâu cũng không có biện phát ngăn cản mũi tên như bay phóng tới. Chỉ trong thời gian ngắn, toàn thân Thành Liêm bị cắm đầy mũi tên, ngã người nằm trong vũng máu, những binh sĩ đi theo y không ai được toàn mạng.

Hạ Hầu Lan không còn thấy ai chạy ra, trên gương mặt tuấn mỹ của y lộ nụ cười lạnh.

- Chỉ là một tên hèn mọn cũng dám khoe khoang sao?

Y hừ lạnh một tiếng, phóng hỏa đốt cháy nhà trong hẻm, sau đó dẫn người đến quảng trường nha môn tụ họp của Cao Thuận.

Lúc này ở cửa thành Huyện Lăng ngọn lửa cũng dâng lên hừng hực. Rất hiển nhiên, Lưu Sấm cũng đã mang người giao chiến với những binh tốt còn lại. Tuy nhiên không lâu sau đó tiếng kêu la cũng nhanh chóng dừng lại....

- Hành Nhược, tình hình thế nào?

Thấy Hạ Hầu Lan tới rồi, Cao Thuận vội ra trước đón, nhẹ giọng hỏi.

Hạ Hầu Lan khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Công tử nếu đã nhìn ra sơ hở, sao còn để cho bọn chúng chạy trốn? Ta phải đến cửa thành gặp công tử, chuyện kế tiếp phải nhờ vào Cao tướng quân...Tuy nhiên bọn nhãi nhép ấy tướng quân chớ để trong lòng.

Cao Thuận gật gật đầu, khẽ thở dài. Gã biết ý của Hạ Hầu Lan là gì, thật ra chính là nói cho gã biết Thành Liêm đã chết. Nhìn những ngọn lửa bao quanh huyện nha, trong lòng y cười khổ, khẽ lắc đầu sau đó nhanh chóng mang người rời đi.

Trong biển lửa vẫn truyền đến tiếng gào thét thê lương. Chỉ có điều lúc này ai sẽ để trong lòng tiếng thét thê lương ấy chứ?

- Nguyên Long, lửa cháy trong huyện Lăng rồi, xem ra Thành tướng quân đã động thủ rồi.

Trong bóng đêm, ngoài thành Huyện Lăng. Trần Đăng đứng trên chiếc xe khinh cao, thấy thành Huyện Lăng ánh lửa ngút trời, sắc mặt vui mừng khôn kể.

- Huyền Đức Công, kế tiếp xin mời người hao tâm tổn trí rồi.

Lưu Bị nghe nói cười:

- Nguyên Long không cần khách khí, tên nhãi Lưu Sấm kia là kẻ địch của ta và ngươi, ta cũng phải góp sức chứ.

Nói xong y xoay người nói:

- Vân Trường, đệ và Thản Chi tấn công trước, Dực Đức theo sau, giúp Vân Trường thuận thế tấn công vào thành, nếu thấy gì không ổn thì xuất binh cứu viện. Tóm lại, tên Lưu Sấm kia là kẻ đầu đường xó chợ, hai người các ngươi hợp tác phải cẩn thận một chút.

Quan Vũ và Trương Phi nhìn nhau cùng tuân mệnh.

- Thản Chi, theo ta xuất kích.

Quan Vũ nắm đao lên ngựa, không nói gì thêm liền dẫn Quan Bình phóng về hướng Huyện Lăng.

Quan Vũ sử dụng Vạn nhân song đao, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có ghi lại thì là thành Long Yển Nguyệt Đao. Vạn nhân song đao này nếu căn cứ theo ghi chép Đào Hoằng trong "cổ kim đạo kiếm lục" trên hai đao có khắc chữ "Vạn nhân".

Quan Vũ đối với đao này cực kỳ yêu mến, chỉ có điều khi ở Kinh Châu cáo phá, y đã đem Vạn nhân song đao quăng vào trong nước, từ đó về sau không rõ tung tích. Chẳng qua hiện này Vạn nhân song đao trong tay y không còn là Vạn Nhân Song đao ban đầu nữa.

Khi ở dưới chân núi Túc Dương, Quan Vũ vì cứu Lưu Bị mà bị Lưu Sấm đánh rớt một đao, thế nên Vạn nhân song đao biến thành Vạn nhân đao. Tuy rằng sau này y có tìm thêm một đại đao nữa nhưng chất lượng của nó không còn được như lúc đầu, nên vứt bỏ song đao mà dùng Vạn nhân đao.

Y mang theo Quan Bình thẳng đến Huyện Lăng mà đi, phía sau y là ba nghìn binh lính Hải Tây theo sát phía sau.

- Dực Đức.

- Vâng!

- Ta biết mấy ngày nay đệ và Vân Trường có chút mâu thuẫn, nhưng dù có thế nào thì ba người chúng ta cũng khởi sự từ Trác quận, thân như tay chân. Dù đệ và Vân Trường có hiểu lầm gì cũng không thể hành động theo cảm tính, năm đó cùng ta khởi sự, hiện giờ cũng chỉ còn hai người các đệ thôi.

Tôn Càn và Giản Ung đều bị Lưu Sấm giết chết, đối với Lưu Bị mà nói đó là mất mát khá lớn.

Trương Phi nghe nói thế cũng gật đầu nói:

- Ca ca, Phi là người biết công tư phân minh mà.

Gã và Quan Vũ có mâu thuẫn nhưng nói thẳng ra chỉ vì giai cấp mà sinh ra mâu thuẫn, qua nhiều năm chinh chiến như vậy, cho dù gã và Quan Vũ có mâu thuẫn thì cũng không mang ra chiến trường mà so đo, huống chi trận chiến này đối thủ lại là Lưu Sấm.

Trương Phi suất bộ theo sát Quan Vũ mà rời đi, Lưu Bị cũng lên chiến xa mà tiến. Thương thế trên người y chưa lành cho nên không có cách nào xuất chinh, đành phải cùng Trần Đăng đốc chiến.

- Nguyên Long, tên Thành Liêm kia có đáng tin không?

Trần Đăng khẽ mỉm cười nói:

- Huyền Đức Công không cần phải lo lắng, Thành Liêm tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Nay Lã Bố bại vong đó là kết cục đã định, nếu thông minh cần tìm chiều hướng mà phát triển. Mặc dù Thành Liêm chỉ là kẻ thất phu, nhưng cũng không phải là kẻ ngu đần mà không nhìn ra thế cục chứ? Một là hắn cùng chết với Lã Bố như tên Lưu Sấm kia, hoặc là người thông minh tìm minh chủ khác. Đáng tiếc ta chưa giới thiệu người này cho Huyền Đức Công.

Lưu Bị nghe nói ngẩn cả ra, bất chợt cười lên.

- Ý tốt của Nguyên Long ta rất cảm ơn. Tuy nhiên Thành Liêm cũng chỉ là người vô danh, dù sao cũng là kiện tướng dưới tay Lã Bố, Tào Công như thế nào không biết chứ? Nếu Nguyên Long quả thật muốn tiến cử đến ta, ngược lại sẽ làm Tào Công nghi kỵ, đối với Nguyên Long sẽ không ưu ái.

Trần Đăng cười không nói gì thêm.

Lời nói của Lưu Bị không phải nói khách khí mà nói từ tận đáy lòng. Đương nhiên Lã Bố cũng không thích Thành Liêm, vì vinh hoa phú quý mà phản bội chủ tướng mình, người như thế làm sao tin tưởng được? Nếu y còn ở Từ Châu, là chư hầu một phương thì có thể vui lòng nhận, nhưng hôm nay Lưu Bị y lại ăn nhờ ở đậu, Thành Liêm sao có thể quy hàng chứ?

Nói cho cùng đều vì tên ranh con Lưu Sấm kia....

Lưu Bị nghĩ đến trong lòng không khỏi oán giận. Chỉ có điều xưa nay tâm tư y thâm trầm, vui buồn không hiện, cho nên bên ngoài nhìn vào cũng không có gì thay đổi.

Lúc này, Quan Vũ đã đến trước thành Huyện Lăng.

Đã thấy cửa thành Huyện Lăng rộng mở, trên đầu thành truyền đến tiếng gọi âm ĩ:

- Bên ngoài thành là quân đội sở bộ của Trần Thái thú phải không? Mời nhanh chóng vào thành....Lưu Sấm đã phát hiện ra sơ hở của tướng quân nhà ta, đang chiến đấu với tướng quân ta ở huyện nha, nếu người không tới chỉ sợ có biến.

Thanh âm có chút run rẩy. Tuy nhiên khẩu âm chính là giọng của người Hải Tây chính gốc.

Quan Vũ không nói gì, cùng Quan Bình nhanh chóng vọt vào thành.

Bên trong cửa thành chồng chất đồ quân nhu, nghĩ hẳn Lưu Sấm trước đây đã dùng đối kháng với Trần Đăng. Xung quanh quảng trường có đến mấy trăm tử thi văng rãi khắp nơi....Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, còn pha chút không khí quái dị. Đứng ở thành nhìn ra xa chỉ thấy phía huyện nha ánh lửa ngút trời.

- Thản Chi, con khống chế cửa thành, nghênh đón Tam thúc vào thành.

Quan Vũ chỉ nói một câu liền lập tức cùng binh lính thẳng tiến về hướng huyện nha. Chỉ có điều khi xông vào vào con đường lớn, Quan Vũ đột nhiên ghìm chặt chiến mã. Đúng là phía huyện nha ánh lửa ngút trời nhưng sao không nghe được động tĩnh của chém giết? Trong lòng y không khỏi hồi hộp lo lắng, nhanh chóng phản ứng quay đầu ngựa trở ra.

- Không được, có mai phục mau chóng lui binh.

Quan Vũ lớn tiếng hô to, chỉ có điều y chưa nói xong, chợt nghe một trận tiếng gõ dồn dập vang lên.

Hai bên đường lớn, trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện vô số cung thủ, bắn về hướng quân sĩ trên đường dài. Binh lính Hải Tây vội vàng không kịp chuẩn bị, bị mưa tên tập kích, trong phút chốc có hơn trăm người ngã trong vũng máu, đồng thời sự việc diễn ra quá đột nhột nên làm đội hình thêm hoảng loạn. Quan Vũ trên ngựa múa đạo khàn giọng quát:

- Thản Chi, nhanh chóng ra khỏi thành, đừng vội tham chiến.

Quan Bình thấy bị tập kích đột ngột cũng khá kinh sợ. Trên đầu cửa thành xuất hiện vô số quân binh. Những người này trong tay cầm cây đuốc ném về hướng đồ quân nhu, cây đuốc ném đến đâu đồ quân như lập tức cháy lên đến đó, làm toàn bộ cửa thành chiếu sáng khắp nơi.

Quan Bình quá sợ hãi muốn giục ngựa chạy lên đầu thành. Nào ngờ từ con đường lớn một con khoái mã nhảy ra, trên ngựa là đại tướng đội mũ giáp, tay cầm thương lớn hung hăn xông ra.

Quan Bình vội vàng nâng đao đón đỡ, lại không nghĩ đối phương trên ngựa vươn người đứng dậy. Người mượn thế mã, mã giúp người tạo uy, thương lớn trong tay không ngừng xoay chuyển. Một đòn vừa ra lập tức đánh Quan Bình đã rơi trên mặt đất, theo sát sau vài tên lính cầm đao tiến lên đè Quan Bình xuống đất, dùng dây thừng trói chặt gã lại.

- Không ngờ, Nhị tướng quân không mời mà tới thật khiến mỗ gia vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên, nếu Nhị tướng quân đến đây rồi đừng mong tẩu thoát....Mỗ gia là Lưu Sấm, đã đợi lâu rồi.

Từ trong hẻm phố dài lao ra một đội binh mã. Lưu Sấm trong tay cầm Bàn Long Bát Âm Chuy, phóng ngựa như bay đánh về phía Quan Vũ.
Bình Luận (0)
Comment