Từng tia sáng của buổi bình minh le lói sau rặng núi, thung lũng chứa kim huyền cực địa mà Hàn Thiên tìm được, do có vách đá bao quanh, thế nên sương sớm đọng lại vẫn còn rất dày, cơ mà chỉ cần một hai canh giờ nữa, lúc vần mặt trời đầu tiên chiếu rọi qua nơi này, làn sương giá lạnh kia cũng sẽ sớm tan đi.
So với bên ngoài, sơn động chứa kim huyền cực địa quả thực ấm cúng hơn hẵn, do được các loại pháp trận thủ hộ, không gian bên trong kim huyền cực địa vẫn vô cùng khô ráo, gặp lúc ánh sáng vĩnh hằng từ những viên dạ minh châu do Nhược Mộng sắp đặt, khi nào cũng soi chiếu, kim huyền cực địa cảnh sắc quả thực tú lệ, so với động tiên linh cảnh cũng không khác là bao.
vài tia nắng sớm le lói qua lối vào động, Hàn Thiên trong tư thế tọa thiền tĩnh tu, rốt cuộc cũng mở mắt thức giấc, đối diện hắn, Nhược Mộng tiên nhan tuyệt thế cũng dần choàng tĩnh.
Trong đáy mắt nàng lúc này chính là nét kinh hỉ cùng bất ngờ tột độ, xo với hôm qua, ánh mắt của Nhược Mộng hiện tại đã thêm vài phần cao thâm thoát tục, nó giống như ánh mắt của hiền giả đã thoát được cõi mê, tiêu dao trên chín tầng trời, thanh minh nhìn xuống sáu cõi chúng sinh.
Sau phút điều chỉnh cảm quan về đúng với hiện thực, biểu hiện của Nhược Mộng cũng dần bình thường trở lại, bằng giọng pha giữa kinh diễm và ngưỡng vọng, nàng vô cùng nhiệt tâm đánh giá.
-quả đúng thực là một thiên kinh văn huyền diệu, tất cả những vấn đề mà ta từng gặp phải, ở nơi ấy liền có một lời giải vô cùng thỏa đáng, thậm chí cả những chổ sâu xa trong công pháp mà ta chưa tìm hiểu đến, thiên kinh văn kia cũng có thể bổ khuyết một cách hoàn mỹ như thế.
-ở nơi đó ta có cảm tưởng như đã hơn trăm năm trôi qua, thế nhưng thực tại lại chỉ mới là một đêm, tình huống quả thực khiến ta có muôn vàn cảm xúc hỗn độn khó tả.
Xo với Nhược Mộng, Hàn Thiên hắn đã trãi qua chuyện này vài lần, nên cũng có chút kinh nghiệm để mà nhận xét.
-ở trong thế giới của thiên kinh văn kia, thần niệm của chúng ta dường như thoát khỏi thế giới thực tại, thế nên cảm giác mới có thể không giống nhau như vậy, nhưng đấy cũng có thể là một điểm huyền diệu của thiên thư kia, dù sao nó cũng là thứ chúng ta chưa nắm bắt hết được.
Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Nhược Mộng liền nhìn hắn bằng ánh mắt ân cần nói.
-cảm ơn huynh vì đã để ta xem được thiên kinh văn kia, nó quả thực đã cho ta một bước tiến vô cùng lớn, xo với mấy ngàn quyển sách cổ cùng tài liệu mà ta từng xem qua, hiệu quả còn muốn lớn hơn không ít.
Trước lời cảm ơn có phần khách khí của Nhược Mộng, Hàn Thiên liền cười mỉm nói.
-nàng quên là giữa chúng ta còn cần phải nói tiếng cảm ơn nữa hay sao?, chúng ta càng cường đại, vận mệnh trói buộc chúng ta càng nới lõng, không chỉ riêng ta, ta thực sự mong nàng cũng có ngày thoát khỏi được cái vận mệnh đang đeo bám, thực sự trở thành một người tự do tự tại.
Có được sự tiến bộ không nhỏ trong sự lĩnh ngộ đối với công pháp và thiên đạo, Nhược Mộng lúc này cũng đã cởi mở hơn khi nghĩ về những thứ mà nàng đang phải gánh vác, phút chốc giọng điệu của nàng đã trỡ nên trấn định vô cùng.
-quả thực trên đời không có nút thắc không giải được, chỉ cần chúng ta đủ bản lĩnh, khó khăn nào cũng không thể cản bước được.
-hiện tại huynh với ta cũng nên về cứ điểm xem sao, chúng ta mất tích một đêm, những người khác nói không chừng đã bắt đầu lo lắng mà đi tìm kiếm rồi đấy!, nếu họ tìm đến đây thì quả thực không hay.
Cảm thấy trời cũng đã sáng hẵn, lúc này còn không về, chỉ sợ tình huống thực sự sẽ phát sinh như lời Nhược Mộng nói, Hàn Thiên sau đó cũng gọi tiểu kim long đang ngủ ở cửa động dậy, cả ba bắt đầu trở về lại cứ điểm.
Lúc đến nơi, quả thực bảy người còn lại trong đội đang định bàn kế hoạch chia nhau đi tìm kiếm Hàn Thiên cùng Nhược Mộng, lúc này thấy người đột nhiên trở về, cả đám liền nhốn nháo xông tới hỏi chuyện.
Một trong ba kỵ sĩ có vẻ là đại diện luôn cho hai người kia chợt lên tiếng hỏi.
-đêm qua hai người đã ở đâu vậy?, làm chúng ta lo lắng phát khiếp, sáng nay đang định chia nhau đi tìm hai người đây.
Hàn Thiên từ đầu đã đoán được ba kỵ sĩ này là được phái đi theo dõi hắn, thế nên linh quan khẽ động một chút, hắn đã tìm được một lời biện minh vô cùng hợp lý.
-hôm qua ta cùng Nhược Mộng định đi đến mấy thông đạo mới còn chưa ai thăm dò để tìm hồn kim, nào ngờ mãi mê tìm kiếm, chúng ta bị lạc lúc nào không hay, lúc kiểm tra lại địa đồ thì liền phát hiện, những thông đạo mà chúng ta đang đứng không hề được ghi chép lại.
-có thể là chúng ta đã rơi vào những chỗ mà vạn kiến đế quốc mới đào bới trong ba trăm năm trở lại đây, vì không có địa đồ nên chúng ta tìm đường về hơi lâu, đến sáng nay mới trở lại trại được, mong mọi người thông cảm.
Kỵ sĩ nọ sau đấy cũng thoáng nhìn sang Nhược Mộng một cái, trong đáy mắt thoáng một tia kinh diễm, kỵ sĩ nọ trong lòng trộm nghĩ, Hàn Thiên cùng nữ tử xinh đẹp tựa tiên nữ này ở cùng một đêm, chẳng lẽ là định tìm không gian riêng tư để ân ái thân mật?.
Bất quá cảm thấy biểu hiện của cả hai vô cùng bình thường, có lẽ cũng chưa đến mức là một đôi nam nữ không biết tự trọng như thế, kỵ sĩ nọ cũng tạm tin lời Hàn Thiên nói, bất quá hắn vẫn dùng giọng chất vấn nói.
-hai người nói đi tìm hồn kim ở những nơi chưa ai lui tới, thế có tìm được khối nào không?.
Tình huống này Hàn Thiên cũng đã sớm chuẩn bị trong đầu, tay phải khẽ vuốt qua túi càn khôn dùng để ngụy trang bên hông, Hàn Thiên hắn rất nhanh đã triệu hồi khoảng năm sáu khối hồn kim lớn bằng nắm tay, từ trong huyền thiên giới ra bên ngoài.
Năm khối hồn kim này mỗi khối nặng hơn năm cân, năm khối liền tính là gần ba mươi cân, thu hoạch như thế, quả thực chính là vô cùng lớn, sữ dụng phiêu phù thuật điều động hai khối hồn kim đến trước mặt kỵ sĩ dẫn đầu nọ, cùng một khối đưa đến chỗ võ tông sơ tầng đỉnh phong, người có thực lực cao nhất trong nhóm học viên của lý khố đại học viện.
Hàn Thiên bắt đầu dùng giọng hào khí nói.
-quả không bỏ công đi xa, thu hoạch thực sự là vô cùng lớn.
-theo giao ước của ta với hoàng thất đại ninh, số hồn kim mà ta tìm được sẽ do ta tùy ý định đoạt, bất quá hoàng triều vì ta chịu mạo hiễm đem số hồn kim của tất cả mọi người cho ta đánh cược với Vương Trụ, ta tất nhiên không thể ngồi không mà chẳng góp chút sức gì
-số hồn kim này coi như là ta quyên tặng hoàng thất, cùng các vị học trưởng trong lý khố đại học viện, mong các vị nhận cho.
Nếu là bình thường, kỵ sĩ dần đầu phụ trách theo dõi động tĩnh của Hàn Thiên trong nhóm mười người này, chắc chắn sẽ nói mấy câu khách khí với hắn, sau đó lại phải chờ Hàn Thiên khuyên thêm hai ba câu nữa mới chịu nhận hồn kim mà hắn đưa.
Nhưng vì hồn kim chẳng phải thứ tầm thường, hơn nữa trước mắt hắn còn là hai khối nặng hơn mười cân, nói đúng ra thì Hàn Thiên hắn chẳng cần phải đưa ra số hồn kim này, nhưng hắn vẫn rất biết chừng mực, chịu chi ra từng này hồn kim để mua chuộc đám kỵ sĩ bọn hắn.
Số hồn kim này, trên lý thuyết là Hàn Thiên xung cho hoàng thất, nhưng thực chất chính là muốn hiếu kính bọn hắn, ý đồ muốn bọn hắn không quá khắc khe trong công việc của bản thân, thấy Hàn Thiên hắn làm gì ở đâu, nếu không quá cần thiết thì không cần báo lại cho đám người Lưu Mộ biết.
Mười cân hồn kim này giá trị liên thành, dùng cho bản thân hay đem ra chợ đen bán, đều là những món lợi cực kỳ lớn, nếu đám kỵ sĩ bọn hắn không nhận, Hàn Thiên hắn cùng lắm làm theo phép tắc một chút, ngoan ngoãn ở yên trong mộc cư chờ ngày ứng chiến, trên lý thuyết lợi ích mà những kỵ sĩ theo dõi bọn họ nhận được, cũng sẽ là bằng không.
Mọi người ở đây ai cũng là loại người có tâm tư lão thành, lý nào lại không biết ý định của Hàn Thiên, hắn vừa đem hồn kim đưa lên, đại diện cho ba kỵ sĩ nọ liền lập tức thu nhận, ba kỵ sĩ kia đã như thế, đám học trưởng ở lý khố đại học viện, sao lại có thể không biết chừng mực mà không thu lợi ích này?.
Dù là đối với những quân nhân trong doanh, hay là các học viên ở lý khố đại học viện, những món lợi ích mà Hàn Thiên đưa ra, quả thực đều rất có ý nghĩa đối với họ, sau khi thu lấy hai khối hồn kim, kỵ sĩ dẫn đầu nọ liền nhìn Hàn Thiên khách khí nói.
-đã phiền Hàn huynh đệ phải lao tâm khổ tứ rồi, đóng góp của cậu cho hoàng triều, chúng ta xin ghi nhận, sau này có việc gì cần giúp đỡ, cậu cứ nói thẳng với chúng ta, không nên cùng Nhược Mộng cô nương ôm hết như thế, chúng ta là người chung đội, quả thực chính là nên giúp đỡ nương tựa nhau.
Kỵ sĩ nọ vừa nói dứt câu, đám học trưởng trong lý khố đại học viện cũng nhanh chóng phụ họa, đúng là ở đời, chỉ cần chịu bỏ ra lợi ích câu dẫn, mọi việc ngươi làm đều có thể vô cùng trơn tru nhàn tản, hai bên đều đã hiểu ý nhau như thế, Hàn Thiên cũng không cần vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề luôn.
-như các vị cũng đã biết, nội trong hai tháng rưỡi tới, Hàn mỗ sẽ có một trận tử chiến với Vương Trụ, với thực lực hiện tại, ta vẫn không hoàn toàn nắm chắc có thể dễ dàng thắng được hắn.
-thế nên những ngày tới ta định tìm một nơi yên tĩnh để tiềm tu, trong lúc ấy nếu có triệu tập từ tiền đồn, hoặc là có kẻ địch từ vạn kiến gây hấn, mong các vị thay ta ra mặt một chút, nếu thật sự không phải việc quan trọng, thì không đến làm phiền ta tĩnh tu.
-yêu cầu này của Hàn mỗ, không biết có được tính là quá phận hay không?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, kỵ sĩ dẫn đầu trong đoàn ba người liền cười xòa nói.
-tưởng gì… Hàn huynh đệ nếu muốn có thời gian tĩnh tu, nói với chúng ta một tiếng là được, nếu cậu có thể chiến thắng được Vương Trụ, đem về vinh quang cho đại ninh ta, đấy tất nhiên là chuyện vô cùng đáng mừng, là người chung một đội, chúng ta tất nhiên sẽ ủng hộ cậu.
-từ hôm nay cậu có thể tùy ý tìm nơi tĩnh tu, bất quá phải nói cho chúng ta biết nơi cậu lưu trú, đồng thời đừng tìm nơi nào quá xa, nội trong bán kính hai mươi dặm tính từ chổ này là được, nếu đáp ứng được những điều ấy, mấy chuyện vặt vãnh khác, tiểu đội của ta có thể thay cậu gánh vác.
Hàn Thiên nghe được lời này, bộ dáng liền có phần cao hứng đáp.
-được…vậy hôm nay ta sẽ tìm một nơi thích hợp để tiềm tu, sau đó sẽ thông báo vị trí cho mọi người sau, thời gian này nếu có gì cần thông tri đến ta, mọi người hãy cứ thông qua Nhược Mộng, nàng ấy sẽ là người đưa tin trực tiếp cho ta, bây giờ nếu không còn gì khác, chúng ta xin mạn phép trở về mộc cư chuẩn bị đôi chút.
Do sự tình tai mắt ở trong tiểu đội đã lo xong, Hàn Thiên trong buổi hôm nay liền chuẩn bị dọn đến kim huyền cực địa lưu trú, bất quá hắn tất nhiên chẳng ngu ngốc đến mức cho đám người này biết vị trí thực sự của kim huyền cực địa.
ở tu vi của Hàn Thiên hắn, đơn giản tách một chút chân nguyên lực tạo thành phân thân không phải là chuyện gì khó, phân thân thuật gần như là một cái thần thông cấp thấp mà luyện thể giả nào đạt đến thần thông kỳ, cũng đều có thể dùng đến được, bởi vì việc chia nhỏ thực lực của bản thân ra, trừ khi dùng để đối phó với mấy kẻ địch yếu hơn mình rất nhiều, nếu không đó căn bản là tự sát, vậy nên phân thân thuật bình thường chỉ có tác dụng ngụy trang, cùng thế thân cho chính thể trong vài tình huống ngặt nghèo nào đó.
Hàn Thiên lúc mới luyện thành thần thông kỳ, do chưa có được cái ngũ hành thần thông lợi hại nào, cộng thêm việc hắn cần làm quen với cảnh giới mới trước, thế nên mới chọn học mấy loại thần thông linh tinh để phục vụ cho những mục đích đặc thù như vầy.
Hôm nay chính là lúc thần thông cấp thấp kia phát huy diệu dụng, Hàn Thiên sau khi cùng Nhược Mộng vào trong mộc cư, liền bố trí lên một tầng bình chướng tránh bên ngoài thăm dò được, Hàn Thiên sau đấy liền sữ dụng phân thân thuật, tạo ra một cái phân thân y hệt mình.
Kế đó chân thân của hắn ẩn thân tại mộc cư, còn phân thân thì được lệnh ra ngoài tìm một sơn động trong bán kính hai mươi dặm làm nơi trú chân, để tránh mọi chuyện bị lộ, trong quá trình này Nhược Mộng đều đồng hành cùng phân thân kia để tránh bị lộ tẩy.
Sau khi tìm được một sơn động ưng ý, phân thân của Hàn Thiên liền lưu trú tại đó, còn Nhược Mộng thì bố trí một cái ngũ âm truy tung trận cạnh cữa động, lúc này phân thân của Hàn Thiên sẽ giả danh hắn tu hành ở sơn động này, còn chân thân sẽ lui đến ẩn cư tại kim huyền cực địa.
Nhược Mộng sẽ đóng vai trò như người dẫn đạo, chỉ cần có người nào tiếp cận sơn động mà phân thân lưu trú, nàng sẽ bằng vào ngũ âm truy tung trận, phát hiện được người đến từ khoảng cách rất xa, sau đấy Nhược Mộng chỉ cần đi tới chổ phân thân lưu trú trợ trận một chút, để đề phòng kế kim thiền thoát xác này bị lộ tẩy, chuyện về kim huyền cực địa, coi như đã được Hàn Thiên che giấu thành công.
Nhờ có thiên thời là bản thân đang ở đông hoa thần lĩnh vắng vẻ không người, cùng địa lợi là người theo dõi chỉ có hai ba mống, hơn nữa còn bị bản thân mua chuộc, thêm cái nhân hòa là kế hoạch của bản thân quá kín kẽ, buổi sáng hôm nay, Hàn Thiên đã thành công ẩn thân đến chổ có kim huyền cực địa mà không bị ai phát giác.
Lần này hắn tĩnh tu, dự tính phải hơn hai tháng, mục tiêu chính là luyện được thần thông thiên ma thủ đến tiểu thành, nếu còn thời gian có thể hắn sẽ luyện long hành bách biến đến đệ nhất trọng phi long tại thiên, một khi nắm được hai thần thông này trong tay, đối chiến với Vương Trụ khả năng sẽ không còn quá nhiều hung hiễm nữa.
Sau khi chuẩn bị qua loa vài điều kiện sinh hoạt cơ bản như nơi nghĩ ngơi, chỗ tắm rữa cùng một đám lữa trại nhỏ, Hàn Thiên bắt đầu tiến hành quá trình tiềm tu gian khổ của mình.