Lôi đài trung tâm cạnh dài trăm trượng có thể coi là lớn đến kinh khủng, vậy mà mười thanh thiếu niên chiến đấu trên đó lại có vẻ như không lấy gì làm rộng rãi, đơn giản bốn trận đấu, lôi đài gần một ngàn trượng vuông đã gần như kín kẽ.
Lúc này ở góc phía đông lôi đài một ánh chớp lục sắc vừa lướt qua không khí, kế đến là một thanh âm như tiếng kim loại miết vào đá vang lên, đợi khán giả nhìn rõ lại liền có thể thấy, dường như có ai đó vừa bị đánh lùi hơn ba trượng.
Quan sát kỹ hơn một chút liền có thể nhận ra người vừa bị đẩy lùi chính là Chấn Tây, còn cái thứ vừa đánh hắn chính là Lương Trung đang cưỡi tọa kỵ lôi quan đường lang cực kỳ linh động.
Lôi quang đường lang là giống yêu thú thuộc họ côn trùng, vậy nên nó có rất nhiều đặc điểm mạnh mẽ từ các họ yêu thú khác, nếu chỉ tính riêng khả năng bay lượng cùng khả năng di chuyển trên bộ còn nhanh hơn yêu thú bốn chân thôi, thì các giống yêu thú họ côn trùng đã là sự lựa chọn cực kỳ chất lượng cho vị trí tọa kỵ rồi.
Lôi quang đường lang sức phòng thủ chỉ tầm trung như các giống yêu thú phi hành, bù lại nó có sự linh hoạt cực cao cùng sức tấn công cực mạnh, lấy công bù thủ lại lợi dụng sự linh hoạt để tránh né liên tục, Lương Trung tận dụng cực tốt điểm này của tọa kỵ để phát triễn kỹ năng chiến đấu.
Hiện tại đối đầu cùng lúc với hai luyện thể giả thực lực tiệm cận đại võ sư, Lương Trung hắn còn chiếm một chút ưu thế nữa, xo về khả năng cá nhân Lương Trung không mạnh bằng Lục Hồng hay Ám Dạ, hai kẻ kia dù không có tọa kỵ, một mình họ cũng có thể đánh thắng đối thủ có thực lực đại võ sư cao tầng.
Lương Trung không mạnh bằng hai người kia vậy nên hắn luyện tập phối hợp với tọa kỵ càng thêm thuần thục, có thể coi là thuần thục còn hơn hai người kia một bậc, vậy nên nếu tọa kỵ của Lương Trung hắn bị thương lực chiến đấu của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thế nhưng lần này không giống như lần trước, lúc Hàn Thiên đánh cùng Lương Trung, hắn lúc này đang ở trong trạng thái cực thịnh nên Chấn Tây và Chu Hân phải rất vất vã để chống đỡ, Lương Trung trong tay có một cây thương hồn khí tứ phẩm sức sát thương cực kỳ lớn, vậy nên trước khi vòng phong vương bắt đầu Lưu Mộ đã chuẩn bị cho Chấn Tây và Chu Hân mỗi người một bộ giáp thân cũng là hồn khí tứ phẩm để đối khán.
Lương Trung ra đòn rất nhanh, đấu pháp của hắn chính là gói gọn trong ba chữ, nhanh, chuẩn, hiểm, Chấn Tây không thiện về tốc độ gặp phải đối thủ như Lương Trung bản thân liền bí bách trúng phải kha khá đòn, nếu như bình thường gặp phải kẻ có công kích không quá mạnh, Chấn Tây hoàn toàn có thể dựa vào phòng thủ biến thái của mình để mà đón đỡ, thế nhưng hiện tại Lương Trung có sức tấn công cấp đại võ sư, Chấn Tây nếu mà cứ trơ người ra đỡ, khả năng sẽ dễ mất mạng như chơi.
May sao nhờ có giáp thân phòng thủ của lưu mộ, Chấn Tây dùng nó kết hợp cùng với đấu pháp phòng ngự của mình, sức phòng thủ theo đó liền tăng lên đáng kể, nãy giờ hắn đã trúng của Lương Trung mấy thương, cũng bị lôi quang đường lang chém cho vài đao, thế nhưng thân thể vẫn chưa bị thương nặng ở chổ nào.
Chấn Tây chậm chạp nên làm tấm khiên chắn công kích cùng cầm chân Lương Trung, còn Chu Hân là thanh kiếm tùy thời công kích dồn Lương Trung vào hiễm địa, trận chiến của ba người này vừa nhanh vừa đặc sắc, một góc khán đài liên tục bị họ luồn lách qua lại trông vô cùng thu hút.
Thế nhưng những trận chiến này tuy có thu hút thật, nhưng tất cả đều kém khá xa xo với trận chiến ở trung tâm lôi đài, bởi vì ở nơi đó, ba cường giả được coi là tạo được nhiều sức ảnh hưởng nhất trong kỳ tuyễn trạch này, đang xo đấu với nhau.
Liêu Kiến Anh là kẻ có thực lực được cho là mạnh nhất kỳ tuyễn trạch này, luyện thể đạo vốn khó đi, vậy mà Liêu Kiến Anh lại đạt đến thần thông kỳ từ sớm đến như thế, thực lực của hắn từ đầu đến giờ có thể coi là bất bại, chưa từng có ai đủ sức khiến hắn đánh nghiêm túc cả.
Kế đến là bộ đôi Hàn Thiên Nhược Mộng, hai người này từ thành tựu, cho đến dung mạo tính cách, tất cả đều thu hút sự quan tâm của người xem đến cực điểm, mấy chuyện đặc hữu của họ thì người ta đã nói quá nhiều.
Thế nhưng khi đặt ba người này cạnh nhau, rất nhiều chuyện khác sẽ lại nãy sinh khiến người ta càng quan tâm hơn nữa, các câu hỏi đại loại như Hàn Thiên và Nhược Mộng hiện đang có quan hệ thế nào?, mâu thuẫn giữa Hàn Thiên cùng Liêu Kiến Anh, Liêu Kiến Anh dường như rất được nhất kiến trọng thị, rồi thì đủ thứ chuyện khác liên quan đến nhiều nhiều cái tên nổi bậc còn lại trong kỳ tuyễn trạch này.
Lúc mọi người nhận ra những chuyện khiến nhân tâm bị thu hút nhất chính là “tình” và “thù”, đều xuất phát từ ba người nổi bậc đang chiến đấu ở trung tâm, mọi tư tưởng, mọi suy nghĩ, mọi đường dẫn đều sẽ chỉ về ba người đó, kết quả của những trận đấu khác không phải là kết cục, chỉ khi trận chiến ở trung tâm lôi đài kia kết thúc, kết cục của kỳ tuyễn trạch này mới được an bài.
Liêu Kiến Anh có mạnh hay không?, câu trả lời chính là có, hơn nữa hắn còn cực kỳ mạnh nữa là đằng khác, tính ra hắn chỉ có thực lực tương đương đại võ sư, thế nhưng khi đấu với Chính Phong một kẻ có thực lực đại võ sư thứ thiệt, thì Liêu Kiến Anh lại có phần áp đảo cả hắn.
Còn Hàn Thiên cùng Nhược Mộng có yếu hay không?, câu trả lời chính là không, Hàn Thiên có lực lượng thâm hậu, linh lực, chân nguyên lực đều nhiều gấp hàng chục lần tu sĩ đồng cấp, dù Liêu Kiến Anh có thực lực cao hơn Hàn Thiên hắn một bậc, thế nhưng nếu xo về lượng chân nguyên lực đang ẩn tàng trong thân thể cả hai, Liêu Kiến Anh chỉ sợ cũng không nhiều hơn Hàn Thiên, chỉ là hiện tại Hàn Thiên chưa dùng được chân nguyên lực của hắn mà thôi.
Ngoài ra Hàn Thiên còn có hồn khí mạnh, tốc độ nhanh, phòng thủ cũng không hề kém cạnh một đại võ sư là bao, tổng hòa các yếu tố cho dù là đơn đả độc đấu khả năng chiến thắng của Hàn Thiên chưa chắc không được bốn thành, lúc này hắn lại có thêm Nhược Mộng phụ trợ, thực lực của nàng thì khỏi phải nói, cũng có thể coi như một đại võ sư được rồi.
Trận chiến này dù hai bên đều chưa tung hết sức, nhưng thế trận lại còn có chút nghiêng về phía Hàn Thiên.
Liêu Kiến Anh vừa tung ra một phủ hướng Hàn Thiên mà chém xuống, bất quá Hàn Thiên còn chưa cần dùng đến long tiềm cửu ảnh, một phủ của Liêu Kiến Anh đã bị hắn cùng Nhược Mộng liên thủ chặn đứng.
Nhược Mộng có giới vực sơ hình, khi ở trong này thực lực của nàng thì tăng còn công kích của Liêu Kiến Anh lại bị yếu bớt, Liêu Kiến Anh dùng đến thần thông khai sơn phủ, sức công kích có thể coi là sắp chạm ngưỡng đại võ sư trung tầng, bất quá khi áp sát Hàn Thiên, công kích này bị giới vực của Nhược Mộng làm giảm bớt uy lực, kế đến Hàn Thiên cùng Nhược Mộng hợp kích cản đòn, Liêu Kiến Anh dù có mạnh hơn cũng chưa chắc chiếm được ưu thế.
Chỉ có thể trách Liêu Kiến Anh hắn công kích quá đơn giản, thần thông của hắn tuy mạnh nhưng kỹ năng chiến đấu thì lại đơn giản quá thể, nếu Liêu Kiến Anh hắn biết dùng đến võ công chuyên về sử phủ ở thế giới cũ của Hàn Thiên, sức tấng công hiện tại của hắn ít nhất cũng phải tăng thêm ba thành, những lúc có thể thuận thế mượn lực, những lúc có thể thuận thế thu chiêu để giảm bớt sức, thì Liêu Kiến Anh hắn đều không làm.
Liêu Kiến Anh đơn giản chỉ như đại ngưu đi cày hay đại tượng kéo gỗ, những loài vật này đều có điểm chung là sức mạnh rất lớn, nhưng kỹ năng dụng lực thì không có, chúng có mười phần sức, dùng hết mười phần mà cày vẫn không đi gỗ vẫn không bị kéo, vậy thì chúng đành vô phương làm việc, tiều phu đốn củi còn có cách khiến cây nhanh đổ, bản thân thì đỡ tốn sức, nhưng Liêu Kiến Anh hiện tại đến cái rìu trong tay dùng còn thành thục, làm sao có thể đạt được hiệu quả cao cùng đỡ tốn sức hơn đây?.
Trong khi đó Hàn Thiên thành thạo gần như toàn bộ các loại võ công ở thế giới cũ, Nhược Mộng thì chưa rõ là học ở đâu, thế nhưng cách chiến đấu của nàng cũng đặc sắc khôn cùng, tam độc thương là hồn khí có thể dùng được đến cả ở đẳng cấp trên võ tông như võ vương võ hoàng đều không có vấn đề, còn pháp trượng trong tay Nhược Mộng thì độ cứng chắc vẫn chưa đong đếm được.
Kỹ năng tốt phối cùng vũ khí tốt, Liêu Kiến Anh hiện tại vẫn chưa thể gây khó dễ cho Hàn Thiên cùng Nhược Mộng được, ít nhất là ở mức thực lực này thì chưa được, cục diện ở các chiến trường khác chưa phân, Liêu Kiến Anh cũng ngại không bung hết sức.
đối thủ đã không dùng toàn lực, bản thân thì không nắm chắc được chiến thắng, vì thế cho nên Hàn Thiên cùng Nhược Mộng cũng bắt theo nhịp độ của Liêu Kiến Anh, không có dồn sức công kích lại hắn.
Cục diện dằng co ở những trận đấu trên đài kéo dài hơn hai khắc, lúc này nếu có biến số xảy ra ở bất kỳ địa điểm nào, nó liền sẽ tạo thành một hiệu ứng dây chuyền dẫn đến hàng loạt biến đổi ở các mặt trận khác.
Rốt cuộc cái thế giằng co cân sức kia cũng không thể kéo dài mãi, bước ngoặc nằm ở trận đấu giữa Lam Thu cùng Vũ Phong, như đã nói từ đầu Lam Thu là người chủ động tấn công, còn Vũ Phong thì nghiêm cẩn phòng ngự, thế nhưng một bên tấn công, một bên phòng ngự, đến sau cùng cũng sẽ có sơ hở lộ ra.
Thế cục quả chính là như thế, Vũ Phong dù phòng ngự nghiêm cẫn đến đâu, thì trước sự biến ảo khó lường của liên hoa đao trong tay Lam Thu, rốt cuộc cũng đã lộ ra sơ hở, Lam Thu nhanh chóng nhận ra sơ hở đó, một chỉ điểm xuống, rất nhanh đã có bốn lưỡi hoa đao từ bốn phương hướng khác nhau, công kích thẳng vào ngực trái của Vũ Phong.
Vũ Phong lúng túng rút thương về phòng ngự, thế nhưng hắn chỉ đỡ được ba lưỡi hoa đao, còn lại một lưỡi đã nhanh chóng rạch qua để lại trên hông hắn một vết cắt dài.
Vết thương của Vũ Phong khá sâu máu chảy cũng nhiều, Vũ Phong không có khả năng hồi phục biến thái như luyện thể giả, thế nhưng sức hồi phục của võ sư sơ tầng vẫn là cực cao, Vũ Phong sau khi điểm chỉ cầm máu, cùng điều động đấu khí hồi phục, vết thương đó rốt cuộc cũng ngừng chảy máu và bắt đầu kết vảy.
Bất quá Lam Thu không cho Vũ Phong cơ hội kịp hồi phục, mười hai lưỡi đao đồng loạt được nàng điều động, từ khắp mọi phương hướng công kích thẳng lên người Vũ Phong, lần này thì Vũ Phong có nhanh hơn mười lần cũng không thể sữ thương đỡ được.
Bất quá hắn không chỉ có từng ấy thực lực, chỉ thấy cánh tay Vũ Phong khẽ chạm vào túi càn khôn trên eo, rất nhanh sau đó một tấm màng lửa cực kỳ dữ dội đã tán phát ra xung quanh, mười hai lưỡi hoa đao của Lam Thu chạm phải bức màng lửa kia liền nhanh chóng mất đi lực lượng rơi xuống đất.
Chờ lúc mọi người nhìn kỹ lại, trên lưng của bạch hổ đã có thêm một món bảo vật kỳ lạ xuất hiện, nó nhìn giống một con khôi lỗi tinh xảo được tạc theo hình hiệp sĩ mặc trọng giáp, con khôi lỗi này chỉ cao có hai thước bất quá phục sức được tạo vô cùng tỉ mỉ, áo quần giáp trụ đều như thật, phía trước nó có một tấm khiên che chắn, tay phải lại cầm theo một thanh tiểu kiếm hướng về phía trước, con khôi lỗi này dường như là một món hồn khí nào đó cực kỳ bất phàm.
Có thể là vừa rồi chính nó đã phát ra phòng ngự chặn đứng công kích của Lam Thu, sau khi con khôi lỗi kia xuất hiện Vũ Phong liền cười lớn nói.
-có thể khiến ta dùng đến liệt diễm chiến sĩ, Lam Thu cô quả thực là một đối thủ đáng gờm, khả năng phi hành của phong linh điểu quả thực quá linh hoạt, ta hiện chưa có cách phá giải, bất quá một khi ta đã dùng đến liệt diễm chiến sĩ, cho dù có là đại bằng bay trên trời cao cũng phải bị bắn rơi, Lam Thu cô cứ chờ mà nhận lấy thất bại đi.
Lam Thu trước sự hiện diện của liệt diễm kỵ sĩ trước mặt Vũ Phong, thì thần thái của nàng cũng có mấy phần lo lắng, bất quá để tăng thêm sĩ khí, nàng vẫn cười nhạt nói.
-là một kỵ sĩ lại dựa vào mấy món hồn khí tả đạo của võ giả để giành lợi thế, Vũ Phong ngươi không có lòng tự trọng của kỵ sĩ à?
Trước lời châm biếm của Lam Thu Vũ Phong chỉ cười khinh khỉnh nói.
-từ lúc bắt đầu phong vương học viện đã nói rất rõ ràng, chỉ cần không phải thủ đoạn của ma đạo thì dùng cách thức nào để dành chiến thắng cũng đều là hợp lệ, Lam Thu cô chẳng lẽ cứ nghĩ theo hướng của bọn mãn phu, chỉ biết dùng đến lực lượng mà bỏ qua chiến thuật từ bộ não?, nếu vậy thì vương hiệu này kẻ mạnh nhất chẳng phải tự nhiên sẽ là kẻ chiến thắng hay sao?, như thế thì còn cần thi làm gì?
Lam Thu nhất thời bị Vũ Phong nói cho đuối lý, học viện quả thực chẳng cấm dùng mấy món bảo vật hay cấm thuật lợi hại để dành chiến thắng, nàng hiện dè bĩu Vũ Phong chẳng phải là tự nói, bản thân thực lực không bằng người, nên mới lôi một mớ quy cũ không ai công nhận ra hơn thua với đối thủ hay sao?
Nhưng dù gì đi nữa, trong một trận chiến quan trọng như thế này, Lam Thu cũng không thể để bản thân nhụt đi nhuệ khí được, hít sâu một hơi nàng trầm giọng nói.
-dùng đến hồn khí thì đã thế nào?, ta lại muốn xem hồn khí của ngươi có gì lợi hại?, tới đây đi bản cô nương sẽ tiếp tất.
Vũ Phong hiện chỉ cười lạnh không ngừng, liệt hỏa kỵ sĩ là hắn đặc biệt chuẩn bị cho lần phong vương này, cho dù có phải đối đầu với Lục Hồng hay Ám Dạ, có món bảo vật này trong tay khả năng thắng của hắn cũng có gần bốn thành, Lam Thu dám mở lời coi thường liệt hỏa kỵ sĩ này, xem ra nàng vẫn chưa ý thức được sự lợi hại của nó, vậy được thôi Vũ Phong hắn cũng sẽ không nói nhiều, trực tiếp cho Lam Thu thấy uy lực của món hồn khí công thủ toàn diện trong tay hắn.
Rất nhanh chóng Vũ Phong đã lấy trong túi càn khôn ra hơn mười viên linh thạch, sau đó hắn mở mảnh kim loại sau lưng của liệt hỏa kỵ sĩ rồi bỏ linh thạch vào đấy như bỏ than vào lò.
Linh thạch vừa được nạp vào người, hai mắt của liệt họa kỵ sĩ liền sáng lên như có linh tính, một kiếm của nó chỉ về phía phong linh điểu cùng Lam Thu, rất nhanh sau đó hàng loạt hỏa cầu giống như đạn liên châu từ trước mũi kiếm của liệt hỏa kỵ sĩ cứ thế mà xuất hiện, chúng rất nhanh chóng đã bắn thẳng về phía phong linh điểu cùng Lam Thu dưới sự kinh hô của tất cả những người quan khán.
Mỗi hỏa cầu này đường kính đều gần cả thước, uy lực của mỗi quả đều ở mức công kích tiệm cận đại võ sư, liệt hỏa kỵ sĩ bắn ra một tràng chính là hơn mười hỏa cầu như thế, uy lực của công kích này cho dù là hỏa hệ đại ma đạo sư như Lý Uyên cũng không tài nào thi triển ra được.
Lam Thu điều động phong linh điểu tránh né, bản thân cũng nhanh chóng điều khiển liên hoa đao cản đòn, thế nhưng trước mười mấy hỏa cầu công kích lợi hại như thế, Lam Thu nàng quả thực cũng cực kỳ chật vật mới đối phó được.
uy lực của liệt hỏa kỵ sĩ quả nhiên không tầm thường, hiện tại Vũ Phong chỉ cần không ngừng cung cấp đủ linh thạch cho liệt hỏa kỵ sĩ, nó liền sẽ như một cổ máy công kích liên tục, lúc đó Lam Thu cho dù có cố gắng tránh né đến khi bản thân kiệt lực bại cục cũng là điều tất yếu.
Nếu Vũ Phong thắng trận sớm, hắn sẽ rảnh tay đối phó các chiến trường khác, lúc đó nhóm người Hàn Thiên chắc chắn sẽ gặp nguy to.