Hàn Thiên Ký

Chương 248 - Đi Đâu Cũng Gặp.

Hàn Thiên thoáng dùng thần niệm cảm ứng qua tên thị vệ nọ một lượt, người ở đại đấu trường quả thực không có kẻ tầm thường, hoặc giả không có kẻ bình thường nào lại được đại đấu trường nhận vào làm hộ vệ.

Tên thanh niên nom chừng mới hai tám hai chín này không ngờ vậy mà đã có thực lực võ tông sơ tầng, những kẽ đi theo hắn có tầm mười người cũng đều có thực lực đại võ sư đỉnh phong, thực lực này đủ để đàn áp những đấu sĩ tầm trung có tư tưởng chống đối đại đấu trường, hơn nữa Hàn Thiên hắn tin tưởng, tên thanh niên này chỉ là một trong những hộ vệ có thực lực tầm trung ở đại đấu trường này mà thôi, nếu muốn lợi hại hơn nữa thì có lẽ vẫn còn.

Bất quá mặc kệ tên này còn trẻ đã đạt được thực lực võ tông, trong mắt Hàn Thiên hắn hiện tại, lời nói của võ tông cũng đã chẳng còn chút uy hiếp nào, dám cản đường hắn, hắn cũng không ngại động thủ dạy dỗ một chút, nghĩ đoạn Hàn Thiên liền lạnh giọng nói.

-ta cảnh báo thêm một lần nữa, tránh đường ra, hoặc hôm nay sẽ có người chết chứ không phải là yêu thú.

Tên thanh niên này có vẻ như làm hộ vệ lâu năm ở đại đấu trường, cũng chưa từng gặp qua đấu sĩ nào dám lên giọng uy hiếp hắn như thế, vậy nên lúc này vẫn còn khá bất ngờ, lúc hắn định thần lại, Hàn Thiên đã lách người đi ra phía sau được gần một trượng.

Quá tức giận gã hộ vệ nọ đột ngột triệu hoán một thanh trường mâu màu bạc rồi chỉ tới chỗ Hàn Thiên quát.

-rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?, thiết diện ngươi có lẽ là được tôn sùng quá lâu nên quên mất bản thân ngươi là ai rồi?, xo với cường giả ở đại đấu trường, ngươi chả là cái đinh gì cả, một luyện thể giả vừa đột phá thần thông kỳ, ở đại đấu trường ta không thiếu.

-hôm nay để Vương Liệt ta dạy ngươi cách tôn trọng cao tầng đại đấu trường một chút, ý muốn của họ, ngươi chính là không thể làm trái.

Nói đoạn Vương Liệt liền ngay tức khắc vung mâu đâm tới, ý đồ ép Hàn Thiên quay lại sân đấu.

Thế công của võ tông quả nhiên không tầm thường, vừa ra tay đã dùng thêm giới vực phù trợ, uy lực công kích khiến gió xoáy cuộn trào, mâu còn cách mục tiêu một trượng, nhưng khí kình tạo thành từ giới vực đã ngay lập tức tiếp cận như muốn đả thương mục tiêu từ lâu.

Hàn Thiên không ngờ Vương Liệt dám động thủ thật, đại đấu trường chẳng lẽ thực sự như hắn nói, luôn đặt ý chỉ của đám cao tầng lên hàng đầu, những đấu sĩ dám làm trái liền có thể trực tiếp sữ dụng vũ lực cưỡng chế thực hiện theo quy tắc?.

Nếu vậy chỗ này Hàn Thiên hắn cũng chẳng cần đến lần nữa rồi, hôm nay hắn có trảm Vương Liệt ở đây, thì cũng là vì gã dám khiêu khích hắn trước.

Ý niệm vừa động, tam độc thương đã xuất hiện nơi tay, Hàn Thiên hắn nếu chỉ là một luyện thể giả thần thông kỳ mới đột phá, tất nhiên có thể để tên võ tông kia không đặt vào mắt, bất quá ngoài tu vi luyện thể, Hàn Thiên hắn còn là tu tiên giả, thực lực của hắn không thể chiếu theo lẽ thường, Vương Liệt dám động vào hắn, hắn tất nhiên không ngại cho gã nếm thử vài đòn, để xem rốt cuộc ai mới là kẻ không để ai vào mắt?.

Chân nguyên lực cuộn trào nơi tay phải, ở tại đan điền, nguyên anh mang hình dáng của Hàn Thiên cũng chợt mở bừng mắt, một luồn linh lực hùng hậu nhanh chóng từ đấy tuôn trào ra từng tất kinh mạch bên ngoài, chân nguyên lực hoàng kim hòa của linh lực trắng bạc trùng trùng phũ lên tam độc thương.

Hàn Thiên hắn hiện đang đã dùng đến bảy phần sức mạnh mà hắn có thể điều động từ thân thể cùng linh lực gia trì, tên Vương Liệt này quả thực là một đối thủ xứng tầm để hắn kiễm tra xem, rốt cuộc thực lực của hắn đã mạnh đến mức nào?.

Một mâu được phủ trong giới vực màu vàng đất của Vương Liệt nhanh chóng đâm đến, tên này dường như đang dùng một giới vực liên quan đến thổ nguyên tố, võ tông chiến đấu đều sẽ dùng đến giới vực, ở trong giới vực đòn công kích của võ tông có thể được tăng cường uy lực, hiệu quả tấn công mạnh hơn bình thường một đoạn không nhỏ.

Vương Liệt ra mâu này trong đầu đã chắc mẫm, Hàn Thiên nhất định thất thế trước hắn, nào ngờ keng một tiếng lớn, trường mâu đang đâm đến của hắn không ngờ cứ thế bị thiết diện kia một thương quét văng ngang, sức mạnh khổng lồ trên thân thương kia như một viên đạn pháo, chẳng thể nào cản phá.

Vừa va chạm đã đánh phăng mũi mâu của hắn qua một bên, dù có chuẩn bị từ trước, Vương Liệt hắn cũng không thể ghì lại được chút nào, thiết diện kia làm sao lại có được sức công kích khủng bố đến mức đó?.

Còn chưa kịp hoàn hồn, thân ảnh khôi vĩ của đối thủ đã nhanh chóng phi lên không trung, trường thương trong tay hắn giơ ngang, Vương Liệt có thể cảm nhận rất rõ ràng, một luồn lực lượng cực mạnh đang được thiết diện hội tụ trên thân thương.

Chớp mắt thân ảnh của thiết diện đã biến mất, lúc hắn một lần nữa xuất hiện, liền đã ở ngay trước mắt Vương Liệt gã rồi.

Trường thương trong tay thiết diện trảm xuống như di sơn đảo hãi, Vương Liệt chỉ có thể kịp huy vũ trường mâu giơ ngang cản đòn, hoàn toàn không thể nhìn ra sở hở để phản công.

Choang một tiếng cao vút, đại lực kinh hoàng từ thân mâu truyền xuống làm Vương Liệt không thể đứng vững, một chân khuỵu xuống mặt sân đấu trông cực kỳ mất hình tượng.

Vương Liệt hoàn toàn không dám tin, một tên đấu sĩ bình phàm mà ban nãy mình còn có thể đùa cợt, phút chốc liền có thể hóa thành người mạnh mẽ đến bực này, hóa ra hắn vẫn luôn che dấu thực lực, ngoài tu vi luyện thể, hắn còn một thân tu vi luyện khí cũng lợi hại chẳng kém.

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt sắt lạnh sau lớp mặt nạ kia, Vương Liệt lần đầu tiêng cảm thấy có một đấu sĩ khiến cho hắn nhìn không thấu, kẻ che mặt thích chơi trò bí ẩn hắn đã gặp nhiều, phần đông đều là đám đầu trộm đuôi cướp có nhiều thù nhân, đến đại đấu trường này ẩn danh kiếm chút tiền.

Duy chỉ có thiết diện này là một ngoại lệ, hắn dường như chẳng đến đây vì tiền, hai hàm răng khẽ nghiến chặc, Vương Liệt run rẫy hỏi.

-ngươi rốt cuộc là ai???, ẩn giấu thực lực tham gia đại đấu trường, có biết như thế là phạm luật, đại đấu trường ta có tư cách bắt ngươi thụ án?.

Sau lớp mặt nạ, Hàn Thiên thoáng cười ha hả, hắn đã quyết định bộc lộ thực lực hôm nay, liền đã tính đến chuyện sẽ không đến đại đấu trường này nữa, dù sao cao thủ cấp võ tông võ vương ở chổ này cũng quá ít, nơi này đã không đáng để hắn lui tới luyện tập, thế nên hắn cũng chẳng kiên kỵ nói.

-nếu ngươi có bản lĩnh thì tự lột lớp mặt nạ này ra kiểm tra đi?, đại đấu trường của ngươi là cái quái gì?, lão tử muốn đến thì đến, muốn đi… kẻ ngươi có thể cản được sao?, ta ở đây kiếm cho các ngươi không ít tiền, đến cả mặt mũi của ta cũng không xem trọng phân nào?, ta hà cớ gì tiếp tục đến chổ các ngươi thi đấu, kiếm tiền giùm các ngươi nữa?.

Nói đoạn lực đạo trong tay liền tăng thêm một phần, trường mâu của Vương Liệt bị ép đến mức thấp quá vai, tam độc thương sắp chém vào cổ hắn đến nơi, không thể chống lại nổi đại lực đang đè xuống, Vương Liệt liền tức khắc buông trường mâu lùi về sau tránh thoát.

Hàn Thiên cảm thấy đã đe dọa đủ, cũng chẳng cần thiết phải dông dài thêm nữa, liền trực tiếp thu thương rời đi, ngay lúc này một trung niên nam tử ăn vận xa hoa, râu dê vễnh ngược, bộ dáng dường như là người có thân phận không nhỏ, đang dẫn theo hai đại mỹ nữ phiêu phù trên không mà tới.

Vương Liệt nhìn thấy kẻ này, liền vội quỳ hẵn xuống sàn đấu nói.

-là ta thực lực chưa tinh, chẳng thể hoàn thành sứ mệnh, mong Lục chưởng sự trách phạt.

Trung niên nhân được gọi là Lục chưởng sự kia cũng không tỏ nét tức giận, trực tiếp bỏ lại một câu rồi tiếp tục bay đến chổ Hàn Thiên.

-là hắn ẩn giấu thực lực quá sâu, ngươi không lường đến được cũng là chuyện bình thường.

Sau khi đến cách Hàn Thiên khoảng hai trượng, Lục chưởng sự liền nở một nụ cười bí hiểm nói.

-thiết diện chiến thần là chiêu bài lớn của đại đấu trường chúng ta, chúng ta tất nhiên phải để lại mặt mũi cho cậu chứ?.

-ban nãy là Vương Liệt hắn căn theo lệ mà làm, thiết diện cậu ngàn vạn lần đừng trách cứ hắn.

-bất quá cậu ẩn dấu thực lực đến đại đấu trường chúng ta thi đấu, cái này quả thực là trái luật bình thường, nếu là khí thể song tu, cho dù là cùng một đẳng cấp, đại đấu trường cũng sẽ không xắp đối thủ tương đương cho cậu.

-nể tình cậu chỉ đến tham gia mấy giải cấp võ sư, cộng với chưa từng dùng qua tu vi luyện khí, thế nên đại đấu trường tạm thời không tính toán, bất quá sau này nếu có thi đấu nữa, thiết diện cậu bắt buộc phải tham gia vào các giải mức thực lực võ tông.

Lục chưởng sự nói xong câu này, liền dừng lại đợi hồi đáp từ Hàn Thiên, bất quá thấy hắn mãi mà không nói gì, ông ta lại tiếp.

-trận này coi như cậu đã thắng, nhưng do không hạ thủ với ba con yêu thú kia, thế nên cậu sẽ không nhận được bất kỳ thứ gì từ chúng hết, ngược lại có một khách nhân rất hứng thú với chúng, thế nên đại đấu trường chúng ta đã bán lại cho cô ấy rồi.

-ba con yêu thú này hôm nay không chết, bất quá bị đem về rút lấy yêu lực từ từ cho yêu thú khác dùng thì kết quả cũng chẳng khá hơn là bao.

- động tĩnh lớn thế cũng đủ rồi, lời nên nói ta cũng đã nói hết, sau này có lại đến đại đấu trường chúng ta thi đấu hay không, là tùy quyết định của cậu.

Nói đoạn Lục chưởng sự liền cùng hai mỹ nữ hầu cận chậm rãi phiêu phù trở về nơi làm việc của mình, bất quá lão mới bay được nửa trượng, giọng thiết diện đã vang vọng phía sau.

-khách nhân đã mua ba con yêu thú kia hiện đang ở đâu?, ta muốn gặp người đó một chút, chẳng biết Lục chưởng sự có thể chỉ đường hay chăng?.

Nét mặt Lục chưởng sự thoáng nét cười bí hiểm, bất quá lão vẫn điềm nhiên trả lời.

-may mắn cho cậu là vị khách nhân đó cũng có hứng thú gặp mặt, nếu không ta cũng chẳng giúp đươc cậu, người đó ở vòng khách quý số bảy, nếu có chuyện gì muốn nói, cứ đến phòng đó là được.

*

Cộc cộc vài tiếng vang lên, Đông Phương Thái Ngọc đang nằm dài trên một cái trường kỷ phũ gấm hoa, nhàm chán quan sát những trận đấu khác đưới đấu trường, khóe môi bất giác cong lên một đường tinh mỹ, ngồi sau lưng Đông Phương Thái Ngọc lúc này chính là Kinh Phong hoa khôi, nàng đang vận một bộ áo lụa mỏng tang cực kỳ khêu gợi, tùy ý để Đông Phương Thái Ngọc ngối đầu lên đùi mình, còn bản thân thân thì chậm rãi xoa bóp hai vai cho nàng ta.

Đông Phương Thái Ngọc dường như rất hân hưởng cảm giác này, do đang chậm rãi thưởng thức kỹ nghệ xoa bóp của Kinh Phong, nên dù nghe được tiếng gõ cửa đã vang đến tràng thứ ba, nhưng bản thân vẫn không buồn quay đầu ngồi dậy mà lười biếng nói.

-Tuyết Nhi ngươi mau mở cửa đón khách quý của ta vào đây nào, hắn có vẻ đã bắt đầu sốt ruột rồi.

Kẽo kẹt vài tiếng, cánh cửa trước mặt Hàn Thiên rốt cuộc cũng đã mở ra, hắn kỳ quái nhìn nữ tử vừa mở cữa cho mình, trong lòng thầm chắc mẫm bản thân đã gặp qua nữ tử này ở đâu rồi.

Còn chưa kịp định thần, một bóng váy đỏ đã ngồi bật dậy ở cuối phòng nói.

-ta thích bộ dáng lãnh khốc vô cảm này của Hàn Thiên ngươi hơn, rất hoàn mỹ để làm một tác phẩm nghệ thuật bày trí trong phòng.

-còn đứng đấy làm gì?, ngươi chẳng lẽ không phải Hàn Thiên?, chẳng phải ngươi muốn gặp ta nên mới tới đây sao?.

Nội tâm Hàn Thiên thoáng đánh thót một cái, chẳng ngờ ở đây cũng có thể gặp ma nữ này, cô ta thích đeo bám hắn đến thế ư?, không chừng vài ngày không chọc phá hắn, cô ta sẽ cảm thấy cuộc đời thiếu đi mấy phần ý tứ rồi?.

Nhưng dù sao hắn cũng là một đại nam nhân, người ta thân là tuyệt thế mỹ nữ, lại không có ý ám hại hắn, lý nào đến đây rồi lại còn không vào?.

Nghĩ đoạn Hàn Thiên cũng chậm rãi bước vào phòng, thị nữ Tuyết Nhi nhanh chóng đóng cữa lại, phút chốc trong căn phòng trống trãi chỉ còn mỗi Hàn Thiên cũng ba nữ tử kỳ quái này.

Hắn nhìn kỹ lại một chút thì phát hiện, chổ này quả thực giống nơi Đông Phương Thái Ngọc cùng người của mình vừa chơi bời trác táng qua một chập, bàn ghế đầy rượu cùng vỏ trái cây, những nữ tử này thì quần áo xộc xệch, da thịt có chổ hở cả ra bên ngoài, nếu không phải tận mắt chứng kiến, e là hắn sẽ không dám tin, những nữ tử bình thường nhìn vô cũng tôn quý chỉnh chu, lại cũng có lúc thể hiện ra mấy bộ nhếch nhác lôi thôi này.

Hàn Thiên nhìn ngắm quanh một trận, lại nhìn tới chỗ Đông Phương Thái Ngọc, nàng ta hôm nay vẫn vận váy đỏ như thường nhật, phong thái kiêu sa bí ẩn chẳng chút thay đổi nào, mỗi lần gặp nàng ta, Hàn Thiên hắn đều phải suy đoán xem rốt cuộc, nàng ta đang muốn làm gì?, nữ tử này giống như rảnh rỗi không có chuyện gì làm sẽ tìm hết trò này đến trò khác để tiêu khiển, bất quá thực tế thì chuyện quái nào nàng ta cũng biết, chuyện quái gì nàng ta cũng nhúng tay vào được.

Do bản thân là người cần gặp, thế nên Hàn Thiên cũng chẳng ngần ngại nói luôn.

-ban nãy ta có tha mạng cho ba con tiểu miêu kia, thấy bảo chúng được các cô mua rồi.

-ta làm ân thì làm cho tới, tiễn phật tiễn tới tây thiên, không biết các cô bỏ ra bao nhiêu tiền để mua ba bọn chúng, ta sẽ trả đủ cho các cô, mong các cô có thể phóng thích cho bọn chúng, để ba con tiểu miêu ấy sau này tu thành chính quả, giúp ích cho yêu tộc.

Hàn Thiên định bắt chước mấy vị cao nhân ngày xưa hắn hay gặp, nói cái gì mà bần đạo nhìn ra được bọn chúng có thiện căn nên đại phát từ bi cứu giúp, bọn chúng trở về tu hành sau này tất có hữu dụng cho thiên hạ, nhưng nghĩ lại thì bản thân cũng tự thấy buồn nôn nên đành đổi lại như câu vừa nói.

Đông Phương Thái Ngọc để hắn dứt lời rồi mới bĩu môi đáp.

-nói chuyện với ta mà ngươi không bỏ cái mặt nạ lạnh lẽo này xuống được à?, ở trong căn phòng này còn ai chưa biết ngươi là Hàn Thiên cải trang thành sao?, hay ở hoàng thành này còn ai chưa biết ngươi có day dưa không rõ với nữ tử xuân nguyệt lâu chúng ta???.

Mặt Hàn Thiên thoáng giật lên vài cái, xưa giờ hắn gặp qua rất nhiều loại người, cho đến nay hắn có thể khẳng định, bản thân sợ tiếp xúc với loại người không có da mặt nhất, dù dày hay mỏng thì đều dễ bắt nhịp, duy chỉ có không một điểm da mặt dày mỏng nào, thể loại đó mới là khó đối phó nhất.

Chậm rãi cất đi mặt nạ sắt, để lộ ra dung mạo anh tuấn cương nghị, Hàn Thiên không ngại hướng Đông Phương Thái Ngọc hỏi thẳng.

-rốt cuộc là phải làm thế nào cô mới tha cho ba đầu yêu thú kia?, nếu cô cần vật bồi dưỡng yêu nguyên, với tài lực của cô, đâu có thiếu thiên tài địa bảo phù hợp, chỉ cần cô vung tiền, liền tự khắc có người dâng bảo vật đến trước mặt, cần gì làm rườm rà độc ác như kiểu mua yêu thú về rút dần yêu nguyên của chúng như thế?.

Bình Luận (0)
Comment