Hàn Thiên Ký

Chương 261 - Tăng Tốc Tiến Cảnh.

Thủy liêm Đệ tam kiếm diện tích bao phủ rộng, thế nhưng sức sát thương mỗi luồn kiếm khí trong đó lại yếu hơn đệ nhất và đệ nhị kiếm rất nhiều, tuyết sơn phi ưng dù trúng phải hàng trăm đạo kiếm khí như thế, nhưng ngoài rụng rất nhiều lông, trên người xuất hiện vô số vết thương nhỏ như đầu đũa ra thì cũng chẳng nguy hiểm đến tính mạng gì cả.

Bất quá bị thương thì vẫn là bị thương, dù là vết thương nhỏ, nhưng nếu trúng nhiều đòn như thế thì cũng có thể kiệt sức mà chết, huống hồ hai lần chịu thiệt dưới tay Hàn Thiên, tuyết sơn phi ưng đã sớm không nhịn nổi phẫn nộ, nó đã không còn coi Hàn Thiên là đối thủ để nó tùy ý đùa giỡn được nữa.

Vỗ cánh bay lên thiên không kèm theo một tiếng kêu cao vút, tuyết sơn phi ưng rất nhanh đã lên đến chổ cách Hàn Thiên hơn ba mươi trượng, ở khoảng cách này, kiếm khí của Hàn Thiên dù có đánh trúng, cũng gần như không thể gây được thương thế đáng kể cho tuyết sơn phi ưng nữa.

Ánh mắt khẽ ánh lên nét khinh rẻ, tuyết sơn phi ưng ngay sau đó đã vỗ cánh cực kỳ nhanh và mạnh, thoáng chốc cuồng phong nổi lên liên hồi, tốc độ gió hiện tại chỉ sợ có thể quật ngã cả đại thụ ba người ôm không xuể, lại kêu lên một tiếng thanh thót, đôi cánh của thiên sơn phi ưng dần ánh lên hào quang đỏ chói mắt.

Lông cánh của nó rất nhanh đã rụng ra như những ngọn phi đao, mỗi chiếc lông vũ kia đều mang theo yêu lực cường hóa từ thiên sơn phi ưng, mà trở thành những món lợi khí có thể cắt vàng đoạn đá, đám lông vũ…đúng hơn là phi đao kia, dựa vào sức đập từ song dực của tuyết sơn phi ưng, cùng những luồn gió mạnh được tạo ra trước đó, nhanh chóng được bổ xung một gia tốc khủng khiếp.

Hàng đống lông vũ cứng như phi đao phóng thẳng đến chổ Hàn Thiên, so với thủy liêm đệ tam kiếm của Hàn Thiên hắn cũng đồng dạng phũ rộng một mảng trời, mù mịt rộng khắp, khiến đối thủ khó lòng trốn thoát, bất quá lực công kích từ kỹ năng này của thiên sơn phi ưng lại cao hơn hẳn chiêu thức của Hàn Thiên.

Trước đòn tấn công như vũ bão của thiên sơn phi ưng, Hàn Thiên không còn cách nào khác đành phải triệu hồi ra tam độc thương, nhanh chóng huy động thân thương cực nhanh tạo thành lá chắn cản đi công kích trước mặt.

Hắn vẫn còn đấu pháp phòng ngự là khí lãng chấn, bất quá thực lực của hai bên lúc này là quá cách biệt, khí lãng chấn chắc chắn không thể chống đỡ nổi trước công kích của thiên sơn phi ưng.

Chỉ có sữ dụng hồn khí thất phẩm tam độc thương sở hữu độ cứng chắc vô bì, huy động liên tục làm khiên chắn, khả năng phòng thủ trước đòn công kích như mãn thiên hoa vũ kia mới có thể càng thêm chắc chắn.

Từng tràng tiếng leng keng inh ỏi vang lên trong không trung, hàng đống những sợi lông vũ sắc như phi đao của thiên sơn phi ưng, không ngừng cắt qua vị trí của Hàn Thiên như vũ bão, bất quá tam độc thương luân chuyển cực nhanh phía trước, độ kín kẽ có thể nói là phi thường bất phàm.

Không dễ gì để có được một sợi lông vũ nào, khả dĩ lọt qua được tấm khiên này, công kích dàn trãi sức sát thương chắc chắn không thể cao như công kích mục tiêu, Hàn Thiên chỉ cần đơn giản ứng biến, liền có thể bình yên vượt qua đòn này.

Bất quá Hàn Thiên hắn đã coi thường linh tính của thiên sơn phi ưng, lúc cảm thấy chiêu thức của bản thân không thể làm gì được Hàn Thiên, nó đã nhanh chóng sữ dụng tốc độ cực cao, tiến hành ám toán hắn từ phía sau.

Dù thiên sơn phi ưng đã ngưng công kích, thế nhưng trong phút chốc vẫn còn rất nhiều lông vũ bay đến chổ Hàn Thiên như mưa sa, bằng tốc độ kinh hoàng, thiên sơn phi ưng đã tiến hành tập kích Hàn Thiên trước cả khi những luồn công kích bằng lông vũ cuối cùng kết thúc.

Hiện trường là Hàn Thiên hai đầu thọ địch, phút chốc đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bất quá hắn là người đã trãi qua muôn vàn tình huống sinh tử, trong phút nguy cấp hắn liền nhanh chóng giải bỏ thuật pháp ngự kiếm trên người.

Ngay lập tức thân thể Hàn Thiên liền rơi hẵn xuống phía dưới mặt đất, thiên sơn phi ưng từ phía sau phóng đến với tốc độ cực cao, muốn ngay lập tức đổi hướng cũng không dễ, chỉ thấy mỏ nó chúi xuống đuổi theo hướng rơi của Hàn Thiên, bất quá thân thể của nó không nhỏ, phút chốc đã tự trúng phải vô số lông vũ công kích của bản thân, tốc độ liền chậm lại không ít.

Hàn Thiên sau khi huy động tam độc thương chặn được những làn lông vũ công kích cuối cùng của thiên sơn phi ưng, liền nhanh chóng vận lại thuật ngự kiếm, thân thể rất nhanh đã được đẩy lên trên đối kháng một đòn cắt mặt với đà lao xuống của thiên sơn phi ưng.

Thương trão chạm nhau, Hàn Thiên nhanh chóng bị đại lực chấn văng về phía sau, rơi vào hạ phong, rất rõ ràng, dù hiện tại đã dùng hết sức, Hàn Thiên hắn vẫn không thể đối khán lại tuyết sơn phi ưng có thực lực vượt trội này.

Ngân cung hồn khí nhanh chóng xuất hiện nơi tay, Hàn Thiên trong phút chốc đã thu lại tam độc thương, một đường lui nhanh về sau, hàng trăm quả đạn mù nhanh chóng được hắn quăng đi khắp nơi, phút chốc trên bầu trời đông hoa thần lĩnh đã có một đám mây đen không nhỏ xuất hiện.

Bốn nhịp thở chính là thời gian cần thiết để Hàn Thiên có thể bắn được một phát tiễn từ ngân cung hồn khí này, hiện tại hắn không có Nhược Mộng cùng tiểu kim long hổ trợ, chỉ có thể sữ dụng đạn mù làm chướng nhãn thuật.

Phút chốc khí linh trong ngân cung đã được hắn đánh thức, vừa tĩnh dậy, giọng điệu ngang ngược của khí linh nọ liềng vang vang.

-mới đó đã đột phá được thần thông kỳ, tiểu tử ngươi quả thực chính là kẻ có thiên phú lớn nhất mà ta từng gặp, sao lần này định bắn ai nữa?.

Hàn Thiên không có thì giờ nói chuyện lâu với khí linh, chỉ vài làn gió từ những cú đập cánh của thiên sơn phi ưng thôi, đám sương mù này của hắn sẽ nhanh chóng tan biến hết, bằng giọng điệu rất gấp rút, Hàn Thiên nhanh chóng nói.

-ngươi thấy đầu yêu cầm đang ở bên ngoài không?, muốn gây tổn thương lớn cho nó thì cần tụ lực nhanh nhất là bao lâu?

Thoáng chốc đã có giọng của khí linh trong ngân cung cười cợt nói.

-ngươi đã đạt đến thần thông kỳ, chân nguyên lực có thể điều động tùy tâm tùy ý, lại còn hỏi phát tiễn cần bao lâu?, trừ khi ngươi muốn phát một tiễn hết nửa thân chân nguyên lực của ngươi, nếu không ngươi muốn phát bao nhiêu tiễn trong tầm sức của mình, thì đều có thể trong chớp mắt là làm được.

Phát hiện này rất nhanh đã làm Hàn Thiên phải kinh hỉ không thôi, thần thông kỳ quả thực là một bước tiến lớn của hắn, ngân cung hồn khí từ lúc có được đến nay, đều chính là sát chiêu mạnh nhất của hắn, hiềm nổi mỗi lần dùng đến đều phải tụ lực rất lâu, vậy mà lúc này khí linh kia lại nói hắn có thể tùy ý phát tiễn.

Đây thực sự chính là trực tiếp xóa đi nhược điểm ban đầu của cây cung này rồi, bằng giọng vui mừng pha chút phấn khởi, Hàn Thiên không ngại truyền đạt ý chỉ cho khí linh nói

-ngươi có thể chịu được một vạn cân lực lượng không?, ta muốn dây cung có sức nặng cỡ đó.

Phút chốc giọng khí linh có phần mỉa mai nói.

-bản hồn khí chính là hồn khí dành cho tu sĩ cấp võ vương sữ dụng, lực lượng có thể đạt đến mười vạn cân, một vạn cân của ngươi thì tính là gì?, với lượng chân nguyên lực của ngươi, tùy ý phát tiễn một vạn cân cũng có thể gây uy hiếp không nhỏ với con yêu cầm kia rồi.

Hàn Thiên cùng khí linh trò chuyện bất quá một nhịp thở, thế nhưng từng này thời gian cũng đủ để thiên sơn phi ưng vỗ cánh thổi hết sương mù quanh đây đi hết, bất quá lúc nhân loại giảo hoạt kia lại một lần nữa xuất hiện, trên tay hắn đã có thêm một cây cung cực kỳ bất phàm.

Thiên sơn phi ưng do nhiều lần ăn phải thiệt thòi lúc giao thủ với Hàn Thiên, thế nên lúc này thái độ cũng đã có phần dè chừng hơn hẳn, bất quá dè chừng thì dè chừng, nó hiện vẫn không tin nhân loại kia có thể làm tổn thương mình, khi thực lực hai bên quá chênh lệch.

Nhưng để chắc ăn, tuyết sơn phi ưng vẫn sữ dụng đến những kỹ năng mạnh nhất của mình, chỉ thấy nó bay cao lên không trung hơn trăm trượng, hót lên một tiếng cao vút, lúc nó lại uy vũ đập cánh lao xuống, từ trước mỏ đầu yêu thú này liền xuất hiện một trường năng lượng đỏ chói do yêu lực tạo thành.

Trường năng lượng ấy cứ lớn dần theo từng thước di chuyển của thiên sơn phi ưng, đến lúc hai cánh của nó hoàn toàn gấp vào cạnh người như diều lượng, trường năng lượng đó đã hóa thành hình dáng như một mũi khoang, lấy cái mỏ sắc nhọn làm điểm xuyên phá, trường năng lượng gia cố sức phòng thủ cùng sức phá hoại.

Kỹ năng này là một kỹ năng đặc thù của thiên sơn phi ưng “thiên ngoại vẫn tinh” nếu là thiên sơn phi ưng thực lực bát cấp yêu thú, liền có thể dùng một chiêu này san bằng mấy ngọn núi cao vài ngàn trượng.

Đầu thiên sơn phi ưng này mới chỉ đạt lục cấp, không thể xử ra uy lực mạnh đến mức đó, nhưng nếu để nó dùng kỹ năng thiên ngoại vẫn tinh này tấn công vào đỉnh một ngọn đại tuyết sơn ở gần đây, đỉnh của ngọn núi kia vẫn có thể bị phá hủy cực kỳ dễ dàng.

Hàn Thiên nếu trúng chiêu này, thân thể liền có khả năng bị nát vụn ngay tức khắc, dù là luyện thể giả, ở trạng thái toàn thân phân liệt như thế, cũng rất dễ bị đối thủ dùng chiêu thức khác giết chết cực kỳ dễ dàng.

Nhìn đốm hào quang rực đỏ, đường kính ngang hơn ba trượng từ trên thiên không lao đến, với tốc độ như thế, hắn rất khó có thể tránh thoát, không cần nghĩ ngợi quá lâu, hai tay Hàn Thiên hắn đã xiết chặc ngân cung, một mũi tên bảo khí được hắn triệu hồi từ huyền thiên giới.

Rất nhanh chóng, một phát tiễn kinh thiên đã được hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà phát ra, thân thông kỳ chính là bước đột phá cực kỳ quan trọng của luyện thể giả, nếu ngày xưa Hàn Thiên hắn phải từ từ điều động từng chút chân nguyên lực tản mát khắp cơ thể để tụ lực cho việc phát tiễn.

Thế thì giờ đây hắn chỉ cần điều động chân nguyên lực không ngựng truyền vào thân cung, mỗi phát tiễn hắn bắn ra sau đó, đều có uy lực cơ bản vượt xa công kích mạnh nhất mà Hàn Thiên hắn hiện tại có thể xử ra được.

Nhưng nếu hắn muốn bắn những phát tiễn kinh thế hãi tục như quá khứ, một hai nhịp thở tụ lực vẫn là thứ cần thiết.

Nhưng trong tình trạng này, Hàn Thiên hắn chỉ có thể có bao nhiêu xài bấy nhiêu, nếu miễn cưỡng phát những mũi tên mạnh nhất ra, hắn có khi đã chết trước đó rồi.

Luồn tiễn mang được Hàn Thiên truyền không ít chân nguyên lực vào trong, cộng với sức căng một vạn cân từ thân cung, rất nhanh đã khiến mũi tên hóa thành một đạo bạch quang cắt qua không khí.

Một tiếng kêu trầm đục như tiếng kính vỡ vang lên, trên trường năng lượng hộ thân của thiên sơn phi ưng đã có một chỗ bị phá hoại, phát tiễn do Hàn Thiên bắn ra, ghim thẳng vào trường năng lượng do thiên sơn phi ưng tạo ra, rồi bị kẹt ở đấy, nhưng uy lực của phát tiễn kia vẫn đủ để làm trường năng lượng bảo vệ thiên sơn phi ưng nứt ra rất nhiều đường.

Thiên sơn phi ưng biết trường năng lượng hộ thân của mình cứng cỏi đến đâu, bởi vì phải phi trực diện vào đối thủ, thế nên phần đầu chứa hai mắt và não hải của nó mới cần được bảo vệ, nhân loại kia đã có thể phát một tiễn gây tổn hại cho lớp phòng hộ này của nó, nếu hắn lại phát thêm vài tiễn, thật khó nói ai chết trong tay ai?.

Con mồi kia quả thực chẳng dễ xơi chút nào, nếu nó cố chấp ăn được tên này để rồi thụ thương, mấy kẻ địch khác gần địa bàn thế nào cũng đến viếng thăm rồi tùng xẻo thân chim của nó ra, thế nên lúc phòng hộ vừa bị phát tiễn của Hàn Thiên làm tổn hại.

Thiên sơn phi ưng dù đang lao xuống giữa chừng, cũng liền nhanh chóng dừng lại, hiện nó vẫn cách Hàn Thiên hơn năm mươi trượng, khoảng cách này vẫn đủ để Hàn Thiên phát thêm một tiễn nữa, nếu trúng phải tiễn thứ hai, chưa biết chừng trường năng lượng phòng hộ của thiên sơn phi ưng nó cũng bị phá hủy, lúc ấy uy lực của kỹ năng đại giảm, xo với một cú vồ bình thường cũng chẳng khác là mấy.

Với uy lực đó, thiên sơn phi ưng không chắc có thể triệt hạ được Hàn Thiên trong một chiêu, vậy nên hôm nay dừng chiến mới là lựa chọn sáng suốt nhất, hai cánh khẽ đập liên tục trong không trung, ánh mắt hữu thần của thiên sơn phi ưng giống như đang kiêu ngạo nhìn đối thủ, mà nó cho là rất đáng ghét phía dưới.

Hàn Thiên thấy con chim kia vẫn đang lượn lờ khiêu khích, cảm thấy nội đan trong người con yêu cầm này hẵn cũng đáng giá, nó muốn đưa cho hắn, thế thì hà cớ gì không lấy?, ngân cung lại giơ lên chuẩn bị phát tiễn, thiên sơn phi ưng thấy thế liền hót lên một tiếng lanh lảnh cao vút, sau đó vỗ cánh rời đi, với tốc độ kinh hoàng của nó, Hàn Thiên nếu muốn lưu nó lại e là cũng không thể, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng của con yêu thú kia đâu nữa.

Lúc này Hàn Thiên hắn mới có thể thở ra một hơi, ban nãy là vì thiên sơn phi ưng lao trực diện đến, hắn mới có thể dễ dàng bắn trúng như thế, bằng như nó bay vòng quanh như lúc đầu, dù uy lực phát tiễn của ngân cung lớn, Hàn Thiên hắn cũng khó lòng mà đuổi được con yêu thú này đi, lúc đấy hắn thực sự là phải rút lui rồi.

Trở lại sơn động, tâm cảnh Hàn Thiên liền không khỏi có chút biến chuyển, mấy ngày vừa qua cứ mãi tiềm tu khô khan, hôm nay rời động một chút, lại trãi qua tao ngộ khá thú vị với thiên sơn phi ưng kia, tâm trạng của hắn cũng tốt lên trông thấy, lúc này nếu lại tu luyện tăng thực lực, hiệu quả nói không chừng sẽ tốt lên không ít.

Hàn Thiên sau đó lại bế quan tiếp tục luyện thiên ma thủ, sau bốn canh giờ tu luyện, hắn dừng lại kiễm tra thì phát hiện, tia kim văn thứ hai đã dài đến gần hai thước, chỉ cần khoảng một canh giờ tu luyện nữa, khả năng sẽ hoàn thành được tia kim văn thứ hai này.

Bất quá Hàn Thiên hắn cũng phát hiện ra, tuy hắn tu luyện nhanh hơn mấy ngày trước khá nhiều, bốn canh giờ đã có thể khắc được một đoạn kim văn dài gần nửa thước, thế nhưng tốc độ này xo với khi Nhược Mộng đánh khúc thần trợ thanh tâm cho hắn nghe, thì vẫn chỉ bằng cỡ ba thành.

Có thể nói thành tựu ban sáng phần lớn là nhờ vào tiếng đàn của Nhược Mộng, khúc nhạc kia quả thực chẳng hề tầm thường một chút nào, có thể giúp người ta đạt được những trạng thái tinh thần hưng phấn nhất, từ đó giáng tiếp giúp người nghe tăng tiến thực lực.

Nhưng Hàn Thiên cũng hiểu một điều, Nhược Mộng không thể lúc nào cũng đánh đàn cho hắn nghe được, thế nên thành tựu tu luyện thiên ma thủ, phần lớn đều phải xem ở hắn, lại chìm vào tĩnh tu, Hàn Thiên đã quyết định, qua buổi trưa hôm nay, hắn phải tu luyện cho xong đường kim văn thứ hai này.

Một canh giờ trôi qua, Hàn Thiên hồi thần tĩnh lại, đạo kim văn thứ hai rốt cuộc cũng được hắn khắc xong, mấy tia kim văn này bình thường đều sẽ tồn tại như thế, nhưng nếu Hàn Thiên hắn muốn, điều động chút chân nguyên lực hóa thành lớp da thứ hai che đi đám kim văn này cũng là chuyện nhỏ như hít thở mà thôi.

Vừa ẩn đi hai đạo kim văn nọ, Hàn Thiên liền phát hiện Nhược Mộng đã ở trong động quan sát hắn tu luyện từ lúc nào, trên tay nàng hiện tại vẫn cầm theo chiếc giỏ mây ban sáng, ánh mắt vô cùng ôn nhu cổ vũ nhìn hắn, giống như thể dù hắn có ngồi đấy đến sáng, nàng cũng sẽ lẳng lặng thủ hộ như thế.

Bắt được ánh mắt tiêu hồn kia làm nội tâm đang căng cứng của Hàn Thiên hắn cũng thoáng mềm ra, ngày tháng tu luyện gian nan sau này, có nữ tử xuất chúng tuyệt trần như thế hết lòng ủng hộ, những khó khăn kia, hắn còn sợ gì nữa chứ?

Bằng giọng quan tâm, Nhược Mộng chậm rãi hỏi.

-thế nào rồi, thành quả tu luyện tốt chứ?, huynh có tiếp thu lời ta nói, ngừng tự ép bản thân đến tuyệt lộ không đấy?.

Khóe môi khẽ cong lên một đường, Hàn Thiên thành tâm đáp lại.

-tất nhiên là vô cùng nghe lời nàng…, ta chỉ tu luyện đến lúc tinh thần có chút không chịu được liền ngừng lại, ban nãy còn ra ngoài động ngao du một chút, gặp được vài sự tình thú vị nữa.

-chỗ sơn động kia sao rồi?, những kỵ sĩ trong đội không phát hiện ra điểm bất thường chứ?.

Thấy Hàn Thiên vẫn ổn, nét mặt Nhược Mộng có chút dãn ra đáp.

-những kỵ sĩ kia nhận được hồn kim của huynh, thế nên cũng không làm quá sát sao, chỉ theo lệ mỗi ngày đến kiểm tra sơn động một lần thôi, nhìn thấy bóng lưng của phân thân mà huynh để lại, bọn họ cũng chẳng cần chào hỏi, liền trực tiếp rời đi rồi.

Nghe được lời này, Hàn Thiên cũng an tâm phần nào, ban nãy hắn không nói bản thân đã gặp thiên sơn phi ưng bên ngoài, tránh để Nhược Mộng trên thân đã lo lắng nhiều điều, nay lại càng thêm nỗi lo mới, ánh mắt khẽ đảo qua chiếc giỏ mây trên tay nàng, Hàn Thiên cười cười nói.

-chiều nay nàng lại đem cho ta món gì đấy?.

Khóe môi khẽ nở một nụ cười điềm nhiên, giọng Nhược Mộng có phần tâm đắc đáp.

-ban sáng những kỵ sĩ trong đoàn có săn được một con sơn ngưu khá to, ta đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho huynh một phần sườn ngon nhất đem đi nướng, một đĩa thịt đùi quấn với nấm rừng đem hấp, trái cây thì có quả thanh trà ta tự tìm được, mong là sẽ hợp khẩu vị của huynh.

Bình Luận (0)
Comment