Hàn Thiên vừa dứt lời Lưu Mộ đi phía sau liền tỏ nét bất ngờ không thôi, bởi lẽ lần đó do thám xuân nguyệt lâu, người muốn gặp Hàn Thiên hắn chính là Kinh Phong hoa khôi, mà nữ tử váy hồng cánh sen kia đích thị là Kinh Phong hoa khôi không sai.
Tuy Lưu Mộ hắn không biết, nữ tử vận áo dài đỏ có vóc dáng cùng khí chất khoáng thế cổ kim đi bên cạnh Kinh Phong là ai, bất quá Hàn Thiên đã được gặp Kinh Phong một lần, thái độ lúc trở ra của hắn cũng không có gì quá đặc biệt, thế thì vì cái gì mà Hàn Thiên hắn lúc này lại có thái độ lạ lẫm như thế?, chẳng lẽ lần đó giữa hắn và vị hoa khôi này đã xảy ra chuyện gì đấy mà đến giờ , đã khiến Hàn Thiên hắn muốn tránh mặt người ta?.
Hàn Thiên hắn quả thực thu hút không ít đào hoa, gặp lúc tuổi trẻ khí thịnh, trong cuộc sống lại có không ít mối ưu tư, Lưu Mộ dù là bằng hữu thâm giao với hắn, cũng không nhịn được mà có những suy nghĩ lang mang, hắn quả thực nghĩ qua, Hàn Thiên ngày đó không chừng đã động tay động chân với nữ tử nhà người ta, đến giờ người ta đến tìm, hắn lại chột dạ, rồi giả bộ không quen mà đuổi khéo đây.
Đối với vấn đề này, biểu hiện của những người khác cũng là một bộ dạng mờ mịt, bọn họ đều biết thân phận của hai người kia, ít nhất thì họ cũng nghĩ thế, chỉ là bọn họ không hiểu, Hàn Thiên đến chào cũng không cần chào, nhìn cũng không cần nhìn, cứ như không nghe không thấy, trực tiếp một đường từ chối người ta từ ngàn dặm.
Theo tính cách thường ngày của Hàn Thiên hắn, dù cho bách tính phàm nhân thông thường hắn cũng rất lễ độ tiếp đãi, đằng này hai mỹ nữ khoáng thế kinh thiên đến bái phỏng, chưa nói đến Đông Phương Thái Ngọc chỉ dùng dáng vóc cùng điệu bộ cữ chỉ, đã khiến chúng nhân khắp chốn điên đảo, chỉ riêng Kinh Phong cũng là mỹ nữ mà cả đế đô, chín phần mười nam tử đều truy cầu còn không được, vậy mà Hàn Thiên hắn từ nãy đến giờ đều là một bộ dáng không nghe không hỏi.
Lẽ nào Hàn Thiên hắn không thích mỹ nữ???, cái này lại không đúng, hắn rõ ràng xem trọng Nhược Mộng hơn tất thảy những bằng hữu, cùng hồng nhan tri kỹ khác, nếu nói hắn không thích mỹ nữ, chi bằng nói hắn đặc biệt kiêng kỵ hai người kia thì có vẻ đúng hơn.
Huyền Minh đế sau thoáng trầm tư, cũng chợt trở giọng hòa hoãn nói.
-hai vì kỳ nữ đây quả thực không phải người xa lạ gì, bọn họ đều đến từ xuân nguyệt lâu, một người là Kinh Phong hoa khôi, người đứng đầu trong tứ đại hoa khôi ở trong lâu, ở hoàng thành cũng là đại mỹ nữ có tiếng tăm không nhỏ.
-người còn lại là Đông Phương Thái Ngọc, cháu gái của người đứng đầu xuân nguyệt lâu, sớm nghe đồn tài mạo cùng nhan sắc của nàng còn siêu phàm xuất chúng hơn cả tứ đại hoa khôi cộng lại, thế nhưng bình thường đều sẽ ẩn cư ở trong lâu, không ngờ hôm nay xuất động, chỉ dùng dáng vóc cùng cữ chỉ đã tạo được khí thế kinh tâm động phách đến mức này, ngay cả bản đế cũng không nhịn được mà phải công nhận, lời đồn kia vốn chẳng sai, thậm chí còn muốn không đủ để miêu tả đúng về tài mạo của Thái Ngọc tiểu thư đây.
Sau khi tán thưởng Đông Phương Thái Ngọc một hồi, cảm thấy ánh mắt của nàng sau những tấm ngọc phiến đã hiện nét thiếu kiên nhẫn, như thể đang cảm thấy Huyền Minh đế ông ta chưa nói đúng chủ đề chính, Huyền Minh đế vì chiều lòng mỹ nữ, cũng chỉnh giọng nghiêm trang hơn nói.
-xuân nguyệt lâu vốn cũng không phải xa lạ với hoàng thất Thái Văn ta, từ rất lâu rồi, vũ cơ cùng một phần cung nữ cấp cao trong hoàng triều, đều là do Xuân Nguyệt lâu đào tạo cho hoàng thất chúng ta, vũ cơ của xuân nguyệt lâu đào tạo, kỹ nghệ có thể coi là bậc nhất, ngay cả người đi ra từ nhạc viện của hoàn thất chúng ta, cũng không thể xuất sắc bằng các nàng.
-cung nữ của xuân nguyệt lâu đào tạo biết tiến biết lùi, rất hiểu cách quan sát thái độ của chủ tử mà làm việc, hơn nữa lễ nghi đều tuân thủ vô cùng nghiêm cẩn, vô cùng được việc, xo với cung nữ từ lễ bộ đi ra lại càng xuất sắc hơn một phần.
-lần này hai vị kỳ nữ của xuân nguyệt lâu chính là vì quan tâm đến nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất như Hàn Thiên cậu, muốn gặp qua một lần nên mới nhờ vã hoàng triều ta làm người dẫn đạo, người ta đến là có ý giao hảo, Hàn Thiên cậu tuyệt đối đừng vì xuất thân của họ mà làm ra nét xa cách như thế!.
Huyền Minh đế nói dứt lời, lại thầm quan sát ý tứ của Hàn Thiên, cảm thấy ánh mắt hắn vẫn là nét kiêng dè cùng không mấy hứng thú, trong lòng Huyền Minh đế đã sớm bất mãn chửi thầm “mả cha ngươi tên tiểu tử oắt con này!, bản đế nói muốn gãy lưỡi, ngươi rốt cuộc là không nể mặt bản đế?, hay kỳ thị thân phận của người ta?, thái độ vẫn còn xa lạ đến như vậy?, người ta là thiên chi mỹ nữ, phàm giới hiếm có ai xánh bằng, trên trời có thể cũng khó kiếm được người đồng cân đồng lạng, ngươi không nhìn tới, bản đế liền tìm mọi cách thu về, ngươi thái độ một chút nữa lại càng hay, bản đế sớm không vừa mắt ngươi từ lâu rồi”.
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng khi nhìn lại ánh mắt có phần thiếu kiên nhẫn của Đông Phương Thái Ngọc, Huyền Minh đế liền không nhịn được mà cố trấn định long nhan tiếp.
-Hàn Thiên ngươi tuyệt đối đừng vì thân phận của hai vì kỳ nữ đây mà có khúc mắt, xuân nguyệt lâu dù kinh doang nhờ mua phấn bán hương, thế nhưng đấy chỉ là một phần nhân sự cấp thấp của họ mà thôi, những người đặc biệt ở vị trí cao, tất nhiên không thể đánh đồng với những nhân sự phổ thông kia.
-hai vị kỳ nữ đây chính là trường hợp như thế, nói thực tế thì bọn họ thủ thân như ngọc, hoàn toàn không kém gì tiểu thư khuê các bình thường, cái này ở đế đô là chuyện hiễn nhiên, nếu không tin ngươi có thể hỏi Bá Nhiên tướng quân, chính thê của hắn hiện tại cũng từng là hoa khôi của xuân nguyệt lâu.
Huyền Minh đế thì nói đến thất điên bát đảo, mục đích chỉ là để Hàn Thiên tin tưởng đám Kinh Phong có quan hệ gần gũi với hoàn triều, đủ sức khiến hoàn triều dẫn đạo cho họ bái phỏng Hàn Thiên hắn, thậm chí Huyền Minh đế còn không tiết nước bọt, đính chính cho Hàn Thiên hắn không biết bao nhiêu lần về tiết hạnh của đám người Kinh Phong, mục đích chỉ để hắn ưng thuận cho hai người này vào cùng.
Huyền Minh đế đã khổ công lấy lòng mỹ nữ như thế, Hàn Thiên hắn lại cảm thấy lo lắng thay cho ông ta, có đôi khi cái gì quá tốt thường đều có mặt trái của nó, như trường hợp của Đông Phương Thái Ngọc, hoàn thất dùng người của nàng ta thì khen ngợi hết lời, liệu có nghĩ đến ngày nào đó, bọn họ sẽ bị những người kia quay lưng làm ra chuyện bất lợi đối với bản thân?.
Không nén được tiếng thở dài, Hàn Thiên lãnh đạm nói.
-thôi vậy…nếu hoàng đế bệ hạ đã nói thế, ta sao có thể không nể mặt, không để hai vị tiểu thư đây cùng vào?.
Hàn Thiên vưa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng cất tiếng cười nhu mị đến tận xương nói
-ta không hiểu tại sao Hàn công tử rõ ràng quen biết chúng ta, lại cứ giả vờ như không biết, có lẽ định kiến của công tử với nữ tử sống tại thanh lâu chúng ta quá sâu, lúc hứng thú có thể ẩn danh đến uống rượu tìm niềm vui, thế nhưng bình thường lại không muốn quan minh chính đại tiếp đón chúng ta.
-hành động của công tử quả thực khiến chúng ta rất buồn, thế nhưng biết sao được, chúng ta chỉ là phận nữ nhi nhỏ bé, Hàn công tử lại là anh hùng hào kiệt đương thời, dù người có không xem trọng chúng ta, chúng ta ngoài dằng lòng cam phận ra, thì còn làm được gì khác nữa đâu chứ?.
-nếu công tử thực sự vì lời của hoàng đế bệ hạ mà mà miễn cưỡng tiếp đãi chúng ta, chúng ta quả là không nên ép buộc ngài rồi, hiện tại chúng ta sẽ rời đi để ngài được toại ý.
Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền chậm rãi xoay người, ý tứ dường như là đang muốn cùng Kinh Phong rời đi lập tức, người ở gần đó bao gồm cả hoàng thất Thái Văn lẫn đám Chung Ly, thậm chí là những người hữu tâm đang đứng quan khán từ xa đều nhìn Hàn Thiên âm thầm bàn tán.
Đông Phương Thái Ngọc quả thực cơ trí vô cùng, lúc Hàn Thiên gặp nàng ta, nàng ta chính là một bộ dáng cao cao tại thượng, không xem ai vào mắt, đùng một cái liền có thể đổi thành bộ dáng yểu điệu thục nữ, nhu mị hữu lễ, Hàn Thiên phút chốc đã bị nàng ta đưa vào thế bội bạc vô tình.
Lúc cần thiết liền tìm đến, lúc không cần liền tỏ ra không quen, người ta dù là nữ tử trú ở thanh lâu, nhưng danh tiết trong sạch, hơn nữa dáng vóc dung nhan đều là trên đời có một, không ai bì kịp, Hàn Thiên ngươi lúc hữu tâm liền đùa cợt tiếp cận người ta, không cần liền chẳng ngó ngàng tới, quả thực vô tình hết sức.
Trong phút chốc Đông Phương Thái Ngọc đã đưa bản thân vào thế yếu nhân, còn Hàn Thiên liền trở thành kẻ vô lý, nàng ta là mỹ nhân như hoa như ngọc, nói năng lại câu dẫn mị hoặc, cần ưu tư có ưu tư, cần nhu mì có nhu mì, lời nói ngọt tựa rót mật vào tai, khó trách khiến dân tình dậy sóng.
Hàn Thiên hắn hiện tại quả thực đã rơi vào tính toán của Đông Phương Thái Ngọc, tiến thoái lưỡng nan, nét mặt thoáng giật giật vài cái, hắn không ngờ cũng có ngày bản thân bị một nữ tử trêu cợt, đến mức khó nói nên lời thế này?.
Phủ nhận những gì nàng ta nói ư???, hắn có từng đến xuân nguyệt lâu hay chưa???, cái này nhìn nét mặt nghi ngờ của Lưu Mộ liền biết, hắn hẳn đang suy nghĩ, Hàn Thiên lần đó là đi điều tra thật, hay là thường xuyên đến xuân nguyệt lâu, nhưng chỉ giả vờ nói dối lừa gạt hắn?.
Dùng vũ lực đuổi nàng ta đi ư???, Hàn Thiên hắn hiện tại quả thực có năng lực đó, nhưng rồi mặt mũi hắn lại để đi đâu???, đường đường là một đại nam nhân, lại dùng vũ lực với nữ tử như hoa như ngọc thế kia, chỉ vì nàng ta là mối quan hệ mà bản thân muốn giấu giếm, trước làm quen, sau vạch ra ranh giới, cuối cùng còn dùng đến vũ lực với người ta, vai ác nhân xấu tính nhất cũng chỉ cỡ Hàn Thiên hắn là cùng…ít nhất thì đa phần người ở đây đều nghĩ thế.
Đến mức mà Huyền Minh đế sau khi nghe lời Đông Phương Thái Ngọc nói, nét mặt liền có chút bất bình hướng Hàn Thiên chất vấn.
-ngươi quả thực có quen biết hai vì kỳ nữ này?, nhưng vì tị hiềm thân phận của họ nên giả không quen sao?, nếu sự tình đúng là như vậy, trẫm đây vô cùng thất vọng về ngươi.
Người có thể coi là hảo bằng hữu của Hàn Thiên là Lưu Mộ, cũng bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngại, Ám Dạ thì giống như đang muốn “luận đạo” với Hàn Thiên hắn một cách nhiệt tình trông thấy, đám tiền bối như diệt yên vương gia, cùng Chung Ly Lý Siêu, mặt ai nấy đều giống như kiểu “lão phu hiểu hết mà, thiếu niên trẻ tuổi ai lại chẳng có những bồng bột nhất thời?, chuyện của các ngươi lão phu giả vờ không lý đến là được?”
Hàn Thiên cảm thấy thế giới như đang quay lưng với hắn, ngay cả Túc Chi cũng chu môi nhăn mặt như đang trách cứ hắn, hắn là người vô lý làm càn sao?, còn Đông Phương Thái Ngọc lại là yếu nhân?, Huyền Minh đế bênh vực cô ta ra mặt, không biết chừng có ngày, giang sơn tít tắp của dòng dõi nhà lão, đều bị nữ tử kia chi phối hệt như lão bây giờ không hay.
Khóe môi khẽ cười nhạt một tiếng, Hàn Thiên bình thản nhìn Đông Phương Thái Ngọc nói.
-ta là người như thế nào?, xưa nay ta không quản người khác nghĩ về điều đó ra sao?, hiện cô muốn vào thì vào, không vào thì cứ về nơi của cô, Hàn Thiên ta không cần thiết phải nhiều lời với cô để thêm rắc rối.
Nói đoạn Hàn Thiên liền quay người đi thẳng vào trong, Đông Phương Thái Ngọc cơ trí bực nào kia chứ?, đối với nàng ta, càng nói nhiều sẽ càng lộ ra sơ hở, bây giờ chỉ là mấy lời nghi hoặc không đầu chả đuôi, chẳng ra hệ thống gì, người ta nói vài ngày liền quên mất, Hàn Thiên hắn nếu càng bị kéo vào vụ này, thì càng lún càng sâu, im lặng để mọi thứ tự trôi đi mới là khôn ngoan nhất.
Nào ngờ Hàn Thiên hắn vừa đi được mấy bước, Đông Phương Thái Ngọc ở phía sau đã bất ngờ đổi giọng giận dỗi nói.
-đã làm ra chuyện như thế với người ta, còn muốn không chịu trách nhiệm ư?, huynh thích chơi trò trước nóng sau lạnh, làm ra chuyện phi lễ với người ta rồi trốn tránh không gặp, thế thì hôm nay ta nhất định phải đến nhà huynh làm cho ra lẽ!.
Toàn trường ai nấy đều lặng thinh, người này nghĩ kiểu này, người kia nghĩ kiểu khác, chẳng ai giống ai, thế nhưng chung quy lại thì mầm mống nghi ngờ đã được Đông Phương Thái Ngọc gieo vào lòng người ngày càng sâu.
Hàn Thiên hai vai run nhẹ mấy cái, chẳng ai hiểu được là hiện tại, hắn đang phải dồn hết bao nhiêu phần định lực trong đời, để kìm chế bản thân không bay ra trói gô nữ tử quái gở kia lại, rồi trả về xuân nguyệt lâu, nàng ta rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?.
Muốn kéo Hàn Thiên hắn xuống nước ư?, nàng ta không thiếu nhan sắc, không thiếu quyền lực, không thiếu tiền tài, chỉ cần mở lời một tiếng, nam nhân tự ý đề thân để nàng ta đùa cợt, có thể kéo cả hàng dài từ đầu đến cuối hoàng thành, cần quái gì phải đem một kẻ chỉ muốn an ổn sống qua ngày như Hàn Thiên hắn ra định tội?
Nàng ta làm như thế, người ta nói Hàn Thiên hắn là kẻ phong lưu cũng thôi đi, nghĩ ngược lại, hắn có thể tạm coi đó là một điểm đáng kiêu ngạo để tự an ủi, nhưng còn nàng ta thì sao?, dang tiết của nữ tử, há có thể đem ra làm trò đùa?, huống hồ hôm nay có đông người ở đây như thế, chuyện này chẳng sớm thì muộn cũng đồn khắp hoàng thành, cháu gái của người đứng đầu xuân nguyệt lâu ư?, trước giờ Hàn Thiên hắn chưa từng nghe thấy.
Nàng ta dám xuất đầu lộ diện, tương lai tất khó thoát cái thân phận này, cứ để tạm đấy, ngày sau Hàn Thiên hắn tất nghĩ cách vạch trần nàng ta, hiện tại hắn càng biện hộ, tất sẽ càng chứng minh bản thân có bóng ma trong lòng, dù bực dọc thế nào cũng phải nhịn, nam nhân không sợ chịu thiệt trước nữ nhân, nhất là nữ nhân càng xinh đẹp bất phàm, nàng ta có điều kiện cao như thế, lại không quan tâm đến mặt mũi, Hàn Thiên hắn lại sợ cái gì?
Nghĩ đoạn Hàn Thiên liền chậm rãi đi thẳng, điệu bộ như hoàn toàn không đem lời Đông Phương Thái Ngọc nói để ở trong lòng, đám người Lưu Mộ ai nấy trên mặt đều có nét nghi ngại, riêng Huyền Minh đế lúc nhìn Hàn Thiên, sự bất mãn còn hiện rõ lên trên mặt, Nhược Mộng cũng thế, Đông Phương Thái Ngọc cũng vậy, tại sao những nữ tử đặc biệt như tiên thiên thần nữ này, lại cứ có những mối quan hệ mập mờ với tên khốn Hàn Thiên này?, trừ thiên phú cùng diện mạo ra, hắn còn cái gì tốt?.
Dù nghĩ gì đi nữa thì vào cũng phải vào, tiểu sự nhỏ nhặt này nhìn thì đáng lưu tâm đấy, thế nhưng không phải là chuyện gì to tát, đó còn là chuyện riêng của người ta, cố đào bới cũng không được, chỉ có thể tùy thời nghe ngóng mà thôi.
Cứ thế một hồi náo loạn ở trước cổng trang viên của Hàn Thiên cũng tan hết, Hàn Thiên bình thản đi vào trong mà lòng vẫn còn hậm hực, cảm nhận được Đông Phương Thái Ngọc quả nhiên vẫn không buôn tha cho hắn, hiện tại ánh mắt đang hiện nét đắc ý cùng Kinh Phong đi vào trang viên của hắn, quá bức bối, Hàn Thiên đã không nhịn được mà truyền âm cho nàng ta nói.
-cháu gái của người đứng đầu xuân nguyệt lâu nữa cơ đấy?, hẵn lão thái bà đó cũng là bù nhìn do cô dựng lên nhỉ?.
Động phương thái ngọc phía sau ánh mắt khẽ cong lên một đường, diện mạo nàng ta hẵn là đang rất đắc ý sau những tấm ngọc phiến rộng bản kia, cảm thấy ngữ khí của Hàn Thiên có chút mất bình tĩnh, nàng ta liền cười bí hiễm truyền âm đáp.
-quả đúng như thế thì đã sao?, thế cục hiện tại, dù Hàn công tử có nói gì, tất cả cũng đều chỉ nghĩ ngươi dựng chuyện để đuổi khéo ta đi mà thôi, làm không ổn có thể khiến danh tiếng của ngươi ngoài hai chữ phong lưu, còn thêm vào hai chữ bội bạc nữa đấy.
Đến nước này, Hàn Thiên hắn cũng chẳng còn lời gì để nói với Đông Phương Thái Ngọc cho vừa, gọi nàng ta là yêu nữ thích gây họa cho nhân gian?, xo ra vẫn còn nhẹ nhàng gớm, Hàn Thiên hắn trước sau đều không muốn dính đến nàng ta, thế mà chẳng hiểu sao nàng ta vẫn không bỏ qua cho hắn, trong lòng có phần bực dọc, Hàn Thiên hơi gằng giọng truyền âm hỏi.
-cô rốt cuộc muốn gì ở ta?, ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không cảm thấy mình có điểm nào hữu dụng đối với cô, còn nữa, ta đã đắc tội cô đến mức không đội trời chung hay gì à?, tại sao cứ nhất mực muốn quấy nhiễu cuộc sống của ta thì mới được?.
Hàn Thiên nói dứt câu, liền âm thầm dùng thần niệm quan sát Đông Phương Thái Ngọc, bất quá nàng ta dường như cũng đoán ra được nước đi này của hắn, ngọc phiến khẽ xếp lại đôi chút, một nụ cười bí hiểm được nàng khẽ thể hiện, thoáng chốc thức hải Hàn Thiên vang lên một giọng đầy quỷ mị, dụ hoặc.
-có hữu dụng hay không? chẳng nhất thiết phải xem ở hiện tại?, còn ngươi có đắc tội với ta hay không ư?, tự ngươi hãy chất vấn lại bản thân đi?, dám phi lễ với ta, giờ lại giả bộ không biết?, Đông Phương Thái Ngọc ta xưa nay chưa chịu thiệt như thế bao giờ? muốn ta bỏ qua cho ngươi?, trừ phi tự cởi đồ giơ mông cho ta đánh lại mấy cái, còn không ngươi cứ từ từ chờ sự trả đũa của ta đi!.