Hàn Thiên Ký

Chương 227 - Nghi Ngờ.

Đột nhiên có người nhận ra thân phận của bản thân, bọn Hàn Thiên sống lưng liền có chút ớn lạnh, tuy nói hai người bọn hắn đến chỗ này để làm công sự, thế nhưng nếu sự việc bị người hữu tâm đồn ra ngoài, danh tiếng của Hàn Thiên và Chấn Tây sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Người nọ rõ ràng là nói bản thân có quen biết với bọn Hàn Thiên, hắn đã ở trước mặt Hàn Thiên, cũng nhìn rất rõ ràng chân dung bọn hắn, vậy mà vẫn nói ra câu này, đây chứng tỏ hắn ít nhất chấp nhận việc, bản thân không phải là đang nhận bừa, còn đúng hay sai, bừa hay không bừa, tất nhiên đám Hàn Thiên mới là người phải xác nhận.

Chấn Tây nhìn kỹ thanh niên lạ hoắc ngồi trước mặt, người này tuổi độ đôi mươi, phục trang hoa lệ theo kiểu nhà quyền quý thường thấy trong đế đô, dung mạo khá anh tuấn, khí chất cũng không quá nổi bật, Chấn Tây nhìn đi nhìn lại mấy lần cũng không biết, rốt cuộc bản thân hắn hay Hàn Thiên đã quen biết thanh niên này?.

Bạn hữu của Hàn Thiên hầu như chỉ có vài người, đa phần Chấn Tây đều đã nhớ hết mặt, bất quá thanh niên này nhìn đi nhìn lại đều thấy lạ lùng vô cùng, không thể nghĩ ra được, Chấn Tây liền tỏ nét kỳ lạ nói.

-vị nhân huynh này, chúng ta dường như chưa từng biết nhau a, đế đô nhiều người như thế, huynh có khi nào đã nhận lầm rồi không?.

Thanh niên nọ đã ngồi xuống bàn, cũng rất tự nhiên rót một chung rượu ra uống cạn, điệu bộ tự nhiên thực sự giống như là bạn hữu lâu năm với hai người bọn Hàn Thiên vậy, trước câu hỏi của Chấn Tây, thanh niên nọ chỉ mỉm cười đáp.

-ta thực sự không hề nhận nhầm, nếu không tin Chấn Tây huynh cứ hỏi bằng hữu của mình sẽ rõ.

Chấn Tây thực không ngờ thanh niên này còn biết cả tên thật của mình, với cả nụ cười ban nãy của hắn nhìn cũng rất quen thuộc, thế nhưng rõ ràng là gương mặt kia vô cùng xa lạ với nhận thức của Chấn Tây hắn, càng lúc càng u mê, Chấn Tây nhìn về phía Hàn Thiên chờ giải thích.

-Hàn Thiên sau một thoáng im lặng cũng chợt cười nói.

-vị này quả thực là người quen của chúng ta, chỉ là ta không ngờ hắn cũng đến chỗ này, mục đích hẵn cũng giống chúng ta rồi, vị nhân huynh này cải trang rất tốt, đến cả dung mạo và giọng nói đều khác biệt, ta suýt chút nữa cũng không nhận ra.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Chấn Tây chẳng những không giải đáp được thắc mắc mà càng thêm u mê, hắn cảm thấy ở đây dường như chỉ có mình hắn là kẻ ngốc, bằng bộ dáng như sắp nổi cáu, Chấn Tây nhìn thẳng vào mặt thanh niên nọ hỏi.

-ngươi rốt cuộc là ai?, nếu còn không nói ra, Chấn Tây ta sẽ mời ngươi rời khỏi bàn.

Cảm thấy Chấn Tây đã hơi bực dọc, thanh niên nọ liền cười nho nhã đáp.

-tháng trước chúng ta từng cùng nhau uống rượu ở nhà Hàn Thiên, Chấn Tây huynh khi ấy đã lẻn trộm mất hai bình, còn dặn ta không được nói cho Hàn Thiên hắn biết, sự việc này chắc huynh còn nhớ đi?.

Chấn Tây nghe xong lời này liền thoáng ngớ người, hắn như chợt thông linh, gương mặt tỏ nét thú vị đáp.

-thì ra huynh là Lưu Mộ cải trang thành, huynh đến xuân nguyệt lâu này làm gì?, đừng nói với ta là trong cung thiếu mỹ nữ, nên tam hoàng tử như huynh mới đến đây giải khuây nhé?.

Chấn Tây quả thực ăn nói tự tiện, muốn bịt miệng cũng không kịp, hắn vừa dứt lời Hàn Thiên đã đá nhẹ vào chân, nhắc hắn không nên tự tiện nói đến thân phận của cả bọn, Lưu Mộ cũng tinh ý nói.

-Hàn huynh đệ nên bố trí giới vực cách âm, xuân nguyệt lâu tuy là chốn ăn chơi thật, thế nhưng chúng ta nhất quyết không nên để lộ thân phận ở đây.

Hàn Thiên rất nhanh đã dùng linh lực bố trí ra một bức tường cách âm, hắn vừa làm xong, Chấn Tây liền nhìn Lưu Mộ hỏi.

-huynh làm sao mà tìm được chúng ta ở trong một rừng người như vầy?, chúng ta rõ ràng đã cải trang, nếu không biết chúng ta đến, huynh không thể nói là tình cờ mà gặp được.

Chấn Tây vừa dứt lời, Hàn Thiên ở một bên liền thong dong đáp.

-có vẻ như là nhờ vào thiên mệnh bài, nội trong mười trượng, dù ta ở đâu Lưu Mộ huynh cũng cảm nhận được.

Nghe nhắc đến thiên mệnh bài, Chấn Tây liền càng thêm nghi hoặc, cảm thấy Chấn Tây không phải người ngoài, vậy nên Lưu Mộ cũng thấp giọng nói qua cho hắn biết sơ lượt về tình hình buổi thượng triều hôm qua một lần, sau khi dứt lời, Lưu Mộ liền nhìn Hàn Thiên, trên mặt đầy nét áy náy nói.

-chuyện vừa qua thực sự làm ta thấy rất có lỗi với Hàn huynh đệ và Nhược Mộng cô nương, Hàn huynh đệ là công thần, vậy mà chẳng những không được gia thưởng, còn bị phụ thân ta chèn ép đến thế, thân là người lôi kéo cả hai dính đến triều đường, bản thân ta thực sự chẳng thể yên lòng chút nào.

Lưu Mộ vừa dứt lời, ánh mắt Hàn Thiên sau lớp mặt nạ sắt liền hiện nét thông cảm nói.

-dù không có huynh lôi chúng ta vào, một khi chúng ta có biểu hiện xuất chúng ở học viện, hoàn thất kiểu gì cũng tìm đến, hôm qua nếu không phải huynh lấy mạng mình lập giao ước, khiến ta cùng nàng ấy có cơ hội xuống thang, sự tình chưa biết sẽ diễn ra đến mức nào nữa, tuy phải lập giao ước với hoàng thất, thế nhưng đổi lại chúng ta không bị làm phiền nữa, về chuyện này ta còn phải cảm ơn huynh đấy.

Cảm thấy ngữ khí của Hàn Thiên không giống như đang giận, Lưu Mộ cũng an lòng hơn không ít, thoáng nhìn ngắm xung quanh một lượt, hắn bất ngờ hạ giọng hỏi.

-Hàn huynh đệ âm thầm đến xuân nguyệt lâu, chẳng lẽ đã nhận ra điểm sai biệt từ vụ ám sát khi trước?.

Hàn Thiên thoáng cười nhẹ, Lưu Mộ quả nhiên cũng đã nhìn ra sự tình, suy nghĩ một chút, hắn bình thản nói.

-danh sách khách nhân tham gia buổi yến tiệc của diệt yên vương phủ, cả đại hình bộ lẫn hoàng mệnh ty đều đã điều tra rất kỹ lưỡng, toàn bộ khách nhân đều chẳng có vấn đề nào, hôm ấy cũng chẳng phải đại tiệc cực lớn gì, quanh quẫn chỉ cỡ hai trăm khách nhân, với từng ấy người, đại hình bộ và hoàng mệnh ty chắc chắn không thể bỏ qua kẻ đáng nghi, vậy mà bọn họ tra qua tra lại vẫn chẳng phát hiện ra vấn đề.

-vừa qua ta lại chợt nhớ, cùng đến buổi tiệc hôm ấy còn có hơn mười vũ cơ đến từ xuân nguyệt lâu, khách nhân bình thường đã không đáng nghi, vậy thì chỉ còn lại những vũ cơ này, Lưu Mộ huynh hẵn là cũng vì điểm này nên mới đến đây điều tra đi?.

Nét mặt xa lạ của Lưu Mộ chực cười đầy ý vị nói.

-ta quả nhiên không nhìn lầm Hàn huynh đệ, suy nghĩ thấu đáo, hành động ẩn mật, đặc biệt là luôn nghi ngờ mọi thứ, đây chính là tố chất của người làm đại sự.

Hàn Thiên sau lớp mặt nạ chợt cười thành tiếng đáp.

-cũng chẳng phải là hay ho gì, chẳng qua là loại hết những điểm bình thường, thứ còn lại chính là điểm bất thường mà thôi, quanh diệt yên vương phủ có bố trí phòng hộ nghiêm cẫn, người bên ngoài đến thăm dò tình hình trong phủ còn không được, nói gì đến chuyện bố trí một pháp trận dịch chuyển thẳng đến sân trước, nơi tập trung sẵn vô số khách nhân.

Hàn Thiên vừa nói dứt lời, Lưu Mộ liền ẩn ý tiếp lời.

-thế nên nhất định phải có một ai đó đến phủ trước, toàn bộ pháp trận dịch chuyển, dù là loại cố định hay là loại tạm thời, tất cả đều có một điểm chung, đó là để kết nối hai điểm, ngươi đều phải từng đặt chân đến hai điểm đó, ngươi có thể đã đến vị trí thứ nhất, rồi đặt lại ấn ký của mình ở đấy, tiếp sau lại đến vị trí thứ hai, rồi lập pháp trận trở về điểm đầu tiên, trong trường hợp ngươi chưa từng đến nơi đó nhưng vẫn phải tạo pháp trận dịch chuyển….

Lưu Mộ thoáng dừng lại, Chấn Tây rất nhanh đã hiểu ý tiếp lời.

-nếu ngươi không biết nơi mình cần dịch chuyển đến, thế thì ngươi bắt buộc phải có người quen ở nơi đó để làm cầu nối giúp ngươi!, ý hai người là đồng bọn của đám sát thủ ngày đó, chính là một trong những vũ cơ của xuân nguyệt lâu này!???.

Ánh mắt Hàn Thiên càng lúc càng thâm trầm, hắn bất chợt cất giọng lành lạnh.

-đó là khả năng dễ xảy ra nhất, thế nhưng cũng không loại trừ chuyện, đám sát thủ ấy chính là người của xuân nguyệt lâu, hay trầm trọng hơn, xuân nguyệt lâu này đích thị là hang ổ của chúng.

Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Lưu Mộ liền tỏ nét thú vị nói.

-một nơi trụy lạc bậc nhất đế đô, mỗi ngày đều có hàng ngàn, thậm chí hàng vạn người ra vào, mở cửa dù ngày hay đêm, tài bảo thu về nhiều vô kể, kẻ đến đây đều là đại nhân vật, nếu biết dùng tửu sắc, thậm chí là mê dược tà thuật, việc ngồi một chổ mà biết được toàn bộ thông tin cơ mật của đế đô, cũng không phải không có khả năng.

-hơn nữa chổ này nội tình phức tạp, người bên trong đều là loại không có quá khứ, hoặc có nhưng vô cùng khó điều tra được ngọn nguồn kỹ lưỡng, một nơi như thế này, quả thực là phi thường thích hợp để làm chuyện phạm pháp.

Chấn Tây sau một hồi nghe Lưu Mộ giải thích thì không khỏi ngớ người, hắn bất giác tỏ nét lo lắng nhìn xung quanh nói.

-nếu nơi này thực sự là hang ổ của đám sát thủ, vậy thì chúng ta ở đây, không phải là đang tự đưa mình vào miệng cọp hay sao?, chuyện chúng ta nói nãy giờ, không phải là để người khác nghe được rồi chứ?, ách… hai người các ngươi bảo trọng, Chấn Tây ta xin không khách khí đi trước.

Cảm thấy Chấn Tây đã có phần lo lắng, Lưu Mộ liền cười trừ nói.

-đó chỉ là giả định xấu nhất, mọi chuyện vẫn còn chưa chắc chắn kia mà, với cả Chấn Tây huynh chớ lo, Hàn Thiên hắn đã bố trí giới vực cách âm rồi, tính mạng của huynh…tạm thời không đáng ngại.

Có lời an ủi của Lưu Mộ, Chấn Tây cũng tỏ nét an tâm hỏi.

-thế giờ hai người định làm sao xác minh sự tình đây?, cứ ngồi đây uống rượu ngắm mỹ nữ thôi à?.

Trước nghi điểm của Chấn Tây, Hàn Thiên chỉ cười khẩy đáp.

-đi loanh quanh do thám chỉ là thủ đoạn của đám nhân sĩ giang hồ, tu luyện giả chúng ta muốn điều tra thứ gì, không cần phải làm lộ liễu quá như thế.

Vừa dứt lời Hàn Thiên đã giải trừ khu vực cách âm, kế đến thần niệm của hắn âm thầm len lỏi ra khắp nơi trong xuân nguyệt lâu, với độ mạnh mẽ của thần niệm hiện tại, Hàn Thiên có thể đơn giản thám thính tình hình ở nơi cách hắn mười lăm dặm, tuy nhiên đấy chỉ là do thám tình hình về một hướng, muốn điều tra rõ ràng tình hình trong một khu vực, tất nhiên phải càng gần mục tiêu càng tốt.

Lúc này Hàn Thiên hắn đang ở tầng hai của xuân nguyệt lâu, đây quả thực là nơi vô cùng thích hợp để thám thính tình hình trong lâu, Thần niệm vô hình của Hàn Thiên nhanh chóng tỏa ra muôn nơi, như một tấm lưới lớn.

Trong đầu của hắn lúc này, chính là hình ảnh và âm thanh của các sự việc đang diễn ra tại xuân nguyệt lâu, tầng một không có gì bất thường, mặt đất dưới lầu cũng chẳng có dấu hiệu nào của tầng hầm.

ở tầng hai này chủ yếu là khách nhân cùng kỹ nữ đang đàng điếm ám muội với nhau, tầng ba thì náo nhiệt hơn hẵn, dường như chính là đổ trường giống như lời kỹ nữ ban nãy nói với Hàn Thiên hắn.

tầng bốn bắt đầu có những quan cảnh vô cùng khiếm nhã, Hàn Thiên nhìn quanh những khung cảnh ở tầng này, nội tâm liền không khỏi bị chấn kinh liên hồi, độ ăn chơi trác táng của khách nhân tại tầng bốn quả thực hơn xa tầng hai và tầng ba.

ở tầng này, mỗi phòng có người thì đều y như rằng, bên trong phòng đó là một buổi tiệc thác loạn đầy mùi khiếm nhã, có phòng thức ăn trên bàn được sắp lên người một đại mỹ nữ đang khỏa thân, có phòng thì khách nhân đem người ở xuân nguyệt lầu xem như thú nuôi, xuân nguyệt lâu quả không hổ là chốn ăn chơi, người ở đây vì phục vụ khách nhân mà chuyện gì cũng dám làm.

Đóng vai vật nuôi của người ta, y phục nếu không phải đều bị cởi bỏ, thì chính là phải mặc những bộ đồ hóa trang nửa kín nửa hở, thậm chí trên người còn bị trói, trên cổ có đeo vòng lục lạc, hạ thân phải đeo thêm đuôi giả.

Trên lầu năm thì đúng như vị kỹ nữ ban nãy nói, đều là dùng để người ta làm chuyện đó với nhau, chỉ thăm dò thoáng qua một lượt, Hàn Thiên liền thấy được không ít cảnh đặc sắc, có phòng thì nam trên nữ dưới như thường lệ, có phòng thì khác biệt hơn, các vị kỹ nữ ở xuân nguyệt lâu quả thực phục vụ vô cùng nhiệt tình, nếu khách nhân không đủ sức hoặc quá lớn tuổi, các nàng sẵn sàng làm người chủ động.

Có phòng khách nhân là một lão công gần bảy mươi tuổi, ông ta chỉ cần nằm yên một chổ, vị nữ tử phục vụ liền giống như xà nữ, vô cùng yểu điệu dáng sát bầu ngực mềm mại lên người ông ta, phía dưới nữ tử nọ vô cùng thuần thục lên xuống, cộng thêm tiếng rên rỉ tiêu hồn bên tai, vị lão công nọ được phục vụ thoải mái đến mức mặt đỏ rần như mông hầu tử, hơi thở gấp như hỏa lò, Hàn Thiên không hề nghi ngờ chuyện, nếu nữ tử kia muốn, nàng hoàn toàn có thể tăng nhịp điệu đến mức vị lão công nọ sướng chịu không nổi, huyết mạch vở ra mà chết.

Có phòng khác thì khách nhân thích kiểu nữ tử vừa chủ động vừa táo bạo, hắn tùy ý để nữ tử nọ ở trên người mình nhấp nhô lên xuống như cưỡi ngựa, bản thân hắn thì đê mê ngắm dung nhanh xinh đẹp, cùng bộ ngực tiêu hồn của nàng ta đang xóc nẩy theo nhịp điệu trước mắt.

ở xuân nguyệt lâu, chỉ sợ ngươi không có tiền, chứ không có thú vui nhục dục nào mà xuân nguyệt lâu không đáp ứng được cho ngươi, từ các loại nhân tộc thông thường, đến bán thú nhân, cho đến các tộc nhân nổi tiếng xinh đẹp như tinh linh, thiên sứ, cho tới các thú vui đặc biệt như, một nam nhiều nữ, một nữ nhiều nam, nam với nam, nữ với nữ, hoặc nam nữ hỗn tạp.

nói chung là đủ các loại hình phục vụ, cả nam hay nữ đều có thể đến xuân nguyệt lâu giải sầu, người ở đây nam thì tuấn mỹ đa dạng thể loại, cao thấp mập gầy đều có, nữ thì muôn hình muôn vẻ, lớn tuổi thành thục, mặt mũi dáng vóc như tiểu la lị cũng có, ngây thơ? Có, sắc xảo? có, nhiệt tình như lửa? có, thông minh? Có, trang nhã? Có, trừ những thứ quá đặc biệt, quá xuất chúng đến mức không thể với tới được, nếu không ở xuân nguyệt lâu, ngươi muốn tìm thú vui như thế nào cũng đều có thể đáp ứng cho ngươi.

Hàn Thiên bản tâm kiên định, mấy thứ phù hoa phong nguyệt đối với hắn cũng không ảnh hưởng tới tâm cảnh nhiều, sau khi xem xét hết tầng năm không tìm được điểm bất thường, thần niệm của Hàn Thiên liền lên thẳng tầng sáu, tầng này chính là nơi để người của xuân nguyệt lâu trú ngụ, giờ này trừ những nhân sự đang làm việc ở các tầng dưới, hầu hết những người rảnh rỗi đều đang nghĩ ngơi trong phòng mình.

Hàn Thiên đã xem kỹ từng phòng, hoàn toàn không tìm được cá nhân hay vật dụng gì đáng ngờ, có liên quan đến đặc điểm nhận dạng của đám sát thủ nọ, đa số người của xuân nguyệt lâu đều có tu vi không quá cao, đến một cá nhân đạt thực lực võ sư cũng còn hiếm, đừng nói gì đến thực lực đại võ sư đỉnh phong.

Cũng phải thôi, nếu có tiềm năng tu luyện tốt, khả dĩ đạt đến tu vi cao trong tương lai, hà cớ gì phải bỏ mình đi làm những chuyện khiến người khác coi thường như thế.

Cuối cùng chỉ còn tầng bảy là Hàn Thiên chưa điều tra qua, tầng này chính là chổ ở của cao tầng xuân nguyệt lâu, nếu có thể thăm dò tầng này, thậm chí tìm cách điều tra người của đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt, rất có thể Hàn Thiên hắn sẽ kiếm được thông tin hữu ích nào đó.

Thần niệm vô hình của Hàn Thiên lấn dần lên tầng bảy, bất quá tầng này đường như chẳng giống các tầng khác, thần niệm của Hàn Thiên hắn dường như đã bị thứ gì đó chặn lại, nội tâm thoáng phấn khởi, quả nhiên tầng này ẩn chứa bí mật không muốn cho người khác biết.

Hàn Thiên sau khi suy tính đủ đường liền quyết định, hôm nay hắn giá nào cũng phải điều tra một lần, nếu hắn thất bại, cùng lắm là trở về thông báo cho hoàng thất hoặc diệt yên vương phủ phái cường giả đến điều tra, có câu đánh rắn động cỏ.

Trong một số trường hợp đây không phải là một sự tình có lợi cho ta, nhưng khi bản thân đang ở thế cường đại, việc đánh rắn động cỏ, có thể khiến kẻ địch hoang mang, dẫn đến để lộ ra sơ hở cho ta nắm bắt, vậy nên hành động hôm nay, Hàn Thiên chẳng có gì phải kiên dè.

Dồn hết toàn bộ thần niệm vệ một chổ, Hàn Thiên vận hết sức lực, cố tạo cho thần niệm của hắn thành hình một mũi khoan, rất nhanh chóng mũi khoan vô hình do thần niệm của Hàn Thiên tạo ra đã đâm sầm vào màng chắn nọ.

Lần đầu tiên, bức màng chắn chỉ rung lắc nhè nhẹ, lần thứ hai nó gần như lung lay sắp đổ, đến lần công kích thứ ba, màng chắn thần niệm kia đã bị khoang sâu một lổ, thần niệm của Hàn Thiên như kiến vỡ đàn, rất nhanh chóng đã men theo lỗ nhỏ ấy mà tuông ra bốn phương tám hướng.

Chỉ vừa kịp quan sát sơ lượt tình hình tầng bảy một lần, thần niệm của Hàn Thiên đã bị vô số luồn khí tức mạnh mẽ khác chấn cho quay lại thân thể, mồ hôi từng tràng túa ra trên tráng Hàn Thiên, tình cảnh mà hắn vừa trãi qua thực sự là vô cùng hung hiễm.

Trên tầng bảy xuân nguyệt lâu vậy mà có đến gần trăm luồn khí tức cực kỳ cường đại, kẻ yếu nhất ở tầng bảy cũng có thực lực đại võ sư rồi, khí tức cấp võ tông có liền mấy chục luồn, cao hơn nữa cũng có tầm chục luồn, thậm chí có vài luồn khí tức mạnh đến mức, Hàn Thiên cảm giác chúng không hề yếu hơn khí tức do trưởng lão trong diệt yên vương phủ phát ra.

Thần niệm của Hàn Thiên ban nãy chính là bị hàng đống luồn khí tức cực mạnh kia ép trở về, Hàn Thiên chỉ vừa kịp nói sơ lượt tình hình trên tầng bảy cho đám Chấn Tây biết, lúc này tại bốn hội trường lớn ở bốn gian nhà chính trên tầng hai này đột nhiên có người xuất hiện.

Những người vừa xuất hiện kia nhan sắc cực kỳ bất phàm, xo với kỹ nữ thông thường ở xuân nguyệt lâu thì xuất chúng hơn một bậc, bọn họa hoa dung trang nhã, phục sức vô cùng diễm lệ kín đáo, vừa nhìn liền biết không phải là kỹ nữ bình thường ở xuân nguyệt lâu, đám khách nhân ở tầng hai vừa thấy bốn người này xuất hiện, độ nhiệt náo liền tăng lên tột bực.

Thấp thoáng có tiếng ai đó nói.

“ồ hôm nay không ngờ lại có may mắn được chứng kiến sự kiện hoa khôi quăng tú cầu, hơn nữa còn là đồng loạt bốn người, thiên a, rốt cuộc hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì à?”

Lại có người khác nói

“không biết hôm nay ai sẽ là người may mắn được tứ đại hoa khôi xuân nguyệt lâu nhìn trúng đây?, cả bốn người cùng xuất động, mong là sẽ nhìn trúng ta”.

Hàn Thiên quan sát bốn nữ tử kia, từ phía xa xa đã thấy được sự bất phàm của họ, lòng có nghi vấn, Hàn Thiên thuận miệng hỏi.

-những người kia là ai thế?, là tứ đại hoa khôi của xuân nguyệt lâu sao?, đám khách nhân kia dường như ngụ ý về một sự kiện gì đó rất đặc sắc a?.

Lưu Mộ nghe lời Hàn Thiên nói xong, khóe môi liền lộ ý cười đáp.

-bọn họ tuy nhìn rất xinh đẹp nhưng không phải là tứ đại hoa khôi thật sự, tứ đại hoa khôi của xuân nguyệt lâu bình thường đều không dễ xuất hiện, nhanh sắc của các nàng có thể coi là vạn người có một, hơn nữa tài năng của các nàng đều xuất chúng phi phàm, độ nổi bậc chỉ kém hơn nhất kiến muội muội ta một khoảng.

-hôm nay thị nữ của các nàng xuất hiện, hẵn là muốn chọn ra khách nhân may mắn, có cơ hội được gặp gỡ các nàng đây mà!.

Bình Luận (0)
Comment