Hãn Thích

Chương 446

Bắt đầu nói chuyện Lưu Sấm đi thẳng vào vấn đề, như muốn biết suy nghĩ của Diêm Nhu thế nào.

Diêm Nhu cười nói:

- Nếu Hoàng thúc muốn sống yên ở Liêu Đông, vẫn như lời ta nói trước đây với Tử Phương, cần phải sống yên ở Liêu Đông.

Nói xong gã ngồi xổm người xuống, từ hông lấy ra một đoản đao nhanh chóng vẽ ra một bản đồ. Liêu Đông có vị trí giáp Du Thủy ở phía Đông, với Đại Liêu ở Tây, đời sau chính là Cẩm Châu và Địa Khu Hắc Sơn tỉnh Liêu Ninh. Toàn bộ Liêu Đông người Hán có dân số cực nhỏ, còn chưa được năm vạn người, hơn nữa thành thị có quy mô cũng không lớn. Ngoài huyện Xương Lê dưới sự trị hạ của Liêu Đông, thị trấn còn lại đều có số nhân khẩu đều nhau, tương đương bảy tám ngàn người tương đương với người ở thành Cô Trúc. Nhưng một nơi có khối đất đen như vậy có vượt qua được mười lăm vạn người Ô Hoàn không?

- Tô Phó Diên hiệu Tiễu Vương, tâm hướng Hán thất. Huy động hơn một ngàn dư lạc, trong toàn bộ Ô Hoàn, ngoại trừ Đạp Đốn là một lực lượng lớn nhất, năm ngoái còn được Viên Thiệu phong thưởng, bái làm Thiền Vu. Hoàng thúc muốn thâu tóm bốn quận Liêu Đông, phải ổn định thế cục ở Liêu Đông, hơn nữa Tô Phó Diên và Đạp Đốn vì chuyện của Lâu Ban mà sinh ra mâu thuẫn không nhỏ, Hoàng thúc có thể sai sứ giả đến Liêu Đông, lấy danh nghĩa dòng họ Hán thất, ban chính danh cho Lâu Ban.

Lâu Ban là con trai của Khâu Lạc Dư, vốn là người thừa kế Thiền Vu của Ô Hoàn. Nhưng hiện giờ Đạp Đốn lại vô cùng mạnh mẽ, được Viên Thiệu ủng hộ nên mọi người không ai dám chống lại. Vì chính danh Lâu Ban, cũng không nhất định ngay lập tức làm Lâu Ban đứng về bên Hoàng thúc, nhưng Hoàng thúc có thể nhân cơ hội này đưa thế lực xâm nhập vào Liêu Đông Chúc quốc, được nơi sống yên ổn. Lấy Liêu Đông Chúc quốc đối kháng với Liêu Đông, sau khi giành được Liêu Đông, quay trở lại Liêu Tây, đánh một trận công thành.

Ánh mắt Lưu Sấm híp lại một đường nhỏ.

Hắn nhìn Diêm Nhu vẽ ra bản đồ, trong lòng nghĩ ngợi đến khả năng có thể xảy ra.

- Nhưng Liêu Đông là nơi Công Tôn Độ chiếm đóng, dòng họ Công Tôn mấy đời tiếp nối nhau kinh doanh, làm sao đối phó dễ dàng được?

Diêm Nhu nghe nói thể mỉm cười nói:

- Với khả năng của Hoàng thúc chẳng lẽ e ngại dòng họ Công tôn sao?

- Đây không phải là vấn đế sợ hay không, mà hiện tại thực lực chúng ta còn nhỏ yếu, cần phải cẩn thận. Nếu không thể một chiến đấu công thành, thì tổn thất lớn khó tránh được, Bá Chính cũng biết Liêu Tây cằn cỗi, nhân khẩu thì ít...Cho nên ta mới càng thêm cẩn thận nếu không thể nhanh chóng cướp quận Liêu Đông, tiêu diệt Công Tôn thị thì cho dù có chiếm Liêu Đông ta cũng bị tổn thất khá nhiều. Bá Chính vừa rồi có nói giành lấy Liêu Đông. Ta không biết nên giành như thế nào?

Sự điềm tĩnh lạnh lùng của Lưu Sấm rất được Diêm Nhu yêu thích. Mới vừa rồi Lưu Sấm nghe Diêm Nhu vạch kế hoạch liền quên hết tất cả...Nhưng Diêm Nhu tuyệt đối không nói lại. Lưu Sấm càng bình tĩnh càng nói lên được hắn chiếm Liêu Đông chỉ là tình huống bắt buộc. Đồng thời hắn bình tĩnh cũng cho thấy hắn không phải là người dễ nóng vội.

Diêm Nhu nói:

- Liêu Đông là môt khu vực rộng lớn, có khoảng mười một huyện, tổng cộng có sáu mươi lăm ngàn hộ, ước chừng ba mươi tám vạn người.

Sở dĩ bày kế chiếm Liêu Đông trước vì Liêu Đông có nhân khẩu nhiều hơn Liêu Tây, hợp hai địa phương Liêu Tây và Liêu Đông cũng không bằng một nửa nhân khẩu ở Liêu Đông. Nếu Hoàng thúc ở Liêu Tây mà muốn chiếm Liêu Đông thì mất nhiều hơn được, rút dây động rừng, khiến Công Tôn Độ phòng bị, nhưng nếu đến Liêu Đông, dựa vào ưu thế nhân khẩu ở Liêu Đông thì Liêu Tây mới công phá được. Hơn nữa mặc dù Nhạc Lãng và Huyền Thố nhận lệnh của Công Tôn thị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nên luôn quấy rối tập kích liên tục đối với Phu Dư và Cao Cú Lệ, hai quận có nhân khẩu gần ba mươi vạn người, chỉ cần Hoàng thúc giành được Liêu Đông, hai quận tự nhiêu quy thuận.

Cái lo lắng duy chỉ Cao Cú Lệ. Còn về Phu Dư quốc, Hoàng thúc không cần lo lắng nhiều...Chỉ cần Hoàng thúc lấy được Liêu Đông, Phu Dư không đáng lo nghĩ.

Lưu Sấm nghe nói khá đắc ý.

Nhưng dù có nói nửa ngày Diêm Nhu cũng không nói đến làm thế nào để giành lấy Liêu Đông. Tuy nhiên, Lưu Sấm cũng không nỏng nảy, nhẫn nại kiên trì lắng nghe Diêm Nhu nói tiếp. Thực sự lúc này những điều Diêm Nhu nói đều vô cùng quan trọng. Gã đối với Liêu Đông vô cùng quen thuộc, hơn xa những người khác....Có Diêm Nhu chỉ dẫn, Lưu Sấm có thể miễn đi nhiều động tác.

- Người tên Công Tôn Độ này tàn bạo không tiết, tham lam vô độ. Nếu Hoàng thúc muốn lật đổ Công Tôn Độ, lúc này chỉ cần lấy một chữ "kỳ" mà nói, đánh hắn bất ngờ. Dòng tộc Công Tôn thị tập trung nhiều ở Tương Bình, còn hắn ở Liêu Đông kinh doanh nhiều năm, hắn dựa vào danh tiếng gia tộc hắn mới có khả năng hùng bá Liêu Đông nhiều năm. Với danh nghĩa Công Tôn thị, có nhiều chi thương đội sống ven biển, danh nghĩa là thương nhân mà thực chất là hải tặc, mỗi khi vào mùa đông, liền bốn phía tập kích cướp các vùng duyên hải, cướp bóc thương thuyền, căn cơ liền thiết lập nên Đạp thị.

Diêm Nhu nói đến đây liền dừng lại nhìn Lưu Sấm.

Lưu Sấm nhắm mắt trầm ngâm không nói....Tình huống của Công Tôn thị được Diêm Nhu nói rõ, đại khái Lưu Sấm cũng đã hiểu được. Vẫn như trước gã cũng không nói đến nên làm thế nào để đánh chiếm Liêu Đông, nhưng trên thực tế đã nói rõ sách lược. Lưu Sấm nhớ những thông tin mà Diêm Nhu cung cấp, sau đó hệ thống lại rồi truyền lại cho cấp dưới. Những sự tình này diễn ra cũng không phải trong thời gian ngắn, tuy Lưu Sấm không có nhiều thời gian nhưng cũng không vội vàng nôn nóng!

- Bá Chính, ngươi mới vừa nói đi sứ Liêu Đông Chúc quốc để liên kết cùng Tô Phó Diên.Ta nghĩ mãi cũng không tìm được người nào thích hợp, cho nên muốn mời ngươi với danh nghĩa của Thiên Tử đi sứ Liêu Đông phụ thuộc, không biết ngươi có bằng lòng không?

Diêm Nhu nghe nói thế vội khom người nói:

- Ta cũng mong muốn như vậy, sợ không mời được thôi.

Mi Phương nói đúng, người tên Diêm Nhu này vẫn có tâm hướng Hán thất. Chỉ có điều người này công lợi tâm rất mạnh, nếu không khiến gã nhìn thấy hy vọng chỉ sợ cũng khó có thể khiến gã cúi đầu.

Lưu Sấm biết tuy Diêm Nhu đồng ý giúp hắn đi sứ nhưng cũng không có nghĩa gã quy thuận hắn. Kế tiếp nếu hắn không thể hiện rõ thực lực, kết quả Diêm Nhu cùng hắn sẽ mỗi người mỗi ngả, thực lực này làm thế nào bày ra? Chính là Liêu Đông!

Lấy được Liêu Đông thì Lưu Sấm mới có thể đứng vững gót chân được. Nếu không lấy được Liêu Đông, cái Lưu Sấm gọi là đại kế chỉ một lời nói suông.

Liêu Đông, Liêu Đông.....Trong lòng Lưu Sấm âm thầm gọi, việc này không chỉ có một mình hắn khảo đề mà phải cùng với Gia Cát Lượng.

- Bá Chính, nếu ngươi nguyện giúp ta một tay, ta sẽ chắc chắn thành công hơn. Như vậy đi, ngày mai trở về Lâm Du, ta mời Bá Chính đến, đến lúc đó ta sẽ phái một đạo binh mã, cùng an bài hải quân đưa Bá Chính đi đường biển đến Liêu Đông Chúc quốc, không biết ý Bá Chính thế nào?

Diêm Như vội khom người nói:

- Mọi chuyện do Hoàng thúc sắp xếp.

Sắc trời đã muộn, gió biển càng lúc thổi càng mạnh hơn! Lưu Sấm cùng Diêm Nhu trở về thành Cô Trúc trời đã tối đen như mực. Một khối mây đen từ biển kéo vào, không khí tràn ngập nồng đậm mùi nước biển. Có lẽ đêm nay sẽ có trận mưa lớn....Lưu Sấm đưa Diêm Nhu trở lại chỗ ở sau đó cùng Bàng Đức trở về Trịnh phủ.

Ầm ầm, tiếng sấm vang lên từng đợt. Mây đen nhanh chóng kéo phủ đặc cả bầu trời, ánh sáng chớp động cả bầu trời.

- Công tử, không bằng ta cùng Diêm Nhu tiên sinh đến Liêu Đông luôn?

Trên đường về Bàng Đức không kìm được, tự xin đi.

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Lệnh Minh không nên vội vã, lần này đi sứ Liêu Đông, trong thâm tâm ta đã chọn được người thích hợp rồi. Ngươi ở đây, ta sẽ nhanh chóng có sắp xếp, nên không cần nóng lòng, hai ngày này tốt nhất trước tiên ngươi phải làm quen với mọi người, sau đó chờ lệnh.
Bình Luận (0)
Comment