Cộc cộc hai tiếng, cách cửa gỗ làm bằng hắc trầm hương thoáng cất lên những âm thanh vang vọng, Hàn Thiên vừa gõ cửa, trong lòng thầm mường tượng người phía trong sẽ có dáng vẻ thế nào?.
Bất quá hai tiếng gõ cửa qua đi, bên trong vẫn chẳng có tiếng ai hồi đáp, lòng thoáng suy ngẫm, Hàn Thiên liền chỉnh giọng cao lên một chút nói.
-tại hạ thiết diện, hôm nay may mắn được lọt vào tầm mắt của Khinh Phong hoa khôi, ta đã được tỳ nữ của cô đưa đến đây, không biết cô có tiện gặp mặt?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt hắn liền đột nhiên mở ra, vài làn gió nhẹ cuốn theo một mùi hương cực kỳ quyến rũ mị hoặc, thoáng phớt qua gương mặt Hàn Thiên, tinh thần thoáng bị xao động, Hàn Thiên chợt trộm nghĩ.
“chốn lầu son gác phấn như thế này, có những mùi hương gây kích động chân tâm, dấy lên liệt hỏa trong người cũng là chuyện bình thường, nhưng mà điều ta không ngờ là, có người lại sở hữu loại u hương khác biệt đến vậy”.
ngọt ngào tựa đường mật, tôn quý tựa thần tiên, dường như không để ai vào mắt, vừa ngửi phải liền ngấm vào tâm can, vừa ngửi phải liền bị xao động, đó đơn thuần chính là một mùi hương đầy sự quyến rũ ma mị, nhưng lại siêu việt hơn loại u hương phàm tục của các kỹ nữ thông thường gấp trăm ngàn lần.
mùi u hương của những kỹ nữ thông thường chỉ tác động lên thân thể, khiến đầu óc cùng thể xác của người ta mụ mị, khiến dục hỏa trong người nổi lên một cách vô kiểm soát, nhưng còn mùi hương kia, nó như trực tiếp khiến thần hồn của tu sĩ mê mang, trong lúc không ngờ tới đã hoàn toàn chiếm lấy nó, tuy quyến rũ mà tôn quý, tuy mị hoặc nhưng khó gần, tuy thu hút tột độ nhưng lại nóng như lữa, người liều mạng đến gần khi không có sự cho phép, kết quả chỉ có thể là tự mình hại mình.
Người kia dường như đang ngồi sau một tấm bình phong, tấm bình phong kia được chế tác quả thực vô cùng tinh xảo, trên đó thêu hình một cuộc chiến vô cùng vĩ đại, trong đó có nhân, ma, tu la, thần, tiên, yêu quái, cùng vô số chủng loài khác đang chiến đấu vì thứ gì đó, từ trong bức bình phong ấy, loáng thoáng có dáng vẻ của sự sâm nghiêm cổ kính, nó khiến cho người xem như đang trong cuộc chiến ấy, khiến cho tâm cảnh của người ta thoáng nổi lên từng tràng cảm xúc khác lạ.
Bất quá thứ làm Hàn Thiên chú tâm hơn lúc này chính là bóng người ngồi sau bức bình phong ấy, một bóng lưng thiên kiều bá mị, tựa như ráng mây chiều lừng lững trên nền trời, vừa yêu dã mị hoặc, vừa xinh đẹp não lòng.
Mái tóc tím óng ánh như bảo thạch, dài đến tận eo lưng nhưng cực kỳ mềm mượt và vào nếp, chiếc váy lụa đỏ cắt ngang vai, làm lộ lên một phần tấm lưng trắng trẻo mềm mại như da hài đồng, nữ nhân nọ dường như đang đánh cờ, tay áo của chiếc váy lụa nàng đang vận gần như trong suốt, lúc nàng hạ cờ, từng đường nét tinh tế trên cánh tay kia đều lộ ra vô cùng rõ ràng.
Dù cách một lớp bình phong cùng một lớp áo, Hàn Thiên vẫn có thể thấy rõ từng ngón tay thon dài tinh tế của nữ tử kia, từng đốt ngón tay đều linh hoạt uyển chuyển, hành động hạ cờ đều vô cùng chuẩn xác và dứt khoát, đặc biệt là cả cánh tay đều không quá mảnh khảnh, cũng không quá thô, nữ tử kia tuy nhìn qua có phần yểu điệu thục nữ, thế nhưng Hàn Thiên tin chắc thực lực của nàng không hề kém chút nào.
Nữ tử nọ ngồi trước mắt HànThiên, mặt hướng về cánh cửa dẫn ra hành lang phía sau đang mở rộng để đón ánh nắng, trời trong mây trắng, gió mát khẽ thổi, giai nhân đánh cờ, đây quả là một bức tranh vô cùng kinh động tâm can, chỉ một bóng lưng này, dù cho nhất kiến công chúa có học hỏi thêm mười năm, cũng chẳng thể biểu lộ được nửa phần nét ung dung uy quyền của nó, một bóng lưng thôi đã có phong thái như vậy, càng không nên nói đến nhan sắc và trí tuệ khi xo xánh giữa hai bên mà làm gì.
Trong số những mỹ nhân mà Hàn Thiên biết, chỉ có Nhược Mộng là sở hữu được vóc dáng cũng thần thái ngang ngữa với nữ tử này, hai người họ mà đặt chung, nhất định sẽ trở thành một đôi giai nhân khuynh động cả thiên hạ, khiến hào kiệt bốn bể tám cỏi tranh đấu liên hồi.
Nếu ở xuân nguyệt lâu có giai nhân tuyệt sắc bực này, làm sao suốt bấy lâu nay một kẻ lộng quyền như hoàng đế đại ninh vẫn chưa đả động đến nàng ta?, là ông ta chưa từng thấy qua?, hay căn bản không hề biết đến nữ tử này?.
Không…chắc chắn cả hai trường hợp kia đều không đúng, Khinh Phong hoa khôi là tài nữ cực kỳ xuất chúng ở đế đô, thế nhưng một là nàng ta không thể có được thần thái cùng khí chất xuất chúng bực này, hai là Khinh Phong nổi tiếng đế đô hơn mười năm, nếu nói hoàng đế không biết mặt nàng ta, căn bản là nói khoát.
Lưu mộ đã từng kể qua, Khinh Phong dù xuất chúng nhưng cũng chỉ cỡ tám phần nhất kiến, vậy mà giờ Hàn Thiên hắn nhìn nhận, nhất kiến khi xo với nữ tử kia thì còn chưa đạt đến tám phần của nàng ta, nếu Khinh Phong thực sự là nữ tử này, vị trí vương hậu của mẫu thân nhất kiến chắc chắc đã bị đổi từ mười năm trước.
Vậy nếu nàng ta không phải là Khinh Phong, vậy thì có thể là ai?, cố nén sự tò mò trong lòng, Hàn Thiên bình tĩnh vòng tay nói.
-ta không phải người thích vòng vo, cũng không phải kẻ thiếu đầu óc, chẳng nhận ra được lý do thực mà xuân nguyệt lâu để ta gặp cô, vậy nên nếu có gì muốn bàn bạc, cô hiện có thể nói rõ, không cần thiết phải vòng vo hay cố ý thăm dò ta làm gì?.
Nữ nhân sau bức bình phong thoáng dừng quân cờ vừa định đặt xuống, thoáng chốc nàng ta liền ưu nhã để lại quân cờ nọ vào lại khay, tiếng cười duyên vừa khẽ cất, một giọng nói cực kỳ trầm lắng và quyến rũ bất chợt được cất lên.
-đạo dụng binh, khi ta cường địch yếu, có thể trực tiếp tấn công như vũ bão để đạt được thứ mình muốn, vừa ít tổn hao thời gian vật lực, vừa giải quyết nhanh chóng thế trận cuộc chiến, bất quá trong tình hình của Thiết Diện công tử, bên mạnh dường như là phe của ta đi.
Hàn Thiên không quá chú tâm đến câu hỏi dò của nữ tử này, cái hắn chú tâm chính là ngữ khí uy quyền cực kỳ tự nhiên trong lời nói của nữ tử kia, giọng điệu của nàng ta có một cái gì đó khiến cho thần trí người nghe thoáng muốn phục tùng, dù là vì sự hấp dẫn của nàng ta mà cam nguyện phục tùng, hay là vì nàng ta thực sự có tài năng khiến người khác phải phục tùng, uy quyền trong ngữ khí của nàng ta luôn rất thật.
nó như là một thứ cố hữu trong con người nàng ta, không cần học cũng không cần sợ phải mất đi, chỉ là nếu biết dùng đúng cách, nó sẽ khiến nàng ta luôn là người chủ động trong mọi cuộc nói chuyện và thương thảo.
khẽ điều chỉnh tâm trạng, Hàn Thiên chực cười nhẹ nói.
-phe của cô nương quả thực là phe mạnh, nhưng phe của ta chắc chắn cũng không yếu, trong xuân nguyệt lâu này có nhiều cao thủ, nhưng bên ngoài kia phe ta cũng có rất nhiều cao thủ đang chờ chực, bọn họ không có lý do để ồ ạt xông vào, nhưng chỉ cần một lý do thỏa đáng, xuân nguyệt lâu không nhất thiết phải tồn tại qua ngày mai.
Nữ tử nọ dường như đã thoáng đứng người trong giây lát, bất quá nàng rất nhanh đã cười khanh khách nói.
-hảo khí phách, quả thực không hổ danh thiết diện chiến thần, lời nói cũng có lúc cứng rắn và bá đạo như thế, xem ra ta thực sự phải xem lại cách nhìn của bản thân về ngài, bất quá quý ngài thiết diện đây thực sự không sợ, cái lý do hợp lý mà ngài nói đến, rất có thể sẽ phải trả bằng chính mạng của ngài hay sao?.
Hàn Thiên lại thoáng cười khẩy đáp.
-ta đã chọn đến đây, tất nhiên đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, bất quá mạng của ta không dễ lấy thế đâu, nếu chẳng phải như thế, ta có lẽ không thể đứng ở đây nói chuyện phiếm với cô nương như lúc này, cô có thể chọn bình tĩnh thương thảo, hoặc xung động ra tay, dù là thế nào ta cũng đều tiếp nhận tất.
Lại một tiếng cười khanh khách đầy ý vị được nữ tử nọ phát ra, rất nhanh chóng nàng ta đã dùng giọng kiều mỵ đáp.
-ta quả nhiên không nhìn nhầm người, thiết diện công tử thực không khiến ta thất vọng, nếu đã rõ ràng với nhau như thế, vậy thì mời công tử tùy ý tìm chổ ngồi, chuyện chúng ta muốn thương thảo, có thể từ từ bàn bạc, xuân nguyệt lâu tất nhiên không có ý gây chiến.
Cảm thấy trong ngữ khí của nữ nhân nọ quả thực có rất nhiều sự thành ý, Hàn Thiên cũng thoáng an tâm trong lòng, hắn buôn bớt cảnh giác, tùy ý ngồi vào một cái bàn tròn bằng gỗ tử vân trong phòng.
Hàn Thiên vừa an tọa, nữ tử nọ đã ưu nhã đứng dậy, chuẩn bị bước khỏi bình phong, một bước rồi hai bước, Hàn Thiên nhìn dáng đi ung dung chỉnh tề kia mà lòng không khỏi cảm khái, người ta nói ở trong dáng đi bao hàm rất nhiều nét đặc trưng của một con người, thật không nghĩ ra được, vì sao một nữ tử kiều mỵ chết người, lại có dáng đi mang khí thế cùng uy nghiêm lớn đến vậy?, nó như là hai mảnh ghép hoàn hảo cho nhau, nét quyến rũ mị hoặc nhất thế gian, ghép cùng khí thế uy nghiêm và đầu óc thông minh tuyệt đỉnh, kết quả của nó chính là khí chất của một nữ vương trời sinh, một cá nhân có thể làm nên đại sự, đảm đương được đại trách nhiệm.
Rốt cuộc nữ nhân ấy cũng bước ra khỏi bức bình phong, trong thoáng chốc, ánh sáng bên ngoài hành lang kia như kém đi trông thấy, kém đi là bởi, đối thủ mà chúng phải xo xánh lúc này thực sự quá mạnh, mọi luồng dương quan khi đến cạnh nữ nhân kia đều như kém nổi bậc đi một đoạn.
Dáng người yêu kiều quyến rũ, bá tuyệt thế gian, Váy đỏ như son, vừa tôn quý vừa hấp dẫn khôn cùng, nữ nhân này vận y phục, dù toàn bộ cơ thể đều như có vải che, thế nhưng chổ cần che thì nên che, chổ không cần che thì người ngoài tùy ý cũng có thể quan sát được.
Như bờ vai, đôi tay cùng một phần đôi chân từ dưới gót lên gần đầu gối, đều có thể khiến người khác tùy ý nhìn ngắm được, thân thể nàng ta vốn mềm mại nhu mị như không xương, tùy ý một cái nhất chân nhất tay cũng có thể tỏa ra nét hấp dẫn khôn cùng.
Bàn về dung mạo, vốn tưởng trên đời này sẽ không thể có ai sở hữu được dung mạo xuất trần đạt đến tầm của Nhược Mộng, thế nhưng nữ nhân trước mặt Hàn Thiên lúc này, tiên nhan thực sự chẳng kém Nhược Mộng nửa phần, chỉ là nét xinh đẹp ấy khác xa xo với Nhược Mộng.
nếu Nhược Mộng có nét đẹp tinh tế trang nhã, khí chất cực độ nhu mì chuẩn mực, hệt như một mặt hồ thu êm đềm hiền dịu, vậy thì nữ tử trước mặt Hàn Thiên lúc này như đối lập với những điều vừa nói.
Nàng ta có một khí chất kiêu sa lãnh ngạo, hệt như là nữ vương tay nắm cả thiên hạ, bên trong khí chất kiêu sa lãnh ngạo kia lại là dung mạo đằm thắm quyến rũ tựa liệt hỏa, chỉ cần nàng nhìn ngươi một cái, cười với ngươi một cái, ngươi liền có thể vì nàng bán cả linh hồn.
Mái tóc tím dài đầy yêu dã, dù chỉ kết một kiểu tóc đơn giản phía trên, phía mái dài phía dưới tùy ý đễ xõa ở sau lưng, thế nhưng nét quyến rũ thuần túy không giảm đi chút nào, thậm chí kiểu tóc đơn giản ấy còn không thể khiến hoa dung kiêu sa của nàng thêm phàm hóa đi nửa phần.
Dung mạo tựa thiếu nữ mười tám đôi mươi, Vầng trán cao vừa phải, thể hiện nét trí tuệ sâm nghiêm, đôi mày dài mảnh như vạn dặm sơn vực chạy qua đại thiên giới, nét đẹp núi non của đại thiên giới như thu hết vào đôi mày ấy, tuy dài nhưng vô cùng tương hợp với gương mặt, tuy mảnh nhưng không khiến nét đẹp kiêu sa kia thêm phần toan tính mưu mô, căn bản ngươi chỉ cần tiếp xúc với nữ tử này, nói chuyện với nàng ta vài câu, liền giống như đã rời vào muôn ngàn cái bẫy do ông trời sắp sẵn cho ngươi.
Đôi mắt sắc sảo thâm sâu, đồng tử mang một màu xanh lục tinh khiết như bảo thạch, ngươi muốn nét dụ hoặc như thế nào? Trong đôi mắt kia đều có đủ, ngươi muốn trước đôi mắt ấy làm ra toan tính bất lợi với chủ nhân của nó?, hẵn là ngươi gần như không có cơ hội làm được điều đó, trước khi ngươi kịp ra chiêu gì đấy, bản thân ngươi có thể đã bị lọt vào tính toán của người ta lúc nào không hay.
Sống mũi của nữ tử nọ vô cùng cao, trên đời này có bao nhiêu nét kiêu sa quyền quý, e là đều đã hội tụ đủ trên sống mũi cao sang thanh mảnh kia cả rồi, đôi môi của nữ tử nọ có một sức quyến rũ chết người, với một tỷ lệ cân xứng hoàn hảo, bờ môi trên hơi dài hơn môi dưới một chút, nơi hai vành môi chạm nhau tạo thành hai điểm tròn đặc trưng nơi khóe miệng, hai điểm tròn này nằm hơi chếch lên trên một chút, nó tạo cho người ta cảm giác như, dù là ở trạng thái bình thường, chủ nhân của đôi môi kia vẫn giống hệt đang cười đầy quyến rũ, cuốn hút.
Viền môi trên cực kỳ rõ ràng, ba điểm nhô nổi bậc tạo bởi nhân trung càng khiến cho bờ môi trên thêm phần sắc sảo, chiều dài khóe môi cực kỳ lý tưởng, dài vừa đúng bằng khoảng hở giữa đôi mắt phía trên, màu sắc tươi tắn hồng hào, lúc nào cũng mềm mại và bóng mượt như một quả bồ đào, chỉ cần khẽ nhếch lên một chút, ánh dương quan liền như muốn mờ đi.
Cuối cùng như để tô điểm nốt cho dung nhan tuyệt diễm ấy, tạo hóa đã khéo ban cho nữ tử nọ một chiếc cằm thon gọn, chiếc cằm nọ nối cùng bờ môi kiều diễm phía trên thành một cái gờ nhẹ cực kỳ nổi bậc, khi nhìn nghiêng cả chiếc cằm tinh tế ấy tạo thành hình một đường cong hoàn mỹ.
Những nét đẹp xuất chúng ấy hội tụ trên cùng một người, quả thực đã cấu thành một vẻ đẹp khiến thế gian chao đảo, người ta nói hồng nhan họa thủy, câu nói ấy dù áp dụng với Nhược Mộng hay nử tử kia đều không sai một chút nào, một người mang nét đẹp tinh tế xuất trần tựa tiên nữ, một người quyến rũ lãnh ngạo tựa đế cơ, dù là ai trong số họ cũng đều có thể khiến một đại anh hùng phải điêu đứng, một đại đế quốc phải rung chuyển.
Sau phút thất thần vì dung mạo cùng khí chất của nữ tử nọ, Hàn Thiên thoáng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt khẽ đảo sau lớp mặt nạ, Hàn Thiên quyết định sẽ vào thẳng vấn đề.
-ta biết cô vì sao mà muốn gặp ta?, cô hẵn cũng đoán được ta vì sao lại đến đây?, chúng ta đã đoán được ý đồ của nhau như thế, ta không nhất thiết phải vòng vo nữa.
-ngày đó ở đại lễ đính hôn tại diệt yên vương phủ, ngoài tất cả những khách nhân có mặt, lúc ấy còn có một đoàn hơn mười vũ cơ của xuân nguyệt lâu các người, ngay sau khi đoàn vũ cơ ấy rời đi, đám sát thủ kia lại xuất hiện, tất cả khách nhân hôm ấy đều không có vấn đề, mà pháp trận phòng thủ ở diệt yên vương phủ thì vô cùng ẩn mật, nếu không phải bên trong có nội ứng, bên ngoài sao có thể ngoại hợp, vừa hay dịch chuyển đúng đến chổ có khách nhân tụ tập đông đúc?.
-tất cả khách nhân đều vô can, cuối cùng người của xuân nguyệt lâu chính là đáng nghi nhất, nếu ta đã đoán ra sự tình này, tất biết xuân nguyệt lâu khó để yên cho ta, bất quá ta đã chọn đến đây, tất nhiên đều có chuẩn bị trước đường lùi, cô muốn gặp ta đến thế, vậy thì hãy thử nói vài lời xem sao?, ta thực sự muốn xem thử, xuân nguyệt lâu đối với chuyện này biện hộ thế nào?.
Nữ tử nọ rất bình tĩnh nghe Hàn Thiên nói, lúc tới đoạn về vũ cơ của xuân nguyệt lâu, hoa dung của nàng ta liền thoáng động nhẹ, bất quá trong suốt quá trình đều là một bộ dáng bình tĩnh khôn cùng, lúc Hàn Thiên vừa dứt lời, khóe môi nàng ta liền cười quyến rũ nói.
-phàm ở đời khi bàn chuyện công sự, hai bên hẵn đều phải chào hỏi nhau trước đi?, công tử nóng vội chụp cái mũ phản nghịch lên đầu xuân nguyệt lêu như thế, e là ta có nói gì cũng chẳng mảy may khiến ngươi xao động đi?.
Hàn Thiên thoáng cười khẩy đáp.
-được rồi vậy thử nói xem bản thân cô là ai?, bất quá đừng xưng là Khinh Phong hoa khôi, bởi vì ta biết cô không phải cô ta.
Nữ tử nọ liền thoáng cười đáp lễ, nàng ta cũng không cần giấu diếm, Hàn Thiên vừa dứt lời, bản thân đã thành thực đáp.
-ta tất nhiên không phải Khinh Phong, nàng ấy là tỳ nữ của ta mà thôi, tên thực của ta là Đông Phương Thái Ngọc, ta chính là chủ nhân của xuân nguyệt lâu này.
-vậy nếu ta đã xưng danh, thiết nghĩ công tử đây cũng nên nói ra danh tự của mình chứ nhỉ?.
Đông Phương Thái Ngọc, một cái tên vừa có nét quyền quý, vừa có nét kiều diễm tiềm tàng, quả thực rất hợp với nữ tử này, chẳng ngờ một người còn trẻ như thế lại là chủ nhân của Xuân Nguyệt Lâu.
Bất quá với dáng mạo và khí chất bậc này, không quá bất ngờ khi nàng ta lại có được vị trí cao đến vậy, chủ nhân của nơi nhiều Mỹ nữ nhất đế đô, chính là một tuyệt thế Mỹ nữ trên đời có một, thực sự là tạo hóa.
Hàn Thiên sau khi nghe Đông Phương Thái Ngọc nói xong, liền không vội không gấp mà bình tĩnh vòng tay nói.
-tại hạ chính là thiết diện đấu sĩ của đại đấu trường, cô nương đã biết danh tự cùng tiểu sử của ta, cần gì phải gặng hỏi rõ ràng?.
Ngoài dự đoán của Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc ban nãy vẫn còn rất hòa nhã, lúc này lại bất chợt tung ra một tấm lụa dài công kích thẳng tới trước mặt hắn, đòn vừa xuất, nàng ta đã nhanh chóng cười khẩy nói.
-ta đã xưng danh tự thật, công tử đây lại không hữu lễ đến thế, vẫn dùng thân phận giả định gạt người?.