Hàn Thiên Ký

Chương 207 - Bí Mật.

Hàn Thiên sau khi thắng trận đấu với Lâm Du liền được đám bằng hữu lôi đến một tửu quán lớn ở hoàng thành chè chén, đám người này cũng chẳng phải thiếu tiền, chỉ là có dịp mượn cớ móc túi gã trọc phú là Hàn Thiên, bọn hắn liền không ngại há mồm sư tử.

Bình thường cả đám học tập vô cùng gian khổ, thời gian nghĩ ngơi chẳng có mấy, được dịp kỳ tranh hạng này rảnh rỗi, cả đám cùng tụ tập cùng một chỗ, nếu không lôi hết lại mở tiệc vài lần, e là tình huynh đệ đều bị mai một hết.

Đấy là cái cớ đám Chấn Tây Chu Hân nói thế, còn Hàn Thiên hắn chỉ thấy, bình thường đúng là cả đám không có dịp tụ tập chung thật, nhưng cứ hễ rảnh rỗi đám người này lại chia nhau đến làm phiền hắn, nhìn riết hắn cũng chán rồi, đợt này hết chuyện bọn họ lại bắt Hàn Thiên hắn khao ở tửu điếm lớn trong hoàng thành.

Hàn Thiên hắn bất giác cảm thấy, bản thân hắn như là cái cây hoàng kim vậy, hể có dịp là đám bạn hắn lại đến rung, chắc tại hắn dễ tính quá nên đám bằng hữu này sinh ỷ lại, có dịp hắn phải canh thời điểm đột nhiên biến mất mới được.

Chè chén xong một trận, Chấn Tây chẳng biết là có bị say quá độ hay không, mà lại bất ngờ rũ Hàn Thiên Thi Đồng cùng Tiểu Du vào xuân nguyệt lâu xem thử, Hàn Thiên nét mặt tái mét nhìn Nhược Mộng cùng Hồng Yến Linh một cái, thấy các nàng dường như không biết xuân nguyệt lâu là chốn nào, Hàn Thiên cũng bớt lo lắng nói.

-ha ha Chấn Tây huynh nói đùa rồi, bữa ăn này mọi người đã lấy của ta mất năm ngàn linh thạch, chúng ta là học viên của lý khố đại học viện, bản thân dù có tiền cũng không nên đến mấy chỗ như xuân nguyệt lâu để đốt đi, ta thấy huynh hiện về nhà nghĩ ngơi ngay là ổn nhất, tuyệt đối đừng có đi lung tung nói lung tung, kẻo lúc tĩnh rượu lại hối không kịp.

Hàn Thiên vừa dứt lời Túc Chi ở gần đó đã hiếu kỳ hỏi.

-xuân nguyệt lâu là nơi nào vậy?, nghe lời Chấn Tây đại ca thì dường như chỗ đó chơi rất vui a.

Sống lưng Hàn Thiên lại rợn lên một làn khí lạnh, xuân nguyệt lâu là nơi nào kia chứ?, đấy là đệ nhất kỹ viện tại hoàn thành, còn kỹ viện là gì?, cái này thì khỏi nói cũng biết, kẻ đến xuân nguyệt lâu ba phần là đến xem biểu diễn ca kỹ, nhưng mà bảy phần còn lại là đến tìm lạc thú nhân sinh rồi.

Xuân nguyệt lâu long xà lẫn lộn, được cái mỹ nữ nhiều vô số, hơn nữa còn đủ kiểu đủ loại tùy ngươi lựa chọn, ai ai cũng thuộc hàng cực phẩm vạn người có một, ai ai cũng là một thân thực lực đáng gờm, ngươi muốn tìm lạc thú nhân sinh?, đến xuân nguyệt lâu rồi, các cô nương với một thân kỹ năng điêu luyện ở đó sẽ cho ngươi vui đến hết thấy đường về.

Nơi trăng hoa nổi tiếng nhất cái đế đô này, chẳng biết Chấn Tây từ đâu mà nghe lỏm được, hắn bây giờ lại còn mở mồm muốn đến đó, hơn nữa còn lôi Hàn Thiên hắn vào, Hàn Thiên hiện tại chỉ hận không một trảo vỗ chết tươi tên say xỉn này đi cho rồi.

Vừa thấy Chấn Tây gật gà gật gù định nói thêm mấy lời xằng bậy, Hàn Thiên liền nhanh chóng đứng dậy kéo áo hắn lôi ra một góc, sau khi chắc chắn đám Nhược Mộng khó bề nghe thấy, Hàn Thiên hắn mới đè thấp giọng nói.

-Chấn Tây huynh điên rồi sao?, nơi như xuân nguyệt lâu mà huynh cũng dám tới?, huynh còn trẻ khí thịnh thì không nói, nhưng mà chẳng phải huynh đang theo đuổi Chu Hân tỷ sao?, huynh hiện muốn tỷ ấy không nhìn tới mình nữa à?.

Chấn Tây nửa tĩnh nửa mê, thấy Hàn Thiên truy hỏi hắn liền thật thà đáp.

-ta đâu có bảo đệ đến đó làm bậy?, ta chỉ là nghe qua nơi đó có rất nhiều người đẹp, lại vô cùng dịu dàng biết nghe lời, thế nên nhân dịp rãnh rỗi lão ca muốn mời đệ đến đó xem qua cho biết thôi, nam nhi ấy mà, tuổi trẻ nếu không từng bồng bột, sao gọi là nam nhi, đệ nghiêm chỉnh quá có khi lại giống ông cụ non đấy.

Thấy Chấn Tây đã ngà ngà say Hàn Thiên cũng không tiện nói đạo lý với gã, hắn chỉ khó hiểu hỏi một câu.

-huynh muốn đi thì đi một mình được rồi, sao còn lôi cả đệ với hai người bọn Thi Đồng Tiểu Du theo làm gì?, bộ huynh không sợ làm mất mặt các huynh đệ thiện lương bọn ta à?.

Chấn Tây lại lắc lư người nửa thật nửa đùa nói.

-ây da huynh mặt mũi thô kệch, đâu có xo được với mấy người các đệ, đệ xem đệ anh khí ngời ngời, vóc dáng lẫn dung mạo đều kinh nhân đến như thế, cạnh đệ có lúc nào thiếu mĩ nữ đâu?, trong học viện này hễ nhắc đến tên đệ thì nữ tử nào cũng điêu đứng không thôi, còn ta thì sao?, người ta chỉ nói ta là bằng hữu của tự tại vương, nhiều khi đến tên ta họ của ta họ cũng không biết, đệ có Nhược Mộng cô nương bầu bạn, cô ấy là người tốt đến đâu chứ?, ta thấy đệ với Nhược Mộng cô nương cũng xứng đôi vô cùng, là bằng hữu của đệ ta cũng âm thầm ủng hộ hai người, nhưng mà tại sao đến Chu Hân đệ cũng muốn cướp của ta vậy?.

-cô ấy ba bốn ngày lại chạy đến chỗ của đệ một lần, cứ nghe đệ có nhà liền kiếm cớ đến chơi, mấy hôm nay chúng ta đấu tranh hạng, cô ấy vừa xong trận liền chạy đến xem đệ thế nào, đệ thì hay rồi, một quyền liền đả bại Ngôn Khiếu, kết quả chúng ta đều biết, thế nhưng Chu Hân cô ấy vẫn đến xem.

-còn ta, ta chật vật đến đổ máu tróc da mới giữ được hạng tám, cô ấy chỉ vỗ vai chúc mừng một cái liền coi như xong, đến một câu hỏi han cũng không có, ta đối với Chu Hân cô ấy đều là thực tâm, nhưng cô ấy một năm qua chỉ nghĩ đến đệ, đệ nói xem đại ca muốn đến xuân nguyệt lâu tìm các cô nương khác giải sầu thì có gì không thỏa đáng chứ?.

Trước những lời bộc bạch như đùa như thật của Chấn Tây, nét mặt Hàn Thiên không khỏi cứng đờ một chập, thật sự chẳng ngờ, giữa những bằng hữu như bọn hắn lại còn có những nổi niềm ẩn giấu như vậy, nếu hôm nay không phải tình cờ ngồi cùng một chỗ, Hàn Thiên hắn chưa chắc biết được những sự tình này, bằng giọng đính chính Hàn Thiên nói.

-đệ…

Hàn Thiên còn chưa nói xong Chấn Tây đã vội ngắt lời.

-ta biết, đệ không có làm gì sai hết, chỉ là đệ quá ưu tú, dù đệ chỉ ở đó, bình lặng mà sống, nhàn tản giúp đỡ người khác, đại ca dốc lòng quan tâm đến cô ấy cũng không thể xo bằng, Chu Hân có quyền chọn người mà cô ấy quan tâm, vậy nên đại ca không trách gì đệ cả, xuân nguyệt lâu hôm nay đại ca quyết định sẽ đi rồi, đệ nếu nghĩa khí thì đi cùng đại ca một chuyến, chúng ta đến đó uống rượu giải sầu.

Chấn Tây tâm trạng có quá nhiều thứ chất chứa, hôm nay rượu vào lời ra, thần trí của hắn đã có phần thiếu minh mẫn, Hàn Thiên linh quan khẽ động, bản thân liền nãy ra một kế, hắn khom người khẽ nói vào tai Chấn Tây.

-nổi buồn của đại ca, đệ nghe hiểu rồi, đệ chỉ xem Chu Hân tỷ là bằng hữu, tuyệt đối không có ý gì khác, cả huynh và Chu Hân tỷ đều là bằng hữu của ta, nếu hai người có thể thành đôi ta mừng còn không kịp, đại ca yên tâm, từ nay đệ sẽ tìm cách thành toàn cho huynh, về chuyện này huynh không cần lo nữa, đệ có một chủ ý thế này, huynh nghe mà làm theo thử, biết đâu lại có thể khiến Chu Hân tỷ để ý đến cảm nhận của huynh thêm một chút?.

Chấn Tây nghe ra Hàn Thiên không có ý gì khác với Chu Hân, hơi rượu trong người liền tan mất một nửa, ở trong tu chân giới không thiếu chuyện một nam tử cùng lúc ôm hai ba cô, chỉ xem là nam tử kia có đủ bản sự hay không mà thôi, Hàn Thiên hiện tại nếu thực sự để ý đến Chu Hân, Chấn Tây hắn chín phần là không có cơ hội nào, nay Hàn Thiên lại nói ủng hộ gã và Chu Hân đến với nhau, nghe được tin này quả thực làm Chấn Tây như mở cờ trong bụng, những lời mà Hàn Thiên nói sau đó hắn nghe đều rất chăm chú.

Sau khi rì rầm to nhỏ một hồi, Chấn Tây liền như say xỉn quá độ mà ngã vật ra đấy, biểu hiệu bất ngờ của Chấn Tây làm đám người Nhược Mộng ngồi phía sau không khỏi bàng hoàn một trận.

Hàn Thiên bên cạnh liền nhanh chóng đỡ lấy Chấn Tây, sau đó hắn vờ như vừa bắt mạch cho hắn xong, đợi lúc đám bạn hữu ngồi phía sau hai người bọn hắn sắp lo lắng đến không nhịn được, Hàn Thiên liền dìu Chấn Tây về bàn nói.

-Chấn Tây huynh ấy là vì mấy trận đấu bảo vệ thứ hạng hai hôm nay mà bị thương một chút, ta đã kiễm tra qua, thương thế này không quá đáng ngại, chỉ là nếu Chấn Tây huynh động đến rượu, thần trí sẽ bất minh rồi dẫn đến hôn mê, toàn thân vô lực, ta kê cho huynh ấy vài lọ đan dược, huynh ấy dùng xong liền tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.

-bất quá trong vài ngày tới Chấn Tây huynh không được vận động mạnh, không được động tới rượu, nếu không sẽ lại ngất đi như hôm nay.

Nói đoạn Hàn Thiên liền nhìn vào đám bằng hữu của hắn mà tiếp.

-mấy ngày tới ta bận phải thi đấu, không tiện chăm sóc Chấn Tây huynh, mọi người ai có thời gian rảnh rỗi khả dĩ chiếu cố được huynh ấy một vài ngày, ta sợ huynh ấy lại động đến rượu, lúc đó vết thương tái phát thì không hay.

-Trong đám bằng chúng ta thì Tiểu Du và Thi Đồng là nam tử, giao Chấn Tây cho một trong hai người hẵn không vấn đề gì, bất quá Thi Đồng sống với mẹ hắn ở Huyền Vũ thành, bảo hắn thường xuyên qua lại khu chính nam e là không tiện, còn Tiểu Du vài ngày hôm nay cũng bận tranh hạng mất rồi, Nhược Mộng cùng A Liên tỷ ở trong học viện e là cũng không thể chiếu cố được cho Chấn Tây huynh, những người còn lại không biết là ai có thời gian rảnh rỗi sẵn sàng giúp sức một chút a?.

Hồng Yến Linh vốn là người nhanh miệng, cũng vô cùng nhiệt tình, Hàn Thiên vừa dứt lời liền tiên phong nhận trách nhiệm chăm sóc Chấn Tây, Bối Nhi tuy trên mặt hơi đắng đo nhưng vẫn định giúp sức, bất quá Chu Hân đã nhanh miệng hào khí nói.

-hay là để ta chiếu cố Chấn Tây cho, nhà huynh ấy gần nhà ta, sinh hoạt của huynh ấy ta cũng thân thuộc hơn những người khác một ít, bình thường huynh ấy luôn giúp đỡ ta rất nhiều, bây giờ có dịp ta phải báo đáp lại huynh ấy một chút.

Hàn Thiên nội tâm nổi lên ý cười, hắn chính là đang chờ câu này của Chu Hân, nàng vừa nói xong Hàn Thiên liền chốt ý đáp.

-được rồi lời Chu Hân tỷ có vẻ hữu lý đấy, vậy Chấn Tây huynh giao cho tỷ chiếu cố vậy, mấy ngày sau tỷ tuyệt đối đừng cho huynh ấy đụng đến rượu đấy.

Hàn Thiên đã mở lời, Chu Hân liền vỗ ngực tự tin nói.

-Hàn Thiên đệ yên tâm, có ta ở đây, Chấn Tây huynh ấy đến nửa giọt rượu cũng không uống được.

Kế hoạch đã thành, tiếp theo đành phải xem Chấn Tây làm sao tận dụng được cơ hội này rồi, trên cương vị là một bằng hữu, Hàn Thiên hắn đã giúp hết sức, tuy mấy ngày tới không được uống rượu, nhưng thiết nghĩ Chấn Tây sẽ không vì thế mà oán trách hắn đi.

Sau khi thanh toán xong tiền cơm, cả đám Hàn Thiên liền rời khỏi tửu điếm, lúc này thời gian vẫn còn sớm, mấy nữ nhân như Nhược Mộng cùng Hồng Yến Linh định đi dạo hoàng thành một chuyến, dù sao đây cũng là nơi phồn hoa nhất đế đô, bình thường muốn đến cũng không có thời gian rảnh rỗi, nay đến rồi liền phải tham quan thật kỹ một lượt, nhân tiện mua thêm ít đồ hiếm thấy bên ngoài.

Hàn Thiên vốn cũng được mời đi, thế nhưng hắn nói hôm nay mình còn có việc cần phải giải quyết, vậy nên vừa ra khỏi cửa tửu điếm Hàn Thiên đã vội phi thân đi thẳng, đám bạn hữu phía sau nhìn theo tuy có nhiều điểm nghi vấn, nhưng Hàn Thiên đó giờ có không ít hành động cổ quái, bọn họ nhìn riết cũng thành quen luôn rồi, lâu dần đã chẳng có hứng hỏi rõ ràng nữa.

Hàn Thiên đi dọc theo đường lớn ở đế đô, sau khi vòng vèo qua vài con hẻm nhỏ, hắn lại trở ra đường lớn, lúc này nhìn lại, trước mắt hắn chính là đại đấu trường hùng vĩ nhất đế đô.

Đấu trường là một nơi rất thiêng liêng, nơi vinh danh những đại cường giả, nơi ghi dấu vàng son của bậc đại anh hùng, đấu trường này có rất nhiều công dụng, trong đó phải kể đến hai công dụng lớn, đầu tiên đó chính là làm nơi tổ chức các trận đấu phục vụ người xem, thứ hai là làm nơi diễn ra các trận chiến giải quyết mâu thuẫn giữa các tu chân giả.

tuy nhiên ở trong này lại phân ra làm bốn loại nhỏ hơn đó là đấu sinh tử giữa người với người, đấu tranh cao thấp giữa người với người, đấu theo giải được tổ chức với các mức thực lực nhất định, đấu sinh tử giữa người với yêu thú.

Hai loại đầu là giành cho người ngoài đến giải quyết tranh đấu, hai loại sau là các hình thức tổ chức trận đấu tại đấu trường, căn bản thì quy tắc của đấu trường trên khắp đại ninh đế quốc là giống nhau, ở vĩnh phú thành hay ở đế đô đều tương tự, chỉ có quy mô và giải thưởng là khác nhau mà thôi.

Hàn Thiên từ lúc ở trong mấy con hẻm nhỏ đã sớm cải biến y phục, sau khi bước vào đại đấu trường, hắn liền lấy trong huyền thiên giới ra một chiếc mặt nạ sắt đeo vào.

Có lẽ đối với bạn hữu của Hàn Thiên thì chiếc mặt nạ sắt này khá lạ lẫm, nhưng đối với những khách nhân thường xuyên đến đấu trường này, chiếc mặt nạ sắt ấy đã trở thành một biểu tượng cực kỳ lớn.

Kể từ nửa năm trước Hàn Thiên đã đến đại đấu trường này đăng ký làm đấu sĩ dài hạn, do không muốn lộ thân phận của mình nên Hàn Thiên đã đeo lên một cái mặt nạ sắt, lấy tên mới là thiết diện, Hàn Thiên nói mình là một luyện thể giả cấp độ cường cốt kỳ, thế là ban quản lý đấu trường đã xắp cho hắn ở bảng đấu có mức thực lực võ sư.

Kể từ đó đến nay đã sáu tháng trôi qua, mỗi tháng một mùa giải, mà mùa giải nào quán quân ở cấp độ võ sư cũng là thiết diện, với lối đánh mạnh mẽ đầy sức mạnh, ăn miếng trả miếng, hơn thua sòng phẳng với đối thủ, mỗi trận đấu mà thiết diện tham gia đều thu hút cực kỳ đông khán giả.

Thể lệ của các giải đấu tại đấu trường này là đánh theo vòng tròn luân phiên để tính điểm, ví dụ ở giải cấp võ sư tháng này có hai ngàn người tham gia, trong hai ngàn người này sẽ có người đạt thực lực ngang võ sư sơ tầng, trung tầng, rồi cao tầng.

Hai ngàn người này sẽ được phân loại theo thực lực, thực lực cấp võ sư cao tầng sẽ được phân vào loại tuyễn thủ hạng nhất, trung tầng hạng hai, sơ tầng hạng ba, tuyễn thủ hạng nhất có số điểm khi đánh thắng là ba điểm, thắng một tuyễn thủ hạng hai được hai điểm, và thắng một tuyễn thủ hạng ba được một điểm.

Một tuyễn thủ có thể tùy ý chọn loại đối thủ mà mình muốn gặp, thời gian diễn ra trận đấu, và số trận đấu trong ngày, miễn sao đến cuối cùng ngươi là người có tổng số điểm cao nhất, quán quân mùa giải đó sẽ là ngươi.

Cho dù ở cấp độ võ sư, việc liên tục giành chiến thắng sáu mùa giải liên tiếp vẫn là một cái gì đó quá ư kinh khủng, để thắng được một mùa giải, đấu sĩ phải thắng một số trận rất lớn để tích lũy điểm số, đôi khi phải lớn đến mức bỏ xa đối thủ đứng hạng hai.

Và Hàn Thiên đã làm được điều này suốt sáu mùa giải, từ lúc hắn xuất hiện, hắn chỉ chọn chiến đấu với tuyễn thủ loại một, mỗi mùa giải hắn đều đánh hơn trăm trận, chia trung bình mỗi ngày hơn ba trận, một con số quá ư khủng khiếp, thế mà điều khủng khiếp hơn chính là thiết diện chưa từng thua một trận đấu nào.

Đúng vậy hắn chưa từng thua một trận đấu nào kể từ khi xuất hiện, dù là ma pháp sư, võ giả, kỵ sĩ, hay là luyện thể giả, mọi đối thủ gặp hắn đều bị đánh bại bởi đôi song quyền của hắn, có lúc hôm trước thiết diện bị đánh đến mức toàn thân tím bầm, hôm sau hắn liền xuất hiện trở lại với điệu bộ hoàn toàn lành lặng.

Đó chính là một ưu thế của luyện thể giả, một chiến thần trời sinh, một điểm mạnh mà hiếm có chức nghiệp khác thay thế được, trong một trận chiến dài hơi, một mùa giải khốc liệt, sức bền và sức chống chịu mạnh chính là những yếu tố làm nên chiến thắng sau cùng.

Và Hàn Thiên đã giữ vững chiến thắng của mình trong sáu mùa giải liên tiếp, sự xuất hiện của hắn chính là một điều đặc biệt, sự xuất hiện của hắn đã khiến cho đấu trường này thu hút được thêm rất nhiều khán giả, tiền kiếm về từ cá cược và bán vé xem trận đấu tăng, đồng nghĩa với việc bản thân quán quân là thiết diện, hay nói đúng hơn là Hàn Thiên cũng được nhận thêm tiền từ mỗi trận đấu tham gia.

Thông thường một tuyễn thủ loại một chỉ cần tham gia thi đấu liền sẽ nhận được ba trăm linh thạch, nếu thắng số tiền nhận được sẽ là một ngàn năm trăm linh thạch, đây là những khoảng tiền không hề nhỏ một chút nào, chẳng thế mà không ít người chọn làm đấu sĩ để mưu sinh.

Tất nhiên mục đích của Hàn Thiên khi đến đấu trường này chẳng phải là tiền, hắn đến đấu trường này chỉ có một mục đích, chiến đấu hết sức, trải qua thực chiến tôi luyện bản thân, tăng cường tu vi luyện thể đạo.

Ngày hôm nay thiết diện lại xuất hiện, hàng trăm vạn chổ ngồi trong đại đấu trường đã đầy hết bảy phần, lúc này sàn đấu được đổi thành dạng sườn núi đá lồi lỏm, hiện tại người dẫn đắt trận đấu đang ngự trên một món bảo khí phi hành hình chiếc khiên sắt.

Cùng đoàn với hắn còn có một tốp năm sáu mĩ nữ cực kỳ bất phàm, người dẫn chương trình lần này là một trung niên nam tử tóc vàng, quần áo cực kỳ trang trọng tôn nghiêm, nếu ai đã đến đấu trường này lâu tất nhiên sẽ quen mặt hắn, ngoài sự thông hiểu cực sâu về các chức nghiệp tu luyện giả, tài ăn nói của trung niên này cũng cực kỳ bất phàm.

Lúc này trung niên nam tử nọ cao giọng tuyên bố.

-hân hạnh chào mừng tất cả những khán giả đang có mặt tại đấu trường ngày hôm nay!.

-nói cho tôi biết, các vị đang mong chờ điều gì?.

Một loạt tiếng hò reo vang lên từ đám đông, âm thanh tất nhiên vô cùng hỗn tạp, thế nhưng trung niên nhân kia vẫn làm như nghe rất rõ, ông ta thổi thêm hứng khởi vào giọng điệu, cực kỳ lớn tiếng nói.

-đúng vậy tất cả chúng ta đều đang mong chờ sự xuất hiện của chiến thần thiết diện, người đã vô địch sáu mùa giải liên tiếp ở mức thực lực võ sư, người đã đánh bại hơn năm trăm đối thủ khác nhau trên khắp đại ninh đế triều.

-ngay bây giờ, không để các vị chờ đợi lâu nữa, người hùng của các vị, người được hâm mộ nhất tại đấu trường cho đến hiện tại, thiết diện sẽ xuất hiện!.

Sau lời tuyên bố đầy hùng hồn, cánh cửa cao gần mười trượng trước mặt Hàn Thiên liền mở lên, phía ngoài kia, hàng trăm ngàn người đang hò hét, đây chính là đại đấu trường của đế đô vạn phúc, nơi Hàn Thiên hắn sẽ khiến tất cả phải nghiêng mình thán phục trước những trận đấu của mình.

Bình Luận (0)
Comment