Hỏa diễm ngút trời ở sàn đấu số hai đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người ở tại đấu trường này, cho dù là những kẻ đang chiến đấu ở sàn đấu khác, hay các khán giả và cao tầng các học viện, tất cả sự chú ý của họ đều tập trung về sàn đấu số hai, nơi vận mệnh của một trong hai ma pháp sư nổi bậc nhất khoa ma pháp sẽ được định đoạt.
Xo với hỏa ngục phủ thiên hám địa kia, nhân ảnh của Nhược Mộng quả thực nhỏ bé, vì thế nên cũng không khó hiểu khi màn hỏa diễm cuồng bạo kia lấn tới, nàng lại dễ dàng bị cuốn vào đấy.
Bất quá Nhược Mộng đâu phải chỉ là một ma pháp sư thông thường?, ngoài những ma pháp kia ra bản thân nàng còn là một võ sư cực kỳ lợi hại, chỉ thấy trong màn hỏa diễm ngợp trời đầy ánh đỏ kia, một quả cầu lam sắc nổi trội lấn át tất thảy.
Giới vực hàn băng đã được Nhược Mộng dựng lên, nội trong một trượng bán kính quanh nàng, không một chút hỏa diễm nào có thể xâm phạm, hỏa trận của Lý Uyên tuy bao trùm rộng rãi, khí thế rợp trời, nhưng để đối phó số đông kẻ địch yếu thì còn được, gặp phải người có phòng ngự mạnh mẽ, hỏa trận này lại có phần quá tản mát thiếu lực công kích điểm.
Nhược Mộng vận lên giới vực hàn băng, đừng nói là một chút hỏa diễm này, cho dù là công kích cấp đại võ sư cũng chưa chắc xuyên qua được gới vực này mà đánh lên Nhược Mộng.
Chuyện Nhược Mộng có thể dùng được giới vực sơ hình, ngoài số ít người của thần vương hội cùng một nửa người của hiệp minh hội biết, đa phần những thí sinh tham gia kỳ tuyễn trạch cùng cao tầng của lý khố đại học viện đều chưa biết.
Lúc này Nhược Mộng dùng đến giới vực, một khả năng chỉ có võ tông cường giả mới dùng được, sự kiện này đã khiến toàn trường như bùng nổ, thiên phú của người được đánh giá tư cách thượng đỉnh vô song chính là nổi bậc đến thế, hình tượng của Nhược Mộng trong mắt khán giả thoáng cái lại thần thánh thêm một tầng, còn trong mắt cao tầng lý khố đại học viện, Nhược Mộng chẳng khác nào một món quà từ thiên gia ban tặng, là bảo bối sẽ giúp cho danh khí của lý khố đại học viện cùng hoàng thất đại ninh vang xa khắp vu thương đại lục.
Xo với cao tầng lý khố đại học viện, người của các học viện khác chỉ biết nhìn vào đó mà thèm thuồng, sao những nhân tài kiệt xuất nhất đều quy về lý khố đại học viện?, bọn họ chỉ cần có được một trong số mười người xuất chúng nhất của kỳ tuyễn trạch này thôi cũng đã là một ân điển lớn lao rồi, ông trời vốn là không công bằng như thế, cái bóng của lý khố đại học viện tỏa ra thực sự quá lớn, các học viện thời sau như họ nếu muốn vượt qua lý khố đại học viện, trừ khi hoàng triều đại ninh có biến dẫn đến chỗ dựa của lý khố đại học viện lung lay, bằng không muốn vượt qua lý khố đại học viện theo cách thông thường, các học viện khác vẫn cần phải cố gắng hơn nhiều.
Trở lại với trận đấu, Lý Uyên sau khi nhận thức được vạn hỏa trận mà mình dày công bố trí lên, hóa ra không thể làm gì được đối thủ, nội tâm của cô ta hiện tại liền nóng nảy trông thấy, bằng giọng đánh giá Lý Uyên bĩu môi nói.
-Thân là một ma pháp sư lại dùng thủ đoạn của võ cảnh, Nhược Mộng cô không xứng với cái danh tư cách đệ nhất khoa ma pháp.
Trước lời dè bĩu của đối thủ, Nhược Mộng vẫn chỉ điềm nhiên như không đáp.
-bất kể chức nghiệp nào cũng có điểm mạnh và điểm yếu riêng, ta thích tu luyện ma pháp vì nó phù hợp với nữ tử, nhưng không vì thế mà ta không công nhận tầm quan trọng của võ cảnh cùng các chức nghiệp khác, vạn vật tương hỗ bù trừ, lấy cái mạnh của thứ này bổ khuyết cho cái yếu của thứ khác, nếu chỉ chăm chăm đi một đường, làm sao biết được những con đường khác dễ đi như thế nào?.
Lý Uyên nhất thời đuối lý, từ xưa tới nay quả thực chẳng có ai nói kiêm tu hai loại chức nghiệp là sẽ khiến cho một loại chức nghiệp yếu đi cả, thậm chí kiêm tu hai chức nghiệp còn khiến thực lực tổng thể của bản thân mạnh hơn, chỉ có điều không phải ai cũng đủ thiên phú và ngộ tính để tu luyện đồng thời hai chức nghiệp cùng đạt được thành tựu cao cả, Lý Uyên nàng chê bai Nhược Mộng như thế, chẳng khác nào tự nhận mình kém cõi, ngoài ma pháp ra thì chẳng biết thêm gì khác?
Bất quá sự tự tôn của một đại ma đạo sư trước một ma đạo sư yếu hơn mình không cho phép Lý Uyên xuống nước, khẽ cười khẩy một tiếng Lý Uyên khinh khỉnh nói.
-cho dù song tu ma võ thì đã sao?, chỉ cần chưa đột phá được đại bình cảnh, thực lực chẳng phải cũng chỉ như hai ma đạo sư hợp sức với nhau thôi sao?, mà trước giờ ta chưa thấy một đại ma đạo sư nào thua cho hai ma đạo sư liên thủ cả.
-hiện tại Lý Uyên ta sẽ cho cô thấy đâu mới là thực lực mạnh nhất của đại ma đạo sư?.
“phần thiên liệt hỏa”
Lý Uyên vừa dứt lời thì hỏa diễm tứ tán trong vạn hỏa trận đã nhanh chóng tụ lại thành từng cụm, nhiệt độ trong trận có một chút hạ thấp, bất quá độ hung hiễm thì tăng lên vô số lần.
Còn chưa kịp để mọi người quan sát kịp tình hình, từng đoàn hỏa diễm đường kính cả trượng đã nhanh chóng phóng đến chỗ Nhược Mộng, lần này thì không còn là sức công kích đơn điểm nữa mà đã là sức công kích tập trung cực lớn.
Nhược Mộng dù có giới vực bảo vệ, trước hàng trăm hàng ngàn đạo hỏa diễm tập kích liên hoàn như thế, kết quả cũng sẽ tới lúc đấu khí của nàng hao hết dẫn tới không còn duy trì được giới vực, khi đó Lý Uyên chỉ cần tiếp tục tấn công, Nhược Mộng nắm chắc thất bại.
Nhược Mộng là người thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên nàng cũng biết rõ điều này, lần trước đấu với Liêu Kiến Anh tinh thần lực của nàng đã bị tiêu hao quá nửa, lần này nàng chính là đang lúc cường thịnh đấu với Lý Uyên, những con bài mạnh nhất mà nàng còn, tới lúc này cũng nên dùng rồi.
Từ trong muôn ngàn công kích của hỏa cầu, một âm thanh ngân nga chú ngữ chợt vang lên, âm tiết hay như cổ kinh đánh vào nhân tâm, dẫn đến thiên không cảm ứng.
Thoáng chốc bầu trời trên đấu trường trung tâm dần tối sầm lại, từng luồn hắc vân cuộn xoáy xuay vần, hội tụ lại tại trung tâm lôi đài, thậm chí ngay cả các khán đài cùng nơi an tọa của những nhân vật cao tầng cũng nằm trong vùng có dị tượng.
Nhìn thấy cảnh này, hầu như tất cả các cao tầng của những học viện tham gia quan khán phong vương đều sốt sắn hẳn lên, một vị nữ tử lam bào cực kỳ xinh đẹp đến từ ngoại học viện bất giác kinh nghi nói với đồng môn bên cạnh.
-đây chẳng lẻ là “tác thiên bố trận”, hài tử đó vậy mà lại có được năng lực cấp đại ma đạo sư, nàng rốt cuộc là có thiên phú cao đến thế nào kia chứ?
Đồng môn của nữ tử lam bào nọ là một nữ tử khác cũng vận lam bào, nhưng phục trang không hoa lệ và tinh tế bằng, nàng ta cũng kinh ngạc khôn cùng nói.
-thiên thủy học viện chúng ta ngàn năm nay đều chuyên môn thu nhận ma pháp sư, bất quá trong cổ tịch mà học viện để lại, chưa từng có học viên nào mà trên phương diện ma pháp lại xuất chúng được như nữ hài này.
-bố trận có thể coi là khả năng điển hình của đại ma đạo sư, ở trong đó lại phân ra ba cấp trình độ hẵn hoi, đại ma đạo sư thông thường chỉ có thể dẫn vật bố trận, là loại bố trận bình phàm nhất, ta vốn nghĩ Lý Uyên kia khả năng đã rất lợi hại rồi, có thể tùy tác bố trận, hơn nữa còn là tùy tác đỉnh cấp, không cần đến điều kiện ngoại cảnh, nhưng không ngờ hài tử tên Nhược Mộng ấy lại còn lợi hại hơn cả đối thủ, ở đẳng cấp ma đạo sư đỉnh phong lại có thể dùng đến ma pháp bố trận, thậm chí còn dùng đến khả năng bố trận cao thâm nhất, tác thiên bố trận, hài tử này nếu đến thiên thủy học viện chúng ta, nội trong mười năm nữa nó nhất định trở thành ma pháp sư mạnh nhất thế hệ này.
Nữ tử lam bào ban đầu lại thoáng thở dài nói.
-thiên thủy học viện chúng ta e là cũng không gánh nổi công sự tài bồi cho thiên tài xuất chúng đến thế đâu, tỷ tỷ tuy niên kỷ chưa lâu trãi đời còn ít, nhưng ta dám khẳng định với muội, hài tử Nhược Mộng này nhất định không đến từ đại ninh đế quốc chúng ta, gốc gác của nàng có lẽ là cực kỳ lớn cực kỳ cường đại, lớn đến mức cho dù là đại gia tộc tôn hầu khai sinh ra đại ninh đế quốc cũng khó sánh bằng, nhân vật như thế thiên thủy học viện chúng ta sao có thể gánh nổi chứ?.
Rốt cuộc hai lam bào nữ tử đến từ thiên thủy học viện chỉ có thể thở dài luyến tiếc, cho một thiên tài mà học viện của họ chưa thể có được.
Trở lại với chiến trường, thiên tượng mà Nhược Mộng dẫn động đã khiến cho Lý Uyên không thể nào tin nổi, nàng là một đại ma đạo sư tất nhiên cũng biết Nhược Mộng muốn làm gì?, chỉ là nàng không tin và cũng không muốn tin là Nhược Mộng lại có thể thực hiện được điều này, bằng nét mặt nhăn nhó, Lý Uyên phủ định.
-một ma đạo sư như cô lại vọng tưởng thi triễn được khả năng này hay sao?, cô không sợ bản thân bị tinh thần lực phản phệ dẫn tới cả đời si ngốc ư?.
ở trong công kích của hỏa cầu liên miên,giọng Nhược Mộng đầy bình tĩnh đáp.
-ta có cách thức để tự bảo vệ mình, cũng sẽ tự biết chừng mực, ngược lại Lý Uyên cô nên lo cho mình đi thì hơn, những chiêu tiếp theo đây ta sẽ không thể khống chế hoàn toàn được đâu, nếu có chuyện không may xảy ra, mong Lý Uyên cô đừng trách ta không báo trước.
Lý Uyên cười ha hả một trận, trước lời cảnh báo của Nhược Mộng cô ta chỉ tỏ một bộ dáng khinh thị nói.
-tới đây đi! Lý Uyên ta rốt cuộc muốn xem, một ma đạo sư như cô có thể làm được gì?
ở trên không trung, những đám mây mù như thay Nhược Mộng đáp lời đối thủ, từ trong làn mây, từng luồn hoa tuyết bất chợt rơi xuống, chiến trường nóng rực thoáng cái hạ nhiệt hẵn đi.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi tuyết rơi được vài nhịp thở, trên không trung liền hiện lên hình ảnh của một pháp trận huyền diệu hình tròn, đường kính mười trượng hơn, pháp trận này ngưng tụ từ hàn khí, bề mặt có khắc các đồ hình về gió tuyết, và các loài yêu thú cực mạnh liên quan đến thủy hệ hoặc băng hệ, toàn bộ pháp trận có vô số đồ hình nhỏ bên trong đó, có cái vẫn chưa hiện hình rõ ràng, có cái kỳ lạ đến mức nhiều người vẫn không nhận ra nó miêu tả cái gì?. Chỉ biết là pháp trận đó cực kỳ huyền diệu hào quang lam sắc chiếu rọi khắp cả chiến trường bên dưới.
Đám đông kẻ hiểu kẻ không nhìn về pháp trận nọ, kinh động nhất phải kể đến các vị trưởng bối trong lý khố đại học viện, hầu như ai cũng nhận thức được ma pháp trận kia có bấy nhiêu huyền diệu, ở trong lý khố đại học viện, khoa ma pháp có tổng cộng bốn vị cao tầng đến quan khán kỳ phong vương này.
Trong đó ba nữ một nam đều là những trung niên nhân đầy cao thâm uyên bác, nổi bậc nhất phải kể đến mỹ phụ diễm lệ ngồi hàng cao nhất, nàng ta tuổi trạc tứ tuần thân vận đạo bào ma pháp màu đỏ tía, hoa dung trang nghiêm, nhìn cách mà cao tầng khác trong lý khố đại học viện xưng hô với nàng ta, có vẻ như nàng là trưởng khoa ma pháp.
Nam nhân duy nhất có vẻ là phó khoa ma pháp, hai nữ nhân còn lại khí chất cũng thập phần bất phàm, có vẻ là lão sư giữ chức vị không nhỏ trong khoa, lúc này nữ trưởng khoa nọ chợt nhìn lên pháp trận, giọng điệu có chút ngạo nghễ nói.
-ở đẳng cấp ma đạo sư lại có thể tự bố trận pháp được, hơn nữa còn dùng đến kỹ năng bố trận cao cấp nhất, lợi hại nhất là tác thiên bố trận, tuy pháp trận chỉ rộng có hơn mười trượng còn thiếu một chút để đạt đến uy lực trận pháp chân chính, nhưng như thế cũng là đủ để vô địch cùng cấp rồi, thậm chí còn có thể vượt cấp chiến đấu.
-đến cả yêu cầu đột phá được cảnh giới thượng thiên vương, hài tử kia cũng đã thỏa mãn được, hiện tại chỉ cần nó nắm vững đạo tâm không đi sai lối, tương lai thành tựu thượng thiên vương cảnh giới là điều nắm được trong tay, khoa ma pháp chúng ta rốt cuộc cũng được ông trời ưu ái ban cho một tuyệt đỉnh bảo vật có thể ngạo thị được các khoa khác rồi!.
Nam phó khoa bên cạnh cũng hãnh diện tiếp lời.
-có thể tác thiên bố trận ở đẳng cấp ma đạo sư, hơn nữa còn có thành tựu đáng tự hào không kém ở mảng võ cảnh, khoa ma pháp chúng ta năm nay chỉ sở thực sự có tư cách tranh đoạt vương hiệu.
Nói đến vấn đề này nữ trưởng khoa nọ hoa dung chợt vui vẻ, sau lại có chút lưỡng lự nói.
-Nhược Mộng quả thực có tư cách tranh phong vương, Hàn Thiên, Ám Dạ hay Liêu Kiến Anh quả thực rất mạnh, nhưng trực tiếp đối đầu ai thắng ai bại còn chưa thể nói được, khoa ma pháp chúng ta quả thực có tư cách tranh vương hiệu.
-bất quá ta có nghe qua một số chuyện trong cổ sơn chiến trường lúc trước, đám tam thế tử cùng tổng quản trưởng lão dường như đang định làm gì đó, hơn nữa ban nãy lão công ông không nghe con bé Nhược Mộng kia nói gì sao?, ý tứ của nó chính là giúp Hàn Thiên được phong vương, nó đã như thế lão công ông còn mơ tưởng khoa ma pháp chúng ta sẽ có được vương hiệu à?
Nam nhân nọ bất giác cười gượng đáp.
-hóa ra bà lúc nào cũng chú ý đến nhất cữ nhất động của Nhược Mộng, bất quá biết đâu đấy Hàn Thiên hắn là giống như tôi khi trước, chẳng phải tôi cũng vì bà mà từ bỏ vương hiệu đó sao?.
Trưởng khoa ma pháp bất chợt đỏ bừng mặt, chuyện năm đó nhắc lại quả thực khiến bà vừa tự hào vừa ngượng ngùng, chẳng thế mà khoa ma pháp đến nay lại có thêm một vị phó trưởng khoa với chức nghiệp kỵ sĩ.
để chữa ngượng trưởng khoa liền lái chủ đề sang chuyện khác tiếp.
-tác thiên trận pháp cũng đã bố xong rồi, kết cục của trận đấu kia hẵn cũng sắp phân định, Lý Uyên quả thực rất có tiềm năng, tiếc là gặp phải Nhược Mộng, khoa ma pháp cuối cùng vẫn chỉ có một thủ khoa.
Pháp trận vừa hình thành, Nhược Mộng từ trong hỏa diễm công kích của Lý Uyên thoáng cái bay lên không trung, tuy hơi thở có phần gấp gáp vì duy trì giới vực để phòng ngự cùng thi triễn ra đại ma pháp lợi hại, thế nhưng tình hình hiện tại của nàng có thể nói là vẫn bình an vô sự.
Dẫu sao giới vực cũng là thứ chỉ võ tông mới dùng được, giới vực của nàng lại vừa hay khắc chế hỏa diễm, Lý Uyên không thể tổn thương được nàng cũng là chuyện hiễn nhiên, từ trên không trung Nhược Mộng thoáng bình thãn nói.
-tiếp theo đây sẽ là chiêu thức mạnh nhất mà ta có thể tung ra hiện tại, Lý Uyên cô hẵn cũng biết nó là gì?, nếu cả ta và cô đều cùng sắp kiệt sức, vậy thì hà cớ gì không giải quyết tất cả trong một chiêu?.
Lý Uyên sau một hồi khu động hỏa diễm tấn công quả thực tình hình cũng giống như Nhược Mộng nói, tinh thần lực của nàng ta hiện tại chỉ còn khoảng một nửa, lúc này nếu còn không dùng đến chiêu mạnh nhất, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội dùng tới nữa, nghĩ đoạn Lý Uyên liền dứt khoát nói.
-tới đi! Để xem rốt cuộc cô và ta, ai mới là người giỏi nhất khoa ma pháp?
Gần như cùng lúc hai giọng nói lớn được cất lên.
“tinh linh thủ hộ”
“hàn băng sứ giả”
Từ dưới mặt đất tám cây hỏa trụ dần truyền toàn bộ năng lượng của chúng cho tám con đại xà, từ trong miệng tám con đại xà, hỏa diễm ngợp trời dần tụ hội tại trung tâm hỏa trận, bách hỏa tụ hội, hình hài của một liệt diễm thủ hộ giả tay cầm trường mâu, thân cao gần hai trượng thoáng được dựng lên.
Cùng lúc đó ở trên không trung, một băng nhân thiên sứ với đôi cánh tinh xảo huyễn hoặc dần dần trồi ra từ băng trận, nó là một trong rất nhiều những cái đồ hình phức tạp trên pháp trận, chỉ thấy sau khi hoàn toàn đi ra từ pháp trận, Hàn băng thiên sứ mà Nhược Mộng triệu hồi có đầy đủ tay chân, hơn nữa phục sức dung mạo đều vô cùng mĩ lệ, tay thiên sứ nọ cầm một thanh trường kiếm, cả thân thể cao hơn hai trượng tán phát đầy trời lam sắc hào quang.
Tinh linh thủ hộ của Lý Uyên đã thành hình, hàn băng sứ giả của Nhược Mộng cũng đã hiện thế, tuy chậm nhưng hùng tráng, cả hai tạo vật của các vị ma pháp sư dần bay đến với chủ nhân của mình.
Lý Uyên được tinh linh thủ hộ bao bọc trong ngực mình, còn Nhược Mộng đứng ở vai trái của hàn băng sứ giả, không hẹn mà đồng thanh, sau một tiếng quát lớn cả hai xông vào nhau như hai vần lưu tinh rực rỡ trên bầu trời.
Ma pháp trượng chỉ về phía trước, cả Nhược Mộng và Lý Uyên đều muốn chiến thẳng trong trận đấu này.
Thinh không thoáng chốc vang vọng từng tràng tiếng nổ vang, lam sắc cùng tử sắc chớp lóe trong màn hơi nước mịt mù, chỉ trong ba nhịp thở, trận chiến của hai nữ ma đạo sư đã kết thúc, rốt cuộc ai đã chiến thắng?, mọi người đều muốn biết.
Chỉ thấy sau khi khói sương tan đi, thiên không lôi đài số ba chỉ còn một nhân ảnh phiêu phù, váy tím thước tha, phong hoa tuyệt đại, tuy nhân ảnh có chút mệt mỏi, hơi thở có phần gấp rút, nhưng tư thái ung dung, khí chất xuất chúng, nhất nhất đều chưa hao tổn mảy may.
Rốt cuộc người chiến thắng cuối cùng, chính là đệ nhất tư cách khoa ma pháp Nhược Mộng ma đạo sư.