Hàn Thiên Ký

Chương 226 - Đi Uống Rượu Hoa.

Vụ việc Hàn Thiên lập giao ước thiên mệnh bài với hoàng thất là một đại sự, nhưng đây cũng không phải là một sự tình quang vinh gì, vậy nên trừ những người có mặt trong buổi triều hôm đó, sự việc này không được lưu truyền cho ai khác biết nữa, Hàn Thiên vẫn là tự tại vương của lý khố đại học viện, Lưu Mộ vẫn là tam hoàng tử đương triều, mọi chuyện như chưa từng có gì bất thường xảy ra.

Thời hạn xin nghĩ của Hàn Thiên hắn là một tuần, hôm nay mới là ngày thứ ba, sáng nay trong lúc rảnh rỗi, Hàn Thiên lại nghĩ về đám sát thủ nọ, trận chiến vừa qua, dù Hàn Thiên hắn cùng Nhược Mộng không phải mục tiêu chính của đám sát thủ kia, thế nhưng vì đã ra tay cứu đám người Lưu Mộ, thế nên rất có thể, Hàn Thiên hắn cùng Nhược Mộng đã trở thành cái gai trong mắt đám sát thủ kia rồi.

Với thực lực của mình, Hàn Thiên tất nhiên không sợ đám sát thủ ra tay với hắn, nhưng nếu đám sát thủ kia ra tay với Túc Chi, Hồng Yến Linh, hay bất kỳ thân nhân bằng hữu nào khác của Hàn Thiên hắn thì thế nào?, nếu thực sự có chuyện đó xảy ra, tính mạng của những người kia sẽ khó bảo toàn.

Vì thế cho nên Hàn Thiên hắn phải truy tìm cho ra hang ổ của đám sát thủ này, không phải để trợ giúp hoàng thất loại bỏ mục tiêu, mà là để bảo vệ bản thân và gia đình của Hàn Thiên hắn, hôm qua lúc vào hoàng thành, Hàn Thiên bất giác nghĩ đến một chi tiết bất thường mà hắn đã bỏ qua.

Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, Hàn Thiên hắn liền muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình, mặt trời vừa lên quá cây sào, Hàn Thiên đã đến nhà Chấn Tây tìm gặp hắn, bất quá sáng nay Chấn Tây hình như không có ở nhà, thoáng suy nghĩ một chút, Hàn Thiên liền đi qua nhà Chu Hân ở gần đó.

Vừa đến cổng nhà Chu Hân, Hàn Thiên hắn đã nghe được tiếng Chấn Tây nói cười ở bên trong, tên cục mịch này quả nhiên là đến nhà Chu Hân để gây ấn tượng với cô nàng, Hàn Thiên cố ý gỏ cửa thật mạnh, tiếng cười nói của Chấn Tây bên trong liền thoáng lặng thinh.

Giây lát sau, cửa lớn trước mặt Hàn Thiên chợt mở ra, bên trong Chu Hân tay cầm theo một cây búa nhỏ, dường như đang lỡ tay làm việc gì đấy, Hàn Thiên thoáng nhìn qua cô nàng một lượt, hôm nay Chu Hân vận một chiếc áo da màu hồng sậm, bất quá chiếc áo nào Chu Hân vận thì đều là loại hở eo.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, chiếc áo da mà Chu Hân đang vận lúc này có dây buộc phía sau, ống tay rất ngắn, để lộ ra cánh tay săn chắc của nàng, phía trước ngực xẻ ra một đường táo bạo gần đến bụng dưới, vòng ngực tròn trịa săn chắc của Chu Hân vì thế lộ ra rất rõ ràng, Hàn Thiên trong lúc vô tình đã bị nó đập vào mắt.

Thoáng trấn định lại tâm thần, Hàn Thiên đã nhìn thẳng vào mắt Chu Hân hỏi.

-ta nghe tiếng Chấn Tây huynh ở bên trong, hiện ta đang có việc cần sự trợ giúp của huynh ấy, Chu Hân tỷ có thể gọi huynh ấy ra giúp ta được chăng?.

Vừa nhìn thấy Hàn Thiên, gương mặt thanh tú đầy anh khí của Chu Hân đã thoáng bất ngờ, bình thường Hàn Thiên sẽ không hay đến nhà nàng, cảm thấy bản thân đang có điểm mất hình tượng, Chu Hân liền nhanh chóng vén lại mái tóc ngắn cho gọn gàng hơn một chút, khuôn mặt cố cười thật tự nhiên nói.

-Chấn Tây huynh ấy đang giúp ta xây một mộc đình nhỏ, ta đã nói là tự mình làm được, thế mà huynh ấy cứ nhất quyết sang giúp, nếu Hàn lão đệ cần gặp Chấn Tây, ta sẽ vào gọi huynh ấy ra.

Cảm thấy không nên để lỡ mất cơ hội tăng tiến mối quan hệ với người trong lòng của Chấn Tây, với cả chuyện hắn sắp nhờ Chấn Tây giúp nếu bị phát hiện, e là công sức gây ấn tượng với Chu Hân bao nhiêu ngày qua của Chấn Tây sẽ đổ xuống sông hết, cảm thấy có lỗi với huynh đệ, vậy nên Hàn Thiên thoáng mỉm cười nói.

-cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, nếu Chấn Tây huynh ấy đã hứa giúp Chu Hân tỷ dựng mộc đình, vậy thì tiểu đệ không làm phiền hai người nữa, Chu Hân tỷ chỉ cần chuyển lời giúp ta, nói nếu Chấn Tây Huynh ấy xong việc rồi thì có thể đến nhà ta một chuyến, ta ở đấy chờ huynh ấy có việc.

Hàn Thiên trở về nhà, chờ đợi hết hai canh giờ thì rốt cuộc Chấn Tây cũng đến, vừa nhìn thấy Hàn Thiên, Chấn Tây liền tò mò hỏi.

-có chuyện gì mà Hàn huynh đệ lại muốn gặp ta thế?, hôm nay là ngày rảnh rỗi, ta đang định dùng chút thời gian này bồi đắp hảo càm với Chu Hân, chẳng ngờ mới sáng ra đã bị Hàn Thiên cậu kéo đến đây rồi.

Hàn Thiên chưa kịp đợi Chấn Tây ngồi xuống, đã vội đứng dậy đi ra cữa nói.

-ta cần Chấn Tây huynh theo ta đến xuân nguyệt lâu một chuyến.

Chấn Tây vừa nghe xong lời này thì liền muốn ngã ngữa ra, hắn lắp bắp nói.

-Hàn…Hàn huynh đệ cậu hôm nay có bệnh à?, sao đột nhiên lại muốn đến nơi dành cho mấy kẻ phong lưu như xuân nguyệt lâu kia chứ?, Nhược Mộng cô nương là tuyệt thế mỹ nữ trên đời có một, chỉ cần nhìn cô ấy một lần liền quên hết mọi mỹ nữ khác trong thiên hạ, Hàn Thiên cậu có phúc ở cạnh cô ấy như thế, sao còn muốn đến nơi trăng hoa kia chứ?.

-đừng nói với vi huynh là đệ đã làm gì đó không đúng mực với Nhược Mộng cô nương, rồi bị cô ấy dè chừng giữ khoảng cách đấy nhé!

-ta nói này Hàn huynh đệ, dù cậu tuổi trẻ khí thịnh, đôi lúc không kìm nén được bản thân thì cũng thôi đi, nhưng mà Nhược Mộng cô nương là nữ tử bình phàm sao?, Hàn Thiên cậu muốn gần gũi cô ấy hơn nữa thì cũng phải tuần tự từng bước, cậu hành động khinh xuất như thế, nếu chẳng may làm Nhược Mộng cô nương phật ý, cơ hội của cậu chỉ sợ xong rồi, mau đi xin lỗi cô ấy đi!.

Cảm thấy Chấn Tây tự suy diễn một hồi, sự tình liền bay đến tận nơi đâu, bản thân nếu còn chưa dừng hắn lại, chỉ sợ hắn nói một hồi, liền nói cho cả thiên hạ biết chuyện mất, bằng giọng chính trực, Hàn Thiên nhanh chóng đính chính.

-ta kêu huynh đến xuân nguyệt lâu cùng để điều tra chính sự, không phải đến để chơi bời, huynh thu lại cái đầu óc đen tối của mình giúp ta cái.

Nghe Hàn Thiên giải trình xong, mặt Chấn Tây liền có chút hòa hoãn nói.

-thì ra là đi làm chính sự, cơ mà một mình đệ đi không được à?, cần gì phải đem ta theo?, ta khó khăn lắm mới khiến Chu Hân để ý một chút, nếu lần này việc đi cùng Hàn lão đệ đến nơi đó bị nàng phát hiện, công sức của ta chỉ sợ phải đổ xuống sông hết rồi.

Tên Chấn Tây này nói một tràng rốt cuộc lại có ý muốn thoái thác, Hàn Thiên còn chưa bớt giận chuyện hắn buông lời xằng bậy khi nãy, bèn giả bộ thuận miệng nói.

-ta thấy Chấn Tây huynh khi trước từng rũ rê ta đến xuân nguyệt lâu, bộ dáng dường như đã ghé qua đó một hai lần, chẳng biết nếu chuyện này đến tay Chu Hân, cảm nghĩ của cô ấy về Chấn Tây huynh sẽ thế nào nhỉ?.

Lời nói nửa đùa nửa thật của Hàn Thiên làm Chấn Tây không khỏi rợn tóc gáy, lần trước là vì say rượu nên hắn mới nói bừa, không ngờ Hàn Thiên lại vịn vào chuyện này uy hiếp ngược lại hắn, miệng đời gièn pha, cộng thêm chuyện khi đó có một vài người làm chứng, khó tránh Chu Hân không tưởng thật, ấp úng một lát Chấn Tây liền xuống nước.

-được rồi, coi như đệ lợi hại, bất quá chuyện hôm nay nhất quyết không được tiết lộ cho ai biết, nếu không dù đánh chẳng lại đệ, lão huynh cũng quyết liều mạng với đệ một phen.

Đã có người thông tỏ sự tình dẫn lộ, Hàn Thiên liền nhanh chóng khởi hành, hắn cùng Chấn Tây một đường chạy đến hoàng thành vô cùng ẩn mật, sau khi vào hoàng thành, Hàn Thiên cùng Chấn Tây liền thay đổi phục sức một chút.

Hàn Thiên lấy ra chiếc mặt nạ sắt hắn hay dùng khi đóng vai thiết diện đeo vào, mẫu mặt nạ này, từ khi thiết diện thành danh đã trở thành vật bán rất chạy trong đế đô, người mua về làm kỷ niệm hay hóa trang chơi vô cùng nhiều, mãi rồi cho dù thiết diện thật có lộ mặt cũng không ai tin, lần này Hàn Thiên đeo mặt nạ vào, đổi thêm một bộ trường bào có phần tôn quý màu lam sậm nữa, cho dù là người của lý khố đại học viện cũng chưa chắc nhận ra hắn.

Chấn Tây dung mạo vốn cũng không có mấy nổi bậc, chỉ cần chỉnh trang lại đầu tóc y phục một chút, người mới gặp qua một lần cũng chẳng để lại ấn tượng gì nhiều.

Xuân nguyệt lâu không hổ là chốn trăng hoa lớn nhất đế đô, thậm chí ở cả đông bộ châu, danh xưng của nó cũng cực kỳ vang dội, nhiều người đến đế đô Thiên Phúc đều phải ghé qua nơi này một lần, thậm chí có người còn nói, đến đế đô thiên phúc mà không ghé xuân nguyệt lâu uống rượu hoa, chuyến đi đó liền coi như uổng phí.

Hàn Thiên ở đế đô cũng hơn một năm trời, chốn trăng hoa bậc nhất này, hắn vẫn là tới lần đầu tiên, nhìn tòa lầu các nguy nga tráng lệ trước mặt, lòng Hàn Thiên không khỏi cảm thán.

Tòa lầu này ít cũng chứa được năm ngàn mỹ nữ, từ thấp lên cao chia làm bảy tầng, trong ngoài lại bố trí thành bốn dãy phòng lớn, ở giữa có khoảnh sân lộ thiên cực rộng lớn, lầu son gác tía, đèn đóm sáng trưng, dù ngày hay đêm cũng đều náo nhiệt như nhau.

Dù chưa bước vào cửa, Hàn Thiên đã có thể thoang thoảng ngửi được mùi u hương nồng nặc phát ra từ nơi này, xen kẻ với đó là những tiếng đàn, tiếng hát vô cùng mĩ điệu, nhân khí thịnh vượng, người đến kẻ đi, trong xuân nguyệt lâu, ai bán nghệ?, ai bán thân?, căn bản đã không thể truy xét được rõ ràng.

Chỉ biết là muốn vào được nơi này, không có tiền thì không được, Hàn Thiên cùng Chấn Tây vừa bước đến cổng lớ, liền đã bị hai cô nương yểu điệu chặng lại, Hàn Thiên mới đầu còn thoáng thất thần, sau Chấn Tây âm thầm nhắc nhở mới biết, muốn vào xuân nguyệt lâu, không chứng minh thân phận thì không được.

Hàn Thiên rất nhanh đã lấy ra tấm thẻ bài cực phẩm hào khách do vạn bảo lầu cấp, rồi đưa cho hai nữ tử nọ xem, để có tấm thẻ này, Hàn Thiên hắn đã phải đầu tư hơn trăm vạn linh thạch vào vạn bảo lầu, cái thẻ này vừa là tinh tạp, vừa tượng trưng cho địa vị.

Nhìn tấm thẻ đen tuyền, trên mặt khắc đầy hoa văn cổ kính chạm vàng, ở giữa lại có khảm rất nhiều bảo thạch, ghép thành hình một tòa lầu các vô cùng tinh mĩ, hai nữ tử váy hoa kia trong mắt liền sáng rực, thứ này là gì?, các nàng sao có thể không biết?.

Rất nhanh chóng, thái độ của cả hai đã thay đổi một trời một vực, mỗi người ôm một cánh tay của Hàn Thiên, còn Chấn Tây cũng được đặc cách chăm sóc bởi hai nữ tử khác gần đó.

Mỹ nữ của xuân nguyệt lâu, quả thực khác với những kỹ viện tầm thường khác, tất cả đều được tuyễn chọn rất kỹ lưỡng, chỉ vài nữ tử tiếp tân ở ngoài cổng, đã có nhan sắc cực kỳ xuất chúng phi phàm, nếu đặt cạnh tiểu thư khuê các thông thường ở đế đô, thì đều là không phân hơn kém, còn như muốn xo xánh chi tiết hơn, hai nữ tử ở cạnh Hàn Thiên lúc này, dáng vóc dung mạo đều đạt cỡ tám phần Hồng Yến Linh.

Tuy là người ở kỹ viện nhưng khí chất không phàm cũng không tục, dù phải làm những chuyện không được tôn trọng, nhưng trong thần thái của những nữ tử này vẫn có nét tự cao riêng, tuy ta không phải người ngươi cần tôn trọng, nhưng ngươi không có tiền, ta cũng chẳng cần tôn trọng ngươi, dù ngươi có tiền nhưng cảm thấy ta không vừa mắt, ta cũng chẳng đeo bám ngươi làm gì, tùy ý để ngươi chọn người mình ưng ý, ta quay ra tìm mục tiêu khác.

Huấn luyện được nhân sự có cá tính cùng thái độ khác biệt thế này, người cầm quyền của xuân nguyệt lâu tất chẳng phải kẻ tầm thường, chẳng trách xuân nguyệt lâu có thể làm ăn phát đạt như thế, mỗi ngày đều thu về linh thạch tính bằng số vạn.

Hai nữ tữ cạnh Hàn Thiên lúc này ôm cánh tay hắn vô cùng tự nhiên, bầu ngực mềm mại tròn trỉnh của cả hai không ngần ngại dán sát vào tay Hàn Thiên, một tay thuận tiện của các nàng có lúc còn không ngần ngại sờ soạn người Hàn Thiên vài cái, cảm thấy cơ thể hắn săn chắc nam tính tột cùng, nên thái độ của cả hai cũng nhiệt tình hơn không ít, vừa đi vừa thân mật tăng quan hệ, giọng điệu thực tâm khen Hàn Thiên có thân thể rất tuyệt.

Hàn Thiên trước những biểu hiện này cũng không để tâm mấy, hai cô nương bên cạnh quả thực khá xinh đẹp, thế nhưng đặt vào mắt hắn lại chưa tính là gì, các nàng ở cạnh giở đủ trò câu dẫn, Hàn Thiên hắn bất quá coi như gió thổi hoa bay, hoàn toàn chẳng chút xao động, trên đời này, người từng khiến Hàn Thiên hắn xao động, nghĩ kỹ lại hình như chỉ mới có hai người.

Hàn Thiên giả đò đi vòng quanh tham quan xuân nguyệt lầu một chập, hai nữ tử bên cạnh cũng không ngần ngại giới thiệu cho hắn đủ thứ, bằng nhãn quan của mình, Hàn Thiên thoáng chốc đã nắm được sơ bộ cấu trúc của xuân nguyệt lầu.

Tòa lầu này có bốn gian nhà chính gắn với nhau thành hình chữ khẩu, mỗi gian nhà như thế chiều dài khoảng mười lăm trượng, bề ngang năm trượng hơn, ở giữa bốn gian nhà có một khoảnh đất trống, với một cái sân khấu rất lớn được dựng lên, ngoài ra từ tầng ba trở lên, mỗi tầng đều có hai cây cầu nối gian nhà trước và gian nhà sau, được xây dạt qua hai bên một chút.

trong mỗi gian nhà chính chia làm rất nhiều phòng, từ cực lớn cho đến vừa phải, phòng lớn dài rộng đều cỡ năm trượng, phòng nhỏ thì dài rộng một trượng rưỡi, riêng tầng dưới cùng thì không chia phòng mà chia thành các khu riêng rẻ.

Mỗi khu ở tầng dưới cùng này đều có một sân khấu nhỏ để biểu diễn, từ kể chuyện, múa hát, luận văn thơ, giải thế cờ, đến thi họa, đấu chim, đấu dế, hầu như thú tiêu khiển nào cũng có, quanh những sân khấu này chính là những bàn gỗ nhỏ cho quan khách uống rượu ăn cơm.

Hàn Thiên nhìn không khí tấp nập dưới tầng trệt này, lại nhìn kỹ những quan khách, phát hiện chổ này toàn tụ tập những người không thực sự giàu có, đa phần bọn họ đều không thể có hơn một ngàn linh thạch trong người, chỉ tới ăn cơm uống rượu, vậy mà cũng nhất quyết đến xuân nguyệt lâu, cái này hẵn là đi lấy tiếng trong truyền thuyết rồi.

Hàn Thiên bất giác cười khẩy hỏi Chấn Tây phía sau.

-ngày trước huynh không phải chỉ mới đến tầng trệt này đó chứ?.

Chấn Tây nghe Hàn Thiên hỏi đến, thì nét mặt liền có chút đỏ lên đáp.

-đã bảo với đệ ta chỉ đến xuân nguyệt lầu uống rượu ăn cơm, đệ lại còn không tin ta?.

Hàn Thiên thoáng cười khì, rượu ở tầng trệt này cũng không tính là rượu hoa đi, bởi vì chỉ khi có món ăn được dâng lên thì mới thấy hoa, còn đâu hoa đều không có bên cạnh, bỏ nhiều tiền hơn đến xuân nguyệt lâu ăn cơm, tuy bổ mắt nhưng tốn kém, thật là không đáng.

Nghe Hàn Thiên nói đùa với đồng bạn, một nữ tử cạnh hắn liền cười khúc khích nói.

-xuân nguyệt lâu chúng ta có rất nhiều tầng, mỗi tầng đều có chế độ phục vụ riêng, ví như tầng này chỉ để phục vụ cơm rượu, tầng trên lầu sẽ phục vụ múa hát, rượu hoa phải lên lầu mới uống được.

Hàn Thiên cố rặn ra một tiếng ồ đầy tò mò, hắn cũng rất tự nhiên lấy ra mười linh thạch nhét vào tay nữ tử vừa nói, tiếp tục hỏi.

-thế các tầng trên nữa thì dùng làm gì?.

Thấy Hàn Thiên chi rất bạo tay, nữ tử còn lại bên đối diện liền nhanh chóng đáp.

-tầng ba thì dùng để tổ chức đổ trường, tầng bốn để các vị khách quý đặt phòng riêng, tầng bốn tất nhiên có đủ các dịch vụ tốt nhất, nếu dùng phòng ở tầng đó thì còn có thể được các tỷ muội chúng ta phục vụ tận tình bên cạnh, còn tầng năm thì… hi hi, hai vị đại ca đều đoán được là dùng để làm gì rồi đấy!.

Hàn Thiên lại lộ giọng thú vị, tay không quên lấy ra thêm mười linh thạch thưởng cho nử tử vừa nói, tiếp tục gặng hỏi.

-còn hai tầng cuối, hai tầng đó dùng để làm gì?.

Nữ tử vừa nói nhanh chóng cất mười linh thạch Hàn Thiên vừa thưởng, thoáng suy tư một chút, nàng cũng không ngần ngại tiếp.

-tầng sáu là chổ tỷ muội chúng thiếp ở, ai may mắn lắm mới được chúng thiếp cho lên tầng đó, còn tầng bảy, tất nhiên là để cho các vị trong cao tầng xuân nguyệt lâu ở rồi, bình thường cũng hiếm có ai được lên.

Nữ tử nọ vừa dứt lời Hàn Thiên liền gật gù nói với Chấn Tây phía sau.

-được rồi hôm nay chúng ta lên tầng hai uống rượu hoa đi, nếu cảm thấy hứng thú, lại tiếp tục lên tầng bốn năm cũng không muộn.

Hàn Thiên vừa dứt lời, hai nữ tử bên cạnh hắn đã mềm giọng nói.

-hai vị đại ca muốn đến tầng hai uống rượu sao?, có cần chúng thiếp theo hầu hay không?.

Hàn Thiên lần này đến để điều tra công vụ, tất nhiên không muốn có người ngoài ở cạnh, vậy nên trước lời đề nghị của hai nữ tử nọ, Hàn Thiên chỉ cười nhiệt thành nói.

-cảm ơn hảo tâm của hai vị muội tử, bất quá chúng ta đến đây là định gặp vài người khác nữa, vậy nên không tiện để hai vị cùng xuất hiện, hai vị muội tử thông cảm giúp.

Nói đoạn Hàn Thiên liền thưởng thêm cho hai nữ tử cạnh hắn, cùng hai nữ tử đi cạnh Chấn Tây, mỗi người hai mươi linh thạch nữa, chỉ đi cùng và trò chuyện vài câu, lại được trọng thưởng nhiều đến thế, cả bốn nữ tử nọ khi rời đi đều có thái độ vô cùng nhiệt thành với đám Hàn Thiên.

Sau khi lên lầu hai, không khí chỗ này liền nóng lên trông thấy, ở lầu hai này, cứ mỗi ba trượng liền sẽ có một sân khấu nhỏ, trên mỗi sân khấu nhỏ đều có vũ nữ biểu diễn, mà cái đáng nói là y phục của những nữ tử đang biểu diễn, cũng như những nữ tử hầu cận quan khách đều vô cùng mát mẻ, có người vận váy lụa trong suốt, bên trong nội y chỉ che đi những phần quan trọng, có người còn táo bạo hơn, trực tiếp không vận nội y bên trong mà chỉ vận váy lụa mỏng tang bên ngoài.

Đâu đâu cũng là cảnh xuân phơi phới, đâu đâu cũng là các cặp khách nhân cùng kỹ nữ gần gũi thân mật với nhau, bọn họ uống rượu, thưởng ca kỹ, hành động thì ám muội, đa số đều là sờ soạng ôm ấp nhau, có kẻ còn bạo gang ôm hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật, không khí phong lưu cùng cực.

Hàn Thiên cùng Chấn Tây tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, rất nhanh đã có nữ tử vận y phục nóng bỏng đến tiếp chuyện, Hàn Thiên cùng Chấn Tây kêu mấy món đồ nhắm đắc tiền cùng vài vò rượu thượng hạng, thế nhưng không cho những nữ tử kia ngồi cùng.

Đồ nhắm và rượu vừa dân lên, đang lúc Hàn Thiên định dùng thần niệm do thám xung quanh, thì một thanh niên với gương mặt xa lạ bất chợt ngồi xuống ở ghế đối diện, vừa an tọa, hắn đã nhìn hai người Hàn Thiên nói.

-hai vị bằng hữu này là người của lý khố đại học viện phải không?, ta dường như quen biết hai người a, có thể để ta ngồi cùng bàn này hay không?.

Bình Luận (0)
Comment