Hàn Thiên Ký

Chương 232 - Là Do Cô Câu Dẫn Ta Trước.

Đông Phương Thái Ngọc quả thực như phỏng đoán của Hàn Thiên, mặc kệ ánh mắt phức tạp của hắn, nàng ta vô cùng tự nhiên bước vào hồ ngâm mình giữa phòng, một tuyệt đại mỹ nhân, không ngờ lại có thể phóng thoáng đến mức này?.

Đông Phương Thái Ngọc khiến Hàn Thiên hắn không thể hiểu nổi, rốt cuộc nàng ta thực sự là một tú cô trăng hoa nhất đế đô, hay thực chất là một nữ tử đầy mưu mô tính toán, có thể dùng nhanh sắc của bản thân, thao túng tâm can của vô số người?.

Chỉ thấy bóng dáng nàng ta uyển chuyển mị hoặc sau lớp bình phong, từng đường nét trên thể đều tinh tế hoàn mỹ, dù có làn khói sương từ trong hồ tắm kia phát ra, cùng một lớp bình phong che chắn, bóng dáng quyến rũ mỵ hoặc đó vẫn vô cùng chân thực, hoàn toàn lấn át hết mọi thứ xung quanh.

Chiếc váy ngoài được nàng ta rũ xuống, từng đường nét thon thả quyến rũ của vòng eo mị hoặc liền lộ ra sau tấm bình phong, dù ngồi ở bên ngoài cách hồ tắm ấy gần ba trượng, thế nhưng từng đường nét yêu dã kiều mỵ trên cơ thể Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên hắn đều có thể quan sát được rõ ràng.

Dù không thể tận mắt chứng kiến, thế nhưng cái này vừa hay lại còn kích thích hơn nhìn trực tiếp gấp nhiều lần, Đông Phương Thái Ngọc khéo chọn hoàn cảnh, chủ tâm khiến người nàng muốn nhắm vào thần hồn đảo loạn, nếu trong lòng dấy lên dục vọng, liền sẽ rơi vào bẫy của nàng.

Hàn Thiên hắn ở bên ngoài, nội tâm không ngừng đánh thót từng tràng, đồng điệu với từng món y phục mà Đông Phương Thái Ngọc trong này bỏ xuống, vũ khí, túi càn không, nội y, trâm cài tóc, từng món từng món đều ít nhiều khiến Hàn Thiên cảm xúc dân trào.

lúc chiếc yếm ngực cuối cùng được Đông Phương Thái Ngọc rũ bỏ, toàn bộ nét đẹp nhu mị kinh nhân của nàng ta đều được khắc họa hết lên tấm bình phong, đôi gò bồng đảo cao vút ngạo nhân, đôi tay tinh mỹ như tượng ngọc, kiều đồn căng tròn đầy nhựa sống, đôi chân thon thả tựa tiên đằng.

chỉ một hành động nhỏ của nàng đều mang đến những mỹ cảnh tuyệt trần, chỉ một cái giơ tay vén mái tóc xuông dài ấy, dao trì trên côn luân sơn của nữ oa nếu có, đều phải nghiêng người bái hạ, cái gì gọi là mỹ nữ?, nếu nói giản đơn thì chính là dung nhan tuyệt mỹ, vóc dáng ngạo nhân.

Mà hai thứ đó Đông Phương Thái Ngọc đều có đủ, trước vóc dáng của nàng, mọi nữ tử trên thế gian đều phải ghen tỵ, trước dung mạo của nàng, bọn họ chỉ có thể thầm trách lão thiên gia bất công, nhưng dù gì đi nữa, nét đẹp của một nữ nhân bao gồm rất nhiều loại.

Kiểu quyến rũ mị hoặc của Đông Phương Thái Ngọc chỉ là một trong số đó mà thôi, nữ tử bình phàm muốn phỏng theo kiểu xinh đẹp này cố nhiên là dễ nhất, bất quá dù có cố gắng thế nào, các nàng đều khó qua được Đông Phương Thái Ngọc, bởi vì nét quyến rũ mị hoặc của nàng ta là thiên sinh, nét đẹp thân thể cũng là thiên sinh, ngươi có thể có dung mạo quyến rũ như nàng ta, chưa chắc có được thân thể bá tuyệt thế gian của nàng ta, dù ngươi may mắn có được hai thứ đạt gần đến mức của nàng ta, thế thì khí chất kiều mị thấu xương của nàng ta cũng sẽ hạ gục ngươi phút chót.

Bởi thế mới nói, Đông Phương Thái Ngọc là một nữ tử trên đời có một, không ai có thể phỏng theo kiểu cách của nàng, không ai có thể vượt qua nàng nhờ nét quyến rũ mị hoặc cho được, nàng ta câu dẫn ngươi một cách kín đáo, nàng ta câu dẫn ngươi bằng một cách táo bạo, nàng ta câu dẫn ngươi nhưng ngươi biết nàng ta chẳng phải vì để ý ngươi, dù biết nàng ta chẳng để ý ngươi, nhưng ngươi vẫn sẽ tự nguyện đâm đầu chịu chết.

Đông Phương Thái Ngọc đã chứng tỏ, Câu dẫn bằng lừa dối và lời đường mật chỉ là hạ đẳng, đối với nàng ta, chưa cần dùng đến vật chất và quyền lực, chỉ một thứ giản đơn như chính bản thân nàng ta cũng khiến ngươi thần hồn điên đảo, nguyện bán cả linh hồn rồi.

Nàng ta có tiền, có quyền, có thiên phú, nàng ta có mọi thứ, dù ngươi may mắn được nàng câu dẫn, ngươi nên vui vẻ vì biết bản thân có giá trị để nàng chịu chơi đùa cùng ngươi một lần, dù biết bản thân chỉ là một món đồ chơi, ngươi cũng khó thoát, dù ngươi muốn bản thân không còn là một món đồ chơi, mà chân chính trở thành một cái gì đó cao quý hơn, một tên nô bộc trung thành chẳng hạn, rất có thể ngươi sẽ không bao giờ thực hiện được điều đó.

Hàn Thiên từng nhìn qua không biết bao nhiêu loại người, thế nhưng sâu trong ánh mắt của Đông Phương Thái Ngọc, hắn chỉ có thể thấy được sự cô tịch của một người ở vị trí cao, sự khát khao quyền lực lớn hơn tất thảy, sự quyết tâm nóng cháy, sự toan tính nhẫn nhịn, nàng ta chính là người làm đại sự, trong trái tim nàng ta sẽ không có chỗ cho những thứ như bằng hữu hay gia đình, càng không nói đến chuyện sẽ có nam nhân nào đủ khiến nàng rung động.

Không rõ nguyên nhân là vì sao, thế nhưng Hàn Thiên hắn rõ ràng cảm nhận được, Đông Phương Thái Ngọc dường như chưa từng thực sự tin vào ai cả, trong lòng nàng ta, có thể nàng ta có nữ tỳ thân tín, có hộ vệ thân tín, nhưng cái được hiểu là người thân tín, người mà nàng ta không muốn lợi dụng, không xem hư một quân cờ, sẵn sàng chia sẽ mọi bí mật của bản thân cho người nọ biết, có lẽ không có người như thế, hoặc ngay từ đầu, trong nhận thức của Đông Phương Thái Ngọc đã không có định nghĩa về một người như vậy.

Tiếp xúc với Đông Phương Thái Ngọc chưa lâu, nhưng Hàn Thiên có cảm tưởng, nàng ta dường như luôn tính toán trước mọi thứ, nàng ta hẹn hắn đến, ra tay thử sức hắn, thậm chí đến chuyện đưa hắn đến căn phòng này cũng là có chủ đích từ trước, không thể đoán định mọi thứ đều sẽ diễn ra như thế, giả dụ Hàn Thiên hắn không thể chống được sự liên thủ của nàng ta và viêm thần mãng.

Kết quả của hắn có thể sẽ rất khác, chất độc của viêm thần mãng dường như là một thế cờ, mà sự việc này cũng như một thế cờ, Đông Phương Thái Ngọc luôn tính toán, luôn nhắm vào những điểm mấu chốt, không thể đoán nàng ta sẽ đi những bước nào, chỉ biết là đến bản thân mình cũng được xem là một quân cờ, ván cờ này Đông Phương Thái Ngọc đã đánh đến mức xuất thần nhập hóa, quỷ thần khó lường.

Nàng ta ở sau bức bình phong tùy ý tắm rửa, Hàn Thiên bên ngoài chỉ cần dùng một tia thần niệm dò xét, toàn bộ xuân quan mỹ cảnh mà cả đời người khả dĩ chỉ cầu được nhìn ngắm một lần, tất cả đều sẽ ở trong tầm mắt của Hàn Thiên hắn, thế nhưng Hàn Thiên hắn không làm như thế.

Hắn không muốn dính sâu đến Đông Phương Thái Ngọc, hắn sợ bản thân không rút chân ra được, càng sợ đầu óc kinh nhân của Đông Phương Thái Ngọc sẽ dẫn hắn đến muôn nẻo tình thế éo le, nàng ta ở trong hồ tùy ý tắm rửa, hắn ở ngoài này bình thãn suy tư.

Tuy nhìn cả hai đều rất thong dong nhàn tản, nhưng sâu trong nội tâm cả hai, đều đang tính toán xem đối phương nghĩ gì, người nọ sẽ ra nước cờ gì tiếp theo?, còn bản thân sẽ ứng phó thế nào?, Hàn Thiên một khi để tâm đến bản thân Đông Phương Thái Ngọc hơn là mục tiêu của hắn, hắn ngay lập tức sẽ rơi vào thế hạ phong, có thể vạn kiếp bất phục.

Đông Phương Thái Ngọc thong thả tắm rửa hết nửa canh giờ, Hàn Thiên cũng bình tĩnh chờ nàng ta ngần ấy thời gian, rốt cuộc thân thể tuyệt mỹ kia cũng chịu rời khỏi hồ nước, từng bước di chuyển đều mị hoặc, từng bước di chuyển đều quyến rũ, thế nhưng trong những bước di chuyển ấy, Hàn Thiên thấy được sự chắc chắn và trầm tĩnh bên trong.

Đông Phương Thái Ngọc bước đến một cái giá treo quần áo, chậm rãi lấy một tấm khăn bông lau đi nước đọng trên cơ thể, tấm khăn nọ đi qua đôi gò bồng đảo căn tròn, qua kiều đồn săn chắc, qua đôi chân thon thả, cuối cùng là vùng bụng dưới bí ẩn hút hồn, chỉ một hành động này cũng tỏ ra nét mị hoặc kinh nhân, Đông Phương Thái Ngọc dường như đang khiến Hàn Thiên bối rối.

Bởi vì nếu hắn bối rối, nàng sẽ có ưu thế, chỉ cần hắn bối rối, nàng sẽ thấy vui, bởi vì nét lãnh ngạo vô tâm, như một ngọn núi mọc ngoài tam giới của hắn khiến nàng cảm thấy bị khiêu khích, chỉ có khiến hắn bối rối vì nàng, xung động vì nàng, Đông Phương Thái Ngọc nàng mới cảm thấy vừa ý.

Tùy tiện choàng một chiếc áo lụa quanh người, buộc lại đơn giản bằng vải bông quanh eo, Đông Phương Thái Ngọc chậm rãi bước ra khỏi tấm bình phong đầy mị hoặc.

Từng làn hương khí phảng phất, loáng thoáng có mùi hoa đào trong nước tắm, hòa cùng hương thơm ngọt ngào quyến rũ trên người Đông Phương Thái Ngọc phát ra, vừa hít vào một hơi, tâm can Hàn Thiên liền đảo loạn.

mái tóc tím dài yêu dã tùy ý vắt lên phía trước thân thể, trên đó còn loáng thoáng mấy cánh hoa đào hồng thắm, đôi chân ngọc tùy ý xỏ một đôi dép bông mềm, ánh mắt đầy mông lung thư thái, dù rất hút hồn nhưng vô cùng khó đoán, đôi môi khêu gợi tựa đường mật, toàn thân thể tỏ ra nét quyến rũ ngạo nhân.

Đông Phương Thái Ngọc quả thực chính là nữ tử mị hoặc nhất mà Hàn Thiên hắn từng biết, nàng ta tùy ý vận một chiếc áo choàng lụa quanh thân, tuy mỏng mà kín đáo, vừa đủ che hết xuân quang bên trong, nhưng lại mềm mại đến mức làm lộ ra toàn bộ những đường nét quyến rũ kinh nhân trên người nàng.

Luôn là như thế, nửa kín nửa hở, kích thích tính tò mò và muốn chinh phục của nam nhân, nếu Hàn Thiên hắn không đọc đi đọc lại hàng trăm lần bồ đề kinh cùng thanh tâm chú, có lẽ lúc này đây hắn đã dục hỏa công tâm, bị Đông Phương Thái Ngọc câu mất thần hồn.

Nhìn ánh mắt sâu hun hút của Hàn Thiên, vừa nghiêm nghị nhưng cũng giống như đang tự kiềm chế điều gì, Đông Phương Thái Ngọc khóe môi thoáng cười đầy thú vị, nàng ta chậm rãi đến một chiếc tủ nhỏ đựng đầy những chai thủy tinh chứa rượu bên trong, tùy hứng lấy ra một chai.

Kế đến lại kéo hộc tủ lấy thêm hai cái ly pha lê đầy mĩ lệ, bình đựng rượu và ly thưởng rượu thế này, Hàn Thiên chưa từng thấy qua, Đông Phương Thái Ngọc sau khi lấy xong rượu, bản thân liền ưu nhã đến ngồi cạnh Hàn Thiên trên chiếc ghế gấm dài.

Nàng ta vừa ngồi xuống, liền ưu nhã rót rượu ra ly, đó là một loại rượu màu hổ phách, vừa có màu hơi vàng, vừa trong như thủy tinh, Đông Phương Thái Ngọc rót rượu xong liền ưu nhã đưa cho Hàn Thiên một ly nói.

-sớm đã nghe danh rượu do Hàn công tử ủ là loại thượng phẩm nhất đế đô, ta cũng đã thử qua một vài lần, nồng độ vô cùng mạnh, hương vị vô cùng tinh tế, chỗ ta có một loại rượu cũng không tồi, tuy chẳng thể xo với rượu do công tử ủ, thế nhưng hương vị khác lạ, công tử có muốn thử qua?.

Ánh mắt Hàn Thiên thoáng máy động, không biết là có nên uống ly rượu trước mắt hay không?, sau một thoáng suy tính, hắn quyết định sẽ uống, bất quá rượu vào đến bụng sẽ dùng linh lực vây lại, tránh bị Đông Phương Thái Ngọc tính kế.

Vừa uống xong một ly, Hàn Thiên liền bình tĩnh nhận xét.

-rượu này tuy đắng chát, thế nhưng hương vị nồng nàng, hơi rượu nóng rực như liệt hỏa, quả thực thích hợp khi dùng để giải ưu, là một loại rượu tốt.

Đông Phương Thái Ngọc thấy Hàn Thiên khen tặng, liền cười mị hoặc tiếp.

-nếu vậy mời Hàn công tử cùng ta uống thêm vài ly, nơi lầu các cô tịch này, quả thực không có nhiều người biết bình phẩm trân tửu như Hàn công tử.

Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền đưa thêm một ly khác đến trước mặt Hàn Thiên, lần này Hàn Thiên không trực tiếp nhận lấy, mà đột ngột nắm lấy cổ tay mềm mại của Đông Phương Thái Ngọc hỏi.

-cô nhiều lần câu kéo thời gian, không muốn trực tiếp đối chất với Hàn mỗ, rốt cuộc là đang có ý gì?.

Đông Phương Thái Ngọc thấy Hàn Thiên trên mặt thoáng có nét nóng vội, bản thân liền cười vô tội nói.

-Hàn công tử vội vả gì chứ?, dù gì đến cũng đã đế rồi, công tử không phải lấy lý do đến xuân nguyệt lâu uống rượu hoa sao?, bây giờ rượu cũng có, mà hoa lại cũng là một đóa hoa không hề tầm thường là ta bồi tiếp công tử, cớ gì không uống thêm vài ly, còn chuyện chính sự nhàm chán ấy, chúng ta cứ từ từ mà nói sau vậy, công tử không uống cùng ta thêm vài ly, vậy ta liền không muốn nói chuyện chính sự với ngài nữa, đi hay ở, tùy ngài quyết định!.

Hàn Thiên đến bực mình với nữ nhân khó chiều này, hắn cầm lấy ly rượu, trực tiếp một hơi uống cạn, Đông Phương Thái Ngọc liền khen hắn hảo tửu lượng, lại rót cho hắn thêm một ly, rượu qua mấy tuần, ánh mắt Hàn Thiên liền có chút mông lung.

Cảm thấy Hàn Thiên đã hơi khác, Đông Phương Thái Ngọc liên tỏ nét mị hoặc hỏi.

-Hàn công tử, ngài thấy ta có đẹp không?, xo với Thiên Mộng đế cơ lại thế nào?.

Hàn Thiên thoáng tỏ ra ngơ ngác, hắn thoáng lắc đầu vài cái cho tĩnh táo, lại như chực bị say rượu mơ màng hỏi.

-cô nói cái gì?, sao ta cảm thấy người mình nóng vậy?.

Khóe môi Đông Phương Thái Ngọc thoáng cười mỉm, nàng ta nhích lại gần Hàn Thiên thêm một chút, gương mặt xinh đẹp kinh nhân hướng đến trước Hàn Thiên nửa thước hỏi.

-nếu ta đồng ý hầu cận công tử một đêm, liệu ngài có bỏ qua cho xuân nguyệt lâu chúng ta lần này?.

Cảm thấy hơi thở của Hàn Thiên đã gấp lên trông thấy, gương mặt cũng đỏ hơn bình thường rất nhiều, Đông Phương Thái Ngọc khóe môi thoáng cười mỉm, lạc thiên hoang rốt cuộc cũng có tác dụng, loại xuân dược đặc thù này, đám nữ nhân trong xuân nguyệt lâu vô cùng ưa dùng, vừa không mùi không vị, vừa có tác dụng với cả võ tông cường giả, Hàn Thiên hắn đã trúng phải liều lượng gấp ba bốn lần người thường, lại có tuyệt đại mỹ nữ thiên kiều bá mị câu dẫn trước mắt, dù hắn là đạo tổ chuyển sinh, phật đà giáng thế, e là cũng không thể nào cầm lòng được.

Quả nhiên Hàn Thiên thần trí mơ màng đã bất ngờ vung tay, định kéo Đông Phương Thái Ngọc trước mặt vào lòng, bất quá nàng ta như dự trù từ trước, rất nhanh đã linh hoạt tránh thoát, nhưng điều làm Đông Phương Thái Ngọc không ngờ đến chính là nàng vừa lui ra, một luồn hấp lực vô hình liền bất chợt kéo nàng về phía trước.

Thoáng cái cánh tay tưởng như đã bắt hụt của Hàn Thiên liền nắm trúng vai nàng, một luồn đại lực không thể phản kháng kéo Đông Phương Thái Ngọc vào vòng tay rộng lớn của Hàn Thiên, nàng còn chưa kịp định thần, Hàn Thiên đã vung tay đánh tét một cái không nhẹ vào bờ mông căn tròn săn chắc phía sau.

Xúc cảm dạt dào tràn lên thức hải, bất quá Hàn Thiên vẫn giống hệt như lúc thanh tĩnh bình thường nói.

-đây coi như là chút giáo huấn vì dám hạ xuân dược với ta, cô không biết ta kiếm sống bằng nghề gì sao?, còn dám dùng loại xuân dược như lạc thiên hoang câu dẫn ta?, nhìn cô xinh đẹp động tâm can như thế, ta quả thực đã có ý muốn phạm tội một lần đấy!.

Bất ngờ bị Hàn Thiên kéo vào lòng, kiều đồn lại bất ngờ bị hắn đánh yêu một cái, nội tâm Đông Phương Thái Ngọc thoáng xáo động trăm đường, trong thoáng chốc nàng như mất hết phương hướng, đây là thế nào?, tại sao một người tự tin tâm cảnh vững vàng như nàng lại bị mất phương hướng?.

Hàn Thiên hắn lại dám đánh vào mông nàng?, mười mấy năm qua chưa từng có kẻ nào làm phi lễ với nàng như thế!, nàng muốn giết tên này, không phải bắt trói hắn vào thiên trụ, cho hắn uống trăm loại xuân dược, sau đó lại để hàng trăm mỹ nữ câu dẫn hắn, khiến hắn dục hỏa công tâm mà chết.

Đông Phương Thái Ngọc cơ thể thoáng động, rất nhanh đã định dùng lực thoát khỏi người Hàn Thiên, bất quá sức lực của nàng làm sao chống nổi Hàn Thiên?, dù rất cố gắng nhưng bản thân vẫn bị hắn giữ chặc bên người, đôi gò bồng đảo ngạo nhân dán sát vào thân thể tráng kiện hữu lực của hắn.

Xúc cảm mỹ diệu từ thân thể mềm mại của Đông Phương Thái Ngọc làm Hàn Thiên thoát thất thần, cánh tay đang đặt trên lưng nàng, thoáng vuốt ve vòng eo thon thả tinh mĩ phía dưới một lần, kế đến Hàn Thiên rốt cuộc cũng buôn lỏng trói buộc, thả cho Đông Phương Thái Ngọc rời đi.

trừ ra độ nguy hiễm, nữ tử này vẫn là một vưu vật trời sinh, Hàn Thiên hắn nếu còn lưu luyến mĩ cảm từ nàng, hắn rất có thể sẽ thực sự không kìm lòng được mà đè nàng xuống, lúc đó nhất định sẽ là đại họa khôn lường.

bản thân bất ngờ được phóng thích, Đông Phương Thái Ngọc thoáng dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Hàn Thiên, bất quá nàng rất nhanh đã đổi sang nét quyến rũ mị hoặc nói.

-thực ra ngươi cũng có thể giả vờ bị trúng xuân dược, ta cũng sẽ giả vờ phối hợp cùng ngươi, chúng ta có thể sẽ có một kỷ niệm mỹ diệu, mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm của cả hai không chừng?.

Bình Luận (0)
Comment