Tĩnh lặng, vô hồi nhai hiện tại chỉ là một mảng tĩnh lặng khôn cùng, Vương Trụ cường hãn, Vương Trụ hùng mạnh, Vương Trụ hoàn toàn áp đảo đối thủ trong đa phần thời gian trận đấu diễn ra.
Thế nhưng chỉ trong một tích tắc, hắn đã phải nằm dưới mũi thương của Hàn Thiên???, đây rốt cuộc là chuyện gì???.
Không ai có thể trả lời được, gần như tất cả người ở vô hồi nhai, bao gồm cả hai đại cao thủ đẳng cấp võ hoàng là Hàn Thủy cùng Liệt Thần, ai nấy đều một bộ dáng ngơ ngẫn thất thần, chỉ có duy nhất một ngoại lệ ở chổ này.
Nhược Mộng khóe môi khẽ nở một nụ cười mãn ý, như thể kết quả này, nàng đã đoán được từ trước, Hàn Thiên đúng là chưa từng lừa nàng, Thiên ma thủ của hắn quả thực có uy lực đủ để đả bại Vương Trụ.
Để luyện được thần thông này, chỉ có nàng mới biết Hàn Thiên hắn đã trãi qua những gì, bao nhiêu lần vì khó khăn mà hắn phải bất cam dừng lại, bao nhiêu lần thân thể phải run rẫy liên hồi vì thống khổ, đáy mắt hắn vẫn nhắm chặc như thể không muốn ai nhìn thấy.
Đổi lại kết quả này, thực sự cũng rất xứng đáng với những gì đã bỏ ra, nụ cười khuynh thành của Nhược Mộng thoáng làm tất cả mọi người phải thất thần, sau tất cả, chỉ có mình nàng tin tưởng Hàn Thiên có thể chiến thắng, sau tất cả Hàn Thiên vẫn làm mọi người phải thảng thốt kinh ngạc.
Vương Trụ ánh mắt đầy phẫn nộ cùng sát ý, bất chấp nguy hiểm, một tay hắn ngay lập tức giáng mạnh vào nền đá, chấn động cực lớn làm Hàn Thiên phải thoáng mất tập trung, ngay lúc này Vương Trụ lại ngưng tụ ra khai sơn phủ, một chiêu gạt đi mũi thương của Hàn Thiên.
Thân hình vừa bình ổn, vương rụ liền ngay lập tức vung phủ chém tới, sơ suất…vừa rồi tuyệt đối là sơ suất, Vương Trụ hắn không tin Hàn Thiên có thể một chiêu áp đảo mình.
Chắc chắn là hắn đã hao tốn quá nhiều chân nguyên lực, dẫn đến thần thông có chút mất kiễm soát, làm Hàn Thiên được lợi, bất quá một phủ của Vương Trụ đánh xuống, Hàn Thiên vẫn chỉ đơn giản vung thương tiếp chiêu.
Đinh đang hai tiếng, tam độc thương đã gạt khai sơn phủ khí thế tuyệt luân của Vương Trụ qua một bên, lại một ánh ngân quang lóe lên, một tay của Vương Trụ đã bị đứt lìa từ lúc nào không hay.
Kinh hãi, lần này chính là một sự kinh hãi bao trùm toàn bộ vô hồi nhai, cánh tay trái kia của Hàn Thiên, sức mạnh có thể nói là áp đảo, kể từ lúc Hàn Thiên dùng đến nó, khí tức của hắn cũng yếu đi nhanh chẳng kém gì Vương Trụ, nhưng đổi lại được uy lực bằng này, vậy thì còn gì để nói đâu chứ?.
Đạt đến thần thông kỳ, dù là tứ chi hay thủ cấp đứt mất, thì đều có thể nối lại được, cánh tay của Vương Trụ còn chưa kịp rơi xuống đất, đã nhanh chóng bay về nối lại với thân thể, chổ vết thương liền lạc chẳng có lấy vết sẹo nào.
Bất quá khí tức của Vương Trụ đã yếu, nay lại càng yếu hơn, hiện tại lượng chân nguyên lực còn lại trong người hắn chỉ cỡ hai thành xo với lúc toàn thịnh, bất quá huyết khí trong mắt Vương Trụ vẫn rất vượng.
Hắn không thể chấp nhận kết quả này, tuyệt đối không, một năm qua hắn chưa từng quên khoảnh khắc thất bại trong tay tên khốn trước mắt, hắn đã phải đánh đổi những gì,` hắn đều nhớ rõ, nơi chốn luyện ngục như huyết môn chi lộ, hắn từng bị hỏa thiêu chín ngày chín đêm, bị băng phong đến tận xương tủy, cũng đã có những lúc hắn thực sự bị lột mất một lớp da.
Đối mặt hàng đống thực thể quái vật trước mắt, hắn chưa một lần quên đi mối thù trong lòng, thế mà một năm qua, kẻ thù ấy lại có thể tiến bộ còn hơn cả hắn, là ông trời bất công với Vương Trụ hắn, hay đã quá ưu ái Hàn Thiên, một vương tử hưởng mọi đặc ân quyền hạn, lại có thể bị một thường nhân vượt lên.
Tức giận này, Vương Trụ hắn sao có thể buôn bỏ, mất thể diện, nhục nhã, lo lắng, từng ấy chưa đủ để nói hết tâm trạng của Vương Trụ lúc này, hắn đã từng kiêu ngạo tuyên bố những gì???, để rồi tất cả hiện tại như đang hóa thành hắc thủy, tất cả đều tạt hết lên mặt hắn.
Hắn muốn thị uy với người đại ninh, họ đã lo lắng, họ đã sợ hãi, nhưng hiện tại, ánh mắt họ nhìn hắn, chính là sự thương hại, Vương Trụ hắn đáng thương đến thế sao?, lại cần đám người địch quốc kia thương hại mình?.
Hắn đã từng vỗ ngực tự hào với người của vạn kiến, thất bại ngày đó chỉ là một sơ xuất nhỏ, rằng lần này khi đông bộ châu toàn bộ đều biết tin, Hàn Thiên đơn thương độc mã giao chiến với hắn, sẽ chẳng còn sự bất ngờ nào nữa, thế mà bằng tất cả cố gắng để có được trận chiến này, hắn lại cứ thế trở lại với kết quả khó coi ngày đó, dù là người ở cùng một quốc gia, ánh mắt của người phía vạn kiến khi nhìn Vương Trụ hắn, lại là một nét nghi kị vô cùng, họ đã bắt đầu hoài nghi thực lực của hắn, hoài nghi thiên phú của hắn.
Người vạn kiến rất thực dụng và coi trọng thể diện, Vương Trụ hắn nhiều lần khẳng định, hắn có thể đả bại Hàn Thiên một cách áp đảo, trong một trận chiến tay đôi, sau khi kiễm tra rất kỹ lưỡng về Hàn Thiên, phía vạn kiến mới chấp nhận yêu cầu ấy, chỉ là bọn họ thà dùng thủ đoạn diệt trừ Hàn Thiên trong bí mật, còn hơn là chứng kiến người đại diện cho cả một quốc gia của mình thất bại, làm xấu mặt tất cả.
Thất bại ở nhất chiến phong vương một năm trước đã nằm trong bí mật, thế nên cả vạn kiến lẫn đại ninh đều chẳng có ai biết, nhưng lần này lại khác, Vương Trụ hắn nếu thất bại trong tay Hàn Thiên, trước con mắt của hàng trăm người của hai đế quốc, tin tức này, chắc chắn không phong bế được.
Vương Trụ hắn nếu thực sự thua trận, người phía vạn kiến thực sự cũng không vì chuyện này mà làm ra hành động mất thể diện, như vịn vào cớ đó mà xuất binh báo thù, đối với họ chuyện mất mặt như thế họ sẽ không nhắc đến, người làm ra chuyện mất thể diện cho quốc gia, bọn họ cũng có thể không cần.
Vạn kiến là như thế, ngươi thắng thì là anh hùng trong lòng họ, thua…một mình ngươi phải nhận lấy trách nhiệm, Vương Trụ hắn nếu thực sự thua thật, danh vọng và uy tín của hắn trong lòng người vạn kiến sẽ đại giảm, sau này đăng cơ nhất định sẽ có một bộ phận triều thần dị nghị ra vào, những ánh mắt nghi kỵ của chính người phía vạn kiến hiện tại, đã cho Vương Trụ hắn thấy rõ điều đó.
Nhưng ánh mắt khiến Vương Trụ hắn thấy đau đớn nhất, không phải những ánh mắt thương hại của Người đại ninh, cũng không phải ánh mắt nghi kỵ của đồng bào hắn, ánh mắt khiến Vương Trụ hắn thất vọng và đau lòng nhất, chính là ánh mắt xa xăm vô định của Nhược Mộng.
Chỉ có ánh mắt của nữ tử ấy, dù Vương Trụ hắn từng làm gì, từng lăng mạ niềm tin của nàng bao nhiêu lần, ánh mắt cùng thần thái của nàng vẫn không hề có ý thù địch gì với hắn, trong ánh mắt đó, Vương Trụ chỉ thấy một khoảng không vô tận, nàng dường như chẳng nhìn thấy hắn, khi một con người có tấm lòng bao dung tột bực.
Họ không cần phải thù hằng ai đó, cũng chẳng cần phải giấu sự thù hằn ấy trong lòng, chỉ đơn giản xem người đáng thù hận chán ghét trước mặt, coi như hư không, không cần phải để tâm tới, không cần tốn xúc cảm để tự khiến tâm hồn mình tiêu cực vì kẻ kia.
Nhược Mộng chính là như thế, luôn bình lặng như mặt hồ thu, từ tốn như áng mây mùa hạ, tươi sắc như cánh hoa xuân, nhưng có lúc sẽ lãnh đạm tựa cơn gió mùa đông, nàng với Liêu Kiến Anh hay Vương Trụ, thì đều là một ánh mắt như thế, không trọng thị, cũng chẳng thù ghét.
Thà là nàng thù ghét hắn, ít nhất đối với nàng, Vương Trụ hắn cũng có một chút gì đó lưu lại trong lòng nàng, nhưng không… đến bị ghét hắn còn không làm được, trong mắt Nhược Mộng nàng ấy, căn bản hắn còn chẳng đáng để lưu tâm, trừ khi hắn có liên đới đến Hàn Thiên, hoặc bằng hữu của nàng.
thì ra Vương Trụ hắn trong mắt Nhược Mộng nàng ấy, lại chỉ có một ý tứ như thế, là một người chẳng đáng để nghĩ đến.
Vương Trụ hắn tức giận vì nữ tử kia chẳng quan tâm đến mình, tại sao chứ?, hắn có thể bỏ mặt nàng ta không lý tới, thiên hạ này còn biết bao mỹ nữ khác sẵn sàng dâng hiến cho hắn???, chỉ là những mỹ nữ ấy, không thể xo bì với nữ tử xuất trần tuyệt thế kia, Vương Trụ hắn không cần nhiều loài hoa đẹp nhưng kém sắc, một mùa xuân thắm đượm ý thơ đối với hắn đã vượt lên tất thảy.
Vương Trụ hắn không cần một nơi để ngã lòng, không cần những nữ nhân chỉ biết vâng lời, khiến hắn thõa mãn mấy nhu cầu cốt lõi của nam nhân, cái hắn cần là một điểm tựa vững chắc, một nữ tử mà cả trí tuệ lẫn thực lực đều có thể xứng để làm phượng hoàng trong thiên hạ, là nữ tử có thể phân ưu với bậc chí nhân quân vương.
Vương Trụ hắn không thể phủ nhận mình đã động lòng trước Nhược Mộng, bởi trong thiên hạ này, có nam tử nào khả dĩ không động lòng trước nữ tử như thế?, Nhược Mộng đơn giản là nữ tử mà ngươi chỉ cần gặp qua một lần, liền được coi là may mắn nhất đời, nếu không phải là vì nàng ấy, Vương Trụ hắn cũng sẽ chẳng thù hằng Hàn Thiên đến mức này.
Hoa máu không ngừng túa lên đầy trời, thân thể cứng chắc mạnh mẽ của Vương Trụ không ngừng bị thương, từ lúc đầu, lượng chân nguyên lực của hắn đã chẳng còn nhiều, sau vài lần thụ trọng thương dưới tay Hàn Thiên, số chân nguyên lực còn lại đã bắt đầu hao kiệt hết.
Thần thông mà Hàn Thiên hắn sữ dụng ở cánh tay trái kia quá bá đạo, muốn công kích liền sẽ có sức công kích mạnh đến không tưởng, muốn phòng thủ…chỉ một cánh tay ấy có thể chặn đứng mọi binh đao, Vương Trụ hắn không bại vì Hàn Thiên, hắn chỉ bại trước cánh tay trái kia.
Lại một thương nữa chém qua, trên ngực Vương Trụ đã bị một vết cắt dài vô cùng sâu, dù có bá vương khải giáp chống đỡ, nhưng trước sức mạnh khổng lồ mà Thiên ma thủ mang đến, cùng thất cấp hồn khí tam độc thương, chỉ một cái thần thông thần cấp tiểu thành, được dùng bởi một luyện thể giả vừa đạt đến bản mệnh thần thông cảnh giới, phòng thủ ấy vẫn chưa đủ mạnh.
Sau đòn này, bá vương khải giáp của Vương Trụ đã không thể di trì, Vương Trụ hiện tại gần như đã không còn cơ hội thắng trước Hàn Thiên, dù khí tức đã yếu đi rất nhiều, thế nhưng trong người Hàn Thiên hắn vẫn còn được hai thành chân nguyên lực, chỉ cần hiện tại hắn muốn, Vương Trụ thực sự có thể bị hắn giết chết.
Vương Trụ một lần nữa vung phủ công kích trong tuyệt vọng, Hàn Thiên hắn chỉ đơn giản vung thương chém ngang, cả chiến phủ to lớn kia liền bị phá ra một mảng lớn, thân thể Vương Trụ đã không còn đứng vững được nữa, thế nhưng hắn vẫn lao lên công kích.
Trước tràng cảnh này, Hàn Thiên cũng không nhịn được mà lạnh lòng, sự cố chấp của tên khốn này, thực sự là đáng ghét, Hàn Thiên hắn chẳng làm gì đáng để Vương Trụ phải thù hận hắn đến mức này, thậm chí cả trận chiến hôm nay, tất cả đều do một tay Vương Trụ hắn khơi màu, hắn đã leo lên lưng cọp, lại còn chẳng biết dừng đúng lúc, kẻ dai dẳng thế này, nếu không vì sự thương hại hay lời hứa với đại ninh, Hàn Thiên hắn thực sự muốn một thương kết liễu hắn luôn cho xong chuyện.
Lại một đòn tấn công thất bại, lúc này đến khai sơn phủ hay các loại thần thông cơ bản khác, Vương Trụ đều không còn sức mà dùng đến, nhưng dù là như thế, hắn vẫn chưa hề có ý muốn từ bỏ, dù là như thế, người phía vạn kiến vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra, như thể họ không hề quan tâm đến tính mạng của hoàng thái tử nước mình.
Lúc này thì Hàn Thiên đã hiểu, Vương Trụ đã sống và lớn lên trong một đất nước xem trong danh dự và võ lực còn hơn cả một sinh mạng con người, họa ngươi gây ra, tự ngươi gánh lấy, dù cho ngươi mất mạng đấy cũng là do tạo hóa của ngươi.
thân thể Vương Trụ hiện tại vô cùng tả tơi vì các vết thương lớn nhỏ, thứ vốn đã nên hồi phục từ lâu, nhưng với lượng chân nguyên lực đã hoàn toàn khô kiệt hiện tại, Vương Trụ chẳng khác gì một tu sĩ thông thường, bị thương nặng thêm tý nữa, liền có thể khiến hắn mất mạng như chơi.
thế mà hắn vẫn chầm chậm đi tới chổ Hàn Thiên, vẫn còn chưa từ bỏ chiến đấu.
Đến lúc này một người phía đại ninh đã không nhịn được mà xông ra nói.
-các người còn nhìn cái gì nữa?, hoàng thái tử của các người đã không còn khả năng chiến thắng, các người thực sự chẳng quan tâm chút nào tới hắn hay sao?, cứ phải để hắn liều mạng đến lúc chết hẵn mới vừa ý các người à?.
Thật bất ngờ người vừa nói lại chính là nhất kiến, tiểu công chúa của đại ninh đế quốc, người phía đại ninh biểu thị nét khó hiểu, còn người phía vạn kiến vẫn là ánh mắt dửng dưng vô cảm ấy, nếu không có Hàn Thủy võ hoàng, bọn họ tất nhiên ra tay tru sát Hàn Thiên, thậm chí giết hết người của đại ninh có mặt ở đây, để bảo vệ danh dự quốc gia, nhưng một khi không làm được điều đó, bọn họ tất nhiên không thể để mất thêm thể diện vì phải ra tay ứng cứu một người thất bại trong sinh tử chiến.
Đến cả Hàn Thủy võ hoàng cũng không nhịn được mà nhìn Liệt Thần nói.
-Vương Trụ thực sự là hoàng thái tử của vạn kiến các người sao?
Liệt Thần khóe môi khẽ nhếch lên một chút, bằng giọng lạnh tanh ông ta không chút do dự nói.
-hoàng thái tử của vạn kiến ta thì đã sao?, sinh tử ước đã ký, tất cả đều là do tự hắn lựa chọn, vạn kiến chúng ta đã không thể nhúng tay vào, hà cớ gì phải làm điều đó để càng thêm mất mặt?.
-các người cũng không hiểu, Vương Trụ đã gồng gắng đến phút cuối, hắn tất nhiên sẵn sàng chết vì sinh tử ước, nếu hắn có thể sống vì vạn kiến ra tay bao bọc, đó sẽ là một nỗi nhục suốt đời của hắn.
-Hàn Thủy ngươi lúc này có thể dương dương đắc ý, buôn lời thương hại, chẳng lẽ lúc Hàn Thiên thực sự bại rồi, Hàn Thủy ngươi sẵn sàng xé bỏ sinh tử ước mà cứu hắn à?
Khóe môi khẽ điểm một nụ cười giả định, Hàn Thủy võ hoàng cũng không ngại đáp.
-có thể lắm chứ!!!, một mạng người dù sao cũng là mạng, vạn mạng người cũng là mạng, mắt thấy sinh mạng bị mất ngay trước mắt, sao có thể không cứu, hi sinh một mạng người vì vạn mạng người, đó là một sự đánh đổi có lợi, nhưng trừ khi mắt không thấy tai không nghe, nếu không sao có thể không cứu một mạng người kia, chiến tranh là một lẽ tất yếu, chuyện đúng và sai đôi lúc phải để tương lai định đoạt, chắc gì hi sinh một mạng người đó lại có thể ngăn một cuộc chiến lớn.
-càng chắc gì cứu được một mạng người ấy, cuộc chiến lại vẫn cứ xảy ra???.
Liệt Thần lần này là cười thành tiếng, trước lời của Hàn Thủy võ hoàng, hắn thoáng cợt nhã đáp.
-ta chẳng hiểu Hàn Thủy ngươi vừa nói gì, bất quá nếu các ngươi thực sự xé bỏ sinh tử ước vì Hàn Thiên, ta chắc chắn dựa vào cớ này dẫn binh công phạt đại ninh.
-còn sinh tử ước của Vương Trụ và Hàn Thiên hiện tại, vạn kiến ta nhất quyết không tự bêu xấu mà xé bỏ.
Liệt Thần vừa dứt lời, phía vô hồi nhai Vương Trụ lại tiếp tục vung quyền tấn công Hàn Thiên, lúc này dù giải bỏ hết toàn bộ thần thông, Hàn Thiên vẫn dư sức một quyền đánh chết Vương Trụ, thế nhưng hắn vẫn chưa làm.
Liệt Thần đã nói như thế, cộng thêm Vương Trụ này chẳng biết trân quý mạng sống, cứ đâm đầu vào chổ chết, Hàn Thiên hắn lại thực sự muốn kiểm chứng xem lời Liệt Thần có phải là thật hay không?
Một thương của hắn nhanh chóng phóng về phía Vương Trụ, tốc độ chậm chạp, lực đạo không quá mạnh, nhưng nếu không ai ngăn cản, Vương Trụ ở tình trạng hiện tại, chắc chắn sẽ vong mạng.
Liệt Thần cùng người của vạn kiến quả nhiên đáy mắt vẫn bàn quan cực độ, có lẽ nếu Vương Trụ thực sự mất mạng, bọn họ cũng chẳng làm trái giao ước, đám người này thực sự là đáng ghét theo một kiểu cực kỳ lạ lùng.
Thời khắc cuối cùng, tam độc thương vẫn là bị một lực lượng nào đó ngăn lại giữa không trung, nhưng đấy không phải do người vạn kiến đế quốc làm, mà là từ một người của đại ninh.
Hàn Thủy võ hoàng thoáng thu tay, tam độc thương liền nhanh chóng trở lại với Hàn Thiên, Vương Trụ vẫn còn ý định liều mạng cũng bị ông ta dùng định thân thuật ngăn lại, nhanh chóng thu hai túi hồn kim cá cược đặt trên một bàn gỗ gần đấy vào tay áo, Hàn Thủy võ hoàng nét mặt bình thản nói.
-trận chiến đến đây là kết thúc, đại ninh ta không cần mạng của Vương Trụ, hồn kim cá cược, chúng ta sẽ đem đi, sinh tử chiến lần này cũng nên kết thúc rồi.
Đây cũng là một kết quả mà người đại ninh đã biết trước, thế nên trong đoàn cũng chẳng có ai dị nghị gì, thắng bại đã phân, một màn sóng gió này, đại ninh bọn họ coi như đã an toàn vượt qua, lúc Hàn Thiên nhìn lại Vương Trụ lần cuối trước khi rời đi.
Chỉ thấy trong mắt hắn hiện tại là nét quyết liệt, chán chường, cùng bất cam, trước một kẻ cố chấp như thế này, Hàn Thiên cũng chỉ có thể cảm thán nói.
-thù hận của ngươi đối với ta, căn bản chỉ xuất phát từ một mình ngươi, có chơi có chịu, có vay có trả, tự ngươi đã không chọn lấy yên bình, kết quả này ngươi không thể trách ai.
Nói đoạn Hàn Thiên liền quay lưng đi mất, mặt kệ Vương Trụ đang có biểu hiện ra sao, đám người vạn kiến sau một hồi bất ổn cũng được Liệt Thần chỉnh đốn lại, sau khi người phía đại ninh đi được gần mười trượng, Liệt Thần mới hạ lệnh cho người dưới mình.
-đem hoàng thái tử về trị thương cẫn thận đi, có lẽ chuyện hôm nay sẽ cho hắn một chút nhận thức về tính khiêm nhường và cẫn trọng.
Rất nhanh đã có hai quân nhân phía vạn kiến chạy đến giữa vô hồi nhai, định đưa Vương Trụ về, nhưng ngay lúc này, vài tiếng nổ lớn rung động cả đại bi sơn đã bất chợt xảy đến.
Ngay lập tức, bầu trời đang sáng bừng, đột nhiên bị một đám mây đen che phủ, trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã nói.
“không ổn, tuyết sơn biên bức nổi điên rồi, tất cả mọi người, lập tức đi tìm chổ trú ẩn mau”