Hàn Thiên Ký

Chương 190 - Lạc Điểu Đồng Quy.

Từ lúc liệt hỏa kỵ sĩ được Vũ Phong đem ra, ưu thế của trận chiến liền nghiêng hẵn về phía hắn, bạch hổ là tọa kỵ bộ hành, sức phòng thủ và tấn công đều rất mạnh, nhưng độ linh hoạt lại chẳng có bao nhiêu, đối đầu với phong linh điểu cực kỳ linh hoạt, cùng Lam Thu sữ dụng vũ khí đầy biến ảo, Vũ Phong thực sự đã bị khắc chế hoàn toàn.

Mặc dù vậy với sức mạnh công kích của liệt hỏa kỵ sĩ, Vũ Phong từ kẻ đang ở thế yếu, trong phút chốc đã lật ngược thế trận, liệt hỏa kỵ sĩ có thể tung ra công kích tiệm cận cấp đại võ sư, hơn nữa mỗi lần công kích chính là một tràng hơn mười hỏa cầu.

Phong linh điểu cho dù có nhanh đến đâu, dưới công kích như mưa từ liệt hỏa kỵ sĩ, sớm muộn cũng không thể tránh thoát, Lam Thu mấy lần điều khiển hoa đao tấn công Vũ Phong đầy bất ngờ, thế nhưng Vũ Phong đã nhanh chóng điều khiển liệt hỏa kỵ sĩ phóng ra bức màng phòng hộ như ban nãy, lớp màng phòng hộ từ hỏa diễm này kín kẽ như tường đồng, hoa đao của Lam Thu lực xuyên thấu không mạnh nên chẳng thể phá nối, nếu hiện tại nàng tiếp cận gần với Vũ Phong để thử các đòn công kích khác, ưu thế đánh cận chiến của hắn và tọa kỵ sẽ được thể hiện rõ ra, lúc đó tình hình của Lam Thu chỉ sợ sẽ càng nguy hiễm hơn.

Lúc này Vũ Phong chỉ cần ngồi yên tiếp thêm linh thạch cho liệt hỏa kỵ sĩ, tình hình của hắn liền có thể coi là bất bại. dù mỗi lần phòng thủ hay công kích đều sẽ khiến Vũ Phong mất đi hơn mười linh thạch, thế nhưng nhìn nét mặt của hắn thì dường như chút linh thạch ấy chẳng là gì cả, cho dù có đốt thêm mấy ngàn linh thạch để chiến thắng thì cũng chả sao.

Với sức mạnh của liệt hỏa kỵ sĩ ,Vũ Phong đã ép được Lam Thu vào thế yếu, từng tràng công kích liên hoàn của hắn lúc này đang không ngừng truy tung phong linh điểu cùng Lam Thu, Lam Thu hiện tại ngoài cố gắng tránh thoát thì cũng chẳng còn cách nào khác, bất quá lực lượng của nàng cùng phong linh điểu có hạn, còn linh thạch của Vũ Phong dường như có rất nhiều, với tình hình này, đánh thêm một khắc nữa chỉ sợ Lam Thu sẽ lộ ra sơ hở mà thất bại mất.

ở các chiến trường khác, Ám Dạ cùng Hàn Thiên nhìn thấy cảnh này mà nội tâm không khỏi lo lắng bồn chồn, Vũ Phong có hồn khí mạnh như thế, nếu hắn dành chiến thắng trước Lam Thu, kết cục của cả bọn chỉ sợ cũng sẽ theo đó mà xấu đi.

Tình hình này bọn Hàn Thiên Ám Dạ chỉ còn nước tăng cường công kích, cố gắng dành chiến thắng trước đối thủ nhanh nhất có thể để cứu vãn tình hình, thế nhưng nói thì dễ hơn làm.

Đối thủ của Hàn Thiên hắn chính là Liêu Kiến Anh, kẻ có thực lực mạnh nhất lần phong vương này, dù hiện tại Hàn Thiên hắn cùng Nhược Mộng liên thủ với nhau không chút yếu thế trước Liêu Kiến Anh, thế nhưng nếu muốn đánh thắng được hắn đây căn bản là chuyện cực kỳ khó.

Nhất là khi Liêu Kiến Anh không muốn đánh thực sự, nắm bắt được tâm lý vội vã của đám Hàn Thiên, Liêu Kiến Anh hoàn toàn không để cho bọn họ toại ý, bọn họ càng vội, hắn càng thong dong, mấy lần Hàn Thiên cùng Nhược Mộng liên thủ công kích tới, Liêu Kiến Anh chỉ đón đỡ rất hời hợt hoặc trực tiếp rút lui luôn.

Nhược Mộng biết Liêu Kiến Anh muốn đợi chờ kết quả của những trận khác rồi mới tung hết sức, thế nhưng nhìn qua một lượt thì ai ai cũng có thể nhận ra, trận đấu của Vũ Phong sẽ sớm có kết quả trước tiên, mà kết quả đó khả năng cao là có lợi cho Liêu Kiến Anh, vậy nên hiện tại dồn ép hắn tung hết sức đánh với Nhược Mộng nàng và Hàn Thiên mới là cách thức hay nhất, nếu để Liêu Kiến Anh giữ sức đến giờ chót, khi ấy hắn có thêm viện binh, kết quả không may sẽ dành cho phe Hàn Thiên.

Nhược Mộng đã quyết định phải ép được Liêu Kiến Anh đối chiến với hai người bọn nàng, vậy nên nàng rất nhanh đã niệm lên một tràng dài chú ngữ, từ trên không trung hai ngọn băng sơn đồng thời xuất hiện, rất nhanh chóng chúng đã rơi xuống chặn đứng đường lui của Liêu Kiến Anh.

Kế đến rất nhiều dây leo mọc lên từ mặt sàn đấu đã nhắm đến Liêu Kiến Anh mà trói đến, phía sau không có đường lùi, xung quanh là vô vàn chướng ngại vật, Liêu Kiến Anh thực sự đã bị vây vào thế khó, chớp lấy thời cơ, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng đã rất nhanh chóng hợp sức tung ra một kích.

Tam độc thương trong tay Hàn Thiên cùng pháp trượng của Nhược Mộng đồng thời đâm thẳng về phía Liêu Kiến Anh, hai thứ bảo khí kia đều cực kỳ cứng chắc, nếu bị chúng đâm trúng cho dù có đang ở trạng thái ngân thể biến thân, Liêu Kiến Anh hắn cũng cầm chắc kết cục bị thương.

Bất quá Liêu Kiến Anh không phải tay mơ, hắn trước là vung chiến phủ chém phăng rất nhiều dây leo ngán đường, ngay sau đó chân nguyên lực trong người Liêu Kiến Anh tụ nhanh vào chân phải, một giẫm thật mạnh xuống mặt lôi đài, thần thông chấn địa kích đã được hắn dùng tới.

Sóng chấn động cực mạnh từ trong bề mặt lôi đài làm Hàn Thiên cùng Nhược Mộng nhất thời loạn choạng, Liêu Kiến Anh theo đó liền nhân cơ hội lui nhanh về sau, một phủ chém xuống hai tỏa băng sơn mà Nhược Mộng dựng lên đã bị Liêu Kiến Anh dễ dàng phá hủy.

Thoát khỏi giao tranh hung hiểm Liêu Kiến Anh liền cười khẩy nói.

-muốn ép ta phải dùng đến chân thực lực?, từng ấy uy hiếp còn chưa đủ đâu!, các ngươi không cần vội, đợi đến lúc thích hợp ta tất nhiên sẽ đánh cho các ngươi thua tan tác, còn lúc này hảo hảo chiêm ngưỡng bộ mặt thảm hại của đồng bạn các ngươi đi.

Liêu Kiến Anh vừa dứt lời, phong linh điểu của Lam Thu đã không may bị liệt hỏa kỵ sĩ đánh trúng một hỏa cầu, một phần lông đuôi lam sắc của nó đã bị cháy xém không nhẹ, tuy chưa ảnh hưởng nhiều đến thực lực, nhưng vết cháy đó đã khiến cho tốc độ của phong linh điểu giảm mạnh, cứ đà này công kích của liệt hỏa kỵ sĩ sẽ có lúc bao phũ được toàn bộ đường lùi của Lam Thu cùng tọa kỵ, tình hình của nàng lúc này đã vô cùng nguy cấp.

Thấy được bộ dáng chật vật của Lam Thu, Ám Dạ không hiểu sao nộ khí dấy lên khôn cùng, cô nàng này rõ ràng chỉ là người hắn mới quen trong mấy mươi ngày, thậm chí trước cả lúc Hàn Thiên đến mượn người, quan hệ của hắn và Lam Thu cũng chưa tới mức gọi là bằng hữu, vậy mà chẳng hiểu sao tiếp xúc thêm vài lần, nói nhiều hơn vài câu, hắn lúc này lại lo cho an nguy của nàng ta đến như vậy?

Có lẽ ở đời, chỉ cần là người có hảo cảm với mình, trong tâm liền sẽ sinh ra cảm giác thân cận, khi người đó gặp nguy hiểm lại muốn che chở bảo vệ, Lam Thu dù gì cũng là người quen của Ám Dạ hắn, lại luôn đứng về phía hắn, lúc này nàng gặp hiễm nguy, Ám Dạ hắn tất nhiên thấy bức rứt, Ám Dạ tự cho mình một cái lý do hợp lẽ như thế.

Lúc này hắn bất giác ra tay với Lục Hồng càng mạnh hơn mà không biết, Lục Hồng cắn răn phòng thủ, giao đấu rồi mới thấy Ám Dạ thực sự là mạnh đến mức nào?, dù là thể lực, sức mạnh, tốc độ, khả năng chiến đấu, khả năng hòa hợp với tọa kỵ, tất tần tật Ám Dạ đều mạnh đến kinh khủng.

Là một kẻ hiếm hoi từng giao đấu với cả Liêu Kiến Anh và Ám Dạ, Lục Hồng hắn dám khẳng định, Ám Dạ nếu đấu trực tiếp với Liêu Kiến Anh thì chính là kẻ tám lạng người nửa cân, hoàn toàn không có chuyện Liêu Kiến Anh chiếm được ưu thế.

Kẻ mạnh nhất kỳ tuyễn trạch lần này cố nhiên phải có thêm Ám Dạ, nếu hai kẻ mạnh nhất hai khoa tranh đấu với nhau, đấy sẽ là một trận chiến cân sức và mãn nhãn đến mức nào?, là một kỵ sĩ, Lục Hồng muốn thấy khoa của mình nhận được vinh quang, hắn muốn chứng kiến một trận thư hùng nảy lửa, giữa kẻ mạnh nhất khoa luyện thể và kẻ mạnh nhất khoa kỵ sĩ, chứ không phải là một cục diện chiến đấu vớ vẫn như thế này.

Những kẻ chưa đạt đến thực lực đại võ sư, tham gia trận thư hùng này chỉ là vô nghĩa, chờ một chút nữa đến lúc những kẻ tôm tép kia đều bị loại, đến lúc đó khoa luyện thể cùng khoa kỵ sĩ nhất định sẽ có một màn thư hùng thực sự giữa những cường giả, cho tới lúc đó Lục Hồng hắn phải bảo trì được trạn thái tốt nhất, cả Ám Dạ cũng phải là như thế, vậy nên lúc này dù bị áp bức đến đâu, Lục Hồng vẫn là cắn răng cố thủ, không dám dùng đến sức mạnh lớn nhất của mình.

Cả Ám Dạ lẫn Hàn Thiên đều không thể thành công ép được đối thủ của mình phải trực tiếp giao phong, tình hình thế này họ chỉ còn cách trông chờ vào trận chiến của Chu Hân và Chấn Tây.

Hai người này hiện tại nhờ vào ưu thế bảo giáp phòng hộ, cùng thể lực dồi dào của luyện thể giả đã bắt đầu chiếm được ưu thế trước Lương Trung, Lương Trung dù nhanh và mạnh hơn đáng kể đối thủ của mình, thế nhưng dù hắn có tấn công thế nào, Chấn Tây vẫn trơ trơ ra đó như tảng đá.

Phòng ngự của Chấn Tây vốn đã cao nay còn có thêm bảo giáp hộ thân, Lương Trung dù dồn hết sức vào thân thương hồn khí cũng không thể phá được phòng ngự đó, mà tấn công Chu Hân thì không được, Chu Hân rất thông minh, nàng luôn lựa chọn những điểm mù mà Lương Trung hắn cùng lôi quan đường lang không ngờ tới để công kích.

Bằng như cố truy sát mình nàng Chấn Tây sẽ lại như tảng đá lúc nào cũng ngán giữa cả hai, Lương Trung đã có mấy lần định lừa cho hai người này tách nhau ra nhưng không được, càng đánh hắn càng bị dồn ép, đến mức phải tung ra võ kỹ gần như là mạnh nhất của bản thân để cố phá phòng ngự của Chấn Tây.

Thế nhưng tên chết tiệc ấy chẳng ngờ vẫn còn giấu bài, Lương Trung hắn vừa tăng sức tấn công đến đỉnh điểm, Chấn Tây liền cũng tung ra toàn bộ thực lực, chỉ thấy hắn hai chân giẫm mạnh, trên thân thể đã nhanh chóng được phũ lên một lớp phòng hộ hình yêu thú xuyên sơn giáp đầy bá khí.

Vốn là trước thần thông kỳ, luyện thể giả không thể nào điều động được chân nguyên lực để thi triễn ra thần thông, thế nhưng chẳng biết Chấn Tây bằng cách nào đó đã có thể mượn nhờ đấu pháp căn bản thuộc thần thông của mình, mà điều động được một phần chân nguyên lực trong người.

Lúc này chân nguyên lực ngân sắc hòa cùng linh khí trong thân thể Chấn Tây hóa thành lớp phòng ngự cực kỳ kiên cố, Lương Trung hắn vừa tăng công kích đến cực điểm, thì đối thủ liền tăng phòng ngự thêm một tầng, rốt cuộc công kích mà hắn tạo ra vẫn chẳng thể hạ được đối thủ.

Lương Trung hiện tại có thể coi như đã gần dùng hết bài, đám Chấn Tây cùng Chu Hân cũng thể, hiện tại bọn họ mỗi đòn công kích, mỗi chiêu mỗi thức đều là dốc hết sức bình sinh ra mà đánh, nếu nói còn chiêu nào đó mà họ chưa dùng, thì đó chỉ có thể là một chiêu tuyệt sát dùng được một lần duy nhất, nếu tình hình diễn biến càng thêm khó lường, rất có thể bọn trong bọn họ sẽ có người dùng đến con bài tẩy cuối cùng của mình.

Trở lại với trận chiến của Lam Thu, tình hình hiện tại của nàng có thể coi là bất ổn đến cực điểm, sau hơn nửa khắc bị tập kích liên hồi, phong linh điểu cùng bản thân Lam Thu đã trúng mất mấy hỏa cầu, phong linh điểu bản thân bị đốt cháy xém rất nhiều chổ, còn Lam Thu tình hình cũng chẳng khá hơn, xiêm y nhăn nhúm, tay phải của nàng còn phải chịu một vết bỏng khá lớn nữa, cứ tình hình này chỉ trong tích tắc nữa Lam Thu tất phải bại trận.

Ám Dạ hiện tại lòng nóng như lửa đốt, Lam Thu thất bại không phải là thứ hắn lo lắng, thứ hắn lo lắng chính là nàng rất có thể sẽ bị thương nặng nếu còn cố chấp như thế này, nhất chiến phong vương chỉ cần sơ xuất là mất mạng như chơi, Lam Thu nàng mà có mệnh hệ gì, Ám Dạ hắn sẽ áy náy cả đời.

Vũ Phong tuy mạnh nhưng Ám Dạ hắn vẫn chưa xem là gì, hiện tại Lam Thu nàng dù có đầu hàng, Ám Dạ hắn đối phó thêm Vũ Phong cũng vẫn chẳng sao, chỉ cần Lam Thu nàng đừng bị trọng thương trước mắt hắn, chuyện còn lại cứ để hắn lo là được rồi, tung thêm hai mâu cực mạnh ép Lục Hồng cùng tọa kỵ của hắn lùi hơn năm trượng, Ám Dạ quyết đoán nói lớn.

-Vũ Phong có hồn khí mạnh đến thế, Lam Thu cô không cần phải cố chấp, vào đến vòng này đã là một thành công rồi, hiện tại cô nên nghĩ tới bản thân, đừng có cố chấp đối chiến để bản thân thụ thương.

Ám Dạ vừa dứt lời, Lục Hồng liền cười lớn nói.

-đối chiến với ta mà ngươi vẫn còn tâm tư lo cho người khác à?, cho dù thực lực của ngươi mạnh, một lúc đối đầu với cả ta và Vũ Phong, ngươi nghĩ cửa thắng của mình là bao nhiêu phần trăm?

Trước lời khiêu khích của Lục Hồng, Vũ Phong chỉ cười khẩy đáp, đánh với hai người các ngươi, ta chưa cần dùng đến mười thành thực lực liền có thể nắm chắc chiến thắng, Lục Hồng ngươi còn chiêu gì thì tung hết đi, lỡ may bị ta đánh bại mà chưa dùng đến được thì lại ôm tiếc hận.

Lục Hồng bất giác cười méo mó một trận, Ám Dạ dám coi thường hắn đến thế?, khẩu khí lớn đến thế?, Lục Hồng hắn trong nhất thời đã bị Ám Dạ làm cho tức điên tới mức chẳng biết nói lời nào cho cam, sau khi hít sâu mấy hơi, cố lấy lại bình tĩnh, Lục Hồng âm trầm nói.

-nữ nhân kia của ngươi hẵn là sắp không trụ được rồi, ta xem ngươi vẫn là nên lo cho cô ta thì hơn, haizz một nữ nhân thiên kiều bá mị như thế, nếu bị Vũ Phong đánh cho hoa dung xơ xác tiêu điều, cảnh tượng như thế hẵn là sầu não lắm thay.

Ám Dạ vẫn không vội đáp lời Lục Hồng, Lam Thu cùng phong linh điểu lại vừa bị trúng thêm một hỏa cầu nữa, Ám Dạ lúc này đã không có thì giờ tiếp chuyện Lục Hồng, chỉ nghe hắn lo lắng quát lớn.

-Lam Thu cô mau nhảy khỏi đài bỏ cuộc đi, chuyện ở đây cứ để ta lo, nếu còn cố chấp cô sẽ chỉ tự hại mình mà thôi.

Tiếng gió vù vù thổi qua tai, thế nhưng âm thanh uy dũng của Ám Dạ vẫn vọng thẳng vào trong tâm can của Lam Thu, dù vết thương trên tay rất nóng rát, nhưng lòng nàng lúc này chẳng hiểu sao lại mát rượi như trời tiết xuân, Ám Dạ đang lo lắng cho nàng, rốt cuộc hắn cũng đã để ý đến nàng, có được mấy lời kia của hắn, dù có phải đánh đổi nhiều hơn, Lam Thu nàng cũng cam lòng.

Chỉ là hắn muốn nàng bỏ cuộc mà không làm được gì khác, Lam Thu nàng không cam tâm, Hàn Thiên có được Nhược Mộng thiên tư xuất chúng như thể hổ trợ hết mình, hơn nữa hắn còn có cả Chấn Tây và Chu Hân thực lực cực mạnh hậu thuẫn, Ám Dạ hắn muốn phong vương, một mình hắn quá cô độc, quá bơ vơ rồi.

Lam Thu nàng biết Ám Dạ hắn rất mạnh, thế nhưng để hắn một mình đấu với cả Lục Hồng và Vũ Phong, nếu điều này khiến hắn bị thương dẫn tới ảnh hưởng đến kết quả phong vương, Lam Thu nàng sẽ hối hận khôn cùng, Ám Dạ hắn luôn xem nàng là đối tượng để bảo vệ, chưa từng xem nàng như đối tượng khiến hắn phải động tâm ái mộ, dù Ám Dạ không nói, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn thấy Nhược Mộng đã cho Lam Thu nàng biết được nhiều điều, trong mắt Ám Dạ, Nhược Mộng chính là nữ nhân khiến hắn nguyện ý dồn hết tâm tư để truy cầu.

xo với Nhược Mộng Lam Thu nàng thua thiệt nhiều điều, nếu bảo nàng lúc này cứ thế mà bỏ cuộc, trở thành một người được Ám Dạ hắn bảo hộ, như thế nàng trong mắt hắn vẫn là như cũ, không thay đổi chút nào, Lam Thu nàng không cam tâm, thà để nàng dồn chút tâm huyết cuối cùng, giúp Ám Dạ hắn dọn đi một khoảng chông gai trên con đường phía trước, còn hơn là để nàng trở thành một bóng hồng sau lưng hắn, ngoài nhìn theo dáng hắn xông pha thì chẳng còn làm được điều gì khác.

Khẽ nhắm chặt mắt, gạt đi chút áy náy sau cùng, trên mặt Lam Thu lúc này chính là nét cố chấp cùng kiên định, bằng giọng quật cường kèm chút mất trí, Lam Thu nói lớn.

-Vũ Phong ngươi nghĩ mình đã chiến thắng rồi sao?, chưa đâu! lúc này ta sẽ cho ngươi thấy, dù trong tay ngươi có hồn khí mạnh, Lam Thu ta vẫn sẽ khiến ngươi phải chịu tổn thương thảm trọng.

Vừa dứt lời Lam Thu đã vận lên khẩu quyết, thu hết mười hai thanh hoa đao đến gần quanh người mình, kế đến đấu khí trong người nàng tán ra cực kỳ mạnh, trên mặt chính là nét kiên định quật cường.

Phong linh điểu như cảm ứng được tâm tư của chủ nhân, yêu lực của của nó cũng tán phát quanh thân thể, yêu khí với thủy tính cực mạnh tán lên ánh sáng xanh yêu dị, yêu khí hòa cùng đấu khí của Lam Thu tạo thành một bức màn chắn hữu hình.

Rất nhanh cả phong linh điểu cùng Lam Thu liền giống như lưu tinh rơi xuống mặt đất, một tràng hỏa cầu được Vũ Phong ném thẳng về phía Lam Thu cùng tọa kỵ, thế nhưng vầng lưu tinh kia vẫn không ngừng lại, chỉ nghe thấp thoáng trong không khí là tiếng của ai đó đang ngân vang, liền sau đó lại là một tiếng kêu thất thanh đầy bấn loạn.

“lạc điểu đồng quy”.

-Lam Thu nàng mau dừng lại cho ta!!!.

Bình Luận (0)
Comment