Hàn Thiên Ký

Chương 177 - Đại Lễ Chào Mừng.

Cổ nhân thường nói trị người bằng bạo lực sẽ không bao giờ bền vững, lấy nhân nghĩa trị người sẽ lâu dài, nhưng nếu bản thân không có đủ thực lực cùng thế lực hậu thuẫn, cho dù có nhân nghĩa thì cũng chẳng ai nghe lời ngươi.

Hàn Thiên thực lực không phải mạnh nhất, nhân nghĩa cũng miễn cưỡng coi là có đôi chút, nhưng mà trong cổ sơn chiến trường này muốn kiếm được kẻ khiến người khác nể phục được như hắn lại hầu như không có ai, Lưu Mộ cũng là vì nhìn thấy điểm nổi bậc này của Hàn Thiên nên ban đầu mới chọn giao du với hắn.

Biết nhau chưa lâu nhưng Lưu Mộ đối với Hàn Thiên thực sự rất hân hưởng, thời gian cuối của vòng tuyễn trạch số ba này hễ rảnh rỗi là hắn lại tìm Hàn Thiên uống rượu trò chuyện.

Hôm nay là ngày cuối cùng của vòng tuyễn trạch số ba rồi, nốt ngày hôm nay toàn bộ những ai đã có được danh ngạch cho mình, liền coi như là thành công vượt qua toàn bộ kỳ khảo hạch, đạt được tư cách tiến vào lý khố đại học viện.

Thời gian cuối này vì để tránh xảy ra sơ sót, Hàn Thiên đã cho toàn bộ người trong hiệp minh hội đều quy về trại chính này, ngoài ra hắn cũng ban hành lệnh cảnh giới, trong ngày cuối cùng, không ai được bước ra khỏi vùng mười dặm quanh trại chính để tránh rủi ro không thể phản hồi.

Ngày cuối cùng này những kẻ đang ẩn mình trong tối ắt hẵn cũng chuẩn bị làm một vố sau chót rồi, tuy với danh vọng của hiệp minh hội hiện tại khả năng có ai hay thế lực nào dám động đến người của họ là rất thấp, thế nhưng cẩn tắc vô áy náy, Hàn Thiên không muốn người của hắn giữa đường gãy gánh, thuyền lật trong mương.

Ngày cuối cùng này toàn bộ hiệp minh hội ai cũng nai nịt gọn gàng, hành trang đầy đủ, nói ra thì cũng lạ, hồi mới vào cổ sơn chiến trường, đa phần những người tham gia khảo hạch như bọn họ đều chỉ mong khảo hạch này sớm kết thúc, để bọn họ có thể rời khỏi nơi quái quỷ này..

Thế nhưng lúc này khi thời điểm rời cổ sơn chiến trường sắp đến, bọn họ không hiểu sao lại có chút luyến tiếc, có lẽ những trãi nghiệm quý báu mà họ có được trong một tháng qua đã làm họ trưởng thành hơn ít nhiều, cũng có thể những đồng đội mới quen đã khiến họ không nở chia tay, bất quá đó chỉ là chút cảm giác thoáng qua mà thôi, có thể gia nhập lý khố đại học viện chính là mong ước cả đời của lớp lớp thế hệ thiếu niên trong đại ninh đế quốc, xo với chuyện vui lớn trước mắt, chút chuyện buồn hiện tại liền chỉ như gió thoảng, chưa kịp cảm nhận liền đã bay mất.

Hôm nay Hàn Thiên đặc biệt dành ra một ngày để nghĩ ngơi, cả tháng căng mình ra khảo hạch, ngay cả người không biết mệt mỏi như hắn cũng cảm thấy sắp không chịu được nữa rồi, vậy nên ngày cuối cùng này Hàn Thiên hắn tự cho phép mình lười biếng, nếu không đạt trạng thái tốt nhất, ngày mai tham gia nhất chiến phong vương, hắn làm sao có thể đạt được thành tích cao đây chứ?.

Trong trại chính của hiệp minh hội có một cái hồ, Hàn Thiên hôm nay rảnh rỗi nên muốn đến đó câu cá một chuyến, bờ hồ có một vài cái đình viện đơn giản được xây dựng từ trước, Hàn Thiên tùy ý tìm một nơi cảnh sắc tú lệ rồi quăng cần để đó chờ cá ăn.

Hôm nay đi cùng hắn còn có Nhược Mộng, vậy nên Hàn Thiên quăng cần câu xong liền vào đình nấu một ấm trà, ngày mai hắn sẽ tham gia nhất chiến phong vương, lý ra Nhược Mộng là ma pháp sư nên không cần tham gia, thế nhưng chưa rõ nguyên nhân vì sao, Nhược Mộng cũng muốn tham gia kỳ phong vương lần này, Hàn Thiên hôm nay là định bàn bạc với nàng về chuyện này.

Nước trà còn chưa kịp sôi, một vị khác bất ngờ đã đến, Lưu Mộ hôm nay thần sắc đặc biệt đăm chiêu, có lẽ trong lòng hắn đang có nhiều tâm sự, nhìn thấy Hàn Thiên cùng Nhược Mộng đang ngồi trong đình viện, hắn liền đi nhanh tới, người còn chưa vào đình, một câu chào mang theo chút sốt sắn của Lưu Mộ đã tới trước.

-gặp được hai người ở đây thật tốt quá, ta đang có chuyện muốn nói với các vị đây!.

Hàn Thiên ra đón Lưu Mộ giọng nghi vấn hỏi.

-lẽ nào là chuyện liên quan đến Liêu Kiến Anh?, Lưu Mộ huynh tìm được tung tích của hắn rồi sao?.

Lưu Mộ chưa vội trả lời Hàn Thiên, hắn vào trong đình viện bình tĩnh ngồi xuống cái ghế đối diện Nhược Mộng trong đình, đợi Hàn Thiên quay lại ngồi cạnh Nhược Mộng Lưu Mộ mới lên tiếng.

-Liêu Kiến Anh từ khi biến mất tới nay hoàn toàn không thể tra ra được tung tích, thực lực của hắn quá mạnh, cho dù chúng ta có tìm được hắn thì cũng chưa chắc vây bắt được, vậy nên ta đã có một đối sách khác.

Hàn Thiên chậm rãi nhất bình trà vừa sôi trên bàn, rồi rót cho mỗi người một chung, xong việc hắn mới hỏi lại.

-hẵn là không thể quan minh chính đại loại trừ Liêu Kiến Anh nữa có phải vậy không?, Lưu Mộ huynh đã trình chuyện này cho cao tầng lý khố đại học viện rồi à?, ý tứ của bọn họ thế nào?

Lưu Mộ khẽ nhấp một ngụm trà giọng bình tĩnh đáp.

-ngày mai trong nhất chiến phong vương, Hàn huynh đệ nhất quyết không được để cho Liêu Kiến Anh có cơ hội dành chiến thắng, chỉ cần như thế chúng ta sẽ có lý do âm thầm loại trừ hắn.

Ánh mắt Hàn Thiên thoáng nét suy tư sau đó hắn hỏi lại.

-chỉ thế thôi sao?.

Lưu Mộ còn chưa trả lời, Nhược Mộng ở một bên đã giải thích.

-Lưu Mộ công tử hẵn là muốn mượn danh huynh viện cớ Liêu Kiến Anh và huynh có thù oán, nay không thể loại trừ được huynh trong nhất chiến phong vương nên mới oán giận bỏ đi.

Hàn Thiên tỏ vẻ nghi vấn nhìn Nhược Mộng hỏi.

-thì ra nàng định tham gia nhất chiến phong vương là vì chuyện này, Lưu Mộ huynh đã nhờ vả nàng à?.

Lưu Mộ bên kia bất giác xua tay nói.

-không có a, ta chưa từng bàn trước chuyện này với Nhược Mộng cô nương, là do cô ấy thông tuệ tính trước được nhiều chuyện mà thôi.

Lúc này Hàn Thiên liền uống một ngụm trà giọng bâng quơ nói.

-cho dù Lưu Mộ huynh không nhờ, ta cũng sẽ không để Liêu Kiến Anh thắng được kỳ phong vương ngày mai.

Lưu Mộ chợt bật cười, hắn hỏi lại.

-với tình hình hiện tại Hàn huynh đệ nắm được mấy phần thắng Liêu Kiến Anh?.

Hàn Thiên đặt ly trà xuống bàn điệu bộ trầm ngâm nói.

-thú thật với thực lực hiện tại của ta, muốn thắng được Liêu Kiến Anh e là rất khó, nếu những gì mà hắn biểu hiện ra đã là toàn bộ vậy thì khả năng thắng của ta cũng chỉ có ba thành, bằng như hắn vẫn còn hậu chiêu ẩn dấu…

Hàn Thiên nói đến đây liền không nén được tiếng thở dài, thực lực chênh lệch một đại cảnh giới quả thực rất khó san lấp, huống hồ cái kẻ mà ngươi định vượt cấp đánh bại kia cũng là quái thai tựa như ngươi, điều này khiến ngươi rất khó kéo tỷ lệ thắng nghiên về phía mình

Lưu Mộ cũng đã sớm đoán được chuyện này vậy nên hắn trấn an nói.

-nhất chiến phong vương bao nhiêu năm qua hễ sau vòng loại thì vòng cuối luôn là hỗn chiến mười người, thứ hạng của thập cường được xếp theo thứ tự bị đánh bại trên lôi đài, vậy nên không phải cứ thực lực mạnh nhất là sẽ chiến thắng phong vương, cái này còn phải xem quan hệ của ngươi với các tuyễn thủ khác là như thế nào nữa?.

Trên mặt Hàn Thiên thoáng hiện lên quang mang, nếu là như thế khả năng ngăn chặn Liêu Kiến Anh dành chiến thắng liền tăng lên đáng kể, chần chừ một chút Hàn Thiên liền nói.

-lẽ nào học viện định động tay vào danh sách chiến đấu vòng bảng hay sao?, nếu vậy thực sự là làm khó cho Liêu Kiến Anh rồi ha ha.

Lưu Mộ cũng khẽ cười mỉm nói.

-quả thực suy tính của chúng ta là như vậy, Liêu Kiến Anh là người của địch quốc nói gì đi nữa, phong vương lần này nhất quyết không thể để hắn dành phần thắng được, làm vậy sẽ bôi bác sĩ diện của đại ninh đế quốc đến mức nào chứ?.

Liêu Kiến Anh vừa dứt lời Nhược Mộng ở một bên liền ôn nhu nói.

-ta và huynh liên thủ cho dù là kẻ mạnh như Liêu Kiến Anh cũng khó dành phần thắng, về vấn đề này thực sự không đáng lo ngại lắm.

Tuy nói vậy nhưng Hàn Thiên vẫn còn chưa thể yên tâm, ngoài Liêu Kiến Anh thì vẫn còn đó Lương Trung, Lục Hồng, hai tên kỵ sĩ này thực lực xo với Liêu Kiến Anh đều là một chín một mười, nếu chúng cùng hắn liên thủ, sức mạnh đó chỉ e là có thể càn quét cả thế hệ trẻ, ngoài ra vẫn còn một kẻ làm Hàn Thiên hắn nghi ngại hơn cả, kẻ đó chính là Trần Lãng, xo với một Liêu Kiến Anh ngông cuồng bá đạo, tên ranh ma quỷ quyệt Trần Lãng làm Hàn Thiên hắn lo ngại hơn nhiều, từng ấy biến số trong kỳ phong vương kia, Hàn Thiên hắn sao có thể không quan ngại cho được?.

Suy nghĩ của mình Hàn Thiên cũng không ngần ngại nói ra cho Lưu Mộ cùng Nhược Mộng nghe thử, vấn đề mà Hàn Thiên đưa ra đã khiến cả hai người kia phải suy xét, lương Trung cùng Lục Hồng quả thực rất mạnh, bọn chúng lại có hiềm khích lớn với Hàn Thiên, thật khó để không công bố thân phận của Liêu Kiến Anh mà khiến hai tên kia quay sang ủng hộ Hàn Thiên.

Về vấn đề này Lưu Mộ chỉ có thể đưa ra đối sách là sẽ cố gắng nhúng tay thật sâu vào danh sách chiến đấu vòng loại, cố gắng đưa được nhiều nhân thủ thân cận với Hàn Thiên vào vòng chung kết nhất, ngoài cách đó ra Lưu Mộ quả thực chẳng nghĩ ra được đối sách nào hay ho nữa.

Dường như nhớ ra được gì đó Lưu Mộ liền tiếp.

-Hàn huynh đệ cậu đã có hồn khí nào đủ cường đại để đối phó với Liêu Kiến Anh chưa nhỉ? Nếu chưa ta có thể phá lệ tìm cho cậu một món hồn khí thật lợi hại để đối phó Liêu Kiến Anh.

Hàn Thiên thoáng suy tư trong phút chốc rồi nói.

-thế cũng tốt nếu có được một món binh khí thuận tay trước khi phong vương bắt đầu, quả thực chính là một sự trợ lực vô cùng lớn, lúc này tình hình cấp bách ta quả thực không nên câu nệ nhiều chuyện nữa rồi.

Lưu Mộ cười ha hả nói, được rồi vậy thì hiện tại Hàn huynh đệ hãy nói cho ta nghe về thứ binh khí mà cậu muốn dùng, những tuyễn thủ tham gia khảo hạch như chúng ta không thể rời khỏi cổ sơn chiến trường, nhưng hai cận vệ của ta không phải tuyễn thủ, bọn họ có thể rời khỏi đây, trong đêm nay ta sẽ lệnh cho họ trở về hoàng cung vào trong bảo khố hoàng triều chọn cho Hàn huynh đệ vài món hồn khí để thử.

Mặt Hàn Thiên tỏ nét áy náy nói, thật sự làm phiền Lưu Mộ huynh quá, ta muốn dùng một loại vũ khí vừa có sức công phá mạnh, vừa linh động một chút, bảo đám thế bá huynh chọn cho ta vũ khí dạng thương là được, nếu có thể dùng ta sẽ sẽ chọn một trong số chúng.

Lưu Mộ khẽ cười mỉm nói.

-đó không phải là chuyện gì quá khó khăn đâu, đợi sáng ngày mai Hàn huynh đệ sẽ có thứ mà mình cần, Hàn huynh đệ ra sức vì hoàng triều, sao có thể không tận sức trợ giúp cho được ha ha…à cá cắn câu rồi kìa!.

*

Ngày hôm nay là một ngày vô cùng náo nhiệt trong cổ sơn chiến trường, khác với những ngày trước, không khí tại đây nếu không phải là âm u hôn ám thì chính là điên cuồng chiến loạn, duy chỉ có hôm nay là không khí có phần thoải mái cởi mở, nguyên nhân chính là kỳ tuyễn trạch chính thức của lý khố đại học viện đã kết thúc.

Tất cả danh ngạch tham gia học viện đều đã có chủ, một vạn năm ngàn tân học viên đã lộ diện, những người này đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, bọn họ không nghi ngờ gì nữa đều chính là những kẻ mạnh nhất, lý trí nhất điềm tĩnh nhất và có tầm nhìn tốt nhất, thế hệ tân học viên này sẽ là tương lai chèo chống cho vận mệnh của đại ninh đế quốc, là nguồn máu mới chất lượng nuôi dưỡng quốc gia.

Ngày hôm nay là ngày ý nghĩa như thế, không khí trong cổ sơn chiến trường sao có thể kém vui cho được?, tuy là có đến bảy tám vạn người khác không thể có danh ngạch tham gia học viện, nhưng qua kỳ tuyễn trạch này bọn họ cũng đã học được nhiều điều, biết được bản thân đang đứng ở đâu trong vũ đài đế quốc sẽ khiến cho tâm cảnh của họ bớt xốc nổi, đối diện với những thiên tài thực thụ sẽ khiến những người không may bị loại càng cố gắng hơn nữa.

Học viện đã cho họ ba mươi ngày thời gian, không nắm được cơ hội của mình vậy chỉ có thể trách họ không đủ bản lĩnh, dù hiện tại không thể gia nhập học viện, nhưng ngày sau nghĩ lại bọn họ vẫn có thể tự hào vỗ ngực mà nói rằng, trong quá khứ mình đã từng tranh phong cùng một thế hệ nổi bật nhất từ trước đến nay, trong một cuộc thi có quy mô lớn nhất từ trước đến nay, suốt mấy trăm kỳ tuyễn trạch của lý khố đại học viện trong quá khứ, chưa từng có kỳ tuyễn trạch nào đặc biệt đến thế, quy mô đến thế, có được dàn người dự thí chất lượng đến thế.

Có thể bước ra khỏi kỳ tuyễn trạch khó khăn đến mức tàn khốc như thế này, tất cả những kẻ có mặt tại trung tâm cổ sơn chiến trường hôm nay xứng đáng tự hào vì chính bản thân mình!.

Ngay lúc này gần chín vạn người dự thí đã có mặt tại trung tâm cổ sơn chiến trường, trước mắt họ chính là một lôi đài lớn bằng đá nguyên khối, đài cao ba trượng, dài rộng đúng một trăm trượng, từ trên cao nhìn xuống, lôi đài này giống hệt một bàn cờ lớn của bậc đại năng, hôm nay những kẻ mạnh nhất trong kỳ tuyễn trạch này cũng sẽ chơi một ván cờ trên đó, những kẻ thể hiện được mình trong ván cờ đó sẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh của bản thân, ván cờ định mệnh này chính là màn biểu diễn đặc sắc nhất, mà hàng trăm lần khảo hạch trước đều được vô cùng trông ngóng “nhất chiến phong vương”.

Ngày hôm nay cao tầng của lý khố đại học viện đã có mặt từ sớm, các khán đài bằng đá hình vòng cung, đã được đại năng giả của học viện dùng thuật pháp của mình nâng cao lên hàng chục trượng quanh lôi đài, chín vạn người quan khán tạo nên một khung cảnh thập phần kỳ vĩ, có thể xem những thiên tài tuyệt đỉnh nhất tranh đấu với nhau, vinh hạnh này có thể coi là cực kỳ lớn, dù hiện tại có người bị loại có người không, nhưng trước tràng cảnh đặc sắc sắp diễn ra, không ai không trông ngóng được quan khán những màn tỷ thí đặt sắc sắp tới.

ở trên nóc lôi đài cách khoảng ba mươi trượng, một bệ đá lớn đang lừng lững trôi ở đấy, trên bệ đá có một dãy bàn dài gần một trượng, trên những dãy bàn đó chính là các trưởng khoa của lý khố đại học viện cùng cao tầng của các khoa, hầu hết bọn họ đều tôn dung cao quý, khí độ bất phàm, do thực lực chênh lệch những thí sinh ở xa không thể quan sát được dung mạo của các đại năng này, nếu có cơ hội gia nhập học viện bọn họ sẽ có cơ hội tiếp xúc với những bậc cường giả này, chỉ tiếc là may mắn đó không phải ai cũng có được.

đợi lúc mặt trời vừa hoàn toàn lộ rõ sau rặng núi, một lão nhân râu dài quá ngực, thân vận kim bào, dáng người quắc thước chợt bước đến trước thềm của bệ đá trên cao, đợi lúc mọi người dần an ổn lão nhân nọ liền dỏng dạt tuyên bố.

-chúc mừng tất cả các ngươi vì đã vượt qua vòng tuyễn trạch cuối cùng này, những ai đã có danh nghạch cho mình thì hãy biết trân quý, bởi vì từ hôm nay các ngươi đã là tân học viên của lý khố đại học viện rồi, những ai không đủ may mắn chưa có được danh ngạch cho mình, vậy cũng đừng buồn, tương lai của các ngươi vẫn còn rất dài, vận mệnh của các ngươi sẽ không vì thất bại hôm nay mà thay đổi theo hướng xấu đi, là một trưởng bối ta chúc các ngươi sẽ may mắn hơn trong con đường tương lai của mình, còn hiện tại thứ mà các ngươi mong chờ sẽ bắt đầu, ta là thủ tịch trưởng lão Vương Khiết là người chủ trì buổi lễ chào đón tân học viên năm nay, thời gian cũng đã đến ta xin trân trọng tuyên bố.

-đại lễ chào đón tân học viên tại kỳ tuyễn trạch thứ ba trăm tám mươi sáu của lý khố đại học viện chính thức bắt đầu!.

Bình Luận (0)
Comment