Hàn Thiên Ký

Chương 187 - Viện Trưởng Thâm Sâu.

Cổ sơn chiến trường, lôi đài trung tâm.

Lúc này trời vừa qua chính ngọ, ba vần mặt trời chói lọi ngự trị trên cao khiến cho nơi u ám nhất như sơn cốc hay hẻm núi cũng đều sáng tỏ cực độ, tuy trời khá nắng, không khí cũng rất oi bức, nhưng lúc này đây không một ai tại lôi đài trung tâm này muốn rời đi để tránh nắng.

Vì cơ bản sự kiện sắp diễn ra sau đây sẽ là sự kiện lớn nhất trong kỳ tuyễn trạch năm nay của lý khố đại học viện, mười kẻ mạnh nhất kỳ tuyễn trạch này sẽ quyết đấu với nhau một trận sống mái để quyết định ra, kẻ nào mới là vương giả xuất sắc nhất thế hệ trẻ của đại ninh đế quốc trong mười năm qua.

Thời thế tạo anh hùng, vào thời điểm mà đại thiên giới đã yên bình quá lâu, tứ hải bát hoan quần ma cũng bắt đầu vọng động, một thế hệ có thể coi là rực rỡ nhất của đại ninh đế quốc lại được ra đời, đại ninh đế quốc là một quốc gia có thể coi là mới xuất hiện trong dòng sông lịch sữ dài đằng đẵng của đông bộ châu.

Hơn ba ngàn năm tuổi đời của mình, quốc gia này đã sản sinh ra không biết bao nhiêu thế hệ thiên tài, ở đông bộ châu đại ninh đế quốc là một bá chủ thực sự, ở cả đại thiên giới, đại ninh vẫn là một cự đầu có tiếng, lớp lớp nhân tài từ đại ninh đế quốc bước ra có không ít người đã trở thành huyền thoại của đại thiên giới.

Nói vậy mới thấy tại đại ninh thiên tài không thiếu, bất quá trong hơn ba vạn năm qua, đại ninh đế quốc chưa từng sản sinh ra được một thế hệ xuất chúng như lần này, nếu là ngày xưa một thiên tài đạt đến thực lực cấp đại võ sư xuất hiện đã là hiếm, thì lần này đây sáu người xuất hiện cùng một lúc, bất quá cho dù là sáu người đó cũng không thể đặc biệt bằng hai kẻ đạt được tư cách thượng đỉnh vô song.

Đây quả là một kỳ thịnh hội thành công của riêng lý khố đại học viện và cả đại ninh đế quốc, chỉ cần thế hệ này được tài bồi thành công, tương lai chẳng những danh khí của đại ninh sẽ càng lớn, mà thực lực để tự vệ nếu có hạo kiếp xảy ra cũng sẽ được tăng cường.

Với tầm quan trọng của mình, giá trị của các thiếu niên thiên tài trong thế hệ này đối với cao tầng của lý khố đại học viện đã cao lên thấy rõ, cao đến mức ngay cả vị viện trưởng đáng kính và đầy bí ẩn của học viện này cũng đã phá lệ xuất hiện một lần.

Lý khố đại học viện không giống như hoàng thất đại ninh, luôn thay máu cao tầng trong một thời gian nhất định, bọn họ trọng thị thành tích của cá nhân hơn tất thảy, nếu ngươi là một kẻ có đủ tài năng và thực lực, một chỗ trong bộ máy quyền lực của lý khố đại học viện sẽ luôn có cho ngươi.

Không cần biết là khi nào ở đâu, và đang có sự kiện gì xảy ra, cứ mỗi năm vào một dịp nhất định, cao tầng lý khố đại học viện sẽ họp bàn một lần, độ dài của lần họp này có thể lên tới mười ngày nửa tháng, trong lúc này nếu có người muốn leo lên một vị trí nào đó trong bộ máy quyền lực của lý khố đại học viện thì có thể tự đề xuất mình.

Yêu cầu cũng cực kỳ đơn giản, chỉ cần lý lịch trong sạch, đã học tập hoặc làm việc tại lý khố đại học viện từ mười năm trở lên, thì đều có thể tự ứng cữ, kẻ đang nắm vị trí được người ứng cử nhắm đến phải bắt buộc tham gia vào một cuộc thi.

Trong đó ba vòng thi lần lượt là thi kiến thức, thi thực lực, và thi một vấn đề liên quan đến chuyên môn của vị trí đó, người chiến thắng sẽ được ngồi tại vị trí đó cho tới lần họp cao tầng năm sau.

Với điều luật như thế, không một nhân vật nào trong lý khố đại học viện dám ngừng học hỏi và tập luyện, bởi vì chỉ cần họ khựng lại một chút thôi liền sẽ có kẻ khác đến thay thế vị trí của họ, trong mỗi kỳ họp mặt đều sẽ có cao tầng mới tốt hơn thay thế cho người cũ, tất nhiên người mới đó có thể là người cũ năm rồi bị đánh mất vị trí đến năm nay thì đoạt lại được, bất quá dù là lý do gì trong một năm cố gắng họ đã thực sự tiến bộ, lý khố đại học viện là một cổ máy khắc khe như thế cho nên chất lượng đào tạo của họ cũng cao tương ứng.

Nhưng dù vật đổi sao dời, rất nhiều thiên kiêu thánh nhân nổi nên, thậm chí cả những vị trí ít có thay đổi như trưởng các khoa trong lý khố đại học viện cũng đã có mấy lần đổi chủ, thế nhưng cái vị trí viện trưởng kia vẫn chưa từng bị ai khác giành được kể từ khi lý khố đại học viện được đặt những viên gạch đầu tiên.

Cũng không phải là chưa có ai nhắm đến nó, chỉ là tất cả đều đã thất bại mà thôi, người ta thường nói kiến văn là vô tận, đạo cũng là vô tận, đạo có trăm đường, nhưng võ cảnh cùng một vài chức nghiệp khác là nổi trội nhất.

Sau đại võ sư sẽ là võ tông, sau võ tông sẽ là võ vương, sau võ vương là võ hoàng, sau võ hoàng chính là võ tôn, tồn tại được coi là mạnh nhất đại thiên giới, rất khó để tưởng tượng được võ tôn mạnh đến mức nào, bởi vì từ khi đại hạo kiếp xảy ra cũng đã hơn vạn năm, từ thời đại đó những tồn tại mạnh như võ hoàng hay võ tôn đã rất ít khi đấu pháp với nhau trước mục quan thiên hạ rồi.

Vậy nên thực lực của những người được coi là thánh nhân này chỉ được miêu tả trong điển tịch sách vở, nhưng chỉ vài lời đơn giản trong điển tịch cũng đủ để biết những cường giả kia mạnh đến đâu rồi, “lên trời xuống biển không gì không làm được, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, khai núi chặn sông dễ như trở bàn tay, thọ mệnh vạn năm không tận”.

Từng ấy miêu tả đủ để mườn tượng được cường giả cấp võ tôn mạnh đến đâu?, hơn ba ngàn năm tuổi đời của lý khố đại học viện, cái chức viện trưởng chưa từng thay đổi, tất cả là bởi vì vị viện trưởng đáng kính đã khai sinh nên lý khố đại học viện chính là một nhân vật có thực lực võ tôn, hơn nữa người ta còn nói ông cũng kiêm tu cả ma pháp.

Thực lực chí cao, lại sống qua hàng ngàn hàng vạn năm, cả thực lực và trí tuệ kiến văn đều cao đến mức không lường được, cái vị trí viện trưởng của lý khố đại học viện, mấy ngàn năm qua chưa từng thay đổi không phải không có nguyên do.

Đại ninh đế quốc có một nhân vật như viện trưởng lý khố đại học viện tọa trấn quả thực vững vàn vô cùng, cũng bởi vì thế giai thoại của ông ta đã trở thành một truyền kì, bản thân ông ta thì trở thành một nhân vật mà ai ai cũng đều muốn được diện kiến.

Thế nhưng lúc này nhân vật truyền kỳ ấy lại sắp xuất hiện trong buổi phong vương sắp tới, tin tức này quả thực chấn động đến mức khiến toàn trường ở đây không ai dám thở mạnh, rốt cuộc dáng vóc của vị vĩ nhân cực lớn tại đại ninh đế quốc là như thế nào?, đây là chuyện mà ai ai cũng đều muốn biết.

Không để mọi người chờ đợi quá lâu, sau khi tin tức mình sẽ xuất hiện trước vòng phong vương được công bố, rất nhanh sau đó từ trong không trung, một vị lão nhân dáng vấp uy nghiêm bất ngờ xuất hiện.

Cao nhân thực lực lớn mạnh, lúc bình thường đều không thể khống chế, mà để một chút lực lượng khủng bố trong người mình tán phát ra ngoài, người phàm hoặc tu sĩ có thực lực yếu hơn rất khó quan sát rõ dung mạo của họ, nếu họ không cố tình cho xem.

Thế nhưng vị viện trưởng đáng kính kia lại không như vậy, ông ta tuy xuất hiện trong không trung, cũng bay được, bất quá nhìn khí chất cùng phục sức lại chẳng khác gì một lão nhân trí giả bình thường trong nhân loại, áo bào học giả màu trắng ám vàng, râu dài độ gang tay, tóc bạc trắng vấn cao, đôi mắt thâm sâu lão luyện giấu sau cặp kính học giả.

Diện mạo của viện trưởng như thế đã khiến không ít người chẳng dám nghĩ, lão nhân trên cao kia từng sống qua hạo kiếp vạn năm trước, là người trảm sát không biết bao nhiêu ma tộc mà kể, là người từng vì một vài học viên bị chèn ép, mà thẳng tay phế truất một vị đại quan cực lớn trong triều, cả đại ninh không ai dám động, quyền uy của vị viện trưởng truyền kỳ nọ có thể coi là còn lớn hơn cả đương kim hoàng đế, chỉ có tháp tiên hoàng nơi các vị hoàng đế đời trước cư ngụ mới xứng xuất hiện người có danh vọng ngang với vị viện trưởng nọ.

Thế mà vị viện trưởng đại danh đó lại chỉ có biểu hiện cùng khí chất bình phàm như thế, nhiều người ở đây thực sự đã gặp bất ngờ, có kẻ vô tri còn nghi ngờ tự vấn.

“đó thực sự là Thông Huyền viện trưởng à?, phong thái thật khác xo với tưởng tượng của ta”

Chúng nhân có thể nghi ngờ, nhưng các vị trưởng khoa cùng cao tầng các học viện khác thì không thể nào nhầm lẫn được, trong lúc Thông Huyền viện trưởng vừa xuất hiện, hàng loạt cao tầng dáng mạo tôn quý khác liền nhanh chóng đứng lên, khoanh tay khom lưng hướng về viện trưởng mà chào hỏi.

Thông Huyền viện trưởng cũng không có giọng nói chấn nhiếp nhân tâm như người ta vẫn nghĩ, bằng giọng hòa nhã bát ái như bao lão nhân bình thường khác, ông điềm đạm nói.

-không cần đa lễ, hôm nay ta đến để xem qua một chút biểu hiện của các tân học viên nổi bậc trong kỳ tuyễn trạch này thôi, những viện trưởng khác cùng các lão sư trong học viện của chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết, cứ tự nhiên như bình thường là được.

Tuy nói là vậy chứ cũng không một ai ở trên bệ đá dành cho trưởng bối kia dám có lấy một cữ chỉ tự ý ngồi trước, Thông Huyền viện trưởng từ trên cao đáp xuống bệ đá dành cho trưởng bối, rồi dán ánh mắt ôn hòa thâm sâu của mình xuống mười thiên kiêu nổi bậc nhất đang sắp hàng phía dưới.

Sau khi nhìn sơ qua một lượt ông lại gật gù tán thưởng.

-không tệ không tệ, tất cả đều có tuổi đời còn rất trẻ, nền tảng tu luyện đều rất tốt, thành tựu tương lai nhất định đều sẽ cực kỳ bất phàm.

Sau khi khen sơ lượt một phen, Thông Huyền trưởng lão liền nhìn kỹ lại từng người một, trong khi nhìn qua đám Lương Trung, Lục Hồng Ám Dạ, ánh mắt của Thông Huyền viện trưởng đều không giấu nổi nét ưng ý, khi nhìn tới Liêu Kiến Anh, từ nét ưng ý ban đầu, gương mặt của Thông Huyền viện trưởng bất giác có chút thu lại, bằng giọng đầy ẩn ý ông nói.

-lý khố đại học viện tuy không ngần ngại thu nhận mọi thiên kiêu có đủ tư cách cùng nguyện vọng học tập tại đây, nhưng nếu có kẻ đến học viện với ý đồ bất chính, vậy thì cho dù là thiên tài nổi bậc đến đâu, chúng ta đều sẽ không ngần ngại trục xuất, vậy nên mong rằng tất cả những tân học viên vừa vượt qua khảo hạch đầu vào chú ý, tránh để bị vi phạm điều lệ của học viện dẫn đến bị đuổi.

Câu này Thông Huyền viện trưởng là nói cho tất cả tân học viên nghe, nhưng Liêu Kiến Anh cố nhiên biết là ông ta nói cho ai nghe, có thể thấy chỉ bằng một ánh nhìn, Thông Huyền đã nhận ra thân phận thật của hắn, tuy nhiên với vai vế của mình Thông Huyền sẽ không vạch trần chuyện này.

Liêu Kiến Anh muốn giành phong vương của kỳ tuyễn trạch này rồi biến mất, sau đó lại công bố thân phận thật của mình, khiến toàn thể lý khố đại học viện cùng đại ninh đế quốc bẽ mặt, nếu viện trưởng của lý khố đại học viện cũng đã ở đây, vậy thì càng tốt, Liêu Kiến Anh hắn muốn cho ông ta thấy, thế hệ thiên kiêu mà ông ta tự hào đến mức phải tự thân xuất hiện, rốt cuộc cũng chỉ xếp sau một kẻ đến từ vạn kiến.

Nghĩ đến điều này Liêu Kiến Anh liền không khỏi cười lạnh một chập, Thông Huyền cũng không quan tâm đến Liêu Kiến Anh nữa, chuyện này lão sẽ chất vấn người phụ trách tuyển sinh sau, lúc này ánh mắt của Thông Huyền lại chợt lướt đến Nhược Mộng, sau một hồi đánh giá, Thông Huyền tán thưởng.

-là một trong chưa tới năm nhân vật từng được đánh giá tư cách thượng đỉnh vô song xuất hiện tại đại ninh đế quốc từ xưa tới nay, Nhược Mộng con quả thực là một viên ngọc quý mà lý khố đại học viện ta thu được trong kỳ tuyễn trạch này, trong tương lai nhất định con sẽ trở thành một người cực kỳ xuất chúng.

Nhận được lời khen thưởng từ một người có thân phận tôn quý như Thông Huyền, Nhược Mộng liền không khỏi cuối người vái một vái coi như cảm tạ, có thể được Thông Huyền trực tiếp khen ngợi, cho dù là Lục Hồng hay Ám Dạ cũng chưa từng có được vinh hạnh này, vậy nên Nhược Mộng quả thực là một hiện tượng rất đặc biệt trong kỳ tuyễn trạch năm nay.

Cuối cùng ánh mắt của Thông Huyền viện trưởng dừng rất lâu trên người Hàn Thiên, sau đó bằng chất giọng tán thưởng kèm chút phân vân ông nói.

-Hàn Thiên cậu quả thực rất đặc biệt, là kẻ đặc biệt nhất mà ta từng chứng kiến, tương lai của cậu sẽ trở thành ai?, làm được những gì?, chỉ có cậu mới quyết định được, nếu nổ lực thực sự có thể cậu sẽ là tân vương của kỳ tuyễn trạch này.

Lời nhận xét của Thông Huyền như một cái ngòi nổ châm vào cả khán trường, các tân học viên cùng những người quan khán bất ngờ thì không nói, ngay cả những kẻ có thực lực cực cao như Ám Dạ hay Lục Hồng cũng không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, nét mặt bọn họ đã có một chút nét suy tính bên trong, Hàn Thiên từ một đối thủ được họ cho là hơi nặng ký, nay lại tiến thêm một khoản trở thành đại kình địch cần phải vượt qua rồi.

Đối với vấn đề này, Liêu Kiến Anh chỉ cười như không cười, Thông Huyền khích lệ Hàn Thiên chẳng phải chỉ vì muốn hắn dành phong vương khỏi tay kẻ ngoại đạo là Liêu Kiến Anh hắn hay sao?, đã vậy Liêu Kiến Anh hắn sẽ giật cái vương hiệu đó về, để vả ào mặt Thông Huyền lẫn lý khố đại học viện một cái bạt tay thật kêu, có như thế vạn kiến đế quốc mới tăng tiến sĩ khí chuẩn bị cho một đại kế hoạch dài hơi phía trước được.

Thông Huyền nhận xét xong liền quay vào trong quan khán trận đấu, các vị trưởng khoa khác đã sớm chuẩn bị chỗ cho ông ta, Thông Huyền vừa an tọa, trưởng lão nhận nhiệm vụ truyền ngôn liền ban hiệu lệnh vòng phong vương chính thức khai màn.

Cả khán trường như sắp nổ tung, rốt cuộc trận chiến đặc sắc nhất mà họ luôn mong chờ đã được bắt đầu.

Từ lúc khai cuộc, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng luôn sát cánh cùng nhau, bàn về thực lực đơn lẻ, hai người họ đều có tư cách đấu với một kẻ có thực lực đại võ sư, và dù cho đã lên kế hoạch từ trước, thế nhưng trong cuộc hỗn chiến thế này, nếu không có sự phòng bị bọn họ vẫn có thể bất ngờ bị loại như thường, nhất là trong hoàn cảnh, biểu hiện của họ từ những vòng đấu trước là quá xuất chúng.

Nghĩ cũng lạ cho dù là dưới hoàn cảnh nào, Hàn Thiên vẫn chỉ tin mỗi mình Nhược Mộng, trong trận đấu này, ngoài Nhược Mộng ra còn có cả Chấn Tây và Chu Hân, dù qua ba vòng tuyễn trạch trước, quan hệ giữa Hàn Thiên và hai người này có thể coi là thân như bằng hữu chí cốt, thế nhưng nếu nói người có được sự tin tưởng tuyệt đối từ Hàn Thiên, đó chỉ có thể là Nhược Mộng.

Nhược Mộng chưa từng làm Hàn Thiên hắn thất vọng, thế nhưng nàng là ai? thân thế ra sao? hắn hoàn toàn không biết, mặc dù như vậy Hàn Thiên hắn không hiểu sao vẫn trọng thị nàng hơn tất thảy, hắn luôn tin tưởng Nhược Mộng sẽ không làm hắn thất vọng, trong trận đấu căng thẳng như thế này, có nàng phía sau lưng, hắn sẽ an tâm càn quét tất cả những gì ở phía trước.

Lúc này mười đấu thủ liền nhanh chóng chia ra đứng thành một vòng tròn lớn trên lôi đài, khoảng cách giữa các bên lúc này rộng đến hơn mười trượng, tầm này là đủ để xử lý khi có tình huống bất ngờ phát sinh.

Như đã nói từ trước Nhược Mộng và Hàn Thiên đứng cạnh nhau, tính theo phương hướng thì bọn họ đang đưa lưng về phía bắc, cách đó khoảng bảy tám trượng về phía đông chính là bộ đôi Chấn Tây và Chu Hân, hướng nam Ám Dạ cùng Lam Thu đang chiếm hữu, còn lại hướng tây chính là sự hiện diện của ba đại cường nhân là Liêu Kiến Anh, Lục Hồng cùng Lương Trung, ba tên này dường như vẫn còn dè chừng nhau, vậy nên mỗi người đều cách người kia gần ba trượng.

Vũ Phong thực lực yếu nhất thì đứng cách ba người kia khoảng năm trượng,

Tất cả đều đang cân nhắc xem diễn biến tiếp theo, bọn họ sẽ nên khai màn như thế nào?

Vốn như dự định người của hiệp minh hội sẽ liên kết với người của đại doanh kỵ sĩ là Ám Dạ và thống lĩnh của tiểu doanh kỵ sĩ là Lam Thu để đối phó với Liêu Kiến Anh, kế đến sẽ là những kẻ từng ở chung bang hội với hắn, thế nhưng sau đánh giá của Thông Huyền, một số kẻ mưu mô đã nhận ra sơ hở trong mối quan hệ này, Lục Hồng chính là một kẻ như thế, cười thâm trầm nhìn Ám Dạ Lục Hồng nói lớn.

-chúng ta tranh đấu bao năm ở đế đô, cho dù không nắm được mười phần về nhau thì cũng có tám chín nhỉ?, lần này Ám Dạ ngươi bắt tay với Hàn Thiên cùng hiệp minh hội, nhìn thì có vẻ mạnh đấy, thế nhưng sau khi loại trừ hết tất cả những mối uy hiếp cho hiệp minh hội, Ám Dạ ngươi và nữ bằng hữu kia sẽ giải quyết như thế nào với Hàn Thiên cùng hiệp minh hội đây?

Bình Luận (0)
Comment