Hàn Thiên Ký

Chương 213 - Không Cho Nhìn.

ở đế đô khu chính Tây là nơi mà quan lại cùng các nhân vật lớn trong triều đình được ban cho phủ viện để sinh sống, người bình thường thậm chí là tu luyện giả có thực lực cao thâm, nếu chẳng có quan hệ gì với các gia tộc quan lại quyền quý trong khu chính tây, thì đều rất khó vào được khu này.

Tất nhiên nếu có giấy mời đến thì vẫn có thể được cảnh vệ của khu chính tây cho vào, như trường hợp của Diệt Yên vương phủ hôm nay vậy, chỉ tính riêng buổi chiều liền đã có hơn trăm người từ các khu vực khác trong đế đô đến khu chính tây, vì nhận được thiếp mời của diệt yên vương phủ.

Diệt yên vương gia là đệ đệ ruột của đương kim hoàng đế, thế hệ của ông ta có bốn huynh đệ, đương kim hoàng đế là nhị ca, diệt yên vương gia là tứ ca, đại ca bình đông vương đã tử chiến xa trường từ rất lâu về trước, còn lại lão tam vĩnh an vương đang giữ chức thái sư trong triều.

Diệt yên vương gia đang là thừa tướng tay nắm trọng binh, liệt ưng quân dưới tay ông ta chính là một trong những cánh quân tinh nhuệ nhất của đại ninh đế quốc, hoàng tộc đại ninh họ là Thái Văn , Diệt Yên vương gia tên đầy đủ là Thái Văn Thiên Sơn, tại đông bộ châu hễ nghe đến cái tên này thì hầu như không ai là không biết.

Thái Văn Thiên Sơn có ba nhi tử, từ lớn đến bé lần lượt là Thái Văn Toàn, Thái Văn Ám Dạ và Thái Văn Kháng, trong đó nhị vương gia Ám Dạ chính là kẻ nổi bậc nhất trong tất cả, tuy vậy đại ca và tam đệ của Ám Dạ vẫn là anh kiệt đương thời có tài năng vô cùng xuất chúng.

Ám Dạ thì khỏi phải bàn, mười chín tuổi đã đạt đến thực lực địa lang kỵ quân cao cấp, ở trong lý khố đại học viện thành tích chính là chiến thiên hầu đại danh cực lớn, Lão Đại thành tích tuy kém một chút, thế nhưng mười năm trước lúc tham gia kỳ tuyễn trạch tại lý khố đại học viện, cũng đã may mắn đoạt được tốp chín trong phong vương.

Lão tam năm nay tuy mới mười tuổi nhưng thiên phú về binh lược cực kỳ cao, tương lai nếu đi đúng hướng vẫn là một đại nhân vật, bất quá chuyện đại sự hôm nay của diệt yên vương phủ là vì trưởng tử Thái Văn Toàn mà khai màn.

Thái Văn Toàn là trưởng tử của Diệt Yên vương, hắn năm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi, đối với một tôn tử đại tộc như hắn, chuyện thành gia lập thất để sớm có người thừa tự là một chuyện cực kỳ quan trọng, tuy nói thọ mệnh của tu luyện giả rất dài, thế nhưng hai mươi tám tuổi mới tìm được đối tượng đính ước, đã là hơi trễ đối với một trường tử danh gia như Thái Văn Toàn rồi.

Vậy nên diệt yên vương phủ đối với chuyện này vô cùng trọng thị, vì làm lễ đính hôn cho trưởng tử đã không tiếc tiền của bỏ ra hơn trăm vạn linh thạch ròng.

Diệt yên vương phủ là một phủ đệ cực lớn nằm trên con đường trung tâm nối khu chính tây và hoàng thành, toàn bộ phủ đệ dài rộng đều hơn ngàn trượng, trong phủ điện đài lầu các nhiều không đếm xuể, nội hộ vệ gia đinh đã có hơn ba ngàn, tính luôn tỳ nữ đầu bếp cùng những người hầu khác thì cả phủ liền hơn năm ngàn hạ nhân, vậy mà từng ấy người chỉ để phụng sự một nhà bảy mươi người của Thái Văn Thiên Sơn, đãi ngộ này chỉ có một người tay nắm trọng quyền như là tể tướng mới có được.

Đại lễ đính hôn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lớn là vì người được đính hôn đích thị là trưởng tử của một đại vương phủ, hơn nữa phía nhà gái thân phận dường như cũng không tồi chút nào, trong triều đại thần có quan hệ gần gũi với diệt yên vương đến cũng tầm mấy chục người, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng tự tay viết chiếu chỉ chúc mừng, rồi phái tam hoàng tử Lưu Mộ cùng tứ công chúa Thanh Tâm đến dự yến.

Từng ấy độ trọng đại quả thực chẳng thể coi như đây là một buổi lễ đính hôn nhỏ, nhưng nói lớn thì cũng không phải bởi vì đây cũng chỉ là một buổi gặp gỡ của hai bên thông gia, chưa phải ngày đại hôn thực sự, vậy nên người cảm thấy nó không quan trọng, không cần đến thì cũng chẳng sao.

Hàn Thiên với Ám Dạ quen biết cũng đã lâu, hai bên giao tình không tệ, vậy nên chuyến này đại huynh hắn đính hôn, Ám Dạ cũng có mời Hàn Thiên đến, vốn dĩ Hàn Thiên chỉ định đến một mình, nhưng vì dạo gần đây có rất nhiều tôn tử quý tộc bị ám sát, thế nên lần này dự yến tiệc, Hàn Thiên liền mời theo cả Nhược Mộng cùng bộ đôi Chấn Tây Chu Hân.

Đấy toàn là những bằng hữu có thực lực rất mạnh mà Hàn Thiên hắn biết, vốn định mời họ đi để chung vui với Ám Dạ, nếu có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì cũng có người tiếp ứng, nhưng mà đến lúc tới nơi rồi Hàn Thiên mới nhận ra, có lẽ ngày hôm nay sẽ chẳng xảy ra sự tình gì.

Căn bản là diệt yên vương phủ hôm nay cảnh vệ quá sâm nghiêm, toàn bộ thị vệ trong phủ đều được điều động, hơn nữa người tới dự toàn là quan chức tai to mặt lớn, ai ai cũng mang theo ba bốn hộ vệ cấp võ tông, thậm chí Hàn Thiên hắn còn cảm nhận được một số người ở trong lần thịnh hội này có khí tức cực kỳ bá đạo, có lẽ thực lực của bọn họ đã đạt đến ngang đẳng cấp võ vương rồi.

Từng ấy cao thủ tại chổ này tụ họp, Hàn Thiên hắn không tin đám sát thủ kia dám ra tay?.

Lại nói Lần đính hôn này của huynh trưởng Ám Dạ đúng là nhộn nhịp, văn võ bá quan đến rất đông, phần lễ nghi thôi mà cũng tổ chức hết cả một canh giờ, nào là hai bên hương thân phụ lão bàn ra bàn vào, rồi đến một bài công cáo dài hơn chục trang, sau tất cả còn có màn đọc chiếu chỉ cùng vài câu đối chúc mừng của các đại thần gửi đến nữa.

Nội dung chủ yếu của phần lễ nghi cũng chỉ loanh quanh mấy câu chúc tụng đơn giản, nghe một lần liền có vẻ hay, nghe hai lần liền có chút nhàm chán rồi, Nói chung đó là thông lệ của người ta không thể bỏ được, khách nhân đến dự tiệc chủ yếu hứng thú với mấy màng ca kỹ được chuẩn bị chu đáo hơn.

Lần này diệt yên vương gia bỏ hơn năm mươi vạn linh thạch mời một đoàn vũ nữ có tiếng nhất đế đô đến biểu diễn, nghe nói đây toàn là những vũ cơ xuất chúng nhất đế đô, bọn họ đều có xuất thân ở xuân nguyệt lâu, tuy nhiên bọn họ chỉ bán nghệ chẳng bán thân.

Dù ai ai cũng xinh đẹp như hoa khí chất trang nhã, thế nhưng xo với nữ nhi khuê các thông thường, những đóa hoa này còn khó chạm tay vào hơn chục lần, ít nhất nữ nhi khuê các thông thường ngươi chỉ cần có chút thế lực liền có thể đến gạ hỏi xin cưới về làm thê thiếp, còn những vũ cơ đệ nhất xuân nguyệt lâu này, có ngàn vàng cũng chẳng hỏi mua được.

Xuân nguyệt lâu quả thực là chốn trăng hoa lớn nhất đế đô, nhưng mà nếu ngươi nghĩ người ở đó dễ bị ức hiếp thì ngươi nhầm to rồi, chẳng những được hoàng thất hậu ái, bản thân xuân nguyệt lâu cũng có không ít đại cao thủ trấn giữ, thế lực của nó đủ lớn để đơn giản tiêu diệt một danh gia vọng tộc tầm trung thông thường.

Tóm lại các đệ nhất vũ cơ của xuân nguyệt lâu mỗi đời đều nổi danh khắp đế đô, vạn vạn người đều muốn ôm một trong số các nàng về phủ nhưng không được, tiền tài quyền lực đều vô nghĩa, chỉ có bản lĩnh thực sự để làm các nàng lay động, nếu có thể khiến các nàng ưng thuận, dù ngươi chẳng có gì trong tay, các nàng cũng nguyện theo ngươi, nghe thật khôi hài với những nữ nhân sinh sống tại nơi nổi tiếng trăng hoa nhất đế đô, nhưng đó lại là sự thật.

Gần đây nhóm vũ cơ đệ nhất này đặc biệt xuất chúng hơn các thế hệ trước, muốn xem được các nàng biểu diễn không phải kẻ có đại quyền hoặc là cự phú, đơn giản là bất khả, hôm nay có không ít người đến đây cũng chỉ vì xem những vũ cơ này biễu diễn, năm mươi vạn linh thạch chỉ để họ xuất lâu một lần, cái này nhất quyết là có ý tứ bên trong.

Lễ đính hôn đã hoàn tất từ chiều, lúc này trời vừa chập choạn tối, tiết trời mát mà trong xanh, tùy ý nhìn lên cũng có thể thấy được sao trời, thời tiết hôm nay đặc biệt tốt để mở tiệc.

Khoảnh sân lớn rộng hàng vạn trượng vuông giữa diệt yên vương phủ lúc này đèn đóm sáng trưng, nào là đèn lồng, nào là bảo thạch, cứ cách vài trượng lại có một tòa tháp ma pháp chiếu sáng xung quanh, không khí nhiệt náo sáng lạng như là ban ngày.

Hiện ở trung tâm khoảnh sân đang có một đoàn vũ cơ biểu diễn, nhóm người này có khoảng mười một người, trong đó một người nổi bật nhất, lúc này đang vận váy hoa lụa vàng dường như là vũ cơ chính, mười người còn lại vận váy hoa đỏ kém xinh đẹp hơn một chút làm phụ họa.

Một dàn vũ cơ ai ai cũng xinh đẹp như hoa, không thể nói là có thể xánh ngang tuyệt đại mỹ nhân như nhất kiến công chúa, thế nhưng đặt trong nhân gian thì cũng là vạn người có một, rất nhiều tiểu thư khuê các trong đế đô cũng chẳng có nổi dung mạo này, đặc biệt phải kể đến mỹ nữ áo vàng làm chủ đạo kia, mỹ mạo của nàng so với nhất kiến công chúa đang có mặt ở đây cũng đạt cỡ chín phần.

Một đám mỹ nữ tụ lại một chỗ, ai ai cũng đều có kỹ nghệ tuyệt luân, hơn nữa thực lực mỗi người đều không tầm thường chút nào, khó trách một lần xuất động liền là năm mươi vạn linh thạch, nam tử trong đế đô chỉ cần một lần được xem các nàng biểu diễn, liền có thể tự vỗ ngực xưng mình hào nhoáng phong lưu.

Bất quá sự tình hôm nay có cái gì đó rất khác lạ, thông thường đoàn vũ cơ này đi đến đâu thì toàn bộ sự chú ý của khách nhân đều chỉ đặt ở các nàng, thế nhưng hôm nay dù các nàng đang biểu diễn cực kỳ nhiệt huyết, cực kỳ tú lệ, nhưng mà hơn nửa ánh mắt của chúng nhân ở đây đều chẳng đặt ở màn biểu diễn của các nàng.

vì là bạn hữu thân thiết của Ám Dạ, vậy nên Hàn Thiên hắn được bố trí cho một bàn rất cao, chỉ ngồi sau các đại thần trong triều, vị trí của Hàn Thiên hiện tại có thể coi như đắc địa, bên trên cách ghế chủ tọa mấy dãy bàn, bên trái giáp với nơi biểu diễn, nói thật thì chỗ này dùng coi ca múa rất hợp, chỉ là để người khác nhìn ngắm vừa hay cũng hợp không kém.

Hàn Thiên lúc này đang cảm giác rợn sống lưng hơn bao giờ hết, hắn chưa từng nghĩ bản thân cũng có lúc bị người khác nhìn cho lạnh gáy thế này, lại rót một ly rượu lớn rồi uống cạn, Hàn Thiên bất giác nhìn thật kỹ người đang ngồi cạnh mình.

Váy tím thước tha, tiên dung xuất chúng, thần thái và cữ chỉ đều chỉnh chu lễ mạo như thiên nữ, thật khó trách đến cả màn biểu diễn hoa lệ nhất đế đô cũng chẳng thu hút ánh nhìn bằng nàng.

Nhược Mộng cảm thấy Hàn Thiên đang nhìn mình, nàng rất nhanh đã quay sang hỏi đùa một câu.

-huynh đến đây chẳng phải để điều tra về những tên sát thủ ám sát các tài tuấn trẻ tuổi hay sao?, huynh nhìn ta như thế thì có thể điều tra ra thủ phạm à?.

ở khoảng cách này Nhược Mộng chỉ cần cất tiếng, Hàn Thiên liền có thể cảm nhận được hơi thở thơm ngát như hoa xuân của nàng, hắn khẽ cười mỉm, gương mặt có chút buôn lỏng nói.

-tình hình này có lẽ chúng không dám đến đâu, còn ta hiện tại chỉ là đang tìm xem, nguyên nhân đám người ngoài kia cứ nhìn sang đây mãi ấy mà?.

Nhược Mộng nghe xong lời này, liền khẽ nở một nụ cười khiến trăm hoa thất sắc hỏi lại.

-thế huynh tìm được chưa?.

Hàn Thiên ánh mắt thoáng thất thần, lát sau hắn bình tĩnh đáp.

-tìm được rồi, nguyên nhân ở ngay cạnh ta mà thôi.

Nhược Mộng lại khẽ cười khúc khích, Hàn Thiên hôm nay cũng biết nói đùa rồi, quả thực không giống hắn ngày thường chút nào, bất quá nghe được mấy lời này, không hiểu sao lại khiến nàng vui vẻ đến thế, nghĩ ngợi một lát nàng cũng nửa thật nửa đùa nói.

-còn ta thì cứ cảm thấy ngại trước mấy ánh mắt cuồng nhiệt của những nữ tử xung quanh đây, hẵn là bọn họ không nhìn vào ta rồi?.

Khóe môi Hàn Thiên khẽ nhếch, chỉ là chút hương diễm nhân gian, xo với tiên dung ngọc mạo trước mặt hắn, mấy ánh mắt kia có là gì đâu?, bất quá nếu Nhược Mộng đã có nhã hứng, Hàn Thiên hắn cũng chẳng thể không bồi tiếp, khẽ cười một tiếng Hàn Thiên ngơ ngác nói.

-có thật à?, sao ta lại không thấy nhỉ?, ta chỉ thấy là lúc nãy khi chúng ta vừa vào đến đây, Thái Văn Toàn đang sắp sửa đính hôn đôi mắt cứ trố lên như thể chẳng muốn làm lễ tiếp vậy?.

Bàn về miệng lưỡi, Hàn Thiên hắn ngày xưa xuất thân từ cái bang, hắn không nói thì thôi, một khi đã nói, nữ nhân đoan chính đài các như Nhược Mộng làm sao đối lại được?, cảm thấy hai gò má của mình như đang nóng lên, Nhược Mộng có chút hờn dỗi đáp.

-ta không nghĩ huynh còn có mặt lươn lẹo thế này đấy?, tự tại vương quả thực là bí ẩn khiến người khác nhìn mãi không thấu a.

Thấy mĩ nhân đã có chút mất bình tĩnh, Hàn Thiên liền cười xòa nói.

-chỉ là chút bản sự vặt, không đáng nói đến đâu ha ha…, bất quá nếu nàng cảm thấy mấy ánh mắt kia có chút phiền nhiễu, ta có cách khiến chúng bớt trơ tráo lại đôi chút?.

Nhược Mộng đối với mấy cái tiểu xảo giang hồ dùng để qua mắt người khác tất nhiên không biết nhiều, Hàn Thiên nói câu này quả thực khiến nàng không nghĩ ra được hắn sẽ làm cách nào?, mắt của người ta, tại sao lại có thể khiến cho người ta không nhìn ngươi nữa?.

Nghĩ đoạn nàng liền tò mò hỏi.

-làm cách nào thế?.

Hàn Thiên khóe môi khẽ cong lên, hắn chưa vội trả lời Nhược Mộng, đôi tay rắn chắc rất nhanh nhẹn thanh thoát, bóc xong vỏ của một quả bồ đào, Hàn Thiên khẽ đưa quả bồ đào nọ đến trước mặt Nhược Mộng, ánh mắt thoáng tỏ nét ôn nhu nói.

-Bây giờ nàng chỉ cần ăn một quả bồ đào này, mấy ánh mắt nhìn ngắm kia tự nhiên thu lại đa số.

Nhược Mộng vẫn chẳng kịp hiểu hết căn nguyên bên trong, nàng chỉ là đang mơ màng nghĩ vẫn vơ về quả bồ đào mà Hàn Thiên đưa tới?, tình huống này là thế nào?, Hàn Thiên sao lại bất ngờ bóc vỏ trái cây cho nàng ăn?, hắn là đang nghĩ gì?.

Hàng đống câu hỏi ngỗn ngang thoáng lướt qua tâm trí Nhược Mộng, tình huống này đối với nữ tử các nàng quả thực rất đáng ngượng, thế nhưng trước ánh mắt ôn nhu của Hàn Thiên, nàng chẳng hiểu sao cứ bất giác hé cánh môi anh đào hồng nhuận để hắn bón cho mình quả bồ đào nọ.

Quả bồ đào vào miệng, vị ngọt thanh cùng thịt quả mọng nước làm Nhược Mộng thoáng ngỡ ngàng, vị của quả bồ đào này dường như đặc biệt thơm ngon hơn những quả bồ đào khác đi?, bất quá đến lúc Nhược Mộng hiểu ra mọi chuyện, hai gò má trắng trẻo của nàng liền ửng hồng chẳng kém gì vỏ quả bồ đào nọ, Hàn Thiên hắn là đang đánh dấu địa phận hay sao?.

Nhược Mộng nàng sao lại chịu ăn quả bồ đào nọ kia chứ?, nàng và Hàn Thiên hắn rốt cuộc là có quan hệ gì?, không đúng… ngày thường nàng và hắn chẳng phải vẫn luôn mập mờ không rõ ràng như thế?, sao hôm nay chỉ là một quả bồ đào, lại có thể khiến nàng đỏ mặt như vậy?, tim đập nhanh như vậy?.

Nhược Mộng bất giác cảm thấy bản thân như muốn có lại cái nón tre thân thuộc vậy, ít nhất có nó rồi nàng sẽ không để người khác thấy bộ dáng e thẹn này của mình, thực là xấu hổ quá đi mất, trong lúc luốn cuống Nhược Mộng chẳng hiểu sao lại rót ra một li rượu rồi đưa đến trước mặt Hàn Thiên nói.

-huynh đã hữu tâm bóc vỏ bồ đào cho ta, ta cũng nên kính huynh một ly rượu chứ nhỉ?.

Trước biểu hiện bất ngờ của Nhược Mộng Hàn Thiên cũng kỳ quái không thôi, dù vậy hắn vẫn rất tự nhiên ngữa người uống hết ly rượu mà Nhược Mộng dâng tới, chỉ là một ly rượu nhạt, sao lần này mùi vị lại có phần say lòng người đến thế nhỉ?.

Nhược Mộng vừa để ly rượu xuống, nội tâm nàng liền bấn loạn cả lên, nàng rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?, luốn ca luốn cuống, sao hiện tại nàng cứ cảm thấy mình vừa bị Hàn Thiên lừa phỉnh vậy nhỉ?, trước biểu hiện ngượng ngùng cực kỳ mê người của Nhược Mộng, ánh mắt Hàn Thiên không khỏi thất thần, biểu hiện kinh diễm như thế không nên để đám người ngoài kia hưởng lợi được.

Nghĩ đoạn hắn liền cởi áo ngoài của mình khoác cho Nhược Mộng, cái áo của Hàn Thiên hắn quả thực rất lớn, để Nhược Mộng làm cái chăn đắp cũng vừa đủ, áo vừa khoát lên người, toàn bộ thân thể cùng hơn nửa gương mặt của Nhược Mộng đã được che mất, chẳng hiểu sao cái áo của Hàn Thiên vừa choàng lên, Nhược Mộng liền cảm thấy an toàn hơn hẵn, ít nhất cũng có một cái gì đó để nàng ẩn mình, đúng vậy hiện tại dường như không còn ai nhìn về hướng này nữa rồi.

Đối với biểu hiện của Nhược Mộng, Hàn Thiên chỉ khẽ cười mỉm một cái, nữ tử mà, e thẹn một chút mới xinh đẹp, mấy loại ánh mắt sát phạt kia, để tên mặt dày như hắn hứng trọn là được.

Nghĩ đoạn Hàn Thiên liền nhàn nhã uống rượu như chưa có chuyện gì xảy ra cả, ai bảo các ngươi đến xem tiệc toàn nhìn thứ không nên nhìn?, bây giờ không cho các ngươi nhìn nữa, bản thân các ngươi nên tự ý thức mà chú tâm xem ca múa đi thôi.

Bình Luận (0)
Comment