Hàn Thiên Ký

Chương 255 - Đại Thu Hoạch.

Hàn Thiên đang trầm tư quan sát thành quả mà hắn, Nhược Mộng cùng tiểu kim long vừa thu được, xác một đầu yêu thú lục cấp, giá thị trường hẵn cũng năm mươi vạn linh thạch không kém.

Bất quá Hàn Thiên hắn đến nay cũng được tính là đủ ăn đủ mặt, đạt được thành quả lớn thế này, hắn tất nhiên không bao giờ độc chiếm, từ nãy đến giờ Hàn Thiên đã cảm nhận được ánh mắt vô cùng thèm thuồng của tiểu kim long khi nhìn vào xác kim lân yêu xà.

Nếu nó biết nói, lúc này hẵn sẽ vô cùng khẫn thiết xin Hàn Thiên nội đan của yêu thú này, Hàn Thiên tất nhiên không bao giờ tiếc rẻ với huynh đệ vào sinh ra tử này của hắn, khẽ cười khẩy một tiếng, Hàn Thiên liền nhìn Nhược Mộng nói.

-nội đan của kim lân yêu xà, chúng ta cho tiểu kim được không?, những tài liệu còn lại sau này giải quyết xong, ta sẽ đổi lại thành một món vật dụng khác hữu ích với nàng hơn.

-nàng thấy tính toán như thế được không?

Nhược Mộng ở một bên sau khi nghe Hàn Thiên nói xong, liền cười điềm nhiên đáp.

-giữa chúng ta còn cần nói mấy lời khách khí thế à?, huynh biết là dù bản thân quyết định thế nào, ta đều sẽ ủng hộ hết mà?.

Câu nói ngọt ngào cùng thái độ nhu hòa hữu lễ của Nhược Mộng làm Hàn Thiên thoáng xao động thần hồn, hắn ôn nhu điểm chỉ lên trán nàng một cái, giọng ôn tồn nói.

-đừng có ủng hộ quyết định của ta mọi lúc, có đôi khi nàng cũng phải nghĩ cho bản thân mình có biết không?.

Nhược Mộng trước hành động của Hàn Thiên chỉ cười khẽ đáp.

-huynh kêu ta làm điều mà bản thân huynh còn chưa làm được, không cảm thấy như thế là khó cho ta quá ư?.

Lời này của Nhược Mộng quả thực đã làm Hàn Thiên không biết trả lời thế nào, gương mặt thoáng hiện nét ôn nhu, hắn chợt cao giọng nói.

-nàng thật là…thôi vậy, dẫu sao nàng cũng là nữ tử lễ mạo ôn nhu nhất ta từng biết, sau này để ta đối xử tốt với nàng hơn chút nữa, tránh để nàng phải chịu thiệt thòi.

-nào mặc kệ con rồng lộn ấy đi, chúng ta đi xem qua kim huyền cực địa này một vòng xem sao!.

Nói đoạn Hàn Thiên liền bắt vài pháp quyết tạo lữa đơn giản, năm sáu hỏa cầu đường kính cỡ nửa trượng đã ngay lập tức xuất hiện, khu động đám hỏa cầu này bay lên đỉnh động, trước ánh sáng từ những vần mặt trời nhỏ mới xuất hiện, quang cảnh tráng lệ trong sơn động này nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt của Hàn Thiên cùng Nhược Mộng.

Nhìn rõ cảnh sắc trong động này rồi, ngay cả người trấn định như Hàn Thiên nội tâm cũng không khỏi đánh thót lên từng chập, trong đầu hắn hiện tại chỉ còn hai chữ “hồn kim”, đâu đâu cũng là hồn kim, hơn nữa không chỉ có hồn kim, nơi này vẫn còn rất rất nhiều kim loại trân quý khác.

Ví như ở một vách đá trong góc động hướng đông nam, có một khối kim loại lớn cỡ vò rượu nhỏ, toàn thân ánh lên màu bạc sáng chói, hình dáng như gỗ mục bị mối khoét loan lỗ, trông sơ qua thì giống như phế liệu từ lò rèn nào đó, bất quá chỉ cần là người có mắt nhìn thì đều biết, khối kim loại kia gọi là “bất tồi tinh cương”, một thứ tài liệu cực kỳ cứng cỏi, nếu nấu chảy rồi tráng một lớp cực mỏng lên đao thương.

Cho dù đem những thứ vũ khí ấy chà sát vào vách đá, nhúng vào trong độc dịch, lớp tinh cương bên ngoài vẫn không bị trầy xướt hay hoen gỉ, bất tồi tinh cương là một loại nguyên liệu tuyệt vời để bảo dưỡng gia trì các loại binh khí, hay các cấu kiện trọng yếu nào đấy.

Bởi thế nên giá trị của kim loại này vô cùng trân quý, một cân bất tồi tinh cương có thể bán được ở chỗ đấu giá hơn một vạn linh thạch, nếu có một khối trăm cân, ngươi liền có ngay một trăm vạn linh thạch cực kỳ dễ dàng.

Khối bất tồi tinh cương kia bất quá nặng cỡ năm sáu cân, nhưng mà trong động này lại có bao nhiêu khối như thế cơ chứ?, nhìn sơ qua cũng thấy được mấy chục khối với kích cỡ tương đương.

Ngoài hồn kim cùng bất tồi tinh cương, trong động này vẫn còn vô vàn các khối kim loại nằm ngỗn ngang khắp nơi, có loại Hàn Thiên còn không nói được tên, sơn động này có kết cấu như một cái bánh rán hình tròn, phần đáy hình lòng chảo ngữa, còn phần đỉnh động là hình lòng chảo úp ngược, ở giữa có một cây nham trụ cực lớn mười người ôm không hết chống đỡ.

đường kính động này lên đến hơn mười trượng, nơi cao nhất ở trung tâm cũng phải năm trượng hơn, với độ rộng rãi bực này, số lượng kim loại trân quý trong động sẽ nhiều đến mức nào?, là một vạn cân?, hay là vài vạn cân?, nếu gom hết chỗ này đem bán, số tiền thu được sẽ lớn đến bực nào?.

Hàn Thiên còn chưa kịp định hình những gì mình đang thấy, Nhược Mộng bên cạnh liền nhắc nhở.

-ban nãy chúng ta làm ra động tĩnh không nhỏ, nếu có người của hoàng thất đại ninh, hay là người của Vạn Kiến đế quốc đến đây, những thiên tài địa bảo này ắt khó giữ, huynh mau dùng huyền thiên giới thu hết nhưng thứ kim loại trân quý này đi, kim nguyên chi khí không phải ai cũng cảm nhận được, sau này lỡ có ai đến đây, chúng ta cũng tiện ăn nói.

Sau khi Nhược Mộng dứt lời, Hàn Thiên liền quay lại nhìn nàng với ánh mắt như muốn nói.

“chỗ thiên tài địa bảo này là chúng ta cùng tìm được, một mình ta sao có thể thu hết được?”

Nhược Mộng vừa nhìn biểu hiện, liền biết Hàn Thiên đang nghĩ gì, ngọc thủ của nàng khẽ đẩy nhẹ vào lưng hắn một cái, miệng cười mỉm nhắc nhở.

-ta đã bảo rồi, giữa chúng ta còn cần phải khách khí thế sao?, huynh nếu cảm thấy áy náy vì ta, sau này mỗi lúc gặp gỡ Đông Phương Thái Ngọc, hãy luôn nhớ đến việc ta vẫn đang ở nhà đợi huynh là được.

Nhược Mộng không nói Hàn Thiên hắn sau này ít gặp Đông Phương Thái Ngọc, hay là không được gặp nàng ta nữa, mà chỉ nói Hàn Thiên sau này lúc gặp người đó thì hãy nhớ đến nàng, ý tứ bao dung vị tha như thế, không phải nữ tử nào cũng có được, người ta nói lạc mềm buộc chặc, Hàn Thiên hắn có hồng nhanh tri kỷ thế này, trong mắt còn cần có thêm ai khác hay sao?.

Muôn vàn cảm xúc yêu thương trìu mến thoáng hiện trong đáy mắt Hàn Thiên, Nhược Mộng nói đúng, giữa nàng và hắn, còn cần phân định thứ gì của ai nữa hay sao?, Nhược Mộng vì hắn ủng hộ hết mình, vì hắn bỏ xuống thân phận, cùng sự quan ngại về ánh nhìn của người khác đối với nàng.

Hắn đối với Nhược Mộng nàng ấy còn cần phải khách khí đến thế sao?, thứ gì của hắn cũng đều có thể là của nàng, đồng âm đồng niệm, đồng cam cộng khổ, thứ đáng trân quý nhất chính là người, chứ không phải vật.

Hàn Thiên sau đó đã rất nhanh thu hết chổ kim loại quý trong động, dù chưa ước tính thử đã thu được những gì, tuy nhiên chỉ riêng hồn kim đã có hơn trăm khối, mỗi khối từ chín đến hai mươi cân.

Đại ninh và vạn kiến mỗi năm mươi năm thu hoạch bất quá hơn trăm cân hồn kim, Hàn Thiên hắn chỉ một lần tìm được kim huyền cực địa, số hồn kim thu được đã gấp đến hơn mười lần chổ ấy.

Cái này không thể coi là hoàn toàn dựa vào may mắn, nếu không có kiến thức từ bí tịch đạo gia phật gia, nếu không có cảm ứng từ vô thượng kim thân, nếu không có sự hỗ trợ của tiểu kim cùng Nhược Mộng, thành quả này không bao giờ có thể tự nhiên mà đến.

Bất quá tiền bạc dù có nhiều cũng chẳng quá thiết thực, ở đại thiên giới, cái quan trọng chính là thực lực, dù có nhiều tiền nhưng không thể biến chúng thành thực lực của bản thân được, vậy thì có tiền cũng chẳng giữ lâu nổi, cái quan trọng ban đầu khiến Hàn Thiên hắn tìm đến kim huyền cực địa, đâu phải là hồn kim.

Cái hắn tìm chính là một nơi có thể khiến hắn tu luyện được tuyệt thế thần thông kim hệ, mấu chốt của chuyện này, hắn nhất quyết không thể quên.

Sau khi dùng thần niệm cảm ứng trong phạm vi mười dặm, nhưng vẫn chưa phát hiện ra có ai đang ở gần khu vực này, Hàn Thiên liền an tâm nhìn Nhược Mộng nói.

-Kim huyền cực địa được hình thành là do đông hoa thần lĩnh vốn là chốn địa linh thánh thổ, kim nguyên chi khí hẵn là từ trong mạch núi mà chảy ra đến nơi này, chúng tích tụ lâu dần thành hồn kim cùng những kim loại khác, sau khi tích tụ quá nhiều không thể chứa thêm, kim nguyên chi khí mới tán phát ra bên ngoài vách đá.

-kim nguyên chi khí hẵn có rất nhiều ở đông hoa thần lĩnh, chỉ là ở khu vực mỏ hồn kim quanh đây tụ tập nhiều hơn đáng kể, còn kim huyền cực địa này, lại càng là nơi tán phát ra kim nguyên chi khí nồng đậm hơn tất thảy những chỗ khác trong mỏ hồn kim mà thôi.

-nếu không có kim lân yêu xà ở đây mấy ngàn năm, hấp thu bớt kim nguyên chi khí, số kim nguyên chi khí tán phát ra bên ngoài hẵn đã nhiều hơn đáng kể, hồn kim cùng những kim loại khác sớm đã tích tụ không ít ở thung lũng ngoài kia, lúc ấy sự chú ý gây ra có thể sẽ lớn hơn rất nhiều, kim huyền cực địa này hẵn đã sớm bị phát hiện.

-kim lân yêu xà ở chỗ này có thể đã tiêu diệt không ít yêu thú kim hệ bén mảng đến, hoặc giả chính bản thân nó đã tiêu diệt chủ nhân tiền nhiệm của nơi này, để chiếm lấy vị trí, nó ở đây không cho yêu thú kim hệ khác hấp thu kim nguyên chi khí để tu luyện giống như nó, đồng thời tiêu hao bớt kim nguyên chi khí, không để chúng tán phát ra bên ngoài quá nhiều, có thể coi như sự xuất hiện của kim lân yêu xà không phải hoàn toàn là họa căn.

-bây giờ kim lân yêu xà đã chết, trong động cũng không còn nhiều tinh kim như trước, với lượng kim nguyên chi khí nồng đậm bực này, năm mươi năm sau, kim huyền cực địa hẵn sẽ lại đầy ắp hồn kim cùng những loại thiết quặng khác, một trăm năm sau, kim nguyên chi khí có thể sẽ tràn lan ra thung lũng bên ngoài, nếu chúng ta không làm một ít ngụy trang lên kim huyền cực địa này, sự tồn tại của nó, hẵn có thể sẽ sớm bị người của hai đại đế quốc phát hiện.

-lát nữa ta sẽ đặt một cái cấm chế lên cửa động, cũng như toàn bộ khu vực này, ngày sau nếu còn cơ hội quay lại đây, chúng ta sẽ lại có thu hoạch lớn, hoặc giả nếu gặp được ai đó đáng tin cậy có thể vào được mỏ hồn kim này, chúng ta có thể trao lại cho người đó chút cơ duyên.

Nói đoạn Hàn Thiên liền đi đến chổ cửa động ban nãy vừa phá ra được, định sẽ đặt tạm một vài cấm chế che mắt lên đó, bất quá vừa đi được vài bước, hắn lại như nhớ ra điều gì đấy, đột nhiên quay người lại.

Hành động của Hàn Thiên cũng làm Nhược Mộng đang đi phía sau phải bất ngờ, thân hình nhu huyễn tinh tế của nàng cứ thế xà vào lòng Hàn Thiên, cảm giác được hương thơm trang nhã tinh tế từ người Nhược Mộng, cùng thân thể mềm mại như mây của nàng.

Hàn Thiên đang định nói gì liền cũng chợt quên mất, Nhược Mộng ở trong lòng hắn, hai má cũng thoáng đỏ lên, hơi thở có phần gấp rút nói.

-huynh còn bỏ quên gì à?

Hàn Thiên tâm cảnh thoáng trấn định, miệng liền cười ha hả đáp.

-ta định nói sắp tới bản thân có thể sẽ sở hữu rất nhiều tiền, nàng thích thứ gì ta có thể tìm về cho nàng.

Nhược Mộng khẽ chạm nhẹ vào khuôn ngực săn chắc của Hàn Thiên, giọng vui vẻ đáp.

-huynh có lòng như thế làm ta thấy rất cao hứng, nhưng mà hiện tại ta vẫn chưa thấy thích thứ gì quá đặc thù, bất quá nếu có thể, sau này ta muốn đến thần châu du ngoạn, đến lúc ấy huynh sẽ đi cùng ta chứ?.

Nét mặt Hàn Thiên thoáng nét cứng nhắc, câu nói cuối cùng của Đông Phương Thái Ngọc ngày đó thoáng chốc lại hiện về, Hàn Thiên hắn có thể dè chừng ma nữ kia, thế nhưng những gì nàng ta nói, hắn vẫn luôn cảm thấy chúng có một sức nặng rất lớn, đủ khiến hắn tin tưởng, thân thế của Nhược Mộng, có thể thực sự là xuất phát từ một cổ tộc chí cao tại thần châu.

Bất quá dù có là gì đi nữa, Hàn Thiên hắn chưa bao giờ cảm thấy lo lắng hay chùn lòng, Nhược Mộng muốn hắn cùng đến thần châu, hẵn là cảm thấy bản thân hắn hiện tại đã có đủ biểu hiện và phân lượng, khả dĩ chạm đến những giới hạn mà số phận luôn giăng sẵn, Nhược Mộng đã bày ra ý tứ như thế, Hàn Thiên hắn sao có thể làm nàng thất vọng cho được?.

Bằng giọng trấn định mười phần, Hàn Thiên chậm rãi đáp.

-thần châu là chốn địa linh nhân kiệt, ta tất nhiên muốn đến đó ngao du một lần cho thỏa chí, không chỉ thần châu, cho dù là tứ hải bát hoang, trên trời dưới đất, dù nàng muốn đi đâu, ta đều sẽ đồng hành với nàng.

Nhược Mộng ở trong lòng Hàn Thiên, chợt trỡ giọng ôn nhu nói.

-dù biết huynh nói mấy lời này chủ đích khiến ta vui lòng, nhưng ta luôn tin huynh là người nói được làm được, bởi lẽ sau tất cả, huynh vẫn là nam tử nổi bậc nhất ta từng biết, nếu có ai đó vượt qua được số phận của chính mình, người đó hẵn là rất bất phàm, nhưng nếu nói có ai đó khống chế được vận mệnh trong tay, người đó chỉ có thể là huynh.

-thời gian cho chúng ta vẫn còn, nhưng ta luôn mong nó sẽ không bao giờ dứt, tâm ý của ta, huynh có hiểu không?.

Vòng tay của Hàn Thiên thoáng ôm chặc hơn một chút, vòng eo ôn nhu đài các, tinh tế xuất trần bậc này, hắn chính là muốn giữ mãi trong lòng, không bao giờ buôn, khóe môi khẽ hôn lên mái tóc nâu mềm của Nhược Mộng, cảm nhận hương thơm siêu phàm thoát tục còn hơn cả bách lý hoa lâm kia, giọng Hàn Thiên thoáng trở nên trấn định nói.

-dù là ai cũng đừng nghĩ sẽ khiến ta buôn tay nàng được, thời gian của chúng ta, vận mệnh cũng không thể khiến nó đứt đoạn.

-được rồi cùng ta ra ngoài hạ chút cấm chế lên cửa động nào, mấy tháng sắp tới chúng ta có thể sẽ phải lưu trú ở đây dài lâu đấy.

Nói đoạn Hàn Thiên liền bình thản hướng cửa động mà tiến, bất quá lúc đi tới chổ tiểu kim long, biểu hiện của nó lúc này, đã làm Hàn Thiên hắn phải hốt hoảng không thôi.

Tiểu kim long hiện tại đang hiển lộ chân thân, bốn vó chổng lên trời, toàn thân lắc lư phiêu bổng như đang trong cơn mê mang, nếu là bình thường, Hàn Thiên sẽ nghĩ con rồng lộn này đã uống lộn thuốc, bất quá nhìn xác kim lân yêu xà đã bị lấy mất nội đan, Hàn Thiên cảm tưởng như con rồng này đang trúng độc thì đúng hơn.

Rất nhanh hắn đã chạy đến chỗ đầu rồng, hai tay nắm lấy bờm tiểu kim rung lắc dữ dội, miệng thì gấp rút nói.

-tiểu kim…tiểu kim…ngươi không sao chớ?, cảm thấy không khỏe ở đâu à?, nói xem ngươi không khỏe ở đâu?, cần ta giúp gì không?.

Trong lúc Hàn Thiên vẫn còn đang vô cùng lo lắng, giọng nói thô lỗ của tiểu kim long đã vang vọng trong đầu hắn.

-ngươi còn lắc nữa ta mới thực sự có sao đấy, chỉ là yêu nguyên trong yêu đan của con rắn kia thực sự lớn hơn ta tưởng, bên trong lại có lẫn chút độc căn, thế nên long gia thôn phệ yêu đan này có hơi không tróc, dẫn đến bản thân có chút không khống chế được hành vi tự chủ mà thôi.

-bất quá ngươi yên tâm, long gia chưa chết được đâu, mấy ngày tới ngươi đừng làm phiền ta nhé, nói không chừng sau khi thôn phệ yêu đan của con rắn này, ta có thể đột phá được ngũ cấp yêu thú đấy.

Vẫn còn có tâm trạng đùa bỡn, xem ra tình hình của con rồng này quả thực không quá đáng ngại, Hàn Thiên theo đó cũng bớt lo, hắn vừa định ra ngoài vách núi tiếp tục công việc, Nhược Mộng bên cảnh liền quan ngại hỏi thăm tình hình của tiểu kim long.

Nhắc đến vấn đề này, Hàn Thiên chỉ cười cười đá nhẹ vài cái vào thân thể to lớn của tiểu kim long, giọng hóm hỉnh nói.

-nó chỉ là đang mất kiểm soát do ham ăn, dẫn đến trúng phải chất độc của kim lân yêu xà thôi, tình hình này, hẵn là còn phải bay lắc như thế khoảng vài canh giờ nữa, tình huống không quan ngại đến tính mạng đâu, nàng chẳng cần lo quá.

Bình Luận (0)
Comment