Câu khích bác của Lục Hồng vừa hay lại dấy lên một trận suy nghĩ trong lòng Ám Dạ, hắn dường như đang rất đắn đo, rất hiển nhiên trong cục diện hiện tại, Ám Dạ hắn chỉ có mỗi mình Lam Thu là người đáng tin tưởng nhất, hắn và Hàn Thiên có chung mục tiêu là loại trừ Liêu Kiến Anh, nhưng nếu làm xong mục tiêu đó, chuyện phong vương sẽ giải quyết thế nào đây?.
Hàn Thiên là kẻ vừa được Thông Huyền đánh giá có tư cách tranh đoạt vương hiệu, hắn còn có Ám Dạ cùng Chấn Tây Chu Hân hổ trợ, bây giờ nhìn kỹ lại Ám Dạ chợt nhận ra, Hàn Thiên thực sự đã trở thành một mối uy hiếp không nhỏ, ngay lúc Ám Dạ còn đang đắng đo, Lục Hồng bên kia lại bồi thêm một câu.
-hiện tại người của hiệp minh hội đang là thế lực chiếm đông đảo nhất, nến Ám Dạ ngươi trụ đến sau cùng, ngươi cùng nữ nhân của mình làm sao có thể đối phó lại với đám người của Hàn Thiên đây?, thực lực của Nhược Mộng ngươi không phải chưa chứng kiến qua, cho dù là ta cũng không nắm chắc thắng được nàng, Hàn Thiên có nàng ta hỗ trợ hết mình, hơn nữa hai luyện thể giả kia cũng mạnh không kém, tới lúc đó Ám Dạ ngươi cùng nữ nhân của ngươi làm sao mà chống?
-ta thấy chi bằng chúng ta kết hợp với nhau đi, ta ngươi, Lương Trung, Vũ Phong, cùng Lam Thu, năm kỵ sĩ chúng ta kết thành một đoàn, sau khi loại trừ hết những kẻ vướng chân, chúng ta lại tự giải quyết với nhau, dù kết quả thế nào, khoa kỵ sĩ của chúng ta đều có thứ hạng cao, đề nghị của ta ngươi thấy thế nào?.
Ánh mắt của Ám Dạ thoáng suy tư, hồi lâu hắn hỏi lại Lục Hồng?.
-vậy nếu theo đề xuất của ngươi, ai sẽ là người lãnh trọng trách đối phó Liêu Kiến Anh đây?.
Ám Dạ vừa dứt lời, Lục Hồng liền khẽ nhìn sang Liêu Kiến Anh một cái rồi nói.
-ta đã từng giao đấu với Liêu Kiến Anh, nội trong ba trăm chiêu hắn sẽ không thể áp chế được ta, nếu ta dùng đến đòn tất sát, ai hơn ai còn chưa thể nói trước, nếu Ám Dạ ngươi đồng ý liên hợp, ta sẽ là người lãnh trọng trách cầm chân Liêu Kiến Anh, Lương Trung đối phó Chấn Tây cùng Chu Hân, ngươi và Lam Thu hợp sức đối phó với Hàn Thiên cùng Nhược Mộng, hơn nữa phía ngoài còn có Vũ Phong hiệp trợ, với thực lực liên hợp như thế, thắng được hai trận này không khó, đợi khi các ngươi dành chiến thắng, chúng ta lại hợp sức đối phó Liêu Kiến Anh, lúc đó một mình Liêu Kiến Anh có thể gây nên sóng gió gì được?.
Ám Dạ nghe xong lời này liền gật gù tỏ ý đã tiếp thu, sau đó hắn lại nhìn sang Hàn Thiên cùng Nhược Mộng ẩn ý hỏi.
-lời lôi kéo của Lục Hồng hai vị cũng đã nghe rồi, thú thực với các vị ta cũng khá hứng thú với vương hiệu lần này, hiện tại biểu hiện của hiệp minh hội có thể sẽ ảnh hưởng đến quyết định của ta, thế nên không biết là ý tứ của hiệp minh hội chính là như thế nào a?.
Hàn Thiên lúc này liền cười như không nói.
-vương hiệu đó là thứ mà ta không quan tâm đến, thậm chí cả lần phong vương này nếu được ta cũng muốn không tham gia nốt, ta vì cái gì mới bước chân vào lần phong vương này? thiết nghĩ ta đều đã nói cho Ám Dạ huynh biết cả rồi, cho đến lúc này mục tiêu của ta vẫn chỉ là như thế, nếu Ám Dạ huynh muốn có vương hiệu…vậy tốt thôi, sau khi hợp tác loại trừ Liêu Kiến Anh cùng đám thân cận với hắn, ta cùng người của mình trực tiếp rời đi nhường lại vương hiệu cho Ám Dạ huynh là được, lời này của ta có vạn người chứng giám, Hàn mỗ danh khí tuy chưa lớn nhưng quyết không làm một kẻ bội tín bội nghĩa.
Ám Dạ nghe xong lời này liền cười to nói.
-có được lời này của Hàn huynh đệ ta đã yên tâm rồi, nhưng mà ta không phải là kẻ áp bức người khác để đạt được mục đích cá nhân, vương hiệu ta tất nhiên hứng thú, nhưng đồng thời ta hứng thú với việc đấu với Hàn Thiên cậu để dành được vương hiệu đó hơn, vậy nên nếu cuối cùng hai chúng ta còn đứng chung trên một lôi đài, ta mong cậu sẽ dành hết sức để đấu với ta một trận, như thế được chăng?.
Hàn Thiên thoáng gật đầu, trong mắt hắn lúc này chính là nét phấn khởi cùng kiên định khó tả, Liêu Kiến Anh từ nãy giờ đều bàn quan nhìn nhận sự việc lúc này liền cười khẩy nói với Lục Hồng.
-xem ra kế li gián của ngươi không dùng được rồi, chúng ta hiện chỉ còn cách đối đầu trực tiếp với chúng thôi, bọn oắt con này dùng chiêu trò đối phó chúng ta, ta hiện phải cho chúng thấy, nếu thực lực không đủ, cho dù là chiêu trò gì thì cũng đều là vô nghĩa.
Vừa dứt lời, Liêu Kiến Anh đã động thủ trước, hắn cực nhanh lao đến Hàn Thiên như một con hổ đói, thời khắc này hắn đã đợi quá lâu rồi, kẻ thù này hắn đã mong muốn tiêu diệt từ quá lâu rồi, lúc này kẻ thù đó ở trước mặt Liêu Kiến Anh hắn nhất định phải đánh tan xác gã cho bằng được.
Ám Dạ thấy Liêu Kiến Anh đã động thủ, thần thái cũng vội khẩn trương nói.
-Lam Thu nàng đối phó Vũ Phong đừng để hắn thừa nước đục thả câu, Lục Hồng để cho ta, về phần Lương Trung, bộ đôi luyện thể giả của hiệp minh hội sẽ cán đáng, mục đích sau cùng của chúng ta là gì?, dù là trước đó hay bây giờ thì vẫn đều không thay đổi.
Ám Dạ vừa dứt lời bản thân hắn liền triệu hồi ra một cây trường mâu dài hơn bảy thước, trường mâu là vũ khí phổ biến nhất trong quân đội, mâu có thể dài ngắn tùy theo mục đích sữ dụng, thậm chí có những đạo quân chuyên dùng trường mâu dài hơn một trượng để đánh hạ chiến mã của đối thủ từ xa hoặc tạo thành hàng rào phòng thủ chắc chắn.
Riêng đối với kỵ sĩ, trường mâu chính là vũ khí ưa dùng của họ, nếu có thể dùng loại vũ khí này, trong lúc cưỡi tọa kỵ, tầm đánh của kỵ sĩ sẽ có cùng biên độ với tọa kỵ, điều này là một lợi thế cực lớn trong chiến đấu.
Trường mâu mà Ám Dạ triệu hoán, toàn thân đen bóng, ở trên đỉnh có ba lưỡi dao sắc lẻm được mài bén cả hai mặt để tăng tối đa sức sát thương, một lưỡi dao chính nối liền với thân mâu, hai lưỡi còn lại được đúc vuông góc và hướng ra hai bên tạo thành hình chữ thập, với thứ vũ khí này, Ám Dạ chỉ cần dùng các đòn đâm, quét, gạt, móc, liền có thể đạt được rất nhiều công hiệu, vừa có thể tối đa sát thương, vừa có thể tước đoạt vũ khí của đối thủ, trong chiến tranh loại vũ khí này từng giết chết vô số người.
Trường mâu trong tay Ám Dạ ngoài những điểm trên thì không còn gì khác bất thường, thế nhưng từ hình thức lẫn chất liệu rèn nên, có thể đoán định món vũ khí này tuyệt đối không thể có phẩm cấp dưới hồn khí ngũ giai, Ám Dạ vừa triệu hoán trường mâu, u long tọa kỵ của hắn liền từ dưới đài bay lên đón đỡ chủ nhân.
Ám Dạ bên này xông tới, Lục Hồng bên kia cũng đã ngự hỗn nguyên sư đón đầu, tất cả những trận đấu trước Lục Hồng đều chưa thể hiện được hết sát chiêu, lần này đây hai kỵ sĩ nổi danh nhất đế đô sẽ có một màn so đấu cực kỳ đặc sắc.
Nhìn qua liền có thể thấy yêu thú dưới lục cấp thể hình đều không có mấy chênh lệch, u long của Ám Dạ hai cánh giang ra rộng hơn mười trượng, bất quá tính trọng lượng thì nó không hơn hỗn nguyên sư là bao, bàn về huyết mạch, hỗn nguyên sư là một trong các loại yêu thú có thuộc tính cực mạnh, nó có thiên phú về lôi và hỏa, phẩm trạch có thể coi như ngang u long, tuy nhiên bàn về cấp độ u long lại cao hơn hỗn nguyên sư một bậc, u long thực lực yêu thú tứ cấp cao giai, trong khi đó hỗn nguyên sư chỉ có thực lực yêu thú tứ cấp trung giai, trận xo bì tọa kỵ Ám Dạ có ưu thế hơn đối thủ một khoảng.
Trận chiến vừa bắt đầu hai tọa kỵ của họ đã chạm trán nhau trước, hỗn nguyên sư há mồm phóng ra một chùm hỏa lôi đan xen mang theo nhiệt lượng khổng lồ nhắm thẳng tới ngực u long, u long song dực vỗ mạnh, một luồn liệt phong cực mạnh đã xấn tới đẩy lùi chùm hỏa lôi đi thẳng vào cánh rừng phía xa. Liệt hỏa cùng ánh sét xanh lóe lên, cánh rừng nọ đã bị cháy xém một vùng lớn.
Công kích không thành Lục Hồng lại tiếp tục điều động hỗn nguyên sư vung một trảo phách không hướng thẳng về phía u long, yêu thú có yêu lực của riêng mình, một trảo của hỗn nguyên sư mang theo yêu lực tích xúc, lại có lôi hỏa tính chất phụ trợ, độ sắc bén đó không thể chỉ dùng một ngọn liệt phong là có thể hóa giải được.
Bất quá u long không phải là loại yêu thú bình thường, nó là một chủng loài cao cấp, tại thân mang cực nhiều đặc điểm của các loại yêu thú khác, trong đó bao gồm cả sức phòng thủ cao của yêu thú bộ hành, chỉ thấy song dực của u long nhanh chóng chắp về phía trước tạo thành khiên chắn, yêu khí màu tím cường hóa lên song dực, thoáng cái một lớp phòng thủ như tường đồng vách sắt nhanh chóng được dựng lên, một trảo phách không của hỗn nguyên sư đánh vào song dực phòng thủ, kết quả chẳng có gì đáng nói.
Lục Hồng nhân lúc đối thủ mất đi tầm nhìn liền khu động hỗn nguyên sư xông đến tiếp cận, chỉ cần có thể vào trong khoảng cách ba trượng yêu thú bộ hành tất sẽ chiếm ưu thế về mặt công kích trước yêu thú phi hành.
Bất quá Ám Dạ đâu phải dạng tầm thường, hắn thừa biết Lục Hồng sẽ làm gì, ý niệm vừa động, song dực của u long liền nhanh chóng mở toát, sức bật cực lớn từ đôi song dực như sắt thép đã khiến hỗn nguyên sư bị đánh văng gần ba trượng, ngay lúc này Ám Dạ liền thẳng tiếng nói.
-đã để cho các ngươi công kích hai lần, đến lần này ta liền trả lễ cho các ngươi đây!.
Ám Dạ vừa dứt lời u long đã xoay lưng một trăm tám mươi độ, hỗn nguyên sư đang cách u long tầm ba trượng, lúc này đây nó đã ở trong phạm vi công kích của cái đuôi u long, một cú xoay người cái đuôi chắc chắn và đầy gai nhọn ấy đã quét thẳng về phía hỗn nguyên sư.
Hỗn nguyên sư vừa mới bị hất văng trọng tâm vẫn chưa ổn định, lúc này lại có công kích ập đến, nó không thể đề thân tránh kịp, một bức màn phòng hộ màu hoàng kim tạo thành từ yêu lực của hỗn nguyên sư được kích phát, đây có lẽ là kỹ năng phòng thủ của nó.
Bất quá sức công kích của u long chẳng phải tầm thường, rầm một tiếng lớn bức màn phòng hộ của hỗn nguyên sư tuy chưa bị phá vỡ nhưng cũng lung lay như sắp đổ, bản thân nó cùng Lục Hồng thì bị xung lực đánh lui thêm gần ba trượng nữa, có thể thấy xo tài tọa kỵ, Lục Hồng không thể nào chiếm được ưu thế.
Lục Hồng nhận thức được chuyện này nên hắn biết bản thân phải trực tiếp động thủ thì mới đặng, rút đôi song nguyệt đao trên lưng xuống Lục Hồng thực sự đã định động thủ rồi.
Chỉ thấy hắn tụ lực chém nhanh vào khoảng không trước mặt, sự sắc bén từ nguyệt đao hồn khí ngũ phẩm trên tay, hòa cùng đấu khí ngưng tụ từ võ kỹ của hắn, tất cả gộp lại tạo thành một đao cực mạnh cắt ngang qua không gian nhắm thẳng về phía u long cùng Ám Dạ.
Bất quá chẳng biết u long đã làm gì? một đao của Ám Dạ khi tới gần nó liền mất hút không thấy tăm hơi đâu nữa, một chút yêu lực còn vương lại của u long, cùng khoảng tối thoáng xuất hiện ban nãy, công kích của Lục Hồng dường như đã bị u long dịch chuyển đi đâu đó rồi.
Ám Dạ nhìn thấy cảnh này liền không khỏi cười khẩy nói.
-mấy năm qua chúng ta tuy nổi danh cùng nhau nhưng chưa từng có dịp chạm trán thực sự, hôm nay ta sẽ cho Lục Hồng ngươi thấy thực lực thật của ta là như thế nào, tại vòng một ngươi được đánh giá tư cách thua ta hẵn là không tâm phục, vậy lúc này chúng ta liền dùng thực lực để chứng minh đi?.
Vừa dứt lời Ám Dạ đã khu động u long xông thẳng về phía Lục Hồng, Lục Hồng tung thêm liên tiếp mấy đường đao khí vẫn là như cũ bị hụt mất tăm, u long mang theo Ám Dạ một đường áp sát, Lục Hồng trong phút chốc liền bị ép vào thế phải đối đầu trực tiếp với Ám Dạ.
Từ trên lưng u long Ám Dạ đâm thẳng một mâu cực mạnh về phía Lục Hồng, điều bất ngờ là trường mâu trên tay của Ám Dạ vậy mà lại có thể dài ngắn tùy ý, Lục Hồng tuy đã sắp tránh được nhưng sợ hỗn nguyên sư bị thương nên phải vung song nguyệt đao đỡ đòn.
Một tiếng vang lanh lảnh cất lên, một chiêu đầu tiên hai bên chênh lệch không quá rõ ràng, tuy nhiên kẻ ở trên cao tung chiêu sẽ chiếm hết ưu thế, vì vậy cho nên chiêu vừa rồi Ám Dạ chiếm thượng phong, bàn về phẩm cấp binh khí và tọa kỵ hai người này đều không chênh lệch nhiều, sau khi đánh hơn ba mươi chiêu nữa tình hình vẫn đang ở thế giằng co.
Lúc này ở các chiến trường khác, hỗn chiến cũng đã bắt đầu nổ ra rồi, trong số này nổi bật nhất phải kể đến trận chiến của Liêu Kiến Anh cùng bộ đôi Hàn Thiên Nhược Mộng, kế đến là trận đấu giữa Lương Trung cùng bộ đôi Chấn Tây Chu Hân, và cuối cùng chính là trận đấu của Vũ Phong cùng Lam Thu.
Nói về trận đấu của Vũ Phong cùng Lam Thu, hai người này hiện có thể coi là một chín một mười, Vũ Phong có tọa kỵ bạch hổ, nhìn qua thì phẩm giai cũng cực kỳ bất phàm, nếu nó ở mức tứ cấp cao giai nói không chừng thực lực cũng chẳng kém hỗn nguyên sư cùng u long.
Vũ Phong có một thân võ kỹ hỏa hệ cùng hồn khí và tọa kỵ đều thuộc dạng cực tốt, thực lực của hắn nếu xo với mức đỉnh tiêm như Liêu Kiến Anh hay Lục Hồng thì còn kém, thế nhưng ở cấp độ võ sư Vũ Phong chính là một đối thủ mạnh đến mức gần như không có đối thủ.
Lam Thu cũng không phải kẻ tầm thường, là một nữ nhân, thân thế dường như cũng không hiễn hách như Lục Hồng hay Ám Dạ, hơn nữa tuổi tác thực còn nhỏ hơn Ám Dạ một hai tuổi, thế mà hiện tại nàng cũng đã có thực lực địa lang kỵ quân sơ cấp, hơn nữa nhìn khí tức còn mạnh hơn địa lang kỵ quân sơ cấp bình thường rất nhiều.
Lam Thu có tọa kỵ là phong linh điểu, phẩm cấp cùng huyết mạch của đầu yêu thú này cũng ở hàng đỉnh cao cỡ u long cùng hỗn nguyên sư, tọa kỵ của Lam Thu có thiên phú về cả phong và thủy, vậy nên kỹ năng của nó sinh ra biến dị, mỗi lần sử ra đều mang hơi hướng giống như cuồng phong bão táp, tuy là gió nhưng lại có thêm nước phụ trợ, hỏa diễm của Vũ Phong trước những kỹ năng như thế này cũng không thể có mấy uy lực.
Vũ khí mà Lam Thu sữ dụng có tên là liên hoa đao, là một bộ mười hai lưỡi đao nhỏ không có chuôi, khi sữ dụng phải dùng tinh thần lực hoặc đấu khí để điều khiển, yêu cầu đối với kỹ năng thao túng lực lượng cùng thiên phú về vận động cực kỳ cao, thế nhưng nếu có thể sữ dụng thành thục món vũ khí này, nó sẽ là một loại vũ khí cực kỳ bá đạo.
Chỉ thấy phong linh điểu chở theo Lam Thu lúc này đang phiêu phù vòng quanh Vũ Phong cùng tọa kỵ của hắn như diều hâu vây cừu, Lam Thu bằng vào ấn pháp ở tay, không ngừng khu động liên hoa đao bay vèo vèo trong không trung, tấn công Vũ Phong từ khắp các phương hướng.
Liên hoa đao cực kỳ sắc bén, lại được Lam Thu gia trì đấu khí, độ sắc bén càng tăng thêm bội phần, mười hai lưỡi đao bay múa trong không trung, từ khắp mọi hướng tùy thời đều có thể công kích Vũ Phong, Vũ Phong dưới thế công của Lam Thu chỉ nghiêm cẫn sử thương phòng thủ, tình thế của hai bên có thể nói là cân tài cân sức, bất phân thắng bại, kết quả trong dài hạn có thể rất khó đoán.