Đông Phương Thái Ngọc sau khi nghe Trần Lãng khẳng định, giọng điệu cũng chợt có nét an tâm nói.
-nếu đã như thế, chuyện đại sự của chúng ta có thể thành công hết tám phần rồi.
-mượn cái chết của Vương Trụ, chúng ta sẽ kích phát một trận họa long chi chiến giữa vạn kiến và đại ninh.
-phía vạn kiến người của ta sẽ lo liệu, đảm bảo kế hoạch nhất định thành công trót lọt.
-chỉ là hoàng tộc đại ninh lại khá cẫn trọng, người của ta vẫn chưa len lỏi được vào nội bộ của bọn họ.
-đại kế của chúng ta, e là không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Đông Phương Thái Ngọc vừa nói dứt câu, Trần Lãng cũng chợt cao hứng tiếp.
-hai chúng ta chỉ cần hoàn thành được kế hoạch này, quyền lực của cô tại ma la điện sẽ càng được củng cố, ta ở huyết nhận điện cũng có thể thoát khỏi vỏ bọc mầm mống, trở về chính điện, chắc chắn có thể được phong mệnh bài quỷ binh đoàn ngũ tinh, chưởng khống một cái cứ điểm nhỏ.
Nhắc đến chuyện lập công, Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng cảm khái nói.
-đại thiên giới an ổn vạn năm, đám người chính đạo chưởng khống thiên hạ này cũng đã dần xao nhãn, trong khi hắc đạo chúng ta ẩn tàng nghiêm mật, thế lực ngày càng lớn mạnh, đám chính đạo cai quản thiên hạ, kẻ giàu lại càng giàu, đại đạo mà bọn chúng nhắm đến, lại chính là xem những kẻ yếu nhược như người giấy, đem bọn chúng tôn lên cao như thần minh.
-nếu chính đạo bọn chúng thực sự làm tốt vai trò của mình, dẫn dắt đại thiên giới ngày càng phồn vinh an ổn, giới hắc đạo chúng ta làm gì còn cơ hội bành trướng chứ?, bọn chúng đã ngủ quên trên chiến thắng, tự xem mình là chủ nhân thiên địa, thích thứ gì thì lấy thứ ấy, chủ nhân của đại thiên giới này, ma la điện ta chắc chắn không để chúng ngồi lâu nữa.
Trần Lãng nghe xong lời này, cũng chợt cười khẩy đáp.
-ta tưởng cô chỉ là ham luyến quyền lực đơn thuần, thích khống chế mọi thứ trong tay, chả ngờ cô cũng có lý lẽ hùng hồn như thế đấy, thế nào?…cô là vì muốn được minh vương công nhận, hay là bản thân cô từ đầu đã nhắm đến vị trí đó của ông ta???.
Sau màn lụa, ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc lần đầu hiện nét đăm chiêu, câu hỏi này của Trần Lãng, nàng quả thực đã nghĩ qua không ít lần, chỉ là đến nay vẫn chưa có câu trả lời.
Thần niệm thoáng cảm giác được có hạ nhân vừa truyền tin đến, khóe môi Đông Phương Thái Ngọc liền Khẽ cười ý vị một tiếng, mượn việc bên ngoài hướng chủ đề sang phía khác nói.
-câu hỏi này, hiện tại ta vẫn chưa biết đáp án, mà dù có biết, Trần Lãng ngươi cũng không có tư cách để hỏi những câu kiểu như vậy.
-bây giờ người ta chờ đợi đã đến rồi, kẻ đó hẵn là không muốn nhìn thấy ngươi đâu, vậy nên ngươi hết thời gian ở đây rồi, ngươi hẵn là biết bản thân cần làm gì rồi chứ?, cứ bí mật rời đi như cách ngươi đã đến thôi.
Một tia hung tàn thoáng hiện qua nét mặt Trần Lãng, hắn bất giác trở giọng âm u nói.
-còn ta thì lại rất muốn gặp hắn đấy, món nợ giữa ta và hắn còn chưa tính xong, cô có phiền không nếu ta trực tiếp ra tay với hắn tại đây luôn nhỉ?.
Nét cười ý vị thoáng thay bằng tia lạnh lẽo, giọng Đông Phương Thái Ngọc không giấu nét bất mãn nói.
-ngươi có biết trên đời này, thứ tự trước sau rất quan trọng?, nếu hôm nay hắn đã là khách của ta, thì ngươi không được chào đón, ta mặc kệ ngươi và hắn đã xảy ra những ân oán gì?, trong xuân nguyệt lâu của ta, người thuộc huyết nhận điện các ngươi không có bất kỳ quyền hành gì cả.
-muốn ra tay giết người?, mời ra ngoài nơi trống trãi.
-hiện ta không muốn tiếp đãi ngươi nữa, nhân lúc ta còn kiên nhẫn, ngươi nên yên tĩnh rời đi thì hơn, nếu không… người của ma la điện ta hành sự như thế nào?, Trần Lãng ngươi hẵn là biết rõ nhỉ?.
Tuy trên mặt vẫn ẩn hiện nét hung tàn cùng xem nhẹ, thế nhưng Trần Lãng cũng biết rõ, ma la điện hùng mạnh nhất trong tam đại hắc ám điện, mặt mũi của họ, Trần Lãng hắn không thể không xem trọng.
Vậy nên những biểu hiện tiêu cực rất nhanh đã được Trần Lãng ém xuống, thay vào đó, hắn chợt dùng giọng thú vị hỏi.
-như ý cô, ta hiện sẽ rời đi, chỉ là ta đang thắc mắc cô định sẽ làm gì với tên nhãi kia?, hắn rõ ràng không phải loại sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện có kẻ tính kế với hắn, huốn hồ dù không phải mấy kẻ giả nhân giả nghĩa của chính đạo, hắn cũng sẽ không dung tha cho người trong ma đạo, nếu biết cô là người của ma la điện, đang ở tại đông bộ châu âm mưu bất chính.
-hắn khả năng cao sẽ trực tiếp rút thương chỉa thẳng về phía cô, lúc ấy ta lại muốn xem, cô sẽ xử lý thế nào đấy? ha ha ha.
Khẽ hít sâu một hơi như để cố giữ bản thân thật bình tĩnh, Đông Phương Thái Ngọc không chút yếu thế đáp.
-đối với kẻ địch ta có rất nhiều cách đối phó, hạ độc, bày cấm chú, uy hiếp yếu điểm, dụ dỗ mê hoặc, chỉ cần là thủ đoạn có thể khiến địch nhân bị thao túng theo ý mình, ta đều sẽ dùng đến, tuy nhiên hắn nói cho cùng vẫn chưa phải là kẻ địch của ta, huống hồ đối với mấy kẻ trong ma đạo chúng ta, khái niệm “kẻ địch” nó cũng mông lung lắm.
-nói không chừng ta có thể biến hắn thành trợ thủ đắc lực cho mình trong tương lai không xa đấy???.
Đông Phương Thái Ngọc ngữ điệu cực kỳ tự tin, mặc dù thâm tâm Trần Lãng biết rõ, rất khó xảy ra chuyện nàng ta có thể khiến kẻ khó ưa kia nguyện ý làm việc cho mình, nhưng bản thân hắn chẳng phải cũng ngã lòng vì nét tự tin này của nàng ta, mà chẳng muốn thực sự bác bỏ lời ấy hay sao?.
Khẽ cười đầy thâm sâu, Trần Lãng chậm rãi để lại một câu trước khi biến mất.
-Đừng tự tin thái quá, cô dường như đã có điểm thay đổi xo với trước đây, không còn giống người mà ta từng biết nữa, Đông Phương Thái Ngọc mà ta biết, chưa từng thật tâm với kẻ nào, cũng chưa từng để tình cảm xen vào quyết định của lý trí.
Trần Lãng vừa nói dứt câu, khí tức của hắn liền đã biến mất hoàn toàn trong căn phòng này, cảm nhận được điều đó, khóe môi Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng nở một nụ cười ý vị mà đến bản thân nàng cũng không nhận ra, cánh môi căng mọng quyến rũ chợt nói khẽ như chỉ để mình bản thân nghe thấy.
-đừng nghĩ ngươi nắm rõ được ta, chuyện mà người khác nghĩ ta không làm được, ta lại càng muốn làm, nam nhân càng khó chinh phục, ta mới càng hứng thú.
Nói đoạn ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc liền đảo qua tấm kính lớn ở góc giường, quan sát dáng vẻ của bản thân đôi chút.
Thần thái tự nhiên, mái tóc vẫn cực kỳ vào nếp và bóng mượt, không cần phải điều chỉnh lại, đôi mắt này dường như đã bị tên hung thần hồi nãy làm cho nổi lên chút tiêu cực rồi, cần phải điều chỉnh cho cao thâm, khêu gợi hơn một chút.
Đôi môi cực độ quyến rũ kia hình như hơi thiếu ẩm ướt thì phải? dùng lưỡi điều chỉnh đôi phần, liền tươi tắn như hồng đào chín mọng ngay, nhất dáng nhì da, dáng vóc quyến rũ nhất thế gian này, phối một chiếc váy lụa ống tay mỏng, phía trên kín cổng cao tường một chút để lấy sự tò mò.
Phía dưới cắt xẻ táo bạo phần chân váy, cố ý để lộ một phần đôi chân tuyệt mỹ kia, cùng kiều đồn ngạo thị thiên hạ, dáng vóc cùng thần thái này, đơn giản nhìn qua cũng liền có thể câu mất ba hồn bảy phách của người khác rồi, mấy thứ phấn son u hương.
Đặt trước mặt những tuyệt thế kỳ nữ như Đông Phương Thái Ngọc nàng, tất cả đều vô nghĩa, trên đời này có loại phấn nào, khả dĩ khiến da dẻ của nữ tử bình phàm, trở nên bóng bẩy mịn màng như nước da tự nhiên này của nàng hay sao?.
Cũng chẳng có loại màu son nào quyến rũ tươi tắn hơn màu môi bình thường của nàng cả, u hương ư? Từ khi sinh ra, Đông Phương Thái Ngọc nàng đã chẳng cần dùng đến thứ đó, mùi hương ngọt ngào nóng cháy, quyến rũ mà cao ngạo, câu dẫn nhưng tôn quý, không cần chế ra loại hương ấy vì nó là đặc thù, chỉ trên thân thể nàng mới có, nếu dùng loại u hương khác, Đông Phương Thái Ngọc nàng lại cảm thấy, bản thân bị đánh đồng với nữ tử bình phàm kia mất.
Dung nhan kiều diễm bậc này?, trí tuệ cao thâm bậc này?, trong tay sở hữu quyền lực lớn đủ để khuấy đảo đông bộ châu, kẻ kia vì sao không chút động tâm với nàng vậy?, nữ tử tên Nhược Mộng kia, rốt cuộc cũng đâu có điểm nào hơn nàng?, lát nữa phải thử hỏi hắn một lần mới được.
Đông Phương Thái Ngọc vừa nghĩ thầm một lượt, trước cửa phòng liền chợt có một tràng tiếng gõ vọng vào, khóe môi khẽ cười mỉm đầy thú vị, nàng ta không ngại dùng giọng câu dẫn nói.
-vào đi…cửa không khóa.
Cánh cửa nọ dần hé mở, trước mắt Đông Phương Thái Ngọc, một bóng người cao lớn khôi vĩ chợt xuất hiện, dáng vóc của hắn không hoàng toàn lực lưỡng giống những luyện thể giả khác mà nàng biết.
Đấy là một sự mạnh mẽ nội lực, kết hợp cùng nét thanh cao xuất thần, khí thể song tu, thì ra phong thái ấy chính là như thế này, thừa tráng kiện, cũng chẳng thiếu đi sự tao nhã.
Thân thể hùng tráng toát lên khí thế ngút trời, nhưng nước da sáng, dung mạo anh tuấn, cùng vài lọn tóc dài khẽ phiêu đãng, làm hắn bớt đi nét uy áp, càng thêm phần cuốn hút.
Cái đám chính đạo cố tạo ra vẻ thanh tao quý phái kia, xem chừng cũng chẳng thể bằng kẻ này, hắn cũng cao ngạo tự kiêu chẳng thua người ma đạo, nhưng nếu nói về khía cạnh lễ độ nhã nhặn, đám người ma đạo dù có xách dép đi theo vạn dặm cũng chưa với tới chỗ hắn.
Vừa vào phòng, hắn đã dùng ánh mắt thâm sâu sắc lẻm như có thể thấu thị vạn vật, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Thái Ngọc nàng, dù bản thân nàng tự tin không có để lộ ra yếu điểm nào để bị phát hiện, nhưng không hiểu sao, mỗi lần đối diện ánh mắt đó.
Tâm cảnh của nàng đều có chút xáo động bất an, không nhịn được mà bỏ xuống nét trấn định, dùng giọng câu dẫn đánh lạc hướng chú ý của hắn mà nói.
-mỗi lần ngươi xuất hiện, đều phải đợi ta mời rồi mới dám ngồi hay sao?, ngươi dè chừng nơi này đến thế à?.
Người vừa đến chính là Hàn Thiên, ban nãy bị Đông Phương Thái Ngọc dùng bí mật ở đông hoa thần lĩnh uy hiếp đến gặp, về từ đại yến trong cung, hắn đã tức tốc đến đây, vừa vào lâu liền có người nhận ra, rồi đưa hắn thẳng đến phòng này, Đông Phương Thái Ngọc vẫn là phong thái cũ, luôn thích dùng lời lẽ đùa bỡn thái độ của người đến, cứ phải khiến kẻ kia bực tức trong lòng, nhưng không dám phát tác thì mới hả dạ.
Đối phó với mấy tình huống này, càng mất bình tĩnh thì bản thân càng dễ bị thao túng, Hàn Thiên khóe môi khẽ cười khẩy một tiếng, giọng có phần đánh giá đáp.
-ở yên một chổ mà cũng có thể biết được chuyện của thiên hạ, địa phương như thế này, chắc không chỉ có mình ta cảm thấy nên cảnh giác đâu nhỉ?.
Bất quá nói xong câu đó, Hàn Thiên hắn liền rất tự nhiên đi đến bộ bàn gỗ phũ đệm gấm trong phòng ngồi xuống, hoàn toàn không giống như đang cảnh giác chút nào.
Đông Phương Thái Ngọc nhìn thấy cảnh này, khóe môi liền khẽ nở một nụ cười thú vị, nàng và Hàn Thiên hắn cứ đấu trí ngầm thế này cũng hay, ít nhất chỉ cần nói chuyện với hắn, cũng khiến nàng cảm thấy tự hào về trình độ thao túng tâm lý người khác của bản thân, một đối thủ thú vị như Hàn Thiên hắn, Đông Phương Thái Ngọc nàng lại càng thích giao du.
chậm rãi vén màng lụa đi đến chỗ Hàn Thiên đang ngồi, bản thân cố gắng tỏ ra một bộ dáng quyến rũ hấp dẫn nhất, Đông Phương Thái Ngọc nội tâm thầm cảm thấy thú vị, muốn biết thái độ của Hàn Thiên sẽ như thế nào?.
Bất quá đổi lại, Hàn Thiên hắn chỉ khẽ dùng ánh mắt bình thản, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, ngay cả mấy bộ vị trọng yếu cũng cực kỳ tự nhiên nhìn ngắm không chút kiên dè, sau đó liền đảo mắt đi hướng khác, làm Đông Phương Thái Ngọc cũng thoáng bối rối trong lòng.
Hắn như thế này là sao?, là hứng thú với nàng nhưng không dám biểu lộ?, hay là chỉ đánh giá đơn giản chứ không cảm thấy gì?, chẳng lẽ hắn đã tìm ra khuyết điểm nào trên thân thể nàng sao?, bộ dáng bí ẩn kia, Đông Phương Thái Ngọc nàng chỉ hận không thể trói chặc hắn lại, để hắn đường đường chính chính quan sát hết những điểm cuốn hút nhân tâm trên người nàng, sau đó dùng thuật đọc tâm xem trong đầu hắn thực sự đang nghĩ gì?.
Bất quá thể hiện ra bản thân muốn biết suy nghĩ của Hàn Thiên hắn, thì Đông Phương Thái Ngọc nàng lại quá mất hình tượng đi, khóe môi khẽ điểm một nụ cười thú vị, nàng chợt dùng châm chọc nói.
-ánh mắt Hàn Thiên ngươi cũng quá sổ sàng rồi đấy, nhìn ngắm khắp người ta một lượt như thế, đến một chút kiên kị cũng chẳng có ư, ngày thường ngươi cũng như thế à?
Hàn Thiên cũng chẳng phải mới lần đầu gặp Đông Phương Thái Ngọc, đối với nữ nhân này, không biết kiên kị gì mới tốt, chưa cần nghĩ ngợi nhiều, hắn đã dùng giọng cực kỳ điềm nhiên đáp.
-cô ăn mặt gợi cảm như thế này, chẳng phải vì muốn ta chú ý nhìn ngắm hay sao?, nếu ta không nhìn qua một lượt, chỉ sợ cô còn thấy buồn lòng có phải không?.
Đông Phương Thái Ngọc chẳng ngờ Hàn Thiên sẽ nói câu này, ánh mắt vẫn còn hiện nét bất ngờ không thơi, bất quá nàng là người túc trí đa mưu, tất nhiên không vì lời này mà cứng họng, thoáng tiến lại gần Hàn Thiên, mặt khẽ áp lại gần mặt hắn độ nửa thước, Đông Phương Thái Ngọc khẽ dùng giọng quyến rũ kiều mị hỏi.
-thế sau khi ngươi quan sát qua thân thể ta một lần, liền có cảm nghĩ gì?, tuyệt đối không được trả lời sai chủ đề, ngươi biết hôm nay nếu ngươi làm ta phật ý, hậu quả sẽ không hay thế nào mà đúng không?.
Trước ánh mắt câu dẫn mị hoặc trước mặt, dù Hàn Thiên hắn tự nhận đạo tâm kiên định, bản thân cũng không nhịn được mà nói một câu thật tâm.
-trên đời này chắc chẳng có ai sở hữu thân thể quyến rũ mị hoặc hơn cô được, ít nhất thì đến nay ta vẫn chưa biết có người nào như vậy.
Khóe môi khẽ cong lên một đường, Đông Phương Thái Ngọc cố nén sự kiêu hãnh hỏi lại.
-đấy là lời thật lòng của ngươi chứ?.
Hàn Thiên chực bĩu môi đáp.
-cô dùng yếu điểm uy hiếp ta đến đây, dùng yếu điểm ép ta trả lời câu hỏi của cô, giờ lại quan trọng chuyện thật giả thế sao?.
Nét cao hứng thoáng xìu xuống đôi chút, Đông Phương Thái Ngọc chợt trầm giọng hỏi.
-thế giữa ta và Nhược Mộng, ai quyến rũ xinh đẹp hơn?.
Hàn Thiên không ngờ đối phương sẽ hỏi câu này, bất quá hắn rất nhanh đã có cách ứng phó.
-cô hỏi câu này, y như rằng bắt ta phải chọn cô vậy, bất quá xinh đẹp cũng có năm bảy loại, quyến rũ không thể đánh đồng với thanh cao thoát tục, khêu gợi không thể đánh đồng với nữ tính dịu dàng, cô và Nhược Mộng cùng lắm là ngang hàng, nhưng mà đừng hỏi ta thích ai hơn, cô biết câu trả lời rồi mà?.
Ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc thoáng hiện nét cụt hứng, bất quá kết quả này, nàng cũng đã đoán định được từ trước, bản thân cũng không thất vọng quá lâu, Đông Phương Thái Ngọc chợt đổi giọng giả định.
-nếu ngươi gặp ta trước, ngươi hẵn sẽ không nói vậy.
Hàn Thiên cũng đến chịu cái tính chi li này của nữ tử trước mặt, giọng chợt nghiêm lại, hắn không ngại vào thẳng vấn đề.
-cô biết ta đã để nhất kiến đi theo Vương Trụ, hẵn cũng biết lý do vì sao hắn chết?.
-nói đi…là cô cho người ra tay, hay là có kẻ nào khác, các người muốn gây bất hòa giữa hai nước, rốt cuộc là định làm phản à?.
Đông Phương Thái Ngọc chẳng chút nao núng trước mấy câu hỏi áp đặt của Hàn Thiên, chậm rãi ngồi xuống cạnh hắn độ một thước, nàng chợt dùng giọng lạnh nhạt nói.
-Hàn Thiên ngươi không cảm thấy bản thân quá khoa trương rồi sao?, hở cái là áp đặt, muốn biết thứ gì thì ta liền phải cho ngươi biết hay sao, ngươi là cái gì của ta vậy?.
Lúc đến đây Hàn Thiên đã sớm biết sẽ không dễ gì lấy được thông tin, cũng như tìm được giải pháp khiến Đông Phương Thái Ngọc không tiết lộ chuyện của hắn, vòng vo chi bằng nói thẳng, nếu nàng ta đã có ý định không hay với hắn, vị tất phải làm rườm rà thế này?.
-thế cô nói xem, phải làm gì cô mới đồng ý không tiết lộ bí mật của ta, còn nữa… ta cùng Vương Trụ, thậm chí cả hoàng thất vạn kiến và đại ninh đều không phải hàng thân thuộc gì, thế nên ta cũng không quá quan tâm tình trạng của họ, chỉ là nếu cô thực sự vì dã tâm của mình, khiến những người vô tội của hai nước chịu cảnh lầm than.
-Hàn Thiên ta dù để cô công khai bí mật của mình, cũng sẽ cho cả đông bộ châu biết về cô, cùng xuân nguyệt lâu của cô, ta dám dùng mạng mình đánh cuộc, dù hôm nay ta có gặp chuyện gì, bí mật của Đông Phương Thái Ngọc cô, cùng tòa lầu này vẫn sẽ bị phanh phui, cô có tin không?.
Đông Phương Thái Ngọc sau khi nghe Hàn Thiên nói xong, nét mặt ban đầu là hơi thất vọng, sau lại chợt đổi thành điềm nhiên đáp.
-Hàn Thiên ngươi dường như đã hơi quan trọng quá vấn đề rồi, ta đã hẹn ngươi đến đây, tất nhiên là muốn thương lượng, giữa chúng ta còn nhiều chuyện để nói, không bằng cùng nhau uống vài ly, để Hàn Thiên ngươi có thể lấy lại bình tĩnh nhé?.
Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền nhanh tay chọn một trong rất nhiều chai rượu quý trên bàn, rót ra hai ly, sau đó bản thân cầm một ly, ly còn lại thì dùng động tác vô cùng ưu nhã, đưa đến cho Hàn Thiên.