Hàn Thiên Ký

Chương 144 - Đại Nghĩa Chiêu Hàng.

Trần Lãng dựa vào kiếm khí của Hàn Thiên thành công tẩu thoát quả là một chuyện khiến tất cả mọi người ở đây phải bất ngờ không thôi, tên khốn này thực sự ẩn dấu đủ sâu, khi nãy còn lớn giọng hô hào toàn lực phản công, không ngờ thực chất chỉ là để đồng bạn xông lên trước cầm chân người bên phe Hàn Thiên, còn bản thân hắn thì đã nhanh chân tìm kế tẩu thoát.

Lồng cây vừa mới bị phá hủy, bên ngoài đã có mười mấy bóng ảnh tràn vào, toàn bộ đều là cao thủ có thực lực trên võ sư trong hiệp minh hội, nổi bậc nhất phải kể đến hai người dẫn đầu là Nhược Mộng cùng A Liên, hai nữ nhân này một người thì rạng rỡ tuyệt luân, một người tuy không lộ mặt nhưng chỉ bằng vào thần thái xuất chúng siêu việt phàm nhân cũng có thể khiến thế gian chao đảo.

Mười mấy cao thủ trong thần vương hội ngay cả kẻ thù trước mặt còn chưa nhằn xong, lúc này lại có thêm mười mấy cao thủ khác bên địch xuất hiện, cộng thêm việc thủ lĩnh của họ đã phản bội họ rồi bỏ trốn, toàn bộ mười mấy cao thủ của thần vương hội đều nản chí buôn bỏ vũ khí quy hàng.

Nhược Mộng bằng vào tinh thần lực cao thâm đã nhanh chóng cảm nhận được có ai đó đã vừa đào thoát khỏi lồng cây mà nàng dựng lên, lúc này thấy Hàn Thiên vẻ mặt tức tối đang đứng phía dưới nàng liền nhẹ nhàng hỏi.

-huynh để tên cầm đầu chạy mất rồi à?, ta cảm nhận được tốc độ của hắn rất nhanh dường như là trực tiếp thuấn di gần trăm thước, hiện tại chúng ta có cần đuổi theo không?

Hàn Thiên khẽ phủi bụi trên cổ tay áo rồi bình tĩnh nói.

-không cần đâu, tên đó rất gian ma xảo quyệt, là ta sơ xuất để hắn lợi dụng kiếm khí của mình để tẩu thoát, lúc này hắn hẵn đã ở xa gần hai mươi dặm, chúng ta có đuổi theo cũng không kịp.

-tuy hắn chạy thoát nhưng đồng bạn của hắn thì không thể may mắn đến vậy, trận giao tranh này chúng ta cũng có thể coi như là đã hoàn thành được mục tiêu ban đầu.

Nói đoạn Hàn Thiên liền nhìn sang những kẻ vừa mới buôn vũ khí đầu hàng giọng uy nghiêm nói.

-các vị đạo hữu ra tay với người của hiệp minh hội chúng ta, theo lý ta phải cướp lại danh ngạch cùng tài nguyên của các vị rồi đẩy các vị ra khỏi cổ sơn chiến trường, nhưng niệm tình ta và các vị cùng ở một khoa, mà người của khoa luyện thể lại chẳng có nhiều, hiện tại loại trừ các vị ta cũng không nỡ, tính cách ngông cuồn háo thắng của Liêu Kiến Anh hẵn các đạo hữu cũng thấy rồi, hắn ta chỉ vì chút giao tranh nhỏ với ta mà ghi thù đến mức gây khó dễ cho ta ngay trong chiến trường này, người có lòng dạ nhỏ nhen như thế các vị không sợ một ngày nào đó hắn sẽ như tên Trần Lãng ban nãy lôi các vị ra làm bia đỡ đạn hay sao?.

-hiện tại nếu các vị chịu quy hàng về hiệp minh hội chúng ta, ta đảm bảo an nguy của các vị sẽ được đảm bảo, cơ hội gia nhập học viện vẫn còn, bằng như có ai đó một lòng tận trung với Liêu Kiến Anh thì có thể đứng ra, một mình ta sẽ làm đối thủ với tất cả, chỉ cần các vị rời khỏi đây lành lặn thì liền có thể về với hắn, ta đảm bảo những người khác sẽ không ra tay ngăn cản các vị.

Hàn Thiên vừa dứt lời một thanh niên độ mười tám mười chín tuổi khuôn mặt khá chững chạc đã lên tiếng.

-Liêu Kiến Anh đối với chúng ta quả thực không bạc, tuy nhiên cách hắn đối xử với người của các khoa khác lại khiến ta thấy không vừa mắt, Hàn Thiên cậu tại nên hiệp minh hội này, trong đó võ giả và ma pháp sư đều được cậu phát huy hết phẩm chất của mình, hoàn toàn không bị chèn ép nửa phân, ngay cả đội ngũ kỵ sĩ vốn đối địch với chúng ta cũng sẵn sàng hết mình vì cậu, có thế thấy Hàn Thiên cậu có nhân nghĩa đức độ hơn Liêu Kiến Anh, ban đầu cũng là vì cậu một mực không muốn thành lập đội ngũ nên ta mới theo Liêu Kiến Anh, nay cậu lên tiếng chiêu hàng, ta lý nào lại bỏ sáng theo tối trở lại đường cũ kia chứ?, những người khác thế nào ta không biết, riêng Ngô Thiện ta quyết định quy hàng về hiệp minh hội, Hàn Thiên cậu có điều kiện gì hay muốn ta làm gì thì cứ nói, chỉ cần đảm bảo cho ta một xuất gia nhập học viện, cậu muốn ta làm gì cũng được.

Ngô Thiện vừa nói xong những người khác trên mặt liền có ý định tương tự, dù cho có một số người vẫn chưa định quy hàng, trên mặt vẫn còn nét bất nhẫn và không nguyện ý, nhưng rốt cuộc trước tình thế hiễm nghèo trước mắt, chỉ có chọn đầu hàng mới đảm bảo được an toàn cho bản thân.

Sau vài giây tĩnh lặng rốt cuộc cũng chẳng có ai đủ dũng cảm khiêu chiến Hàn Thiên để được rời đi, thấy tất cả đều có chung ý định đầu hàng, một người trong đám luyện thể giả nọ liền lên hỏi.

-tất cả chúng ta đều quyết định quy hàng, nhưng mà không biết Hàn Thiên cậu có điều kiện hay yêu sách gì đối với chúng ta hay không?, nếu yêu cầu của cậu quá đáng với chúng ta, thứ lỗi cho dù có phải liều mạng chúng ta cũng phải lựa chọn đối đầu với Hàn Thiên cậu mà thôi.

Nhìn qua tất cả một lượt sau đó Hàn Thiên liền cao giọng nói.

-yêu cầu của ta rất đơn giản, mọi người hãy giao toàn bộ mộc bài của mình cho hiệp minh hội cất giữ, tất nhiên mọi tài nguyên trong đó bao gồm cả danh ngạch chúng ta đều không động vào, chỉ là giữ để phòng hờ mà thôi, tuy học viện nghiêm cấm cướp luôn mộc bài để loại bỏ đối thủ của mình, nhưng nếu các vị nguyện ý giao mộc bài của mình ra như vật làm tin thì được, trong những ngày sắp tới nếu các vị thể hiện tốt, và có cống hiến nhiều cho hiệp minh hội thì ta sẽ cân nhắc trả lại mộc bài cho các vị trước thời hạn, còn như những ai không có biểu hiện tốt, hoặc không cống hiến quá nhiều, nhưng vẫn hành xử đúng mực và vẫn đứng về phe hiệp minh hội chứ không hai lòng, thì đến cuối kỳ tuyễn trạch ta sẽ trả lại mộc bài nguyên vẹn cho các vị.

-chỉ những ai có tư tâm hoặc ngầm phá hoại hiệp minh hội từ bên trong mới phải nhận hình phạt mất đi danh ngạch trên mộc bài của bản thân cho người khác trong hội, bằng như các vị đều cư xử đúng mực thì những người khác trong hội sẽ sớm coi các vị như bằng hữu chung chiến tuyến mà thôi.

-ta có thể ở đây đảm bảo, vào hiệp minh hội quyền lợi của các vị sẽ ngang với tất cả các thành viên khác, các vị sẽ không phải chịu bất cứ kỳ thị hay chèn ép nào, tất cả tài nguyên mà các vị tìm được đều sẽ có danh sách liệt kê lại, sau này khảo hạch kết thúc tất cả đều sẽ trả lại cho các vị, yêu cầu cũng như ưu ái ta đều đã nói rồi, hiện tại lựa chọn thế nào đều là quyền của các vị.

Hàn Thiên vừa dứt lời nét mặt của đám người Ngô Thiện liền phức tạp hơn hẵn, có thể nói Hàn Thiên yêu cầu họ giao mộc bài của mình ra đã là yêu sách nhẹ nhàng nhất rồi, dù sao hai bên cũng từng là kẻ địch của nhau, Hàn Thiên không dùng bảo khí hay đan dược gì đó khống chế bọn họ cũng đã là phước đức lắm rồi, hắn cũng không yêu cầu bọn họ lấy đạo tâm ra thề độc hay lập khế ước gì đó, tất cả cái hắn cần chỉ là mộc bài của bọn họ.

Hàn Thiên cùng tất cả người ở đây đều biết họ tham gia kỳ tuyễn trạch này là vì cái gì?, chẳng phải tựu chung lại tất cả đều nằm ở cái danh ngạch trên mộc bài đó hay sao?, đó tuy là vật ngoại thân nhưng cũng là thứ quan trọng nhất với tất cả các thí sinh hiện tại, cho dù tài nguyên nhiều đến đâu mà không có cho mình một danh ngạch thì cũng vứt.

Hàn Thiên nắm được mộc bài của họ cũng như nắm được vận mệnh, tuy không cực đoan hay độc tài gì nhưng sức chấn nhiếp lại vô cùng lớn, điều này khiến cả bọn Ngô Thiện đều không dám phản khán, bất quá giao nộp thứ quan trọng nhất của bản thân trong kỳ tuyễn trạch này vào tay người khác, chuyện này để quyết định được thì không phải là việc dễ dàng.

Suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc Ngô Thiện cũng bày nét mặt quyết tâm nói.

-dù sao chúng ta cũng đã quyết định quy hàng, chút yêu cầu ấy của Hàn huynh đệ thì có đáng gì chứ?, chỉ cần cậu giữ những lời đã nói khi nãy, sẽ trả lại mộc bài cùng danh ngạch nguyên vẹn cho chúng ta sau khi khảo hạch kết thúc là được, ở đây có đông người của cậu như thế ta tin một người chính trực như Hàn huynh đệ sẽ không nuốt lời.

Nói đoạn Ngô Thiện cũng tiên phong lên trước, hai tay giao mộc bài của hắn cho Hàn Thiên, tiếp đến những người khác cũng lần lượt giao lại mộc bài của bản thân, Hàn Thiên đón lấy tất cả những mộc bài nọ, kế đến hắn lấy trong người ra một chiếc tráp đá nhỏ rồi để tất cả vào trong, sau khi gia trì lên đó thêm một tầng phong ấn Hàn Thiên mới đưa lại cho Đinh Nguyên đang ở sau lưng hắn.

Xong xuôi tất cả Hàn Thiên liền hào hùng nói.

-chúc mừng tất cả các đồng đạo, các vị chính thức đã trở thành người của hiệp minh hội ta, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, những gì mà ta đã hứa với các vị thì nhất định sẽ thực hiện, nào bây giờ mời các vị cùng ta trở về trại, ở đó ta sẽ sắp chổ ở cho các vị, ngoài ra cũng sẽ có người nói thêm về những chuyện vặt vãnh cũng như luật lệ chi tiết của hiệp minh hội cho các vị biết.

Hàn Thiên vừa nói xong thì liền xoay người đi luôn, đám Chấn Tây cũng chậm rãi theo sau hắn, đội ngũ ba kỵ sĩ của Triều Phụng cùng mấy chục võ giả khác thì thu gom tàn cục cùng chỉnh đốn lại đoàn xe vận chuyển xác yêu thú làm mồi nhử kia lại, đầu kim mô cáp ngũ cấp này đám Hàn Thiên hạ được cũng chẳng dễ, để đám Trần Lãng chịu tin bọn hắn đã phải tốn công biểu diễn một màn kịch thật hoàn toàn, tuy trong hội cũng có mấy người bị thương, nhưng bù lại thành quả thu được cũng nhiều.

sau mấy lần bồi dưỡng tọa kỵ của mình bằng ngũ cấp nội đan yêu thú thì lúc này ngọc phong yến của triều phụng đã chính thức đột phá huyết mạch và có khả năng tiến lên hàng yêu thú ngũ cấp rồi, chỉ cần triều phụng cùng tọa kỵ của mình cố gắng, tương lai nàng nhất định có thể tiến lên hàng ngũ thần hổ kỵ quân mà không cần tìm tọa kỵ mới, Hàn Thiên ưu tiên để nội đan yêu thú ngũ cấp tìm được cho Triều Phụng bồi dưỡng tọa kỵ đã khiến nữ kỵ sĩ này đối với hắn trung tâm hơn rất nhiều.

sau khi đoàn nhân mã của Triều Phụng thu xếp lên đường thì đội hỗ trợ của Nhược Mộng cũng đã chuẩn bị rút lui xong, Nhược Mộng cũng đã cho một số nhân thủ theo dõi dấu vết của Trần Lãng phòng khi hắn vẫn đi chưa xa mà đang cố theo dõi hành tung của bọn họ, xong xuôi tất cả một đoàn gần trăm cao thủ nhất lưu của thế hệ trẻ đại ninh đế quốc liền chỉnh tề rời đi, phong thái hiên ngang đội ngũ rõ ràng, khí thế của những nhân vật lớn trong tương lai này quả thực là rất đáng ngưỡng mộ.

*

Chạy ngót gần năm mươi dặm đường về hướng đông, Trần Lãng rốt cuộc cũng dừng lại, phía trước hắn có một cái lôi đài bằng đá nguyên khối cao hơn ba trượng rộng hàng vạn trượng vuông, đây chính là khu vực sẽ diễn ra nhất chiến phong vương, đến được đây cũng tức là đã về được lãnh địa của thần vương hội rồi, tự cảm thấy đã an toàn Trần Lãng liền dừng lại nghĩ ngơi một chút.

Hắn ngồi bệch trên một nhành cây cao rồi lấy túi nước trong người ra uống vài ngụm, sau khi đã bình tĩnh lại mặt hắn liền hiện lên nét phẫn nộ không thôi, Trần Lãng một tay đập vào thân cây thật mạnh giọng bực dọc nói.

-đã cảnh báo cho Liêu Kiến Anh biết là bọn Hàn Thiên không dễ chơi, cần dùng mọi thủ đoạn để loại trừ hắn mà gã lại không nghe, cứ một mực đòi hơn thua sòng phẳng với tên đó tại nhất chiến phong vương, ý nghĩ trẻ con như thế làm sao mà hoàn thành chuyện lớn được kia chứ?, đúng là một tên quý tử ngu ngốc,.

-được rồi nếu đã như thế ta đành đổi kế hoạch một chút vậy, chuyện lớn mà cấp trên giao phó ta nhất định phải hoàn thành.

-hiện tại có lẽ vẫn phải ẩn tàng bên cạnh tên Liêu Kiến Anh kia rồi, kế hoạch bất ngờ thay đổi phút chót, ta xem ra phải ở tại lý khố đại học viện kha khá thời gian nữa đây.

Vừa dứt lời Trần Lãng liền đứng dậy phi người đi mất, hành động của tên này linh mẫn dị thường, thủ đoạn ẩn tàng cùng bảo mạng tầng tầng lớp lớp, Hàn Thiên đối đầu với gã này vừa mới lần đầu đã chịu một quả lừa to, xo với Liêu Kiến Anh, Trần Lãng là một đối tượng nguy hiễm hơn nhiều.

*

Trong sảnh nghị sự tại trại chính của hiệp minh hội, lúc này khoảng bảy mươi thành viên của thiên long quân bao gồm, thủ lĩnh, phó thủ lĩnh của các đội ngũ cùng những thí sinh hành động đơn lẻ nhưng có thực lực trên võ sư đều đã góp mặt đông đủ, ai ai cũng đã có chổ ngồi theo thứ bậc của mình, duy chỉ mỗi cái ghế chủ sự tinh mĩ đang đặt ở nơi trang trọng nhất là vẫn còn trống.

Hai hôm nay Thế Bá đã không ít lần muốn đám người Hàn Thiên trao lại vị trí này cho Lưu Mộ, nhưng toàn bộ các thủ lĩnh lẫn thành viên trong tiểu đội của Hàn Thiên đều chẳng đồng ý, Lưu Mộ quả thực là vương tử nhưng hiệp minh hội là do một tay Hàn Thiên gây dựng nên, hắn chính là thống lĩnh tối cao ở nơi này, mọi người trong thiên long quân đều tin phục hắn, một khi chưa gia nhập chính trường tranh vương vị, Lưu Mộ đối với bọn Chấn Tây hay Chu Hân cũng chỉ là một vương tử, bọn họ không cần coi hắn quý trọng đến mức phải tỏ thế dựa hơi hay khúm núm trước hắn.

Tu sĩ một khi chưa vào hoàng triều thì bối phận cao thấp đều coi trên thực lực mà tính, kẻ nào có chỗ dựa lớn, kẻ nào có thực lực mạnh thì liền có tiếng nói cao hơn, cái ghế chủ tọa tại căn sảnh nghị sự này luôn luôn là của Hàn Thiên, và khi hắn chưa ngồi vào đó thiên long quân sẽ vẫn để nó trống như thế.

Trước tinh thần đồng lòng trung nghĩa của các thủ lĩnh cấp cao đối với Hàn Thiên như thế, thân là một vương tử Lưu Mộ chỉ có thể cười bất đắc dĩ, Hàn Thiên là một kẻ có thể thu phục nhân tâm, bên cạnh hắn có vô số đồng bạn sẵn sàng tận sức vì hắn, phía dưới hắn có vô số hiền tài nhân sĩ chịu theo ngọn cờ của hắn, bản thân hắn đại nghĩa đại lượng, thực lực thâm sâu, suy tính cẫn trọng.

hùng tài thao lược, chí lớn tài cao, Hàn Thiên hắn chính là một anh kiệt thượng đỉnh, thân là một vương tử, Lưu Mộ chỉ có thể cảm thán trong lòng, nếu hắn muốn tranh được vương vị, có lẽ trong tương lai đặt qua hệ tốt với Hàn Thiên chính là con đường sáng suốt nhất.

Lưu Mộ hắn đủ thông minh để nhận ra tiềm năng phát triển của Hàn Thiên lớn đến thế nào, thực lòng mà nói hắn mười phần muốn gã ra sức cho mình, nhưng cũng thật lòng mà nghĩ, Lưu Mộ không tin với tính cách và tinh thần phóng thoáng vô lượng của Hàn Thiên, gã sẽ chịu dưới trướng hắn và ra sức vì hắn.

vì thế cho nên trong thâm tâm Lưu Mộ đã muốn trở thành minh hữu của Hàn Thiên rồi, xo với các huynh trưởng Lưu Mộ chỉ hơn ở cái khí độ và mắt nhìn người, hắn chọn Hàn Thiên, đặt mối quan hệ bình đẳng hữu hảo với gã chính thực là vì có mục đích, nhưng cũng vì thế nên Lưu Mộ mới là một vương tử khác biệt trong mắt của Hàn Thiên, Lưu Mộ hẵn sẽ không biết, phần khiêm nhường đúng mực của hắn hôm nay sẽ khiến Hàn Thiên đáp lại cho hắn những gì trong tương lai, có những chuyện tuy đơn giản nhưng sẽ mang lại hiệu quả to lớn, cũng có những vị vua lên ngôi được là vì đức độ của bản thân.

Cửa sảnh nghị sự chợt mở ra, Hàn Thiên uy nghiêm điềm đạm bước vào, cánh cửa sau lưng hắn vừa tự đóng lại, nét mặt Hàn Thiên liền thâm sâu nói.

-ta đã sắp xếp chỗ nghĩ cho những người mới kia, ngoài ra ta cũng thu thập được từ bọn họ rất nhiều thông tin về tổ chức của Liêu Kiến Anh đây!.

Bình Luận (0)
Comment