Trần Lãng đột nhiên bị trúng một thương chí mệnh của Hàn Thiên là chuyện mà ai ai cũng phải bất ngờ không thôi, rốt cuộc Hàn Thiên hắn đã làm cách nào để đánh trúng Trần Lãng mà không cần nhìn?, đó là câu hỏi mà ai cũng muốn biết, bản thân Trần Lãng cũng vậy, tuy rất muốn trốn thoát nhưng lực lượng quái dị mà Hàn Thiên truyền vào trong tam độc thương, đã phong tỏa toàn bộ linh khí trong cơ thể Trần Lãng, hơn nữa tam độc thương có sức áp chế cực kỳ lạ lùng, Trần Lãng bị trúng một thương này, cả người liền uể oải vô lực, cảm giác như bản thân đang phải gánh một ngọn núi cực lớn vậy, linh lực cùng chân nguyên lực tiêu hao cực kỳ nhanh, ngay cả thuật thuấn di cũng không thể dùng được nữa.
Trần Lãng trong mắt đầy nét toan tính cuối cùng hắn kỳ dị hỏi Hàn Thiên.
-ngươi là cố tình để ta sập bẫy?, giả vờ yếu thế để ta khinh xuất, chiêu thả con tép bắt con cá mè này của ngươi thực sự cao minh, Lãng này bái phục, bất quá ngươi làm sao đoán được ta sẽ dịch chuyển đến vị trí này?.
Hàn Thiên trên mặt hiện nét cười mỉm, ánh mắt thoáng nhìn vào tam độc thương trên tay rồi bình thản nói.
-ngươi biết đây là tam độc thương, nhưng không biết tác dụng đặc biệt của nó là gì ư?, tam độc tham sân si là thứ mà ai ai cũng có, vừa rồi ngươi tấn công mãi mà không giết nổi ta, trong lòng không được thỏa ý nên sinh ra giận dữ nóng nảy, sát ý của ngươi đối với ta lớn đến thế nên thù hận cũng lớn theo, ý sân của ngươi quá nặng, tam độc thương tùy thời đều có thể cảm nhận được, ta là người dùng nó, không cần nhìn cũng biết ngươi đang ở đâu?.
Mặt Trần Lãng lúc này cứng đờ như tượng gỗ, hóa ra hắn vẫn chưa đạt tới mức lãnh khốc vô tình, hỉ nộ bất nhiễm như lời người kia nói, trận này hắn bị Hàn Thiên làm cho mất bình tĩnh, hắn thua quả thực tâm phục khẩu phục, bất quá kẻ thù trước mặt lại không thể làm được gì, hận ý trong Trần Lãng mãi cũng không thể áp chế được.
Lúc này tam độc thương bất ngờ phát sáng đầy yêu dị, Trần Lãng theo đó cũng gào lên đầy đau đớn, trong mắt đầy tơ máu cùng sự điên cuồn cực độ, đám đông nhìn thấy cảnh này liền không hiểu chuyện gì đang xảy ra?, chỉ có một số kẻ có kiến thức mới biết được Trần Lãng đang bị làm sao.
ở trên đài cao nét mặt Lưu Mộ đầy nét cảm thán nói.
-tam độc thương chính là hồn khí cực kỳ đặc biệt, nó có một cái khả năng vô cùng bá đạo gọi là diệt giác, con người tồn tại có tam độc quấn thân gọi là tham sân si, chỉ cần một trong tam độc quá vượng dẫn đến lấn át bổn tâm, tam độc thương có thể lần theo ý niệm u tối ấy của con người mà phát hiện ra họ, dù cho kẻ đó đang ở bất kỳ đâu trong phạm vi trăm trượng quanh tam độc thương thì cũng không thể che giấu khí tức được, thực lực của người dùng càng mạnh khoảng cách đó càng tăng.
Dừng một chút Lưu Mộ đổi sang nét mặt có phần dè chừng tiếp.
-khả năng diệt giác của tam độc thương không chỉ dừng lại ở đó, nếu để nó đâm trúng kẻ bị tam độc nhấn chìm, diệt giác sẽ liên tục tiêu diệt đi tam độc, trong quá trình đó kẻ bị tam độc thương đâm trúng cả thân thể lẫn tinh thần đều liên tục bị tổn thương theo, nếu không sớm từ bỏ ý niệm u tối tiêu trừ tam độc, đợi lúc sinh mệnh bị hao tổn hết mà tam độc vẫn chưa tan, lúc đó kẻ bị tam độc thương đâm trúng sẽ chỉ còn cách bỏ mạng.
Thế Bá cùng Mã Thiền nghe xong lời này ai nấy đều kinh dị không thôi, Mã Thiền nét mặt có chút khó hiểu hỏi lại Lưu Mộ.
-tam độc thương này chẳng phải là diệt tam độc hay sao? hơn nữa nghe người ta đồn là không phải ai cũng dùng được nó, trước giờ kẻ có thực lực dưới võ vương cưỡng chế dùng nó tất cả không phải đều thất bại rồi sao?, tam độc thương đó để trong quốc khố hoàng triều cả ngàn năm nay đâu có ai dùng được?, tại sao Hàn Thiên hắn thực lực không cao lại có thể dùng được nó chứ?.
Trước câu hỏi này Lưu Mộ chỉ có thể cảm khái đáp.
-hồn khí mạnh và đặc biệt thì luôn có ý niệm riêng của nó, nếu thực lực ngươi không đủ cao nhưng phù hợp với yêu cầu của món hồn khí đó, vậy thì ngươi cũng vẫn dùng được nó như thường, tam độc thương sở dĩ ở hoàng triều không ai dùng được trong một ngàn năm qua là bởi, kẻ đạt đến thực lực võ vương quá hiếm, mà cho dù có đạt đến thực lực đó nhưng bản thân thấy không thích dùng thương thì cũng bằng thừa, còn những kẻ thực lực chưa đến mức võ vương trên thân có tam độc quá vượng, liền cũng không thể phù hợp với tiêu chí của cây thương đó.
Mã Thiền như chợt hiểu ra nói.
-lẽ nào điện hạ muốn ám chỉ, Hàn Thiên hắn mới từng ấy tuổi lại có thể khống chế được bổn tâm, bài trừ được tam độc, nếu là như thế hắn chẳng phải là thánh giả chuyển thế hay sao?, tương lai của hắn…
Mã Thiền còn chưa dứt lời, Lưu Mộ đã xua tay nói.
-trên đời này làm gì có ai bài trừ hoàn toàn được tam độc kia chứ?, nếu có thì đấy đã không phải là con người nữa rồi, những đại năng giả có thực lực cao chẳng qua là vì đạo tâm vững mạnh nên mới áp chế được tam độc trên mình, nói thẳng ra là tạo một cuộc xo kè, xo xem đạo tâm của hắn vững hay tam độc trên người hắn mạnh hơn?
Dừng một chút như đang suy nghĩ về thứ gì đó, Lưu Mộ tiếp.
-Mã Thiền ngươi vẫn còn nhớ câu nói mà Hàn Thiên hắn để lại lúc cầm được tam độc thương chứ?, “nhân bất toàn chi vô cải biến, tam độc bất biến dĩ thiện bù trừ”.
-bây giờ ta mới hiểu ra ý nghĩa của nó, hóa ra Hàn Thiên hắn muốn nói, tam độc như một căn bệnh không ngừng làm nhân sinh của một con người tha hóa, nhưng bổn tâm của con người từ lúc sinh ra không phân thiện ác, trong cuộc sống ngày sau và các trãi nghiệm mình từng kinh qua, mới hình thành nên nhân cách của một con người.
-tam độc từ đó mà sinh ra, cho đến lúc chết vẫn là khó bỏ được, nhưng hãy nghĩ kỹ lại xem, nhân sinh có phải hoàn toàn là u tối, tham sân si là tam độc nhưng trên đời lại cũng không thiếu phương thuốc tốt, tham niệm dĩ nắm, rộng lượng dĩ buông, sân niệm là khóa, khoang dung là giải, si niệm tựa màn đêm, tâm thanh như trời sáng.
-Hàn Thiên chính là muốn nói, tam độc sở dĩ vượng là vì không có thiện niệm dung hòa, người có tham sân si càng lớn càng phải có thiện niệm lớn tương ứng bù trừ, nhưng mà ác niệm dễ sinh, thiện niệm khó cảm, trên đời này mấy ai có thiện niệm lớn hơn tam độc?, nếu như tam độc vượng, làm sao có thể cầm lên tam độc thương?.
Cả Mã Thiền và Thế Bá đều lần lượt hiểu ra, hiểu ra rồi ánh mắt mà họ nhìn Hàn Thiên lại càng thêm phần kính phục, Hàn Thiên có thiên phú, có thực lực, có kỳ ngộ, có tài bảo, có quyền lực địa vị, có mỹ nhân tuyệt sắc bầu bạn, thế nhưng hắn vẫn cầm được tam độc thương lên, điều đó nói lên con người hắn có thể không bị tha hóa bởi nhân sinh mĩ mãn, kẻ như thế chẳng những nhân cách đáng để người khác kính phục, mà đạo tâm cũng vững vàng không kém, kẻ đặc biệt như thế thành tựu ngày sau nhất định bất phàm.
Ngay từ đầu mắt nhìn của Lưu Mộ là chính xác đến đâu, ngày hôm nay tất cả đã được phơi bày.
Dưới sàn đấu số một, Trần Lãng vẫn đang không ngừng khốn khổ dưới khả năng diệt giác của tam độc thương, sát ý của hắn với Hàn Thiên quá lớn dẫn đến sân niệm ngút cao, sân niệm càng lớn tam độc thương càng tấn công mạnh, kẻ mang sân niệm lớn như Trần Lãng theo đó cũng khốn khổ không thôi.
Nhìn Trần Lãng đang quằn quại đau đớn, đáy mắt Hàn Thiên không khỏi ánh lên tia thương hại, hắn bình tĩnh nói.
-nhìn thấy tràng cảnh này của ngươi, ta thực sự muốn ngươi sẽ nhất quyết không đầu hàng đấy!, nếu mà như thế, ta có thể quan minh chính đại tiễn ngươi về với suối vàng bởi cái sự cứng đầu này của ngươi.
Khốn khổ không ngừng làm Trần Lãng cũng bớt đi sát ý, Hàn Thiên nói đúng, nếu hôm nay hắn bỏ mạng, kẻ được lợi sẽ chỉ có thể là Hàn Thiên, vì nóng giận nhất thời mà mất mạng, điều đó có đáng hay không?, rốt cuộc Trần Lãng cũng bỏ cái tôi của hắn xuống, với thể chất yếu đến mức này, nếu còn không sớm nhận thua, Trần Lãng hắn chỉ sợ phải bỏ mạng thật rồi.
Ánh mắt dần ẩn đi sát ý, Trần Lãng không to không nhỏ nói.
-ta nhận thua!!!.
Tình cảnh này nếu Hàn Thiên vẫn còn không thu tay, tư cách gia nhập học viện của hắn rất có thể sẽ bị hủy mất, vậy nên rất dứt khoát Hàn Thiên đã rút tam độc thương khỏi người Trần Lãng, cấm cố được giải, chút chân nguyên lực còn lại trong người Trần Lãng liền chậm rãi chữa trị vết thương, tình hình của hắn hiện tại hẵn là không nguy hiễm đến tính mạng.
Lạnh lùng nhìn Hàn Thiên một cái như muốn ám thị đủ thứ, Trần Lãng rốt cuộc cũng rời sàn đấu, chiến thắng của Hàn Thiên đã khiến toàn trường dậy sóng, từng tràng tiếng hô vang lớn không ngừng được ngân lên, có thể tạo ra cảm xúc phấn khích như thế cho người xem, Hàn Thiên không hổ danh là một trong những kẻ hiếm hoi đạt được tư cách thượng đỉnh vô song từng xuất hiện trên đại ninh đế quốc.
Chậm rãi nhìn lại tam độc thương, lúc này gương mặt nhân loại được chạm ở giửa lưỡi thương, miêu tả một người đang giận dữ đã phát sáng dữ dội, riêng gương mặt người ở phía mũi thương diễn tả một kẻ đang cười híp mắt đầy tham lam, cùng gương mặt ở gần cổ thương diễn tả một người đang mê mụi như mơ ngủ thì vẫn bình thường.
Thấy tràng cảnh này Hàn Thiên không khỏi buôn một câu cảm thán.
-sát ý lớn đến thế?, rốt cuộc hắn ta vì sao lại muốn giết ta tới vậy?, tên Trần Lãng này bất thường hơn ta nghĩ nhiều, ngày sau nhất định phải chú ý hắn hơn nữa mới được.
Rốt cuộc trận đấu đặc sắc này cũng kết thúc, ngoài trận này ra các bảng khác đều không có quá nhiều cuộc đối đầu đáng chú ý, sau vòng năm tất cả những bạn hữu có thực lực mạnh của Hàn Thiên như Nhược Mộng chấn tây đều đã thông qua, đám đối thủ như Liêu Kiến Anh Lương Trung Lục Hồng cũng đều lọt vào vòng trong.
Tuy nhiên từ vòng sáu này sẽ có rất nhiều sự kiện đặc sắc diễn ra, những trận đấu triệt tiêu nảy lửa dù không muốn cũng sẽ được tiến hành, tình hình khó khăn trước mắt, Hàn Thiên chỉ mong những diễn biến có lợi sẽ xảy ra cho bằng hữu của hắn, cục diện phong vương lần này sẽ đi về đâu?, Hàn Thiên hắn là kẻ bày bố nhưng cũng không thể nắm chắc được.
Sau vòng năm, vòng sáu hiện tại ở mỗi bảng đều chỉ còn lại bảy người, vì thế nên mỗi bảng sẽ có một người may mắn không phải chiến đấu, ở bản một đúng như dự tính của mình, Hàn Thiên hắn không cần phải thi đấu, thời gian này Hàn Thiên sẽ dùng để khôi phục lại thực lực chuẩn bị cho vòng phong vương cuối cùng.
Tuy nhiên tại bảng đấu số hai thì chuẩn bị có một cuộc chiến nảy lửa sắp diễn ra, Liêu Kiến Anh đối đầu Chính Phong, trận đấu này quả thực khiến ai nấy đều phải hưng phấn tột cùng, Hàn Thiên vừa đánh một trận đặc sắc, lúc này đối thủ của hắn cũng chuẩn bị có một trận đặc sắc còn hơn thế, diễn biến này toàn bộ khán giả trong trường đấu còn có thể không hưng phấn được hay sao?.
Bất quá sự tình không chỉ có như thế, ở bảng đấu số ba Nhược Mộng đấu với Lý Uyên, đây lại là một cặp đấu đầy duyên nợ, Nhược Mộng với Lý Uyên quả thực giống với Hàn Thiên và Liêu Kiến Anh, Hàn Thiên có được tư cách thượng đỉnh vô song, Nhược Mộng cũng đồng dạng như thế, nhưng lần này đối thủ mà nàng gặp phải lại chính là một đại ma đạo sư chân chính.
Thực lực chênh lệch một đại cấp bậc, Nhược Mộng rốt cuộc sẽ dùng cách gì chiến thắng Lý Uyên đây?, đó là câu hỏi mà ai cũng muốn biết, nhưng trước đó họ phải xem qua một số trận đấu đặc sắc khác đã.
Vòng sáu này các tuyễn thủ còn lại đều có thể coi là tinh anh của tinh anh, ai nấy đều có cho mình những khả năng riêng, những trận chiến giữa họ quả thực là thu hút đến cực điểm, bốn phía lôi đài tiếng hô vang dậy sóng, sau mỗi một tình huống gây gấn nào đó, khán đài một bên sẽ đột nhiên nhiệt náo, người của những khán đài khác cũng theo đó mà chú ý vào trận đấu kia dù nó ở lôi đài không tiện để quan sát.
Tâm điểm của vòng sáu này tất nhiên là hai trận đấu đỉnh phong vừa kể, tuy nhiên trước khi được quan sát chúng, khán giả cũng không bị nhàm chán vì ở lôi đài số một, hiện đang có một cuộc đối đầu cũng rất đáng chú ý.
Nhất kiến công chúa đấu với Chu Hân của hiệp minh hội, danh khí của hai người này không nhỏ, đặc biệt là nhất kiến công chúa người được xem là mĩ nữ xinh đẹp nhất đại ninh đế quốc, tôn nhan của nàng không phải ai cũng có cơ hội diện kiến, trận đấu này tuy không được đánh giá cao về chuyên môn, nhưng hình thức của nó cũng khiến cho lắm kẻ đứng ngồi không yên rồi.
Lúc này Chu Hân vẫn bộ dáng cũ, áo vải thô dày màu nâu đất, giày da chắc chắn thoải mái, đại kiếm to bản vác ngang vai, mái tóc ngắn đầy anh khí, ngũ quan tinh tế hữu thần, đặc biệt phục trang cùng vẻ đẹp hình thể quyến rũ của Chu Hân chính là thứ nổi bậc nhất.
Áo vải dày tuy không hở eo như thường ngày, nhưng dùng một sợi vải lanh quấn ngang hông, kiều đồn săn chắc cùng vòng ngực nở nang của Chu Hân lại càng thêm nổi bậc, Chu Hân biết rất rõ những điểm hấp dẫn trên cơ thể mình, vậy nên nàng cũng biết cách để làm chúng thêm lôi cuốn, áo vải này nàng cố ý chọn loại không có tay áo, hơn nữa vạt áo còn rộng thùng thình như võ phục, cổ áo rộng làm phần ngực quyến rũ căng đầy của Chu Hân cứ thấp thoáng trong tầm mắt của mọi người, trước sự quyến rũ chết người này, không ít nam tử tài tuấn đã phải đổ gục trước Chu Hân, trận đấu còn chưa bắt đầu, không ít người đã lớn tiếng ủng hộ Chu Hân chiến thắng.
Nhưng ngay lúc này một bóng áo lam kiều diễm mĩ lệ liền chậm rãi đi lên sàn đấu, tóc dài chấm lưng, dung mạo thanh lệ thoát tục, năm phần đoan trang đài các, hai phần tự tin cao thâm, ba phần ngạo nghễ tại thượng, trên tay còn cầm ngọc theo ngọc sáng bảo kiếm, tư thái thập phần tôn quý.
Bàn về dung mạo nhất kiến trội hơn, bàn về khí chất một nữ tử có phần cứng cỏi như Chu Hân cũng không thể sánh bằng, bất quá dung mạo của nhất kiến tuy xinh đẹp hơn người, nhưng dáng vóc của Chu Hân lại khêu gợi quyến rũ hơn một bậc, cộng thêm anh khí ngút trời từ mái tóc ngắn cùng thân thể săn chắc rắn rỏi phát ra, Chu Hân quả thực rất thu hút tính cách muốn chinh phục của nam nhân.
Hai nữ nhân này bàn về dung mạo cố nhiên nhất kiến chiếm phần thắng, nhưng bàn về thực lực Chu Hân chắc chắn trên cơ nhất kiến rất nhiều, từ đầu đến giờ nhất kiến đều là dựa vào uy lực của ngọc sáng bảo kiếm, cùng các võ kỹ cao cấp của hoàng thất mới vào được đến vòng này, thực lực tổng thể của nhất kiến cùng lắm chỉ ngang với võ sư cao tầng, hiện tại gặp phải Chu Hân chỉ sợ hành trình của nàng phải dừng lại tại đây mà thôi.
Nghiêm túc nhìn vào nhất kiến Chu Hân khẽ cười nói.
-Lưu Mộ nhân huynh đã giao lại cô cho ta, hôm nay ta sẽ khiến cô bị loại dễ coi một chút, có muội muội không biết nghe lời như cô quả thực cũng là một nổi khổ tâm của Lưu Mộ nhân huynh đi thôi.
Trước lời khiêu khích của Chu Hân nhất kiến chỉ cười khinh thị nói.
-cái tính cách thích an bài mọi thứ trong cuộc sống của người khác ấy làm ta phát ốm, Tam ca đã như thế ta càng phải chứng minh là huynh ấy sai, con đường ta đi phải do ta tự quyết định lấy, cô có bản lĩnh thì ra tay đi, xem xem rốt cuộc cô đựa và cái gì mà phách lối đến như thế?.