Mã Khắc Nhĩ sau khi sữ dụng võ kỹ tạo ra khải giáp hộ thân, tinh thần chiến đấu thoáng chốc tăng lên tột bậc, hắn giống như một cỗ thiết xa liên tục lao đến không hề kiên nể bất cứ thứ gì, ban đầu khoảng cách giữa hai bên chỉ khoảng ba trượng lúc này đã bị rút ngắn lại chỉ còn gần một trượng rưỡi.
Nhược Mộng sau khi triệu hồi băng sơn cản bước Mã Khắc Nhĩ liền đã ngâm xướng thêm một tràn chú ngữ nữa, lúc này chỉ đợi hắn đến gần liền đã không ngần ngại mà xuất thủ ngăn lại, trước mặt Mã Khắc Nhĩ lúc này bất chợt xuất hiện một bức tường băng thật lớn, nhưng hắn vẫn dựa thế xông tới trực tiếp tung một quyền vào giữa bức tường băng.
Một tiếng nổ thật lớn ầm ầm xuất hiện nhưng bức tường băng chỉ khẽ nứt rất nhiều đường chứ vẫn chưa bạo toái hẳn, liền theo đó trái phải và hậu tâm Mã Khắc Nhĩ đột nhiên xuất hiện thêm ba bức tường băng nữa, Mã Khắc Nhĩ đang định đề thân nhảy ra khỏi vòng vây thì một ngọn băng sơn to lớn đã nhanh chóng ép hắn xuống phía dưới.
Mã Khắc Nhĩ vận lên đại lực định dùng tay hất văng ngọn băng sơn phía trên đầu để thoát thân, phải nói sức mạnh của hắn quả thực rất lớn, ngọn băng sơn ngưng tụ từ thủy khí trong thiên địa sức nặng phải có đến hơn vạn cân vậy mà với sức của một mình, Mã Khắc Nhĩ hắn đã gần như đẩy được ngọn băng sơn này văng đi nơi khác.
Tiếc là Nhược Mộng không cho hắn cơ hội như thế, một ngọn băng sơn khác lại tiếp tục xuất hiện phía trên ngọn băng sơn vừa nãy rồi mau chóng đè xuống, lần này thì hai vạn cân trọng lượng áp đỉnh Mã Khắc Nhĩ hắn dù có là đại võ sư cao tầng thì cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách.
Hai ngọn băng sơn trầm trọng tiếp đất tạo nên một tiếng nổ cực lớn kèm vài cơn địa chấn nhỏ, giữa khoảnh sân trống lúc này hàn khí bốc lên mịt mù, mảnh băng vụn tứ tán, Mã Khắc Nhĩ hứng trọn sức nặng của hai ngọn băng sơn giáng xuống lúc này liền không rõ sống chết ra sao.
Bất ngờ Hàn Thiên cảm giác được một luồn uy áp cực lớn đang từ trong đống đổ nát phóng thẳng đến vị trí của hắn, không ngần ngại dù chỉ nửa giây hắn lập tức xuất liền một chiêu vạn đạo phi vũ.
Luồn kiếm khí cuồng loạn như trường giang hải lãng cuốn thẳng về phía bóng đen đang lao đến, Mã Khắc Nhĩ vừa thoát khỏi đống đổ nát vốn nghĩ có thể nhân cơ hội tập kích bất ngờ, nào ngờ Hàn Thiên hắn cảnh giác cao độ đến như thế, một kiếm xuất ra như ngàn quân xung trận, lúc này Mã Khắc Nhĩ đang bị vây hãm trong một làn sóng kiếm cực lớn, từng đạo từng đạo kiếm khí lăng lệ đang không ngừng bào mòn đi đấu khí khải giáp của hắn.
Hàng ngàn kiếm chém qua trên khải giáp của Mã Khắc Nhĩ đã có rất nhiều chổ tổn hại, màu sắc của khải giáp cũng lập lòe bất định tựa như sắp tan biến đến nơi, lúc Mã Khắc Nhĩ còn chưa kịp trấn định lại tinh thần thì một ngọn cước cực kỳ uy mãnh không biết từ đâu đến đã trực tiếp đánh thẳng vào phần cổ bên trái của hắn.
Khải giáp đấu khí vốn đã lung lay sắp đổ lúc này dưới một ngọn cước đầy hung hãn liền đã trực tiếp vỡ vụng, Mã Khắc Nhĩ bị đại lực đánh văng gần hai trượng mới dừng lại được, vừa gắng gượng đứng dậy bản thân đã không thể tự chủ thổ ra ngay một ngụm tin huyết.
ở nơi xa A Liên vô cùng bình tĩnh nhìn về hướng Mã Khắc Nhĩ như đang trêu tức hắn, có thể thấy đòn vừa rồi là do nàng xuất ra, sau khi Mã Khắc Nhĩ bị hai ngọn băng sơn đè xuống hẵn là hắn đã dùng một cái võ kỹ nào đó để phá tường băng chạy ra vào phút chót, tuy vậy dư âm từ vụ bạo tạc sau đó cũng khiến hắn bị một chút thương tổn.
sau đó lại gặp phải vạn đạo phi vũ của Hàn Thiên đánh cho tinh thần điên đảo, một cước tập kích cuối cùng của A Liên nàng rốt cuộc đã thành công đánh cho một đại võ sư như Mã Khắc Nhĩ thụ thương thổ huyết.
Mã Khắc Nhĩ lúc này tinh thần đang phẫn nộ cực kỳ, đường đường là một đại võ sư lại bị thất thế trước ba đối thủ chỉ có thực lực võ sư, điều này đã khiến lòng tự tôn của hắn bị dẫm một cái thật mạnh, tuy nhiên kết quả như vậy cũng chẳng phải là việc gì quá khó hiểu, Mã Khắc Nhĩ hắn đúng là có đại võ sư thực lực thật, nhưng đối thủ của hắn lại chẳng phải những kẻ tầm thường.
ba người Hàn Thiên ai ai cũng có thực lực võ sư giai đỉnh phong, ma pháp và võ kỹ của bọn họ đều là loại thượng thừa mang uy lực kinh nhân, thậm chí sức sáng tạo cùng cách chiến đấu đầy tính toán của bọn họ cũng chính là siêu việt nhất trong những đám người trẻ.
Không nói Nhược Mộng với khả năng sữ dụng ma pháp tuyệt vời hoàn toàn bỏ qua nhược điểm của ma pháp sư đó chính là thời gian niệm chú, chỉ cần một hai giây nàng đã có thể thi triển ra một cái ma pháp nào đó, cái này ngoài sự thông thạo tuyệt đối với ma pháp mà mình sữ dụng thì tâm cảnh, thiên phú lẫn sự thông tuệ từng cái từng cái đều là không thể thiếu.
A Liên tuy có bối phận thấp hơn Nhược Mộng nhưng tu vi căn bản lẫn võ kỹ sữ dụng đều là loại nhất lưu khó bì, đem ra xo sánh thì chính là một trong những người nổi bật nhất đồng thế hệ, Hàn Thiên càng khỏi phải bàn đồng bọn của hắn thường gọi hắn là quái vật tính ra cũng chẳng sai gì mấy, thân thể mạnh mẽ hơn cả võ sư sắp tiệm cận đại võ sư, tu vi luyện khí thâm hậu tuyệt luân, lượng linh lực trong người hắn nếu đem dồn hết vào người một tên đại võ sư tầm thường nào đó thì cũng có thể khiến kẻ đó bạo thể mà chết ngay tức khắc, vậy nên đừng nhìn cảnh giới của Hàn Thiên mà đoán định thực lực của hắn, bởi vì bất cứ những chuẩn mực thông thường nào nếu đem đi đối chiếu với hắn đều sai lệch cả.
Mã Khắc Nhĩ chỉ là một tên thảo khấu thông thường cố gắng đạt đến đại võ sư nhưng thực lực cũng chỉ ở tốp dưới trong hàng ngũ những người đồng giai, đối đầu với hắn chính là ba kỳ tài kinh diễm trong thế hệ trẻ, tu vi mỗi người chỉ thua kém hắn có một đường tơ kẽ tóc, Mã Khắc Nhĩ hắn đánh với ba đối thủ như thế không thua thiệt mới là lạ.
Bên kia Lý A Phú còn thảm hơn gấp bội, hắn ta đã sắp bại vong đến nơi, Lý A Phú chỉ là một võ sư cao tầng hơn nữa cũng chẳng thạo chiến đấu trực diện như thế này, việc hắn giỏi nhất chính là dùng đầu óc để đánh trận, lúc này gặp phải hợp công của bảy tám đối thủ cực mạnh dù cho hắn có là võ sư đỉnh phong đi chăng nữa mà bản thân không thiện chiến thế này thì kết quả thua thiệt vẫn cứ là bình thường.
Lý A Phú lúc này đang thầm than không thôi, chẳng hiểu du hồ bang của hắn xui xẻo thế nào lại chọc phải những kẻ trời ơi đất hỡi này, bọn hắn đang yên đang lành lại đột nhiên gặp phải hai thế lực to lớn đến cậy việc, đắc tội ai trong số họ thì cũng đều không xong, chỉ có thể tận lực mà làm việc, chẳng ngờ cuối cùng vẫn là kéo đến tai ương, chẳng lẽ ông trời thực sự đã sắp xếp cho khí số của du hồ bang hắn phải tậng trong hôm nay?
Suy nghĩ của Lý A Phú quả thực cũng chẳng sai, bọn hắn làm chuyện thất đức gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu hôm nay không chọc phải đám Hàn Thiên thì mai sau cũng có thế lực khác đến tróc nã, lần này cơ duyên xảo hợp lại đưa hai kẻ thù mạnh của chúng đến với nhau, khí số của du hồ bang chỉ sợ hôm nay phải tận thật rồi.
Mã Khắc Nhĩ bên này cố nén đau gằng từng chữ.
-các ngươi quả thực rất lợi hại bất quá nếu hôm nay muốn diệt du hồ bang ta thì cũng đừng mơ tưởng quá vội, ta dù có chết cũng phải lôi tất cả các ngươi theo cùng.
Nói đoạn khí tức của hắn liền đột nhiên bạo tăng, trên người gân xanh hiện lên cực kỳ rõ ràng, ánh mắt cũng đã đỏ lên như máu, Nhược Mộng thoáng kêu khẽ.
-thôi mệnh thôn thiên, ngươi lại dám dùng đến cái võ kỹ điên cuồng này?, có biết hậu quả sẽ thảm trọng đến mức nào hay không?
Nói đoạn nàng lại nhìn sang phía Hàn Thiên tiếp.
-Hàn công tử xin hãy cẩn trọng Mã Khắc Nhĩ đã sữ dụng đến võ kỹ cấm kỵ, thực lực trong thoáng chốc sẽ tăng đến đại võ sư trung tầng, hắn lúc này sẽ có tốc độ cùng sức tấn công cực kỳ kinh khủng, chúng ta khó lòng mà đối đầu trực tiếp được, mong Hàn công tử và A Liên tỷ hãy bảo trọng.
Dứt lời Nhược Mộng liền ngay lập tức niệm gấp một tràng chú ngữ, quanh người nàng nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía một bức màng ánh sáng màu xanh đầy huyễn hoặc, bức màn ánh sáng phủ trên một khoảng không có đường kính gần năm trượng xung quanh Nhược Mộng, sau khi bức màn ánh sáng được dựng lên Nhược Mộng liền nói tiếp.
-ta đã dựng lên thanh lam thủy vực có tác dụng hạn chế tốc độ cũng như sức tấn công của đối thủ, Hàn công tử và A Liên tỷ hai người ở trong không gian mà thủy vực bao trùm sẽ có ưu thế chiến đấu rất lớn, võ kỹ của Mã Khắc Nhĩ uy lực cuồng bạo nhưng thời gian tác dụng sẽ không lâu chúng ta chỉ cần cầm cự được đến lúc đó hắn ta nhất định sẽ phải thất bại.
Mã Khắc Nhĩ lúc này đã giống như kẻ điên, toàn thân đấu khí của hắn đang không ngừng tiêu hao với một tốc độ chóng mặt, bất quá cảm giác được sức mạnh lớn lao đang cuộn chảy trong người lại khiến hắn hưng phấn khôn tả, hắn khẽ động thân tốc độ di chuyển thoáng cái đã tăng gần gấp rưỡi xo với ban nãy.
Gần như ngay lập tức thân ảnh của Mã Khắc Nhĩ đã ở trước mặt Hàn Thiên, một quyền của hắn giáng xuống Hàn Thiên chưa kịp tránh né nên chỉ đành khép hai tay trước mặt để đón đỡ, ầm một tiếng thân thể hắn chẳng khác gì diều đứt dây trực tiếp bị đánh lui hơn hai trượng.
Mã Khắc Nhĩ lúc này liền động thân lao đến tấn công A Liên, tuy tốc độ của hắn đã bị thanh lam thủy vực hạn chế đi hết ba phần nhưng mà từng đó suy giảm so với tốc độ của một đại võ sư trung tầng thì vẫn chưa tính là gì, A Liên chưa kịp nhìn thấy thân ảnh của đối thủ thì liền đã giống hệt như Hàn Thiên bị một quyền chấn văng.
Mã Khắc Nhĩ cười lên sặc sụa, sữ dụng thôi mệnh thôn thiên sẽ khiến hắn tổn hao thọ nguyên, mỗi lần dùng đến võ kỹ này hắn sẽ chết sớm thêm mười năm, bất quá một đại võ sư như Mã Khắc Nhĩ hắn có thể sống được tận năm trăm năm, lúc này hắn cũng chỉ mới gần sáu mươi tuổi, trước giờ lại chưa dùng võ kỹ này quá mười lần, tổn hao chút thọ mệnh mà tiêu diệt được một đại địch lớn thì có là gì?, du hồ bang của hắn không thể bị diệt trong hôm nay được.
Sau khi đánh văng A Liên Mã Khắc Nhĩ tiếp tục nhắm đến Nhược Mộng, tuy thân thể hắn lúc nào cũng như đang ở trong nước cữ động vô cùng bất tiện, mỗi giây mỗi khắc ở trong thủy vực này đều khiến cho hiệu quả của thôi mệnh thôn thiên giảm đi nhanh hơn mình thường, nhưng mà thời gian có hạn Mã Khắc Nhĩ hắn không thể nghĩ ra được cách nào khả thi để có thể phá được ma pháp này ngoài trực tiếp tấn công Nhược Mộng.
Mã Khắc Nhĩ lao đến chổ Nhược Mộng nhanh như tên bắn, bất quá nàng cũng đã có chuẩn bị trước thân ảnh giống như hồ điệp xuyên hoa, cá bơi trong nước trực tiếp rời khỏi vị trí ban đầu một cách cực kỳ thần tốc.
Bằng mắt thường thì rất dễ quan sát được tốc độ của Nhược Mộng dường như cũng chẳng nhanh gì mấy, thậm chí nhìn tốc độ của nàng còn chậm hơn Hàn Thiên một chút, nhưng mà chẳng hiểu sau nàng ở trong thủy vực do mình tạo nên thì thân pháp liền linh động đến kỳ lạ.
Mã Khắc Nhĩ dù nhanh hơn nàng cũng liên tục công kích vô cùng dữ dội, nhưng thân ảnh của Nhược Mộng thì lại chẳng khác nào sợi chỉ nhỏ trong nước sợi lông vũ trong không khí, bất cứ khi nào quyền phong của Mã Khắc Nhĩ tiến đến nàng lại giống như được nước đẩy đưa được gió nâng đỡ, thần kỳ và huyễn hoặc mà tránh thoát được, chỉ trôi theo nước huyền ảo tuyệt luân, khó chạm khó nắm, lông vũ rơi theo gió nhìn tựa chậm nhưng để bắt được là cả một vấn đề.
Có thể thấy rất rõ sức chiến đấu lớn nhất của Nhược Mộng là nằm ở sự kết hợp tuyệt vời giữa võ cảnh và ma pháp, nàng luyện tập ma pháp thuần thục đến mức độ tinh tường, biến ma pháp trở thành thanh chiến khí lợi hại nhất, cộng thêm tu vi võ cảnh thâm sâu cùng những võ kỹ thân pháp thần diệu hệt như một chiếc khiên bất hoại, ma pháp tăng ích võ kỹ du đấu, muôn hình vạn trạng biến hóa đa đoan, võ sư thông thường không thể là đối thủ mà ma đạo sư gặp phải cũng chỉ biết khóc than, Nhược Mộng đã hoàn toàn khắc phục được điểm yếu của một ma pháp sư, nàng có thể chiến đấu đơn lẽ mà không cần bất cứ ai hỗ trợ, trong thế hệ trẻ lúc này thật khó để tìm được một người thứ hai xuất chúng được như nàng.
tất nhiên là không kể đến Hàn Thiên, tên quái vật như hắn có thể bằng vào trình độ kết đan kỳ đạt được thực lực của võ sư đỉnh phong hơn hẵn gần hai đại cấp bậc, cái này so với Nhược Mộng cũng rất khó nói là ai hơn ai kém.
Mã Khắc Nhĩ sau khi tấng công mãi mà không hiệu quả liền đã sữ dụng đến võ kỹ với tầm tấn công cực rộng, chỉ thấy hắn liên tục vung quyền xuống đất, sau đó từng cột chông đá được đại lực của quyền kình đẩy trồi lên khỏi mặt đất tạo thành một rừng chông nhọn thật lớn cản chân Nhược Mộng.
Nhược Mộng bị rừng chông đá bao vây điểm mạnh thân pháp liền nhanh chóng bị khắc chế, bất đắc dĩ đành phải triệu hồi thuyền lá nhỏ sữ dụng phiêu phù thuật để bay lên cao, nhưng như thế lại chưa tính là gì với tốc độ của một kẻ đang sở hữu thực lực đại võ sư trung tầng như Mã Khắc Nhĩ, chỉ thấy hắn đề thân lao đến tấn công thẳng vào Nhược Mộng, nàng lúc này đang ở trên không chẳng thể dùng bộ pháp linh hoạt để tránh né, một lần nữa bất đắc dĩ phải dựng lên lam chướng hộ thân cứu nguy trong phút chốc, nhưng mà ma pháp phòng ngự của ma đạo sư liệu có thể chặn nổi công kích cấp đại võ sư?
Nếu quả thực một quyền của Mã Khắc Nhĩ giáng xuống chỉ sợ lam chướng hộ thân của Nhược Mộng cũng không ngăn cản nổi, bất quá hai đạo kiếm khí từ sau lưng Mã Khắc Nhĩ phóng tới đã thành công đâm xuyên qua vai phải của hắn, đại bộ phận lực lượng từ quyền đầu của Mã Khắc Nhĩ theo đó cũng tiêu tán hết, một quyền đã mất gần hết lực đánh vào lam chướng hộ thân của Nhược Mộng chỉ vừa hay khiến nó bị phá vỡ còn Nhược Mộng bên trong vẫn chẳng bị thương tổn gì.
Mã Khắc Nhĩ gầm lên đầy đau đớn, thật chẳng ngờ Hàn Thiên đỡ một quyền trực điện của hắn mà hai tay còn chưa bị gãy đoạn, âm thầm tung ra kiếm khí ám toán hắn, vừa rồi Mã Khắc Nhĩ hắn sơ suất đã trúng phải tập kích của gã, thương thế trên người càng trầm trọng hơn một chút.
Mã Khắc Nhĩ vừa mới thất thần trong chốc lát Nhược Mộng đã khu động thuyền lá bay xa gần hai trượng, hắn vừa định đề thân đuổi theo thì bất chợt một luồn khí tức cực kỳ mạnh mẽ từ phía sau lưng hắn lại bất ngờ xuất hiện.
Mã Khắc Nhĩ không biết nó là gì nhưng hắn cảm nhận được rất rõ ràng luồn khí tức mạnh mẽ ấy có thể sẽ gây thương tổn rất nặng cho hắn, Mã Khắc Nhĩ đang sữ dụng thôi mệnh thôn thiên nếu tiếp tục sữ dụng thêm đấu khí khải giáp thì thân thể hắn sẽ không gánh nổi áp lực mà mất hết tu vi trở thành phế nhân.
Dù rất không muốn nhưng Mã Khắc Nhĩ biết lựa chọn rút lui lúc này chính là giải pháp tốt nhất, hắn đã ở mức thực lực đỉnh phong của bản thân mà vẫn chẳng thể làm gì được đối thủ, chỉ trách hắn quá chủ quan không dùng toàn lực ngay từ đầu, nếu không bị thương từ trước một khi hắn dùng toàn lực làm sao lại không đánh lại đám người này cho được.
Bọn Hàn Thiên rõ ràng không muốn giết người của hắn, bây giờ bọn lâu la của hắn toàn bộ đều bị hôn mê không biết chuyện gì đang xảy ra, Mã Khắc Nhĩ hắn chỉ cần tạm thời chạy trốn một thời gian, đợi khi mọi chuyện êm xuôi sẽ trở về xây dựng lại bang phái thiết nghĩ đó vẫn không phải là chuyện gì khó.
Lòng đã muốn thoái lui Mã Khắc Nhĩ liền không ngần ngại quay đầu định bỏ trốn, tiếc là A Liên đã nhanh chóng xuất hiện từ phía sau tung cước thẳng về phía hậu tâm của hắn, Mã Khắc Nhĩ hết cách đành phải xoay người tung chưởng đón đỡ, ngọn cước của A Liên bị đánh tan dư lực còn khiến nàng bị đánh văng ngược lại thêm một đoạn, bất quá mục đích cầm chân của nàng cũng đã đạt được.
Phía xa xa Nhược Mộng vừa hoàn thành xong một cái ma pháp nào đó, chỉ thấy mặt đất dưới chân Mã Khắc Nhĩ bất chợt tuôn lên hàng vạn đạo dây mây cực kỳ bền chắc, chúng cứ thế trực tiếp xông đến quấn lấy hai chân của hắn mà kéo xuống, Mã Khắc Nhĩ cuống cuồn vung tay gỡ đám dây ấy ra, tiếc là số lượng dây leo quá nhiều, tầng tầng lớp lớp xuất hiện liên miên không dứt.
Mã Khắc Nhĩ nhìn thấy xa xa Hàn Thiên một thân lực lượng đã vận lên hoàn toàn, cánh tay phải xuất ra kiếm khí màu sáng trắng dài gần hai thước, kiếm mang phát sáng hơn một trượng thì tâm cảnh đã không khỏi hoảng loạn cực độ, hắn lập tức giải trừ võ kỹ thôi mệnh thôn thiên, và ngay lập tức ngưng tụ lên khải giáp đấu khí, tiếc là khải giáp vừa vận lên được một nửa vẫn còn rất phiêu phù mờ ảo thì một kiếm của Hàn Thiên đã chém xuống rồi.
Duy nhất một luồn kiếm khí mạnh gấp mười lần đơn kiếm thông thường, Mã Khắc Nhĩ chỉ cảm thấy trước ngực khải giáp đã vỡ vụn hoàn toàn một luồn hoa máu cuồn cuộn tuôn ra trước mắt, ý niệm của hắn trong phút chốc đã bị trì trệ rồi chìm vào hôn mê hoàn toàn.